Cơn đau ập đến như một cơn thủy triều hung bạo, nhấn chìm Raizen trong cảm giác như thể từng thớ thịt, từng sợi gân trên cơ thể anh đã bị xé toạc rồi tàn nhẫn ném vào một cái máy xay khổng lồ trước khi được ghép lại một cách vụng về, sai lệch. Đầu anh ong ong như có hàng ngàn tiếng chuông rè hỗn loạn, không gian trước mắt chỉ là một mảng mờ mịt, xám xịt. Bên tai anh chỉ còn tiếng gió rít qua những kẽ đá khô khốc, lạnh lẽo, một bản dạ khúc ma quái của một nơi hoàn toàn xa lạ.
Anh khó nhọc mở mắt, đồng tử co lại rồi giãn ra nhiều lần để cố gắng thích nghi với bóng tối đặc quánh. Một hang động ẩm thấp, tường đá loang lổ rêu xanh và phủ một lớp bụi dày như thể đã bị lãng quên hàng thế kỷ. Mùi đất ẩm mốc nồng nặc quyện chặt với thứ mùi tanh tưởi đặc trưng – mùi máu khô đã đông két lại.
"Chuyện quái quỷ gì… đang xảy ra ở đây?" – Anh tự hỏi, bàn tay theo bản năng siết chặt lại trên nền đá lạnh lẽo, cảm nhận cơn đau buốt lan tỏa khắp cơ thể.
Ký ức cuối cùng, như một cuốn phim quay chậm đầy ám ảnh, đập mạnh vào tâm trí anh như một nhát búa tạ: phòng thí nghiệm hỗn loạn chìm trong ánh sáng trắng xóa đến lóa mắt, cỗ máy Asvaria gầm rú điên cuồng rồi nổ tung trong một biển lửa và hủy diệt, tiếng thét lạc đi đầy tuyệt vọng của Kael và Seiryu vang vọng từ đâu đó xa xăm giữa cơn hỗn mang, và rồi, giọng nói kim loại lạnh lẽo, vô cảm không thuộc về Valen Kabe hay bất kỳ ai anh từng biết… Giọng nói đó… Nó đã làm gì? Nó đã đưa mình đi đâu?
"Mình… bị ném tới nơi quái quỷ nào thế này?" Anh lẩm bẩm, trái tim trong lồng ngực đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài vì hoang mang và sợ hãi. Đây chắc chắn không phải Sài Gòn – không có tiếng động cơ plasma quen thuộc rít lên trên những con đường trên cao, không có ánh đèn neon đủ màu rực rỡ hắt bóng lên những tòa nhà chọc trời. Chỉ có bóng tối đặc quánh, cái lạnh cắt da thịt và một cảm giác cô độc, lạc lõng đến cùng cực, như thể anh là sinh vật sống duy nhất còn sót lại trên cả hành tinh này. Anh nhớ đến mẹ, nhớ bàn tay gầy guộc nhưng ấm áp của bà ôm lấy anh trong căn nhà nhỏ ở khu ổ chuột, giọng nói yếu ớt nhưng đầy yêu thương của bà thì thầm bên tai trước lúc lâm chung: "Con phải sống sót, Raizen, dù thế giới này có sụp đổ hoàn toàn đi chăng nữa."
Nhưng sống sót ở đâu? Và sống sót để làm gì? Anh loạng choạng đứng bật dậy, cố gắng chống lại cơn choáng váng muốn kéo anh ngã gục, đầu óc quay cuồng với hàng ngàn câu hỏi không lời đáp. "Đây là mơ sao? Hay mình đã chết và đây là địa ngục? Không… mình phải quay về Sài Gòn! Phải tìm ra sự thật!" Anh tự nhủ, nhưng một phần lý trí lạnh lùng mách bảo rằng đây không phải là mơ. "Kael? Seiryu? Họ có sao không? Họ có bị cuốn theo giống mình không? Còn Veyra? Leon? Anya? Roric, Elara nữa... và tất cả những người khác trong cái phòng thí nghiệm chết tiệt đó? Số phận họ giờ ra sao? Có ai... có ai khác thoát được khỏi vụ nổ kinh hoàng đó không? Hay chỉ mình ta đơn độc bị ném vào cái địa ngục trần gian này?" Nỗi lo lắng cho những người bạn, những đồng đội cùng lớn lên trong dự án Hạt Giống đột nhiên siết chặt lấy tim anh, còn nhức nhối hơn cả những vết thương trên cơ thể.
