Chapter 16: Bức tường vô hình

Đến được địa chỉ Tăng Thuấn Hy đưa, Hoàng Diệp ngỡ ngàng vì ngôi biệt thự sang trọng hiện lên trước mắt. Cô liền gọi lại cho Tăng Thuấn Hy:

- Cậu gửi nhầm địa chỉ cho tôi rồi.

Tăng Thuấn Hy biết địa chỉ của Trần Hùng Huy vì cậu đã xem hồ sơ nhập học của Trần Hùng Huy, tìm hiểu qua về gia cảnh. Cậu là con của chủ tịch nên việc này không khó. Do Trần Hùng Huy không chia sẻ nên cậu cũng không hỏi, cứ để tự nhiên đến lúc Trần Hùng Huy sẽ nói. Thông tin trong hồ sơ thì không thể sai được. Tăng Thuấn Hy khẳng định chắc nịch:

- Không nhầm được đâu

- Đây là biệt thự ở ngoại ô. Làm sao có thể.

Lúc trước Tăng Thuấn Hy tìm hiểu cũng biết nhà Trần Hùng Huy rất giàu. Chỉ có Hoàng Diệp là không biết. Cho nên bây giờ cô ấy mới ngạc nhiên như vậy. Thật là, được học bổng đâu có nghĩa là nghèo. Tăng Thuấn Hy bảo Hoàng Diệp cứ bấm chuông thử xem sao. Hoàng Diệp lại gần bấm chuông, không có người ra mở cửa, cô lại bấm tiếp. Cũng chỉ dám bấm nhát gừng, sợ làm ồn người bệnh. Lát sau cũng có người ra mở cửa. Mặc dù đội mũ lưỡi chai, đeo khẩu trang che gần kín hết mặt, nhưng cũng đủ để Hoàng Diệp nhận ra dáng dấp quen thuộc.

2 người đứng cách nhau 1 cánh cổng, dáng vẻ đều rất cô đơn. Trần Hùng Huy cũng bất ngờ trước sự xuất hiện của Hoàng Diệp, liền hỏi:

- Sao cậu lại ở đây?

Hoàng Diệp khẽ trách móc:

- Tại sao không nhờ tôi đến chăm sóc bà nội thay cậu? Cậu trốn khỏi trường, nếu bị phát hiện sẽ bị đuổi học, đuổi khỏi ngành.

Trần Hùng Huy vẫn không mở cổng, như 1 cách từ chối sự giúp đỡ của người bạn đang đứng trước mặt mình:

- Đây là trách nhiệm của tôi, không thể liên lụy người khác.

Hoàng Diệp nghe được câu trả lời này cũng có đôi chút nhói lòng:

- Tôi là người khác sao?

À, mà đúng là người khác thật.

Đây không phải lần duy nhất Hoàng Diệp cảm thấy Trần Hùng Huy luôn dựng 1 bước tường để không cho người khác bước vào thế giới của mình. Hoàng Diệp đặt đồ bảo hộ xuống đất và treo đồ ăn, thực phẩm tươi sống, cùng thuốc khử khuẩn phòng covid lên cánh cổng:

- Cậu không biết nấu ăn, chăm người ốm kiểu gì. Cố gắng tự bảo trọng.

Nói xong, cô liền quay về, trong lòng cũng cảm thấy bất lực vì không thể giúp được nhiều hơn. Trước sự càn quét của đại dịch, ai cũng sợ chết như nhau, đều sợ phải tiếp xúc với bệnh nhân F0, lợi ích của bản thân đều phải đặt lên trên. Nhưng Trần Hùng Huy không nhờ cô đến chăm sóc bà nội cậu ấy, lại khiến cô cảm thấy buồn. Trong lúc này, cô cũng không hiểu nổi lòng mình.

Dòng suy nghĩ miên man đang đuổi nhau hỗn độn trong đầu thì cô nghe được âm thanh thoang thoảng bên tai, cùng tiếng gió:

- Nếu không về…Chỉ sợ cả đời sau tôi phải ân hận...Cảm ơn….

Tiếng cảm ơn lẫn trong tiếng gió mang lại cho cô cảm giác mơ hồ vui buồn lẫn lộn. Trước đại dịch, chúng sinh bình đẳng. Liệu có phép màu nào giúp cô, gia đình cô và bạn bè cô đều sống sót sau đại dịch không?

Trưa hôm sau, Hoàng Diệp không thể vượt qua chốt được, đành gửi hướng dẫn nấu vài món đơn giản để Trần Hùng Huy tự lo liệu. Buổi tối, cô lại mang đồ ăn đến, treo ở cổng, bấm chuông rồi lặng lẽ ra về.

Đến ngày thứ ba, thì cũng có xe đến đón bà nội cậu ấy đi cách ly và điều trị. Trần Hùng Huy trở về trường, tự cách ly vì cậu thuộc diện F1. Ngay cả với Thuấn Hy, cậu cũng giữ khoảng cách.

Đến ngày thứ năm, tin xấu bất ngờ ập đến: bà nội cậu đã không qua khỏi. Lúc này, Hoàng Diệp mới thấm thía câu nói của cậu ấy. Nếu ngày đó không về, có lẽ cậu đã chẳng kịp nhìn mặt bà nội lần cuối. Người bệnh là người yếu đuối nhất, trong lúc tuyệt vọng như vậy, nếu như người thân cũng bỏ rơi họ, thì thật sự tàn nhẫn.