Sài Gòn, tháng 10 năm 2040.
Thành phố trong mắt Raizen Valefor giờ đây chỉ còn là một bóng ma xa lạ so với những hoài niệm ấm áp mẹ anh từng kể. Không còn mùi phở đêm thơm nồng, không còn tiếng rao hàng bình dị dưới ánh đèn dầu. Từ đỉnh tháp Thiên Long, biểu tượng quyền lực tối thượng của tập đoàn công nghệ chi phối thế giới, Raizen phóng tầm mắt xuống một mê cung thép và kính lạnh lẽo, trải dài vô tận dưới bầu trời xám xịt. Mưa nhân tạo, một bản giao hưởng vô hồn do AI điều khiển, rơi đều đặn, phản chiếu ánh đèn neon ma quái từ những chiếc xe bay lướt qua như những vì sao lạc lối.
Thế giới này đã vỡ vụn. Giới tinh hoa ẩn mình trong những biệt thự nổi xa hoa, được che chắn bởi tường từ trường và drone tuần tra không ngừng nghỉ. Bên dưới, trong những khu ổ chuột công nghệ ngột ngạt, tầng lớp lao động chen chúc, giành giật từng món hàng lỗi thải ra từ nhà máy AI, bán rẻ mạt trên những khu chợ đen ẩm thấp. Tiếng rít chói tai của động cơ plasma nhấn chìm mọi âm thanh của sự sống, mùi kim loại cháy khét từ các xưởng tái chế robot khổng lồ đã xóa nhòa đi những ký ức về một Sài Gòn từng rất khác. Tài nguyên cạn kiệt, chiến tranh công nghệ tàn phá các lục địa, khí hậu biến đổi đẩy lùi sự sống, dịch bệnh hoành hành không thể kiểm soát. Các quốc gia chỉ còn là cái bóng mờ trước sự trỗi dậy của những đế chế như Thiên Long.
Thiên Long, không chỉ đơn thuần là một tập đoàn, nó là một đế chế toàn cầu thực sự, vươn vòi bạch tuộc kiểm soát kinh tế, quân sự và công nghệ, vượt xa bất kỳ chính phủ nào còn sót lại. Từ vũ khí plasma cung cấp cho các cuộc chiến tranh biên giới dai dẳng, đến hệ thống AI điều khiển thời tiết và nông nghiệp cho cả nửa hành tinh, Thiên Long là kẻ định hình thế giới năm 2050. Nhưng ngay cả kẻ thống trị cũng không thể ngủ yên. Tài nguyên ngày càng khan hiếm, những đối thủ mới trỗi dậy từ đống tro tàn, và ngọn lửa âm ỉ của sự bất mãn trong lòng dân chúng luôn đe dọa thiêu rụi trật tự mà họ đã dày công xây dựng. Thiên Long cần một giải pháp triệt để, một con át chủ bài để đảm bảo vị thế bất bại vĩnh viằng: quay về quá khứ, viết lại lịch sử theo ý muốn.
Dự án Asvaria, dưới lớp vỏ bọc mỹ miều là "nghiên cứu thời gian để hiểu sai lầm của nhân loại", chính là hiện thân cho tham vọng điên cuồng đó – một âm mưu thao túng lịch sử để củng cố quyền lực tuyệt đối.
Raizen Valefor, hai mươi sáu tuổi, đứng lặng trong phòng họp kín trên tầng cao nhất của tòa tháp, ánh mắt sắc lạnh như dao cạo quét qua những gương mặt quyền lực nhưng đầy vẻ lo âu xung quanh. Bộ vest đen ôm sát cơ thể rắn chắc, mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng, anh mang dáng dấp của một chiến binh nhiều hơn là một Giám đốc Bộ phận Chiến lược Công nghệ số 3. Dù không phải người quyền lực nhất, nhưng với trí tuệ mưu lược, sự nhạy bén chính trị bẩm sinh và kỹ năng chiến đấu tôi luyện qua quân đội, Raizen là một ngôi sao đang lên, một con át chủ bài của Thiên Long.
