Chương 49: Đại Kiếm ???

Từng mảnh lưỡi kiếm Last Light vỡ vụn bay lên không trung như vụn thủy tinh ánh vàng, xoay vòng chậm rãi trong làn khói bụi, phản chiếu ánh sáng đỏ từ trời Hollowrest. Thời gian như dừng lại. Jack đứng bất động, mắt mở tròn, không thể tin vào điều mình vừa thấy: Last Light đã vỡ. Rất xa, trong căn phòng đỏ thẫm của Crimvale Citadel, William đứng trước tấm gương máu, theo dõi trận chiến qua cặp mắt của con quái vật, hắn mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự thích thú như một đứa trẻ vừa đập vỡ món đồ chơi quý giá của kẻ khác.

"Hết thật rồi…” giọng Jack khẽ như gió thoảng, chẳng biết là đang nói với bản thân hay đang thú nhận với định mệnh. "Mình sẽ chết ở đây sao…? Không có nó… mình chẳng là gì cả… trước sức mạnh của một Vampire cấp Tướng…” Anh nhắm mắt lại. Mọi thứ như tan biến. Âm thanh trận chiến, tiếng gào rít, hơi nóng từ đòn rìu cuối cùng – tất cả biến mất trong một khoảng khắc lặng như hư vô. Không gian đứng yên. Những mảnh kiếm Last Light – vỡ nát, vẫn đang lơ lửng trong không trung, lấp lánh như bụi sao màu vàng, chưa kịp rơi xuống, như đông cứng trong thời gian – chứng tích của một biểu tượng vừa bị nghiền nát. Jack không còn cảm giác gì, anh chỉ biết… mình đã thua.

Rồi… anh mở mắt. Từ nơi xa – gần cái xác của cô gái Vampire mà anh từng cứu – một ánh sáng vàng nhạt bắt đầu hiện lên: một bóng người, một người phụ nữ. Linh thể của cô mang màu vàng chói dịu dàng, nét mặt mơ hồ ban đầu dần trở nên rõ ràng từng chút một – như đang tái sinh từ ký ức nào đó xa xôi. Cô nhìn thẳng vào Jack, ánh mắt không trách móc, không đau buồn, chỉ có sự hiểu thấu. "Xem kìa… anh muốn bỏ cuộc sao?” – giọng cô vang lên, nhẹ như gió, nhưng vang vọng trong tim. "Chẳng phải hành trình của anh… của tôi… và của cả thế giới này… mới chỉ vừa bắt đầu thôi sao?” Cô mỉm cười, nụ cười dịu dàng… như đã chờ khoảnh khắc này rất lâu.

Jack vẫn bất động, anh không thể nói gì – nhưng trong tâm trí, anh đang hét lên, run rẩy giữa ngưỡng sinh tử: "Ngay từ đầu… đã là thanh kiếm chọn mình mà… John đã bảo vậy…” "Nhưng giờ không có nó… mình chẳng là gì cả… Cô biết không? Thế giới này… có những kẻ mạnh đến mức… cô không thể tưởng tượng nổi đâu…” Giọng nội tâm anh vỡ ra thành cơn giận, thành nước mắt nghẹn nơi lồng ngực. Cô gái ánh vàng từ từ bước đến, bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi, nhưng lại xuyên qua cả cơ thể của con quái vật dị thể khổng lồ – như thể hắn không tồn tại trong thế giới của cô. Ngón tay cô lướt qua lưng quái vật, ánh mắt vẫn dán vào Jack. "Đúng là ‘chúng tôi’ đã chọn anh… nhưng là vì có lý do.” "Anh chính là chìa khóa cho tất cả…” "Dòng máu anh… cái tên họ của anh… định mệnh đã dẫn đường cho chúng ta gặp nhau.” "Anh chưa từng biết về tôi, Jack à… nhưng tôi thì khác.” "Tôi hiểu rõ anh… hơn cả chính anh tưởng đấy.” Cô tiến sát lại, cúi xuống bên anh, một tay đặt nhẹ lên đầu Jack. Một cái vuốt ve đầy an ủi – không phải của thần thánh, mà của một người đã đồng hành từ phía sau trong thầm lặng. "Anh không phải là ‘Người Kiếm’ đâu, Jack.” "Anh là anh—Jack Van Helsing.”