Anh bước ra khỏi cửa hang, gần như là lết đi, cố gắng hít thở bầu không khí lạnh buốt, khô khốc bên ngoài. Ánh sáng mờ nhạt, yếu ớt từ một bầu trời xám xịt vĩnh cửu, không rõ là bình minh hay hoàng hôn, chiếu rọi xuống một khung cảnh hoang tàn đến nao lòng – một cánh rừng chết đúng nghĩa. Cây cối chỉ còn trơ lại những thân gỗ đen sì, khẳng khiu như bị thiêu cháy từ hàng thế kỷ trước, những cành khô gầy guộc vươn lên trời cao như những cánh tay xương xẩu đang tuyệt vọng cầu cứu trong nỗi đau câm lặng. Xa xa, nơi chân trời mờ ảo bị che phủ bởi lớp sương mù dày đặc, một cơn bão tố đen kịt đang cuộn trào dữ dội, những tia sét khổng lồ thỉnh thoảng lại rạch ngang bầu trời, soi sáng thoáng qua một bóng dáng cao lớn, dị dạng – không giống bất kỳ sinh vật nào anh từng thấy trong những cơn ác mộng tồi tệ nhất, với đôi mắt đỏ rực như hai hòn than ẩn hiện trong bóng tối. Ngay gần cửa hang nơi anh vừa bước ra, một bộ xương khô nằm sõng soài, vẫn còn mặc trên mình bộ giáp da cũ kỹ của một chiến binh vô danh, bên cạnh là những vết cào sâu hoắm bằng móng vuốt khổng lồ trên vách đá, như bằng chứng câm lặng về một trận chiến tàn khốc vừa kết thúc không lâu.
Roẹt... Roẹt...
Tiếng rít khe khẽ, sắc lẻm như tiếng móng vuốt đang cào lên mặt đá, vang lên từ phía sâu trong cánh rừng chết. Raizen giật mình quay đầu lại, tim đập loạn xạ trong lồng ngực. Một bóng dáng mờ ảo, nhanh nhẹn vừa lướt qua giữa những thân cây khô – lặng lẽ, uyển chuyển như một loài thú săn mồi đang kiên nhẫn rình rập con mồi xấu số của mình. Anh theo bản năng lùi lại vài bước, tay vớ lấy một cây rìu đá cũ kỹ, lưỡi đã mẻ một góc, nằm lăn lóc gần bộ xương. Ánh mắt sắc lạnh của một chiến binh được tôi luyện quét qua bóng tối, cố gắng xác định chính xác vị trí của mối nguy hiểm đang ẩn nấp. "Chết tiệt," anh lẩm bẩm, cay đắng nhận ra thứ vũ khí duy nhất anh có thể trông cậy vào lúc này chỉ là một cục đá được đẽo gọt một cách thô sơ.
Vút!
Nhưng trước khi anh kịp định thần hay chuẩn bị tư thế chiến đấu, một mũi tên gỗ, nhọn hoắt và lao đi với tốc độ kinh người, bay vụt qua ngay trước mặt anh, cắm phập xuống lớp đất tro bụi dày đặc chỉ cách mũi giày anh vài phân ngắn ngủi.
Từ bóng tối giữa những gốc cây khô khốc, bốn bóng người từ từ bước ra. Họ mặc những bộ đồ làm từ da thú thô ráp, sờn cũ, tay cầm chắc những ngọn giáo gỗ dài, đầu giáo nhuốm màu nâu sẫm của máu khô đã đông két lại. Ánh mắt họ nhìn anh đầy vẻ nghi hoặc và không chút thiện cảm. Gã đàn ông dẫn đầu, trông già dặn và dữ tợn nhất với mái tóc rối bù như tổ quạ và một vết sẹo dài chạy ngang gò má, giương cây cung gỗ về phía Raizen, giọng khàn đặc quát lên bằng một thứ ngôn ngữ cổ xưa, lạ lẫm: "Ngươi là ai? Kẻ ngoại lai không được chào đón ở Noxvaria!"
