Chương 48: Vỡ Nát

“Mạnh quá… hắn khác hẳn hồi nãy…” – Jack lầm bầm, cố gắng bò dậy giữa đống gạch vụn. Anh cảm thấy rõ hai cánh tay mình đã gãy. Cơn đau nhói từng đợt như sóng đánh vào từng khớp xương, buộc anh phải khụy gối xuống đất. Thế nhưng, các đường gân vàng trên cơ thể anh vẫn đang sáng rực lên, đặc biệt quanh vùng bị thương. Last Light… vẫn đang hoạt động. Thanh kiếm không còn trong tay anh, nhưng sợi liên kết giữa hai người họ chưa từng biến mất. Nó đang chữa lành cho anh – chậm nhưng chắc.

Jack cau mày. Anh biết cơ thể mình đang gượng dậy không phải bằng ý chí – mà bằng ánh sáng của Last Light đang cưỡng ép phục hồi. Một câu hỏi bật ra trong đầu anh: “Liệu… Last Light có giới hạn không?” Anh nhớ lại khoảnh khắc ở lối vào Solar Order, . Lúc đó, anh đã từng lãnh trọn một đòn sấm sét từ tên Vampire Pháp sư của hội săn kho báu và sau cú đó… Last Light đã suy yếu rõ rệt. Jack nắm tay lại, run rẩy. Anh hiểu: nếu cứ kéo dài… mình sẽ thua. “Được rồi… để xem giới hạn của hai chúng ta đến đâu nhé.” Ánh mắt anh nhìn về phía thanh kiếm – đang nằm cắm dưới đất cách đó chưa đầy mười mét.

Chưa kịp hành động

ẦM! Từ trên cao—Grol, hay đúng hơn là dị thể William, đã nhảy vọt xuống, tạo ra một cái bóng đen bao phủ Jack. Cả không gian rung chuyển. Hai “ngón tay” khổng lồ đen sì siết chặt cán rìu lửa, ánh lửa rune đỏ bùng lên trên lưỡi. Hắn đang vung nhát bổ thứ hai. Jack ngẩng đầu lên. Mắt anh chạm vào con mắt đỏ đang dõi xuống từ ngực con quái vật. Một khoảnh khắc… dài như vô tận. Anh biết rõ: cơ thể mình không thể đỡ đòn này. Hai cánh tay vẫn chưa kịp phục hồi. Ít nhất, anh cần vài phút nữa. Nhưng đòn tấn công thì… đang tới trong chưa đầy một giây. Không còn cách nào khác. Jack… nhắm mắt lại. Bản năng bật lên. Anh giơ tay trần lên đỡ.

KENGGGGGGGGGGGG!!” Lại một tiếng va chạm nữa vang lên, chói tai đến rợn người. Trước mặt Jack—con mắt đỏ khổng lồ đầy gân máu đen vẫn dán chặt vào anh. Dưới nó, cái miệng đầy răng sắc nhọn đang rỉ ra những giọt máu đen đặc quánh, nhỏ tong tỏng xuống nền đá cháy sém. Grol… cái xác của hắn vẫn ở đó, đầu cúi gập, mắt nhắm nghiền, chẳng khác gì một con rối đã chết. Ba chiếc chân đen sì, to như cột trụ, cắm xuống đất vững chãi, giữ cho cái cơ thể dị dạng đó đứng sừng sững như ác mộng hiện hình.

Jack mở mắt. Anh sững người. Last Light… đã quay về từ lúc nào. Thanh kiếm đang tự đứng chắn trước mặt anh, lưỡi kiếm giao thoa với rìu lửa của con quái vật, tạo ra tiếng kim loại chát chúa từng hồi. “KENGGGG!!” Quái vật William không dừng lại. Hắn vung rìu lên lần nữa, rồi bổ thẳng vào thanh kiếm. “UỲNH!!” Một vụ chấn động lan ra từ điểm va chạm. Jack bị đẩy lùi về sau nửa bước, dù anh chẳng làm gì cả. Hai cánh tay vẫn chưa thể cử động. Anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng, mắt dán vào cảnh tượng trước mặt.

Cái miệng kia—cái miệng đỏ lòm như địa ngục ấy—nhe răng cười. Một nụ cười méo mó, đầy mùi thách thức. “Sao thế… mới lúc nãy mày còn muốn cứu con nhỏ đó mà…” “KENGGG!!” “Giờ thì mày thậm chí còn chẳng cứu nổi chính mình…” “UỲNH!!” Last Light vẫn đứng đó. Bị bổ từng nhát, từng nhát, nhưng vẫn giữ nguyên vòng chắn, không hề rời khỏi vị trí bảo vệ Jack. “Sau khi có được cái đầu quý giá của mày… Max sẽ không còn coi thường tao nữa…” “Ha ha ha ha ha ha…!” Tiếng cười vang lên từ cái miệng răng nanh đầy máu, méo mó và lạnh lẽo. Cùng lúc đó, những cú bổ tàn bạo vẫn tiếp diễn, như thể William đang muốn nghiền nát Last Light trước khi xé xác Jack. “UỲNH!!” “KENGGG!!” “UỲNH!!!” Mỗi cú va chạm là một cơn rung chuyển. Đất dưới chân nứt toác. Không khí tan chảy vì nhiệt độ. Và Jack… vẫn đứng đó, thở nặng nhọc, mồ hôi hòa máu chảy dọc sống lưng.