Khoảnh khắc đó, gió như ngừng thổi. Jack mở to mắt, mắt anh run lên, không phải vì đau, mà vì chấn động. Cái tên đó… lạ hoắc, nhưng lại khiến tim anh co thắt. "Tôi… chẳng biết gì về cái tên đó cả…” – anh nói, giọng nghẹn. "Tôi thật sự không nhớ gì cả…” Cô gái lùi lại, cô bước xa khỏi nơi chiến tuyến, gót chân gần như không chạm đất. Không ngoái nhìn, nhưng trước khi tan biến vào không gian ánh sáng, cô ngẩng đầu, nói vọng lại: "Rồi một ngày… anh sẽ hiểu thôi.” Và cô… hòa vào ánh sáng, biến mất. Jack còn nằm đó. Không gian lại vang tiếng va chạm, khói lửa, sát khí. Anh nắm tay lại, bàn tay không còn kiếm… nhưng gì đó trong tim – vừa được nhóm lên lại. "Khoan đã… tôi sắp chết ở đây rồi…”

Thời gian… bắt đầu chuyển động trở lại. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ không gian quanh Jack bừng sáng. Các mảnh kiếm Last Light vỡ vụn trong không trung—đột ngột phát sáng rực rỡ như ánh dương chân chính. Không còn là tia sáng lấp lánh bình thường. Đó là ánh sáng mặt trời. Ánh sáng của sự sống. Của hy vọng. Của diệt vong với bọn Vampire. Ở phía xa, hiện thân của William – đang khống chế thân xác dị hình của Grol – bất giác lùi lại một bước, . "Cái… gì thế này…?!” "Ánh sáng mặt trời…?!” Ngay cả tại Crimvale Citadel, nơi William đang điều khiển trận chiến từ xa, ánh sáng cũng len qua tấm gương máu, khiến hắn ngã phịch xuống ghế, hai tay che mắt theo bản năng của một Vampire. "Chói… quá…”

Ở trung tâm luồng sáng đó… Jack vẫn đang nắm lấy chuôi kiếm Last Light. Chuôi kiếm vẫn nguyên vẹn, vẫn mang biểu tượng mặt trời được khắc tỉ mỉ – nhưng lưỡi kiếm đã biến mất. Jack cau mày. Nhưng rồi, anh tròn mắt khi thấy các mảnh vỡ đang từ từ chuyển hoá. Từng mảnh vụn trở thành những đốm sáng li ti, rực rỡ và sống động, như thể có linh hồn riêng. Chúng bắt đầu tụ lại, lượn quanh chuôi kiếm như những thiên thể bị hút về lõi năng lượng. "Cái gì vậy…?” – Jack lùi một bước. Nhưng ánh sáng ngày càng mạnh hơn. Không khí xung quanh anh rực lên. Làn hào quang bao phủ toàn bộ cơ thể Jack, khiến cho cả những vết thương trên người anh cũng phản chiếu sắc vàng như được thanh tẩy.

Rồi… chuôi kiếm bắt đầu biến đổi. Nó to lên. Dài hơn. Nặng hơn. "Nặng… quá…” – Jack rít lên, tay siết lấy cán kiếm trong nỗ lực giữ thăng bằng. Cánh tay anh trĩu xuống. Bắp thịt rung lên như muốn nứt toác bởi sức nặng không thể tưởng tượng được. Phía trên chuôi kiếm, hàng trăm đốm sáng hội tụ lại thành một khối hình lưỡi khổng lồ, từng đường nét được đúc kết từ năng lượng Mặt trời. Ầm!! Jack khụy một gối xuống, cán kiếm đâm sâu xuống đất theo phản xạ. Rồi tất cả kết thúc. Thanh kiếm mới đã hình thành. Một thanh đại kiếm khổng lồ – dài tới 1m5, bản rộng gần bằng người Jack. Lưỡi kiếm vàng óng ánh, được khắc vô số hoa văn mặt trời cổ đại. Chúng không đơn thuần là hoạ tiết – mà như chứa đựng thần văn thiêng liêng. Tay cầm cũng đã biến dạng hoàn toàn, to hơn, chắc tay hơn, khắc sâu hình thái mặt trời đang cháy rực, như muốn thiêu đốt cả linh hồn kẻ dám chạm vào. Trên lưỡi kiếm khổng lồ, một dòng chữ như rạch thẳng vào thực tại: “Silver makes you die, The Sun makes you burn.” (“Bạc khiến ngươi chết, Mặt trời khiến ngươi thiêu rụi.”)

Jack trừng mắt nhìn. Cảm giác sức mạnh của thanh kiếm đang dâng lên từng đợt, đè nặng lên toàn thân anh như một bài thử sức chịu đựng. Rồi… “Ầm!” Thanh kiếm nặng nề rơi xuống đất, khiến mặt đất rung chuyển như động đất nhỏ. Khói bụi bị ép văng lên như sóng. "Greatsword…?” "Đại kiếm ư…?” Jack trố mắt, môi mấp máy. Anh không thể không bật cười. Một nụ cười nửa mệt mỏi, nửa phấn khích. Đôi vai run nhẹ, không phải vì sợ—mà vì chạm đến một ngưỡng mà chính anh cũng không ngờ đến.

"Last Light – Greatsword Form…”