Raizen khựng lại, toàn thân cứng đờ, không hẳn vì mũi tên cảnh cáo hay những ngọn giáo sắc lạnh đang chĩa thẳng vào mình, mà vì một điều kỳ lạ đến khó tin: những từ ngữ xa lạ đó, không giống bất kỳ ngôn ngữ nào anh từng được học trong suốt những năm tháng huấn luyện khắc nghiệt tại Thiên Long, lại vang lên rõ ràng, mạch lạc, dễ hiểu trong đầu anh như thể đó chính là tiếng mẹ đẻ của mình. Anh vô thức há miệng đáp lại, và lại một lần nữa giật mình khi nghe chính giọng nói của mình thốt ra những âm thanh cổ xưa, trôi chảy một cách hoàn hảo đến kinh ngạc: "Ta... Ta không biết mình đang ở đâu."
"Cái quái gì đang diễn ra vậy?" – anh thầm nghĩ, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy, cảm giác bất an còn lớn hơn cả nỗi sợ hãi trước những kẻ lạ mặt này. "Mình đang nói cái gì thế này? Tại sao mình lại hiểu và nói được thứ ngôn ngữ này một cách tự nhiên như vậy?" Một ý nghĩ lạnh lẽo, đáng sợ thoáng qua tâm trí anh: "Không thể nào là do Asvaria. Cỗ máy đó chỉ là công nghệ, dù tiên tiến đến đâu cũng không thể làm được điều này. Phải có thứ gì đó – hay ai đó – đã can thiệp vào đây. Giọng nói kim loại đó...? Nó muốn gì ở mình?"
Nhưng tiếng rít ghê rợn từ trong rừng lại một lần nữa vang lên, ngày một gần và chói tai hơn, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man đầy lo sợ của anh. Anh siết chặt cây rìu đá vỡ trong tay, buộc mình phải tập trung vào mối nguy hiểm trước mắt. Sống sót trước đã, những câu hỏi hóc búa này để sau.
Raizen đứng đó, hơi thở gấp gáp hòa vào không khí lạnh buốt của cánh rừng chết, cây rìu đá mẻ góc trong tay là thứ duy nhất anh có thể trông cậy vào lúc này để tự vệ. Bốn người thổ dân trước mặt vẫn giữ nguyên tư thế phòng thủ, mũi giáo bằng gỗ cứng chĩa thẳng về phía anh, sẵn sàng lao tới tấn công bất cứ lúc nào.
Gã dẫn đầu lặp lại câu hỏi, giọng khàn đặc đầy vẻ ngờ vực và không chút kiên nhẫn: "Ngươi là ai? Đừng giả vờ ngây ngô nữa – không kẻ nào tình cờ rơi xuống Noxvaria mà lại có thể sống sót nếu không có mục đích gì đó!"
Raizen im lặng một thoáng, đầu óc vẫn quay cuồng với vô vàn câu hỏi không lời giải đáp: tại sao anh lại ở đây, tại sao anh lại hiểu được ngôn ngữ này, và quan trọng nhất, những người bạn, những đồng đội của anh giờ đang ở đâu? Anh bất giác nhìn xuống chiếc vòng cổ "Eternal" trên cổ, món quà kỷ niệm của Kael – người bạn thân nhất mà giờ đây anh không biết đang ở đâu, sống chết ra sao giữa cái thế giới địa ngục này.