Anh là sản phẩm của dự án "Hạt Giống Vĩnh Cửu" – một chương trình bí mật tàn nhẫn đã tuyển chọn và đào tạo những đứa trẻ có tiềm năng từ khắp thế giới, biến chúng thành những thiên tài phục vụ cho Thiên Long. Thế hệ của anh, những người trưởng thành trong bóng tối của các phòng thí nghiệm và thao trường khắc nghiệt, bao gồm nhiều tài năng kiệt xuất. Nổi bật trong số những người thân thiết nhất với Raizen là Kael Iscariot (25 tuổi), bộ óc kỹ thuật siêu việt, người bạn thân từ thuở thiếu thời; Seiryu Alvis (24 tuổi), nữ bác sĩ thiên tài với đôi tay vững vàng và trái tim lạnh giá; và Veyra Asterius (26 tuổi), bậc thầy thao túng tâm lý và đàm phán, kẻ có thể xoay chuyển càn khôn chỉ bằng lời nói và một nụ cười khó đoán. Ngoài ra, còn có Leon Magnus (27 tuổi), chuyên gia vũ khí chiến thuật lạnh lùng; Anya Petrova (25 tuổi), phù thủy dữ liệu và chiến tranh mạng; Roric Stone (28 tuổi), nhà địa chất với khả năng tìm kiếm tài nguyên thiên bẩm; và Elara Vance (24 tuổi), chuyên gia biến đổi gen và sinh vật học lạ. Tất cả họ, ở độ tuổi này, đã đạt được những thành tựu mà người thường không dám mơ tới, nhưng đổi lại là một tuổi thơ bị đánh cắp, những đêm dài thao thức trong áp lực, và những vết sẹo tâm hồn vô hình đã buộc chặt số phận họ lại với nhau, tạo thành một gia đình bất đắc dĩ không cùng máu mủ.
Trên chiếc bàn kính trước mặt, tập tài liệu ảo hiển thị dòng chữ đỏ rực đầy ám ảnh: "Dự án Asvaria – Thao túng thời gian để tái định hình lịch sử nhân loại."
Kael Iscariot đứng bật dậy, phá vỡ sự im lặng ngột ngạt. Anh cao gầy, đôi mắt sáng đầy nhiệt huyết sau cặp kính viền thép, điều khiển hình ảnh hologram của một cỗ máy kim loại khổng lồ, phức tạp với những mạch năng lượng xoắn ốc đỏ rực đang phát sáng.
"Raizen, mày còn nhớ giấc mơ của tụi mình không?" Giọng Kael trầm ấm, một nụ cười nhẹ thoáng qua, nụ cười hồn nhiên của cậu nhóc năm xưa cùng Raizen vẽ vời những bản thiết kế điên rồ trên giấy vụn giữa đêm khuya trong phòng thí nghiệm. "Asvaria là chìa khóa, Raizen ạ. Nó sẽ đưa chúng ta du hành thời gian, tìm hiểu gốc rễ của sự sụp đổ này. Tưởng tượng xem, nếu hiểu được tại sao mọi thứ đổ vỡ, chúng ta có thể sửa chữa nó! Hôm nay là thử nghiệm đầu tiên, và tao muốn mày ở đó cùng tao, như mọi khi."
Raizen vô thức siết chặt chiếc vòng cổ bạc đã sờn cũ theo năm tháng – món quà kỷ niệm từ Kael, khắc chữ "Eternal", lời hứa thiêng liêng của hai đứa trẻ bị giam cầm trong lò đào tạo tàn nhẫn của Thiên Long. Anh nhớ như in bóng lưng gầy của Kael che chắn cho mình khỏi những kẻ bắt nạt lớn hơn, nhớ câu nói đầy lý tưởng của bạn: "Công nghệ là để bảo vệ những người như mẹ mày, Raizen." Nhưng khi nhìn cỗ máy xoắn ốc đỏ rực trên hologram, một tiếng thì thầm lạnh lẽo vang lên trong đầu anh, không phải của Kael: "Kẻ được chọn sẽ phá vỡ bánh xe định mệnh…" Anh giật mình, lắc đầu. Asvaria... thứ này ẩn chứa một sự nguy hiểm không thể lường trước. Ngay cả một kẻ như Veyra, người luôn tìm thấy lợi ích trong mọi tình huống hỗn loạn nhất, có lẽ cũng phải cân nhắc kỹ trước khi đặt cược vào việc khuấy đảo dòng thời gian như thế này. Anh cố xua đi những dự cảm chẳng lành.
