Phần 1: Đại dịch
Năm 2019 xảy tra trận đại dịch càn quét toàn thế giới, gây nên nỗi kinh hoàng không thể tưởng tượng nổi. Đến năm 2020 thì đại dịch bùng phát dữ dội, khiến người người khiếp sợ, hệ thống y tế vỡ trận. Chính phủ các nước đã đầu tư rất nhiều tiền nghiên cứu vacxin và thuốc chữa mà vẫn không có kết quả.
Tại bệnh viện VNFH - Việt Nam Future Hospital, bệnh viện tư nhân đắt đỏ nhất nước, hầu như chỉ có nhà giàu mới dám vào khám chữa bệnh. Vẫn luôn dành riêng 1 phòng bệnh VIP chỉ để dùng đến khi người nhà mắc bệnh. Chủ nhân của hệ thống bệnh viện là Tăng Minh Quân và vợ là Đinh Thanh Trúc. Tăng Minh Quân là người Việt gốc Hoa, làm ăn rất giỏi. Chưa đầy 50 tuổi đã là người giàu thứ 3 thị trường chứng khoán, với hệ thống bất động sản, trường học, bệnh viện rải khắp cả nước mà không ai không biết.
Có điều, 2 người nằm trong phòng bệnh VIP lại không phải người trong gia đình chủ tịch.
Tăng Thuấn Hy ngồi ngoài ghế đợi, lòng ngổn ngang. Trong phòng bệnh là 2 người bạn vô cùng quan trọng của cậu là Trần Hùng Huy và Hoàng Diệp. Bệnh của Trần Hùng Huy đã trở nặng, Hoàng Diệp thì mới được đưa vào. Mấy ngày chờ đợi, mệt mỏi, ăn không ngon, ngủ không yên, khiến cậu rơi vào trạng thái lo lắng quá độ. Lúc thiu thiu ngủ cũng cảm thấy mình như mê sảng. Mảnh ký ức thanh xuân hiện về.
Chapter 1: Học sinh mới chuyển đến
Tại trường PTTH VNF, một ngôi trường tư nhân nổi tiếng với mức học phí đắt đỏ, nơi chủ yếu dành cho con em gia đình giàu có, vẫn có những ngoại lệ dành cho học sinh đạt học bổng. Trong trường có một lớp học đặc biệt, nơi tập trung những học sinh xuất sắc nhất. Lớp học này được chọn lọc kỹ lưỡng, và mỗi năm đều có việc loại bớt học sinh để nhường chỗ cho học sinh có thành tích vượt trội hơn. Điều này khiến các học sinh trong lớp luôn sống dưới áp lực nặng nề. Giờ ra chơi, thay vì vui chơi như các lớp khác, hầu hết học sinh trong lớp vẫn ngồi lại, miệt mài bên bài vở.
Nam sinh có gương mặt cực kỳ baby với đôi mắt to tròn, hồn nhiên ngồi quay bút. Cậu vui vẻ nhìn sang người bạn cùng bàn, Trần Hùng Huy. Trần Hùng Huy đã ngồi cạnh cậu từ cấp 2 đến tận cấp 3, không khác gì 1 con robot chỉ biết học. Năm nay, vị trí bên trái cậu lại thay người khác, còn vị trí phía sau cậu vẫn bỏ trống. Nhưng thật may, vị trí bên phải cậu là Trần Hùng Huy, chưa từng thay đổi. Xung quanh cậu đều là học sinh xuất sắc được trao học bổng, là những người giỏi nhất theo từng năm. Hễ ai bị xuống hạng thì phải rời chỗ ngồi để thay bằng người có thành tích cao hơn.
Còn cậu là ai? Là Tăng Thuấn Hy, con trai của người giàu thứ 3 trên thị trường chứng khoán. PTTH VNF là trường của gia đình cậu. Mỗi năm đều trao học bổng cho những học sinh xuất sắc vào học, chỉ để ngồi xung quanh cậu. Bố mẹ cậu thật sự biết cách tạo áp lực cho cậu. Những người này đều là những thiên tài nên mỗi người đều có chút không bình thường, người thì có dấu hiệu tự kỷ thiên tài, người thì có chút khùng khùng lập dị.