Jack cố gắng cử động các ngón tay, rồi thử lắc nhẹ cổ tay. Đau… nhưng đã có phản ứng. Các vết nứt xương đang dần khép lại. Gân vàng vẫn sáng nhẹ quanh vùng bị thương, đập theo từng nhịp tim. Anh thở gấp, một chút hy vọng vừa lóe lên. Nhưng chưa kịp mừng—ánh mắt Jack lia sang thanh kiếm. Last Light… có gì đó không ổn. Anh nheo mắt nhìn kỹ. Mồ hôi bất giác túa ra. “Không ổn rồi…”

Dù cơ thể anh và Last Light vẫn phát hào quang nhẹ, nhưng trên lưỡi kiếm… đã xuất hiện những vết nứt mảnh. Những đường nứt nhỏ như sợi chỉ chạy dọc theo thân kiếm—chính xác là những điểm đã va chạm với rìu lửa. Và tệ hơn, chúng đang lan rộng, nứt to dần theo từng giây. Last Light… đang đến giới hạn. Không còn thời gian.

Ngay khi cánh tay vừa kịp phục hồi, Jack lao người về phía trước, vồ lấy Last Light, rồi lăn người sang trái tránh cú bổ tiếp theo. “UỲNH!!” Lưỡi rìu đỏ rực cắm thẳng xuống đất, xé nát cả nền đá. Jack vừa thoát chết trong tích tắc. Không bỏ lỡ thời cơ, anh bật người lên, tung ra một đường kiếm ngang nhắm thẳng vào một trong các “ngón chân” của con quái vật. “XÉT!” Cái chân đen sì lập tức bị cắt đứt. Máu đen phụt ra như vòi phun. Cơ thể dị thể loạng choạng, mất thăng bằng, đổ sầm sang tòa nhà bên cạnh, kéo theo cả bức tường đổ sụp.

Jack chưa kịp thở. “Chíu!!” Từ một cái chân còn lại, tia nhiệt lại tụ lại—rồi bắn thẳng về phía Jack. Anh chỉ kịp xoay người né. “BOOM!!” Tia nhiệt va chạm đất, tạo một vụ nổ nhỏ, đủ mạnh để thổi bay Jack về phía sau, thân thể anh đập xuống đất trượt dài mấy mét, bụi bốc mù mịt. Phía trước, con mắt đỏ và cái miệng đầy răng trên ngực dị thể vẫn đang nở một nụ cười ma quái, như thể toàn bộ cuộc chiến này chỉ là trò chơi săn mồi đầy thích thú.

Từ chỗ đứt của cái chân vừa bị chém, vô số xúc tu đen sì bắt đầu trồi ra. Nhớp nháp, ghê tởm, chúng tự quấn vào phần gốc và bắt đầu phục hồi lại chiếc chân như thể chưa từng bị cắt. Jack nằm đó, thở gấp. Ánh mắt anh nhìn vào Last Light—thanh kiếm vẫn đang nứt dần. Tất cả nỗ lực… dường như vô ích.

Ở phía xa, William đang quan sát qua đôi mắt dị thể, hắn nhếch miệng, thầm nghĩ: “Có thể thanh kiếm đó có hiệu quả với Vampire... Nhưng thứ ta dùng... chẳng liên quan gì đến Vampire cả. Đây sẽ là dấu chấm hết cho ngươi.” Hắn bật cười, một tiếng cười sảng khoái, sâu tận cổ họng như thể đã chắc chắn chiến thắng nằm trong tay.

“Khụ… khụ…” Jack lồm cồm bò dậy giữa đống gạch vụn, ngực phập phồng nặng nề. Máu tràn ra ở khóe môi, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời quái vật khổng lồ trước mặt. “Sức mạnh này… không thể nào là của một Vampire cấp Thủ Lĩnh được…” Anh lầm bầm, giọng khàn. “Mạnh thế này… thậm chí có thể là cấp Tướng… Đừng đùa chứ… hành trình của ta mới vừa bắt đầu thôi mà…” Anh lắc đầu, cố dằn lại cơn đau trong từng thớ cơ bắp.