"Thử nghiệm?" Anh đứng bật dậy, giọng nói mang theo sự hoang mang không thể che giấu dù đã cố giữ bình tĩnh. "Ý mày là 'nghiên cứu' bằng cách can thiệp vào chính lịch sử? Kael, thế giới đang hấp hối ngoài kia – tài nguyên kiệt quệ, chiến tranh lan tràn, dân chúng lầm than – mà Thiên Long lại đổ tiền vào cái canh bạc điên rồ này sao? Đây không phải nghiên cứu, đây là sự ngạo mạn muốn nghịch loạn lại số phận! Mày đang nghĩ cái quái gì vậy?"
Không khí trong phòng họp lập tức căng như dây đàn sắp đứt. Seiryu Alvis, cô gái nhỏ nhắn với mái tóc đen dài buộc gọn và đôi mắt sâu thẳm, ngồi đối diện, tay siết chặt cây bút ghi chép, không hé nửa lời. Vẻ lạnh lùng thường trực của cô dường như rạn nứt đôi chút, ánh mắt nhìn Raizen thoáng qua một tia dao động phức tạp – vừa như giận dữ, vừa như lo lắng, một thứ tình cảm cô chưa bao giờ dám đối mặt. Raizen nhớ lại những lần cô lặng lẽ băng bó vết thương cho anh sau những buổi huấn luyện đổ máu, chỉ buông một câu ngắn gọn: "Đừng chết." Nhớ cả những lần cô kiên nhẫn đứng chờ dưới mưa bên ngoài phòng thí nghiệm, chỉ để đưa anh một chai nước mà không cần một lời giải thích.
Kael tiến lại gần, đặt tay lên vai Raizen, cố gắng xoa dịu bạn mình bằng giọng chân thành nhất: "Raizen, tao biết mày lo lắng. Thành thật mà nói, tao cũng không chắc nó sẽ thành công mỹ mãn đâu. Nhưng Thiên Long cần dự án này – không phải để thỏa mãn tham vọng điên rồ, mà là để tìm một lối thoát, một hy vọng cho thế giới đang chết dần này. Như lần mày phá hỏng dự án năng lượng của tao – tao không hề trách mày, nhưng lần này thực sự khác. Tao cần mày ở đây, giám sát cùng tao, để đảm bảo mọi thứ đi đúng hướng, không bị lợi dụng." Anh siết vai Raizen mạnh hơn, ánh mắt đầy khẩn khoản: "Tao không muốn mất mày."
Raizen gạt phắt tay Kael ra, sự hoang mang trong mắt anh biến thành nỗi thất vọng. "Tao tin mày, Kael, mày biết rõ điều đó mà! Nhưng cái này quá điên rồ! Nó không giống bất cứ thứ gì chúng ta từng làm! Mày đang đùa với lửa, với thứ mà không ai thực sự hiểu hết! Nếu nó thất bại thì sao?" Anh quay sang Seiryu, giọng khàn đi vì bất lực: "Còn cô, Seiryu? Cô thực sự đồng tình với chuyện này sao?"
Seiryu ngẩng lên, đôi mắt đen sâu thẳm của cô chạm phải ánh mắt anh chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi lại vội vàng cụp xuống, giọng nói nhỏ nhưng lạnh như băng: "Tôi không quan tâm nó là gì. Nếu anh muốn chết vì nó, tôi sẽ không ngăn cản." Nhưng bàn tay đang nắm chặt cây bút của cô đã siết chặt đến mức những đốt ngón tay trắng bệch, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt – một dấu hiệu của sự lo lắng tột cùng mà cô luôn cố gắng che giấu.
