Hoàng Diệp bực lắm, nhưng nhịn. Giúp thì giúp đi, còn cố tình khịa. Hoàng Diệp nghiêm túc cầm laptop, chăm chút bài viết từng tí một. Dù gì cô cũng học về kinh tế, chả lẽ không không viết nổi một bài PR. Chủ đề cô chọn là "hương vị tình thân". Hoàng Diệp viết bài xong thì cũng chập tối.
Kể từ sau covid, ai cũng cảm thấy quý trọng sinh mạng và tình thân hơn. Tăng Thuấn Hy cũng thế. Lúc đi học thì phải ở nội trú, nhưng ra trường rồi, cậu lại quay về sống cùng bố mẹ. Buổi tối đều về nhà ăn cơm với bố mẹ. Hôm ấy là ngày nghỉ, Tăng Thuấn Hy cũng về nhà ăn cơm với bố mẹ vì trót hẹn rồi.
Hoàng Diệp liền giữ Trần Hùng Huy ở lại ăn cơm. Hoàng Diệp nấu nướng còn Trần Hùng Huy mở fanpage chạy quảng cáo, đồng thời đăng bài seeding trên khắp các hội nhóm, diễn đàn về ẩm thực, du lịch.
Lúc dọn cơm ra bàn xong, Hoàng Diệp cũng ngó qua thành quả của Trần Hùng Huy. Mới có 1 tiếng mà hình ảnh, bài viết hot khắp mạng xã hội. Chỉ sợ sau chuyến này, Quang Hùng không đủ sức mà phục vụ khách.
Việc của Quang Hùng coi như đã xong, Hoàng Diệp còn vấn đề muốn hỏi mà không biết mở lời thế nào. Đó là việc ăn ở của Trần Hùng Huy. Lúc trước còn đi học thì cậu ấy ăn ở nội trú với Tăng Thuấn Hy, còn bây giờ đi làm rồi, buổi trưa ăn ở cơ quan, buổi tối cũng không biết cậu ấy ăn uống kiểu gì. Bà cậu ấy qua đời rồi, về nhà 1 mình có lẽ cũng hơi buồn. Với tính cách ngại chỗ đông người, ngại người lạ, có khi buổi tối cậu ấy về tự úp mì ăn. Nghĩ thôi cũng thấy hơi xót xót. Rút cuộc, Hoàng Diệp cũng mở lời:
- Từ nay tan làm, qua đây ăn cơm với tôi. Tôi ăn 1 mình thực sự cũng rất khó nuốt.
Lý do to hơn mục đích. Hoàng Diệp ăn ở 1 mình bao nhiêu năm có sao đâu, lắm lúc còn cảm thấy chill chill cực kỳ. Cơ mà tỏ vẻ đáng thương vẫn tốt hơn là để Trần Hùng Huy cảm thấy mình đang bị thương hại.
Có điều, trong lòng Trần Hùng Huy vẫn tràn lên cảm giác tự ái. Cô bạn này, mới rồi còn mải lo lắng cho trúc mã, bây giờ lại thích lo lắng cho cậu. Rõ là mua việc vào người. Toàn đàn ông đàn ang sức dài vai rộng, chẳng lo cho cô ấy thì thôi, lại khiến cô ấy lo ngược thế này. Nhưng mà…cậu cũng rất muốn qua ăn cơm với Hoàng Diệp. Mỗi bữa cơm, cậu đều cảm nhận được tình bạn, tình thân, hương vị gia đình ấm áp. Có lẽ, cả Hoàng Diệp lẫn Quang Hùng đểu bỏ thêm tình cảm vào món ăn, cho nên khi viết bài PR, bài viết của Hoàng Diệp cũng chan chứa tình cảm và sự tử tế. Khiến người ta đọc qua thôi cũng bị ấn tượng. Trần Hùng Huy im lặng, gật đầu.
Kể từ đó, lời nguyền nuôi trai ở sân bay lại ứng lên người Hoàng Diệp. Hôm nào cũng nấu cơm cho Trần Hùng Huy ăn.
Khi được phát thẻ lương và có tháng lương đầu tiên, Trần Hùng Huy cầm thẻ lương đưa cho Hoàng Diệp:
- Tôi đến ăn nhờ ở đậu thì cũng nên đóng góp.
Hoàng Diệp đẩy lại thẻ về phía Trần Hùng Huy, cười vui vẻ:
- Chỉ ăn vài bữa không tốn đến thế.
Trần Hùng Huy vẫn kiên quyết đặt thẻ lương xuống bàn:
- Số tiền còn lại có thể đem đầu tư giúp tôi, hoặc làm gì tùy ý.
Và dĩ nhiên, Hoàng Diệp cũng chẳng chê tiền bao giờ. Kể từ đó, Hoàng Diệp cầm thẻ lương của Trần Hùng Huy, cứ có lương lại rút 1 nửa gửi vào tài khoản chứng khoán của cậu. Còn lại thì để nguyên đó lỡ cậu cần gì tiêu vặt.