Rồi ánh mắt Jack liếc sang Last Light. Những vết nứt trên lưỡi kiếm… càng lúc càng rõ. Chúng chạy dài từ sống kiếm, lan ra như mạng nhện, và không hề có dấu hiệu dừng lại. “Chắc chắn là do va chạm quá nhiều với cái rìu Rune Fire đó…” Anh lẩm cẩm. “John… ông từng nhìn thanh kiếm này và nói nó là hy vọng cuối của nhân loại. Có khi… chính nó cũng không thể giữ nổi chính mình chứ…” Jack cười nhẹ, cười trong nghẹn đắng.

“Bụp!” Cả thân hình con quái vật xuất hiện ngay trước mặt anh. Fire Teleport—lại được kích hoạt. Cái xác của Grol… vẫn đang nằm bất động, bị treo trên lòng bàn tay quái vật. Hắn đã chết từ lâu, giờ chỉ là vật chứa. Nhưng còn William thì… hắn vẫn kiểm soát tất cả từ xa. Và Jack vẫn không biết chính xác: dị năng của của con quái vật trước mặt rốt cuộc là gì? Điều khiển? Cường hóa? Dung hợp? Hay là tất cả? Giới hạn của một Vampire cấp Tướng… rốt cuộc là đến đâu? Chúng ta sẽ phải tìm hiểu tiếp… trong chính trận chiến này.

“Uỳnh!!” Con quái vật lại vung rìu lên, bổ thẳng về phía Jack với tốc độ cao khủng khiếp. Jack chẳng còn cách nào khác—chỉ kịp đưa Last Light lên đỡ. Cú đập khiến toàn thân Jack chấn động, xương cổ tay rạn lên tiếng rắc khẽ. Từ lúc quái vật chuyển sang hình thái “bàn tay sống” Jack đã bị hoàn toàn lấn át. Không thể phản công. Không thể kiểm soát nhịp chiến. Mỗi cú bổ, mỗi cú chém từ con quái vật đều nặng như núi giáng xuống. Jack chỉ có thể né, chắn, chịu đựng.

Và mỗi lần va chạm—lại là một tiếng “KENG!!” chói tai, vang vọng khắp thị trấn đổ nát. Mồ hôi ướt đẫm trán Jack. Anh thở dốc, từng nhịp nặng như búa tạ. Trong khi đó—con quái vật càng lúc càng điên cuồng, tấn công dồn dập hơn, cuồng nộ hơn. Đôi mắt đỏ vẫn bừng sáng, cái miệng vẫn cười không dứt. Last Light vẫn gồng lên chắn đòn. Nhưng những vết nứt… đã lan gần đến chuôi kiếm.

Cẳng tay Jack đau buốt không ngừng. Mỗi lần Last Light và rìu lửa va chạm, xương anh như muốn nứt toác. Gân vàng vẫn cố gắng hồi phục, nhưng không chống đỡ nổi áp lực quá lớn kéo dài suốt trận chiến.

“Sao thế!! Đồ yếu ớt?!” Cái miệng đầy răng ở giữa ngực con quái vật gầm lên, giọng vang vọng như sấm. “Cái đầu mày… sẽ là món quà tuyệt vời tao dâng lên Blood King. Cả thứ vũ khí đó nữa… Tao sẽ là kẻ đầu tiên có được nó!”

Lần đầu tiên Jack nghe thấy mục đích thực sự của kẻ đang điều khiển Grol. Máu anh lạnh đi một nhịp. Blood King… Và cái tên William—Vampire cấp Tướng, kẻ từng được nhắc đến như một truyền thuyết đen khi Jack còn phục vụ dưới trướng Đế chế. Anh đã nghe về hắn… nhưng chưa bao giờ gặp mặt. Khi đó, Jack chỉ là lính. Còn William—kẻ thao túng bóng tối—là một cái tên được truyền đi bằng tiếng thì thầm.

Một nhát rìu quét ngang về phía Jack—nhanh như chớp. Anh ngả người né, vạt áo bị xé toạc. Ngay khi tiếp đất, Jack xoay người trong tư thế nghiêng, siết chặt Last Light, rồi dồn toàn bộ sức lực vào một đòn chém thẳng vào con mắt đỏ ngầu đang dõi theo anh chằm chằm.

“CHENGGGGGGGGGGGGGG!!” Tiếng va chạm vang lên như xé rách bầu trời.

Nhưng… lưỡi kiếm của Last Light—vỡ nát. Ngay khoảnh khắc anh chém tới, một cái “ngón tay” khác của quái vật—được cường hóa, đập thẳng vào Last Light từ bên cạnh. Sức mạnh khủng khiếp từ hai phía va chạm—và thanh kiếm… tan vỡ.

( Toang rồi ae ơi. Jack phát này lành ít dữ nhiều )