"Tao không muốn làm tổn thương bất cứ ai," Raizen nói, giọng cứng rắn trở lại, anh quay sang Kael một lần nữa, dứt khoát. "Nếu mày vẫn quyết tâm thử nghiệm cỗ máy đó, thì hãy tìm người khác đi. Tao sẽ không tham gia vào canh bạc chết người này."
Kael lắc đầu, ánh mắt thoáng buồn bã nhưng nhanh chóng được thay thế bằng sự kiên định xen lẫn bất lực. "Raizen, không phải tao muốn ép mày vào chỗ chết. Đây là mệnh lệnh trực tiếp từ Valen Kabe – gã đó không cho tao bất kỳ lựa chọn nào khác. Tao chỉ muốn mày ở đó cùng tao, để ít nhất chúng ta có thể cùng nhau kiểm soát nó, để nó không rơi hoàn toàn vào tay một kẻ như Valen. Nếu mày không làm, gã sẽ đẩy cả đội ngũ vào chỗ nguy hiểm còn hơn thế nữa – và tao thực sự không muốn mất mày." Anh liếc nhìn Seiryu, như cầu xin sự trợ giúp, nhưng cô vẫn im lặng, ánh mắt nhìn xuống bàn, tránh né.
Valen Kabe. Cái tên đó như một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Raizen. Kẻ đứng đầu bộ phận khoa học hắc ám của Thiên Long, kẻ mà Kael từng mô tả trong một đêm say bí tỉ là "quỷ dữ đội lốt nhà khoa học", kẻ mà Raizen luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, một sự điên cuồng ẩn giấu sau vẻ ngoài đạo mạo.
Chưa kịp để Raizen định thần, cánh cửa phòng họp bật tung. Một đội vệ sĩ mặc giáp chiến đấu màu đen tuyền, trang bị súng điện từ hạng nặng, bước vào với vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm.
Kael giật bắn mình: "Khoan đã! Chuyện gì đang xảy ra?"
Một tên vệ sĩ đáp gọn lỏn, giọng nói đều đều như máy móc: "Lệnh từ Ngài Valen Kabe. Đưa Raizen Valefor xuống phòng thí nghiệm trung tâm ngay lập tức. Cuộc thử nghiệm sẽ bắt đầu."
"Kael! Mày để chúng làm gì tao thế này?!" Raizen gầm lên, cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích. Hai cánh tay cơ khí lạnh ngắt, mạnh mẽ của đám vệ sĩ đã kẹp chặt lấy anh như một chiếc gọng kìm.
Seiryu đứng bật dậy, phản xạ của một bác sĩ khiến cô nắm chặt chiếc túi y tế bên hông, ánh mắt lạnh băng nhưng giọng nói lại run rẩy một cách hiếm hoi: "Đừng chạm vào anh ấy!"
"Raizen! Chờ đã! Tao không hề biết họ sẽ làm thế này! Tao sẽ ngăn họ lại! Chờ tao!" Kael hét lên, cố gắng lao tới nhưng bị đám vệ sĩ đẩy ngã dúi dụi xuống sàn.
Raizen bị lôi đi một cách thô bạo qua những hành lang kim loại sáng bóng, lạnh lẽo, rồi bị đẩy vào một chiếc thang máy an ninh tối mật, đưa anh xuống sâu dưới lòng đất, đến khu vực cấm của tháp Thiên Long.
Căn phòng thí nghiệm khổng lồ hiện ra, ngập tràn trong thứ ánh sáng xanh nhạt kỳ dị. Chính giữa căn phòng, cỗ máy Asvaria đứng sừng sững như một con quái vật kim loại đang say ngủ - một cấu trúc phức tạp với vô số dây dẫn, ống năng lượng và những mạch điện xoắn ốc đỏ rực, rung lên nhè nhẹ như thể nó đang thở. Các kỹ sư mặc đồ bảo hộ trắng toát hối hả chạy qua lại, chuẩn bị những bước cuối cùng. Phía bên kia tấm kính chống đạn dày cộp, Kael và Seiryu cuối cùng cũng chen qua được đám đông, tuyệt vọng đập tay lên bề mặt kính trong suốt.
