Chuông reo hết tiết, từng nhóm học sinh đến căng tin trường ăn trưa. Trần Hùng Huy và Tăng Thuấn Hy vẫn ngồi lại. Hoàng Diệp làm nốt bài tập đang làm dở, rồi cũng nhanh nhảu cất sách vở để đi ăn thì Trần Hùng Huy quay xuống nói:
- Cảm ơn
Hoàng Diệp ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao cậu lại cảm ơn? Đáng lẽ tôi đe dọa vị trí top1 của cậu, cậu phải ghét tôi chứ.
Trần Hùng Huy vốn ít nói, cũng không giấu diếm suy nghĩ trong lòng.
- Chỗ ngồi này quan trọng với tôi.
Tăng Thuấn Hy cũng tranh thủ trêu chọc Hoàng Diệp:
- Trước đến giờ, ngoài tên này thì không có ai ngồi cạnh tôi được quá 1 năm. Cậu là quái nhân nơi nào vậy.
Để leo lên được thành tích ngang hàng với Trần Hùng Huy, Hoàng Diệp đã phải cố gắng nhiều. Cô có thể tranh thủ học vào bất kỳ thời gian rảnh rỗi nào, kể cả trước giờ ăn. Ngoài thiên phú ra, cô còn có sự cố gắng hơn người. Hoàng Diệp thấy hôm nay tự nhiên 2 cậu bạn bàn trên quay xuống bắt chuyện khá cởi mở, cũng vui vẻ trả lời:
- Nếu tôi với cậu ấy được gọi là thiên tài, thì cậu là gì? Chân mệnh thiên tử à? Tại sao chúng tôi phải dựa vào điểm số để được ngồi cạnh cậu?
Thuấn Hy chột dạ hỏi lại:
- Ý cậu là sao?
- Cậu nói xem. Những người ngồi cạnh cậu luôn phải dựa vào điểm số để có thể ngồi tiếp hoặc bị thay đi. Cậu lại họ Tăng. Nếu không phải con cháu của chủ tịch VNF, người giàu thứ 3 thị trường chứng khoán thì làm sao cậu có được đặc quyền này.
Trần Hùng Huy rời mắt khỏi laptop, quay xuống hóng chuyện, rồi lại nhìn Tăng Thuấn Hy. Trước giờ, cậu thích học, đơn giản là thích học, không thích thể hiện, cũng không để tâm đến điểm số của mình. Chỉ đến khi quen Thuấn Hy, cậu mới ý thức được việc trụ hạng rất quan trọng. Bởi nếu tụt hạng, cậu sẽ bị đổi chỗ. Thỉnh thoảng cậu cũng nghĩ bản thân mình trụ hạng không bị thay đi, ngộ nhỡ Thuấn Hy bị thay đi thì sao. Có điều rất rõ ràng, Thuấn Hy không bị ràng buộc vào nguyên tắc điểm số. Nên bản thân cậu không cần lo đến nữa, chỉ cần lo việc của mình là được.
Nghe Hoàng Diệp nói xong, Tăng Thuấn Hy cảm thấy hơi hụt hẫng, liền lấy điện thoại ra soi lại mình. Rõ ràng dung mạo của cậu nổi bật hơn người, lại là công tử nhà siêu giàu, học hành cũng không hề kém cỏi. Vậy mà bị 1 cô gái bình thường ném bơ suốt 1 năm, thậm chí còn từ chối ngồi cạnh. Không phải con gái đều mê tiền sao. Cậu liền cười:
- Vậy mà cậu lại từ chối ngồi cạnh chân mệnh thiên tử?
Hoàng Diệp cũng cười:
- Tôi nhiều bạn nhưng đều ở mức độ xã giao. 2 người thì khác. Huy không thích ra ngoài chơi, cậu ở lại lớp cùng dù chẳng làm gì. Huy không thích thể hiện, lại vì cậu mà chấp niệm rất sâu với vị trí top 1. 2 người khiến tôi rất ngưỡng mộ.
Tăng Thuấn Hy phì cười, suýt chút thì mất luôn hình ảnh quý tộc vốn có:
- Nhàm chán như vậy cũng có người ngưỡng mộ sao.
Thấy Hoàng Diệp đã cất xong sách vở, Tăng Thuấn Hy và Trần Hùng Huy cũng đứng dậy rồi cả 3 người cùng đến căng tin. Bữa ăn bán trú là buffet nhiều món, menu được thay đổi theo ngày, có thể là món Hàn món Nhật món Thái hoặc món ăn thuần Việt. Hoàng Diệp chỉ lấy vừa đủ thức ăn, hoặc lấy ít hơn 1 chút, nếu thiếu thì lấy thêm, chứ không muốn bỏ thừa phung phí. Lấy xong thức ăn, cô chọn 1 bàn còn trống rồi ngồi xuống. Lát sau, Tăng Thuấn Hy và Trần Hùng Huy cũng đến ngồi cùng. Điều này cô cũng thấy lạ, vì từ trước đến nay luôn là chỉ có họ ngồi cùng nhau. Tăng Thuấn Hy là con nhà siêu giàu, nhưng ăn thức ăn bán trú lại có vẻ rất thoải mái. Còn Trần Hùng Huy thì ngược lại, nhìn ăn không hề có cảm giác ngon miệng, ăn như trách nhiệm vậy, nhưng cũng không chê câu nào, và đồ ăn đã lấy về thì đều ăn hết.
Từ đó, 3 người thường xuyên đi ăn trưa cùng nhau, và trở thành nhóm bạn rất hợp nhau.