John và Jack thoáng nhìn nhau. Một cái liếc rất nhanh nhưng đủ để trao đổi một điều gì đó đã được tính trước. Không cần nói, chỉ cần ánh mắt. Dường như họ đã thống nhất từ trước khi đặt chân tới đây.
Jack tiến thêm nửa bước, giữ giọng tự nhiên như thể lời đề nghị này là điều đương nhiên:
“Có thể trả gấp đôi số Bloodcore... nếu ngươi để ta thanh toán sau.” – Anh ngừng lại, mắt không rời Bily – “Ngươi biết đấy, trong Black Market có rất nhiều thứ đáng mua. Ta sẽ trả sau khi quay ra. Được chứ? Coi như quý tộc Lucien này nợ ngươi một lần.”
Ngữ điệu bình thản, nhưng phía sau đó là sự toan tính rõ ràng.
Bily nhíu mày, nhưng chẳng tỏ ra ngạc nhiên. Hắn rít một hơi xì gà sâu, khói tràn ra từ khóe miệng rồi tan vào không khí lẫn mùi hôi ẩm của khu ổ chuột. Tay hắn xoa nhẹ cằm, mắt nheo lại đánh giá Jack từ đầu tới chân.
“Lũ quý tộc…” – Hắn nhả khói, giọng khẽ cười – “Kẻ nào cũng tính toán như nhau. Nhưng… ta thích.” – Hắn hạ giọng, gần như lẩm bẩm với chính mình.
“Ok, nhận kèo. Đằng nào thì…” – hắn liếc xéo – “Ngươi cũng chẳng thể rời khỏi đây nếu không thanh toán.”
Hai tên Vampire to xác đứng cạnh liếc về phía Jack. Ánh mắt của chúng không ẩn giấu gì: chỉ cần Bily ra hiệu, cái cổng sẽ đóng lại, còn Jack và John… sẽ không bao giờ quay ra được.
Bily quay lưng lại. Hắn đưa bàn tay trái lên, trên đó là một chiếc nhẫn đen có gắn một viên đá đỏ sẫm. Viên đá phát sáng nhè nhẹ khi tay hắn chạm vào, phát ra ánh đỏ rực lấp lánh.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy rõ đó là một Arcane Crystal—loại dùng để truyền ma pháp đơn giản, thường được phù thủy hoặc thương nhân chợ đen sử dụng để tạo ra các lối vào bí mật.
Bily giơ tay về phía mảng tường gạch xám đã rạn vỡ, miệng thì thầm một câu khó nghe. Một luồng năng lượng đỏ rít lên khe khẽ, đường rạn nứt trên tường sáng rực lên như mạch máu. Rồi... bức tường xoắn lại, lún vào trong, tạo thành một cánh cổng không gian màu đỏ như máu đang xoáy tròn chậm rãi.
Không có âm thanh ồn ào. Chỉ có luồng khí lạnh thổi ngược từ bên trong ra, mang theo mùi kim loại và hơi ẩm rất nhẹ—mùi đặc trưng của nơi mà con người không nên bước vào, trừ khi họ đã sẵn sàng đánh đổi thứ gì đó.
Bily đứng bên cạnh, nghiêng đầu về phía hai kẻ lạ mặt vừa thương lượng thành công.
“Chào mừng đến với Black Market của Hollowrest.” – Hắn nhếch môi – “Chúc... vui.”
Cánh cổng mở rộng… nhưng Jack và John vẫn còn đứng ngoài rìa. Họ chưa bước vào.
Bily vừa dứt lời, môi còn chưa kịp khép lại sau câu “chúc vui” thì mặt đất đột nhiên rung chuyển.
Ầm… ầm… ầm…
Tiếng động vang lên nặng nề như tiếng bước chân của một thứ gì đó khổng lồ đang lao đến từ xa. Tường gạch kêu răng rắc, từng hòn đá rơi xuống rung bần bật. Không khí xung quanh như bị nén lại, áp lực dồn xuống ngực tất cả bọn họ.
