Cuối năm lớp 11, sau kỳ thi cuối kỳ, cả lớp đã bị rúng động bởi vị trí top 1 của Trần Hùng Huy đã bị đe dọa, khi Hoàng Diệp đồng điểm số. Đó là lần đầu tiên Trần Hùng Huy phải quay xuống nhìn Hoàng Diệp, ánh mắt rất khó diễn tả. Cô giáo chủ nhiệm liền nói:
- Diệp, em có muốn đổi chỗ với Huy không? Xem như là để tuyên dương các bạn nữ có thành tích.
Hoàng Diệp lắc đầu, cười ngại ngùng:
- Dạ không ạ. Bạn ấy cận, phù hợp ngồi bàn đầu hơn em.
Cả Tăng Thuấn Hy với Trần Hùng Huy đều bất ngờ trước câu trả lời này. Nhưng nghe được câu trả lời của Hoàng Diệp, Tăng Thuấn Hy cũng cảm thấy nhẹ lòng.
Thật ra, ở vị trí càng cao, hoàn cảnh càng đặc biệt thì càng cô đơn. Bởi gió tầng nào gặp mây tầng đó. Có được 1 người bạn đúng nghĩa quả thực không dễ.
Trần Hùng Huy có dấu hiệu tự kỷ thiên tài. Năm lớp 6, Trần Hùng Huy được học bổng vào trường vì học tiểu học đã vô địch tin học toàn quốc. Và được sắp xếp ngồi cạnh Tăng Thuấn Hy. Hầu như cả ngày không nói 1 câu, không thích giao tiếp, cũng không thể hiện nhiều, nhưng khi được gọi phát biểu thì Trần Hùng Huy đều có câu trả lời cực kỳ hoàn hảo: chính xác, ngắn gọn, súc tích. Kết quả bài kiểm tra, bài thi luôn đứng top 1. Ngồi cạnh 1 con robot thực sự rất nhàm chán. Lúc đó, Tăng Thuấn Hy 1 lòng muốn thay người khác ngồi cạnh, nhưng chẳng có cách nào.
Cuối năm học lớp 6, khi làm bài thi cuối kỳ. Tăng Thuấn Hy phát hiện Trần Hùng Huy cực kỳ lúng túng, chật vật lắm mới làm xong bài thi. Cuối giờ thi, khi mọi người về hết Trần Hùng Huy vẫn ngồi đó, 1 mình đờ đẫn như kẻ mất hồn.
Hôm ấy, trời đổ mưa như trút. Tăng Thuấn Hy ra đến hành lang thì nghe nhóm bạn cùng lớp nói chuyện với nhau:
- Thằng cận đó kỳ này bị chuyển chỗ chắc luôn. Không ngờ chỉ cần giấu kính của nó, thì nó lập tức trở nên vô dụng.
- Vậy lần sau làm sao để nó phải rời khỏi lớp thì tốt hơn. Như Ý đi chung với tao mà suốt ngày ca ngợi thằng đó.
Tăng Thuấn Hy lại gần nhóm bạn kia, vỗ vai hỏi:
- Kính đâu?
Nhóm bạn kia lập tức hất tay cậu ra rồi cười lớn:
- Ai mà biết được.
Tăng Thuấn Hy là con của chủ tịch VNF nhưng chuyện này không hề được nhắc đến, sinh hoạt của cậu cũng bình thường không hề phô trương, nên cậu chỉ được coi như 1 học sinh nhà giàu bình thường như bao học sinh khác. Hoặc có ai đoán già đoán non cũng chỉ nghĩ cậu là họ hàng của chủ tịch. So với 1 con robot lặng lẽ làm việc của mình, thì 1 đám xấu xa ám hại người khác đáng ghét hơn nhiều. Và đó cũng là lần đầu tiên cậu đánh nhau, 1 mình solo với nhóm học sinh kia. Kết quả, khi lấy được kính thì khắp người cậu đều bầm dập, gương mặt trắng mịn cũng bị tấy đỏ sưng vù. Cậu quay lại lớp, Trần Hùng Huy vẫn ngồi đó, khóc rưng rức. Lúc đó cậu mới biết con robot kia thực ra chỉ là 1 nam sinh mít ướt. Tăng Thuấn Hy đặt cặp kính xuống bàn rồi bỏ về.
Hôm sau có kết quả bài thi, Trần Hùng Huy vẫn đứng thứ nhất. Tăng Thuấn Hy liền quay sang hỏi:
- Kết quả bài thi tốt như vậy, tại sao hôm qua cậu lại khóc?
Trước đây, ngoại trừ việc học, Trần Hùng Huy thực sự không để ý đến chuyện khác. Cho đến khi Tăng Thuấn Hy mang kính về cho cậu với gương mặt sưng vù do đánh nhau. Mặc dù không đeo kính, nhìn mọi thứ đều mơ hồ, hình ảnh bầm dập méo mó ấy vẫn ghi sâu trong tâm trí cậu. Từ đây, Trần Hùng Huy cũng có cái nhìn khác đối với Tăng Thuấn Hy, cậu liền nói:
- Nó rất quan trọng. Nó là quà của bố mẹ tôi.
Tăng Thuấn Hy thắc mắc:
- Vậy tại sao không thưa cô giáo tìm kính cho cậu?
Trần Hùng Huy ngơ ngác hỏi:
- Cô giáo có thể giúp được sao?
Tăng Thuấn Hy không ngờ học sinh top 1 server lại có câu hỏi ngờ ngệch như vậy. Có lẽ trước giờ cậu ta đều dựa vào chính mình, cả thế giới chỉ có bản thân nên không hề có ý niệm nhờ người khác. Hoặc những thiên tài đều là kẻ bất thường. Tăng Thuấn Hy thở dài:
- Cậu từ trên trời rơi xuống à? Lần sau gặp rắc rối, nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu.
Trần Hùng Huy cười rất tươi như trẻ con được kẹo:
- Cảm ơn.
Từ đó, Tăng Thuấn Hy đã bước vào thế giới của Trần Hùng Huy. Và ngược lại.