Raizen bị trói chặt vào một chiếc ghế kim loại lạnh lẽo đặt ngay trước lõi của cỗ máy. Dây điện gắn chặt vào cổ tay và hai bên thái dương anh.
"Kael! Seiryu! Cứu tao! Dừng cái thứ này lại!" Anh gầm lên, giọng lạc đi vì sợ hãi và phẫn nộ.
"Thả nó ra ngay! Lệnh của tao! Đây không phải là ý của tao!" Kael điên cuồng đập tay vào tấm kính, nhưng nó không hề suy suyển.
"Đừng làm vậy với anh ấy! Làm ơn!" Seiryu đứng cạnh, đôi tay nhỏ bé cũng đập mạnh lên mặt kính, giọng cô vỡ òa trong nỗi bất lực và tuyệt vọng. Nhưng một kỹ sư lạnh lùng đã kéo Kael ra xa, mặc kệ tiếng gào thét của anh.
Cỗ máy khởi động. Những vòng xoắn ốc đỏ rực bắt đầu quay nhanh hơn, âm thanh гудіння trầm thấp tăng dần cường độ, lấp đầy căn phòng thí nghiệm bằng một áp lực vô hình. Nhưng rồi, đột nhiên, không theo bất kỳ quy trình nào, một tiếng rít chói tai xé rách không khí, phát ra từ chính cốt lõi của Asvaria. Theo sau đó là một vụ nổ kinh hoàng, rung chuyển tận móng của tòa tháp Thiên Long. Ánh sáng trắng xóa, không phải màu xanh hay đỏ dự kiến, mà là một màu trắng tinh khiết đến ghê rợn, bùng nổ từ tâm cỗ máy, lan tỏa với tốc độ không thể tưởng tượng, nuốt chửng mọi thứ trong đường đi của nó. Tấm kính chống đạn trước mặt Raizen vỡ tan thành bụi thủy tinh. Tường kim loại của phòng thí nghiệm bắt đầu rạn nứt, những mảnh vỡ lớn bay loạn xạ trong không khí như lá khô trong cơn bão. Tiếng la hét thất thanh vang lên từ mọi phía – không chỉ của Kael và Seiryu đang tuyệt vọng lao về phía anh qua làn kính vỡ, mà còn của hàng chục kỹ sư, nhà khoa học và cả những tên vệ sĩ trong bộ giáp đen đang hoảng loạn chạy trốn hoặc bị ánh sáng trắng nuốt chửng ngay tại chỗ.
Giữa cơn hỗn loạn trắng xóa đó, một giọng nói kim loại, lạnh lẽo và xa lạ, không thuộc về bất kỳ ai anh biết, vang vọng từ khắp nơi, hoặc có lẽ vang lên từ chính sâu thẳm tâm trí anh: "Kẻ được chọn sẽ phá vỡ bánh xe định mệnh. Các ngươi là khởi nguồn của sự hủy diệt – và ta sẽ dẫn các ngươi đến nơi bắt đầu lại."
"Ai?! Cái gì?!" Raizen mở to mắt kinh hoàng, cố gắng định hình điều gì đang xảy ra, nhưng đã quá muộn. Một cơn đau không thể diễn tả bằng lời, như thể từng tế bào trong cơ thể bị xé toạc rồi tái tạo lại hàng triệu lần trong một giây, ập đến. Anh cảm thấy mình tan rã thành vô số hạt ánh sáng li ti, bị một lực hút khủng khiếp kéo vào tâm của cơn bão trắng xóa. Tiếng gào thét cuối cùng của anh hòa lẫn vào bản giao hưởng hỗn loạn của tiếng nổ, tiếng kim loại đổ sụp, tiếng người la hét trong tuyệt vọng... Tiếng gọi tên anh đầy đau đớn của Kael và Seiryu chỉ còn là những âm thanh vọng lại xa xăm, mờ nhạt trong cơn lốc không-thời gian đang nuốt chửng lấy anh, cuốn anh vào một hành trình vô định, không biết điểm đến, và không biết còn ai khác – Veyra, Leon, Anya, hay bất kỳ ai trong căn phòng chết tiệt này – đã bị cuốn theo cùng mình trong thảm họa khủng khiếp này.