“Cái quái gì…?” – Bily chưa kịp phản ứng.
Uỳnh
Bức tường hẻm sau lưng họ nổ tung. Gạch đá vỡ tan thành mảnh vụn, bụi mù cuộn lên như một đám mây khói xám. Cánh cổng không gian đỏ rực đang xoáy tròn giữa tường lập tức sụp lại, biến mất trong làn bụi như chưa từng tồn tại.
Toàn bộ nhóm đứng đó chết lặng.
Bily bị thổi bay ngược, ngã lăn xuống mặt đất, quần áo phủ đầy bụi. Hắn ho sặc sụa, cố bò lổm ngổm ra xa khỏi đống đổ nát. Một trong hai tên Vampire cận vệ bị cả mảng tường đè thẳng lên người, máu loang ra từ dưới đống gạch. Tên còn lại thì trượt ngã, tay run rẩy rút vũ khí.
Jack đứng chắn phía trước, mắt nheo lại nhìn xuyên qua làn khói dày đặc.
Từ trong đống tàn tích…
Grol
Tên Vampire Orc khổng lồ bước ra, toàn thân đồ sộ che khuất cả khoảng sáng phía sau. Chiếc áo giáp trên người hắn rách toạc, da thịt lộ ra lấm tấm mồ hôi và phủ đầy bụi đất. Những đường gân đen ngoằn ngoèo nổi lên khắp cánh tay, cổ và thái dương, đập phập phồng như có thứ gì đang sống dưới làn da hắn.
Nhưng đáng sợ nhất—là đôi mắt.
Không còn đỏ. Không còn ánh sáng. Chỉ là một màu đen tuyền vô hồn. Trống rỗng đến rợn người.
Hắn nở một nụ cười méo mó, hơi thở nặng nề như dã thú vừa được thả khỏi lồng. Trên tay hắn, chiếc rìu hai lưỡi khổng lồ được kéo lê, lưỡi rìu vạch một đường sâu xuống mặt đất.
Không ai nói gì.
Không ai dám động.
Không khí đặc quánh, như thể một cơn ác mộng vừa xé toạc thế giới thực và bước ra… bằng xương bằng thịt.
Grol ngẩng đầu, hú lên một tiếng dài vang trời—một tiếng gầm nguyên thủy, không còn nhân dạng, không còn trí tuệ. Tiếng rống của một sinh vật đã bị biến thành công cụ giết chóc.
Toàn bộ khu ổ chuột rúng động. Dân con người la hét bỏ chạy, vứt bỏ cả gánh nặng, cả nỗi sợ bị phạt. Vampire dân thường cũng hoảng loạn dạt ra, tán loạn như đàn ruồi trước cơn gió lớn.
“Ta nộp thuế rồi mà! Tại sao chứ!” – Bily vừa hét vừa chạy lảo đảo, miệng lẩm bẩm như điên, hai tay kéo áo vest bung cả khuy, trốn mất hút vào một ngách tối.
Jack đứng đó, mắt mở to.
“John! Mau chạy!” – Anh hét lên.
Vút
Một cú bổ rìu xé gió, rít qua không khí tạo thành một âm thanh như sét xé toạc bầu trời. Grol lao tới như một cơn địa chấn, chiếc rìu khổng lồ của hắn bổ ngang với lực đạo kinh hoàng.
Jack không kịp rút vũ khí. Theo bản năng, anh giơ cả hai tay lên đỡ.
Rầm
Tiếng va chạm vang lên như một vụ nổ.
Cánh tay Jack vỡ nát ngay lập tức. Xương gãy rạn từng đoạn, tiếng răng rắc vang lên trong lồng ngực. Cơ thể anh bị hất bay ngược như một bao cát, đập thẳng vào bức tường đá của tòa nhà bên cạnh, xuyên qua cả lớp gạch, rơi xuống trong một đống đổ nát.