"Kael… mày có bị kéo vào đây không? Hay cả Seiryu nữa? Veyra? Leon? Anya? Tất cả những người trong phòng thí nghiệm đó... số phận họ thế nào rồi? Liệu có ai trong số họ còn sống không? Hay chỉ mình tao đơn độc bị ném vào cái địa ngục trần gian này?" Anh nghĩ, lòng chợt nhói lên một nỗi buồn và lo lắng mơ hồ khi nhớ về những ngày tháng cơ cực nhưng đầy ắp tiếng cười và hy vọng khi họ còn sát cánh bên nhau, những giấc mơ về một tương lai tốt đẹp hơn cho thế giới dường như đã tan thành mây khói. Anh siết chặt cán rìu thô ráp hơn nữa.
"Ta không biết mình đang ở đâu," anh nói lại một lần nữa, cố gắng giữ giọng bình tĩnh và thể hiện thiện chí hết mức có thể, vì rõ ràng nếu họ thực sự muốn giết anh ngay từ đầu, mũi tên cảnh cáo vừa rồi đã không chỉ cắm xuống đất. "Tôi đến từ một nơi rất, rất xa xôi. Một tai nạn khủng khiếp không thể lường trước đã ném tôi vào nơi này."
Gã dẫn đầu nhíu mày, mũi giáo bằng gỗ hơi hạ xuống một chút, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự nghi ngờ cố hữu. "Bị ném vào đây ư?" Hắn lẩm bẩm, dường như cụm từ đó gợi lên trong đầu hắn điều gì đó quen thuộc hoặc đáng sợ. "Không ai có thể vô tình đến được Noxvaria cả. Ngươi từ nơi nào tới? Vesparis? Drakovia? Hay Solzareth?" Giọng hắn thoáng run lên khi nhắc đến những cái tên đó, như thể chúng mang theo một nỗi kinh hoàng hay một ký ức đau thương sâu thẳm nào đó.
Trước khi Raizen kịp suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, một tiếng rít khác, sắc lẻm và đầy sát khí, cắt ngang không gian tĩnh lặng – lần này không phải từ bốn kẻ lạ mặt trước mặt, mà từ sâu trong bóng tối dày đặc của cánh rừng chết ngay gần đó. Raizen quay đầu lại ngay lập tức theo phản xạ, tim đập mạnh hơn bao giờ hết khi một bóng dáng cao gầy, dị dạng từ từ hiện ra dưới ánh chớp mờ nhạt của cơn bão tố đang gào thét ở phía xa xa. Nó chắc chắn không phải con người – thân hình xoắn vặn một cách kỳ dị như được tạo ra từ ác mộng, làn da màu xám tro như đất chết không chút sinh khí, đôi mắt đỏ rực như hai hòn than đang cháy âm ỉ trong lò rèn, hàm răng sắc nhọn hoắt như dao găm chìa ra khỏi khuôn miệng méo mó đến khó coi, và bộ móng vuốt dài ngoằng, cong vút như những lưỡi hái tử thần lấp lánh một cách chết chóc trong bóng tối. Đặc biệt, trên cái trán gồ ghề của nó, một biểu tượng hình xoắn ốc màu đỏ rực đang phát sáng yếu ớt – giống hệt cái biểu tượng anh đã thấy trên màn hình điều khiển trung tâm của cỗ máy Asvaria trước khi mọi thứ chìm vào hỗn loạn và hủy diệt.
"Ngươi…" Raizen lẩm bẩm, giọng gần như lạc đi vì sốc và một cảm giác sợ hãi mơ hồ, ký ức về lời tiên tri bí ẩn của giọng nói kim loại lạnh lẽo lại vang vọng trong đầu như một lời nguyền không thể thoát khỏi: "Kẻ được chọn sẽ phá vỡ bánh xe định mệnh."
Sinh vật ấy nghiêng cái đầu dị dạng của nó, như thể đang tò mò đánh giá con mồi mới xuất hiện, rồi đột nhiên nó gầm lên – một âm thanh chói tai, ghê rợn, phi nhân loại vang vọng khắp cánh rừng, khiến cả bốn người thổ dân đang đứng đó giật bắn mình vì kinh hãi.
"Chúng đến rồi! Lũ Twistfang khốn kiếp!" Gã dẫn đầu hét lên, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn tột độ, nỗi sợ hãi cố hữu dường như lấn át cả sự nghi ngờ ban đầu dành cho Raizen.