Học sinh cấp 3 đứng trước kỳ thi quan trọng trong đời, là kỳ thi đại học. Nên hè năm lớp 11, họ không được nghỉ mà vẫn học hè khối KHTN. Mùa hè năm đó, Tăng Thuấn Hy mời Trần Hùng Huy và Hoàng Diệp đến nhà chơi. Hôm ấy là ngày thường nên bố mẹ của Tăng Thuấn Hy đều đi làm, không ở nhà. Đó cũng là lần đầu tiên Tăng Thuấn Hy đưa bạn bè về nhà chơi. Hoàng Diệp đứng nhìn khu dinh thự 10000 m2 ven sông, với đầy đủ tiện ích: phòng spa, phòng ghim, phòng học võ, hồ bơi ngoài trời thì không khỏi choáng ngợp. Lúc đi học, sinh hoạt của Tăng Thuấn Hy đều không quá sa hoa, nên Hoàng Diệp không nghĩ được cuộc sống của họ chênh lệch nhiều như vậy. Đi sâu vào bên trong khu dinh thự còn có 1 phòng học rộng như 1 cái thư viện với đủ loại sách, 2 phòng làm việc, 6 phòng ngủ, 6 phòng tắm, 1 phòng ăn, và 1 phòng khách rất lớn. Hoàng Diệp ghé tai thì thầm với Trần Hùng Huy:
- Nhà rộng như vậy, có khi tôi đi vệ sinh cũng lạc.
Nói chơi cái mà thiêng luông, Hoàng Diệp bỗng dưng cảm thấy bụng mình không ổn, cô liền đứng dậy tìm wc. Loay hoay mãi mới mở được cửa để vào. Xong xuôi, cô lại gặp thử thách khác cực kỳ xấu hổ. Đó là không biết làm cách nào để xả nước. Mà chuyện xấu hổ như vậy sao có thể gọi 2 cậu bạn qua hỏi. Ngồi loay hoay search với thử cách sử dụng bồn cầu cỡ 15 phút cũng không ra, thì thấy có chị giúp việc đi vào. Cô thở phào như trút được gánh nặng, liền mở phòng vệ sinh bên cạnh, hỏi chị giúp việc cách xả nước. Rồi quay lại xử lý phòng wc mình vừa sử dụng.
Xong xuôi, cô quay lại phòng khách. Thiết bị điện tử trong nhà đều là đồ tân tiến nhất. Phải nói thật là cô không biết sử dụng, y như nhà quê ra tỉnh vậy. Nhưng mà Trần Hùng Huy lại rất thành thạo, dùng thứ gì cũng tự nhiên, thuận tay như chính nhà mình. Có cảm giác, cô là người lạc quẻ nhất trong nhóm 3 người. Vật chất không bằng, khí chất cũng thua xa. Thậm chí giúp việc trong căn nhà này nhìn còn sang chảnh hơn cô. Hoàng Diệp xoay cốc nước trên tay, mọi suy nghĩ đều thả mông lung, thật sự đã có cảm giác tự ti len lỏi trong lòng. Tăng Thuấn Hy thấy lạ liền hỏi:
- Sao tự dưng trầm ngâm vậy?
Hoàng Diệp nhìn quanh rồi nói:
- Cậu đúng là sinh ra từ vạch đích. Tôi là con nhà bình thường, có chút tài sản, cũng không nghĩ đến việc thừa kế. Tôi là con gái lại càng không nghĩ đến thừa kế. Tôi muốn trở nên giàu có, tự mình giàu có, con đường phía trước rất dài. Còn cậu sinh ra đã có tất cả rồi.
Tăng Thuấn Hy bỗng nhiên trở nên nghiêm túc hẳn:
- Vạch đích ư? Cậu không thấy tất cả đều là của bố mẹ tôi à? Tôi cũng muốn có những thứ là của mình, có hào quang của riêng mình. Bởi vậy, tương lai tôi muốn làm cảnh sát, bảo vệ người khác bằng chính sức mình, chứ không phải bằng những thứ thừa kế từ bố mẹ.
Lúc này Trần Hùng Huy, người vốn ít khi lên tiếng, cũng cất lời:
- Của bố mẹ thì sao? Cậu còn may mắn hơn những người không có bố mẹ.
Tăng Thuấn Hy với Hoàng Diệp nghe được thì hơi giật mình. Trần Hùng Huy chưa bao giờ chia sẻ về gia đình, bỗng dưng lại mở miệng. Trong ngữ điệu lại có vẻ hơi buồn. Chẳng lẽ cậu ta không có bố mẹ. (Tăng Thuấn Hy không hỏi thẳng luôn mà sau đó đã đến phòng hồ sơ học sinh để tìm hiểu về gia cảnh Trần Hùng Huy).
Buổi trưa hôm ấy, Tăng Thuấn Hy mời 2 người bạn cùng ăn cơm. Nếu phải so sánh với bữa trưa ở căng tin thì đúng là 1 trời 1 vực. Thực phẩm để chế biến đều là đồ thượng hạng. Vậy mà khi ăn ở căng tin, Tăng Thuấn Hy vẫn ăn rất ngon lành. Bảo sao mà trong trường mọi người đều không nghĩ Tăng Thuấn Hy là con của chủ tịch VNF. Hoàng Diệp với Trần Hùng Huy cũng ăn ngon lành. Hóa ra Trần Hùng Huy lại là người kén ăn nhất nhóm, ăn bữa cơm của người siêu giàu thì mới thấy ngon. Món ăn thì nhiều, nhưng mỗi món chỉ nấu 1 ít. Đến lúc ăn xong cũng không thừa bao nhiêu cả.