“JACK!!” – John hét lên.
Không còn giữ bình tĩnh, ông rút mạnh quyền trượng từ sau lưng, lầm bầm một câu thần chú quen thuộc. Phép kích hoạt lập tức bắn ra một tia năng lượng vàng rực, thẳng như mũi lao xuyên vào Grol.
Phừng
Tia sáng va thẳng vào người tên Orc Vampire, tạo ra một vệt cháy đen trên lớp da đầy mồ hôi. Nhưng Grol chỉ lùi lại nửa bước, giơ cánh tay lên chống đỡ, ánh mắt đen kịt vẫn không chớp. Lớp da bị cháy xém, nhưng hắn gần như không cảm thấy gì.
Hắn vẫn tiến tới. Rìu vẫn kéo lê trên mặt đá.
Còn John… giờ chỉ còn một mình đối mặt.
Rầm… rầm… rầm…
Grol tiếp tục tiến lên từng bước, mỗi bước như một cái búa tạ nện xuống mặt đất, tạo ra tiếng rạn nứt khô khốc. Hắn ngẩng đầu, há miệng… và cổ họng hắn bắt đầu phát sáng.
Màu đỏ.
Không phải ánh sáng phản chiếu, mà là ánh đỏ tỏa ra từ bên trong. Cổ họng Grol rực lên như đang có dung nham chảy qua, từng mạch máu quanh cổ hắn sáng bừng lên dưới làn da. Không khí nóng dần, khô dần, mùi khét sắt bén.
Phụt
Một quả cầu lửa lớn bị khạc thẳng ra từ miệng hắn, lao về phía John như một khối cháy phừng phừng, mang theo áp lực và sức nóng có thể đốt cháy mọi thứ trên đường nó đi qua.
“Khốn thật.” – John lầm bầm. Tay ông giơ trượng lên cao, mắt nhắm lại, miệng niệm chú cực nhanh.
Từ đầu trượng, một vòng sáng tỏa ra, tạo thành một lớp khiên năng lượng màu vàng kim, bao trùm lấy ông như một quả cầu chói lòa.
Uỳnh
Quả cầu lửa va thẳng vào khiên. Một tiếng nổ rền vang lên, gạch đá văng ra tứ phía, ánh lửa đỏ phủ cả mặt đất. Khiên vàng nứt nhẹ, nhưng trụ vững. John chỉ lùi lại nửa bước, ánh mắt vẫn tập trung, đôi môi khẽ nhếch lên.
“Lâu rồi… ta mới niệm phép dưới áp lực như thế này.”
Dù trông như một kẻ già nua lầm lì, John không chỉ là kiếm sĩ. Ông từng là người của Solar Order, và là một trong số ít vẫn còn nắm giữ thánh thuật cổ xưa. Thứ sức mạnh này, lâu nay ông chỉ dùng để phòng thủ, nhưng bây giờ… không còn lựa chọn.
Phía xa, Jack nằm giữa đống gạch vụn, lồm cồm bò dậy, mặt tái đi vì đau. Cánh tay phải của anh lúc này đã bị gãy hoàn toàn, xương lộ ra bên dưới lớp da rách nát. Nhưng… nó đang hồi phục từ từ, nhờ vào cơ chế tái tạo vượt trội của Vampire cấp Thủ Lĩnh.
“Khốn khiếp thật… đau như địa ngục.”
Jack chống tay trái, mắt vẫn dán chặt vào Grol. Hắn không phải đối thủ tầm thường.
“Cấp Thủ Lĩnh ư…?” – Anh lẩm bẩm. “Không đúng… không đơn thuần như thế này.”
Grol có thể chất của Orc, dị năng hỏa hệ cực mạnh, lại miễn nhiễm với phép cơ bản.
Thứ này—không còn là Grol nữa.
Jack cắn răng, quay đầu về phía John. “Cố lên ông già… cho tôi thêm vài phút. Nếu ông gục, tôi chết chắc.”