Chính phủ các nước đua nhau bơm tiền cứu trợ, tiền rẻ càng ngày càng nhiều. Thế cờ đã lật ngược hoàn toàn, số tiền trong tài khoản của Hoàng Diệp nhanh chóng tăng với tốc độ khó tin. Đúng với câu vật chất quyết định ý thức. Mặc dù bị giãn cách không thể ra ngoài, nhưng tâm trạng của cô cũng đã tốt hơn hẳn.
Bấy giờ đang là mùa hè, học sinh sinh viên cũng được nghỉ hè, tiết trời oi nóng nên chỉ có thể đóng cửa trong nhà bật điều hòa. Hàng ngày, sau khi kết thúc phiên giao dịch chứng khoán, cô làm vài món ăn vặt, mang lên phòng học ở tầng 2, kéo rèm cửa lười nhác nhìn ra ngoài hồ. Bầu trời cao xanh ngắt với những đụn mây trắng tinh khôi, ngả bóng xuống mặt hồ, khiến cho người bị nhốt trong phòng thèm muốn được hòa mình vào không gian hùng vĩ. Xa xa, trên con đường giữa hồ, hoa phượng vĩ nhuộm đỏ cả 1 vùng trời, cánh hoa rơi đầy mặt đường khiến mặt đường khô khan cũng trở nên đẹp đẽ như được trải 1 tấm thảm thêu hoa. Bỗng dưng, cô thấy đồng cảm cho thế hệ học trò cuối cấp. Năm nay, các em phải chia tay tuổi học trò với những lệnh giãn cách, với cơn ác mộng đại dịch, những buổi học trên lớp cũng chẳng có bao nhiêu. Thu tầm mắt về gần, là từng hàng liễu rủ in bóng xuống mặt nước trong vắt phẳng lặng như tờ khiến cho tâm hồn cảm thấy thư thái, an yên. Cô đã quen dần với cuộc sống 1 mình trong 4 bức tường. Dù xuân hay hè, mỗi khi nhìn ra ngoài cũng chỉ có mặt hồ yên ả và đường phố vắng lặng không một bóng người. Cô chọn vài cuốn sách rồi nằm trên sofa đọc. Mỗi cuốn sách như mở ra 1 chân trời mới lạ, như 1 người bạn đồng hành những lúc cô đơn, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện, những bài học và cả những giấc mơ. Cô cũng phải công nhận căn biệt thự này đúng là thiên đường cho người độc thân. Tự nhiên cô nghĩ, sau này làm 1 người độc thân giàu có, sống cuộc đời chill chill thế này cũng không tệ.
Cứ tưởng mọi thứ tệ hại đã qua, bản thân cô đã thích nghi được và an yên sống chung với dịch thì một hôm có tin nhắn trong zalo.
- Diệp. Có 1 tin xấu đây.
Hai người này ít khi gọi cô bằng tên, nếu gọi thì có khả năng có chuyện gì đó nghiêm trọng. Hoàng Diệp vội vàng call video:
- Đừng nói là các cậu bị F0 nhé.
Phía bên kia, chỉ nhìn thấy Tăng Thuấn Hy, không có bạn cùng phòng nào cả, thậm chí cũng không thấy Trần Hùng Huy. Tăng Thuấn Hy lo lắng thông báo:
- Không phải chúng tôi. Bà nội Cận F0 rồi.
Hoàng Diệp im lặng lắng nghe.
- Bà nội cậu ấy mới call cho cậu ấy, nói muốn nhìn thấy cậu ấy, nói chuyện với cậu ấy. Người giúp việc đã bỏ về quê từ đầu đại dịch. Hiện tại bà nội cậu ấy ở 1 mình. Hệ thống y tế đang quá tải nên không có xe đến đón đi viện, bà nội cậu ấy phải tự cách ly.
- Cậu ấy đâu rồi?
- Trốn về rồi.
Đại dịch lần này xảy ra quá khủng khiếp và đột ngột. Bất kỳ ai cũng có thể bị tử thần gọi tên. Trần Hùng Huy trốn về chăm sóc bà nội, chẳng phải bản thân sẽ trở thành F1, nguy cơ nhiễm bệnh cũng rất cao hay sao? Hoàng Diệp hỏi địa chỉ rồi vội vàng chuẩn bị ít đồ ăn, thực phẩm với đồ bảo hộ gồm nước rửa tay sát khuẩn, khẩu trang y tế, thuốc men mang đến nhà Trần Hùng Huy. Tăng Thuấn Hy ngập ngừng 1 lúc rồi cũng gửi địa chỉ cho cô. Nhà cậu ấy ở ngoại thành khá xa, đi qua nhiều chốt. Cũng may buổi tối nên cô mới lẻn qua được.