Trong thời gian chờ vào lớp, Tăng Thuấn Hy liền hỏi vu vơ:
- Mít ướt, cậu có ước mơ không?
Trần Hùng Huy không lưỡng lự trả lời ngay:
- Có
- Nói xem
- Trở thành thiên tài như BillGate. Còn cậu?
Câu trả lời này cũng không bất ngờ lắm. Trần Hùng Huy được học bổng vì hồi tiểu học đã vô địch giải tin học toàn quốc mở rộng dành cho học sinh. Nghĩa là cậu ấy đã thắng cả học sinh cấp 2 và cấp 3. Nếu không có tài năng và niềm đam mê vô hạn thì làm sao có thể làm được điều đó. Tăng Thuấn Hy cũng trả lời với 1 ánh mắt lấp lánh niềm tin hi vọng:
- Tôi yêu đất nước này. Tôi sẽ trở thành 1 cảnh sát bảo vệ an ninh quốc gia.
Câu nói ấy khiến Trần Hùng Huy nhớ lại năm lớp 6 Tăng Thuấn Hy đòi lại kính cho cậu. Qủa thực, Tăng Thuấn Hy đầy hào quang chính nghĩa.
Tăng Thuấn Hy chống tay vào cằm, hướng ánh mắt vô định nhìn ra ngoài khung cửa:
- Vậy lên đại học, chúng ta không còn học cùng nữa rồi.
Chuông reo vào tiết.
Dòng suy nghĩ miên man về 1 tương lai xa vời bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của cô giáo chủ nhiệm. Cô đi cùng 1 học sinh mới:
- Giới thiệu với các em bạn mới tên là Hoàng Diệp, năm ngoái Diệp vô địch kỳ thi đầu tư chứng khoán cơ sở hệ học sinh. Nên nhận được học bổng vào trường. Diệp sẽ ngồi phía sau Thuấn Hy.
Hoàng Diệp tự tin tươi cười chào cả lớp:
- Rất vui được học cùng các bạn.
Tăng Thuấn Hy tò mò nhìn người bạn mới, rồi nói nhỏ với Trần Hùng Huy:
- May quá. Sau bao năm ngồi cạnh những người tự kỷ, cũng xuất hiện 1 người bình thường. Nụ cười rất đẹp.
Trần Hùng Huy ngẩng lên nhìn người bạn mới, lướt ánh mắt qua thoáng chốc rồi lại tập trung vào màn hình laptop.
Hoàng Diệp vào chỗ của mình, cũng không quên quét ánh mắt bao quát cả lớp. Lớp con nhà giàu có khác, ngoại trừ quần áo phải là đồng phục, thì những thứ họ dùng đều là hàng hiệu đắt tiền. Đáng chú ý nhất là 2 người ngồi phía trước cô, 1 người có gương mặt lạnh lùng, đeo cặp kính cận sáng ngời trí thức, đã vậy còn rất đẹp trai, nếu đem vẻ đẹp này đổi lấy tiền thì ăn cả đời còn không hết. Người còn lại thì cực kỳ thư sinh, đôi mắt to trong veo như thể chưa bao giờ dính vào trầm luân khổ ải, khẳng định là công tử bột từ trong trứng.
Hoàng Diệp ngoại trừ ham học, đam mê với thị trường chứng khoán, thì còn là 1 người rất thích kết bạn. Nếu đặt cạnh Trần Hùng Huy, thì Hoàng Diệp tương phản hoàn toàn. Trong giờ học, Trần Hùng Huy luôn im lặng thì Hoàng Diệp lại năng nổ phát biểu và rất hay trao đổi, thắc mắc. Trần Hùng Huy hầu như không kết bạn. Còn Hoàng Diệp rất nhanh kết bạn với bạn bè trong lớp. Quan điểm của cô là kết bạn chứ không kết thù. Có điều, đối với Tăng Thuấn Hy và Trần Hùng Huy, cô có 1 chút e dè. Bởi giữa 2 người này tạo ra 1 bức tường vô hình mà cô cảm thấy khó bước vào.