Trước khi Raizen kịp có bất kỳ phản ứng phòng thủ nào, con quái vật đã lao tới như một cơn lốc đen, bộ móng vuốt sắc như dao của nó vung lên, nhắm thẳng vào ngực anh với ý định xé xác rõ ràng. Anh theo bản năng của một chiến binh được huấn luyện nghiêng người né tránh trong gang tấc, nhưng bộ móng vuốt sắc lẻm vẫn sượt qua cánh tay trái của anh, để lại một vết cắt nông nhưng rỉ máu đau rát. Anh cắn chặt răng để không kêu lên, vung mạnh cây rìu đá trong tay chém vào chân nó, nhưng lớp da cứng như đá của nó chỉ để lại một vết xước nhỏ không đáng kể. Không dừng lại ở đó, anh lách người sang bên, dùng hết sức bình sinh bổ mạnh vào đầu con quái. Cây rìu đá tội nghiệp không chịu nổi lực va chạm, vỡ tan thành nhiều mảnh, nhưng cú đánh trời giáng cũng đủ mạnh để làm con quái lảo đảo trong giây lát, tạo ra một cơ hội quý giá.
Bốn người thổ dân cuối cùng cũng phản ứng kịp thời, họ đồng loạt lao lên, những ngọn giáo gỗ trong tay đâm loạn xạ về phía con quái vật. Nhưng lớp da của nó quá cứng rắn, gần như miễn nhiễm với những vũ khí thô sơ làm từ gỗ và đá. Chỉ một cú vung móng vuốt đơn giản của nó đã khiến một người đàn ông trong nhóm thổ dân ngã gục xuống đất, máu phun ra từ vết cắt sâu hoắm ở cổ trong một tiếng hét ngắn ngủi, đau đớn và đầy tuyệt vọng. Gã dẫn đầu gầm lên giận dữ, cố gắng đâm mạnh ngọn giáo của mình vào lưng con quái, nhưng nó nhanh chóng quay người lại, bộ móng vuốt sắc nhọn của nó xuyên qua vai ông ta một cách dễ dàng, khiến ông ngã quỵ xuống đất, không thể cử động được nữa.
Raizen nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh, đánh giá tình hình chiến đấu và địa hình trong tích tắc. Anh nhận ra lợi thế duy nhất của mình lúc này: một thân cây gỗ mục nát khổng lồ đang nghiêng ngả gần đó và một cái hố tro bụi khá sâu ngay phía sau lưng con quái – có lẽ là dấu vết của một cái bẫy cũ đã bị bỏ hoang hoặc một hiện tượng tự nhiên nào đó của vùng đất kỳ lạ này.
"Lùi lại mau!" Anh hét lớn với hai người thổ dân còn lại đang tỏ ra hoảng sợ, đồng thời nhặt vội cây giáo gỗ của người vừa ngã xuống, rồi lao thẳng về phía cái hố sâu. Anh ném một khúc gỗ mục gần đó trúng vào đầu con quái để thu hút sự chú ý của nó, khiến nó gầm gừ tức giận rồi lao theo anh một cách mù quáng, bỏ mặc hai người thổ dân kia. Khi con quái vật đến gần miệng hố, Raizen dùng hết sức bình sinh nhảy sang một bên trong khoảnh khắc quyết định. Con quái mất đà vì tốc độ lao tới quá nhanh, ngã lộn nhào xuống hố sâu trong tiếng gầm rú tức giận và bất lực, bộ móng vuốt sắc nhọn của nó cào loạn xạ vào thành đất mềm nhưng vô ích. Không cho nó bất kỳ cơ hội nào để định thần hay tìm cách trèo lên, Raizen lập tức nhảy lên một mỏm đá gần đó, lấy đà lao xuống như một mũi tên, đâm thẳng ngọn giáo gỗ vào con mắt đỏ rực duy nhất còn nhìn thấy được của nó. Mũi giáo sắc nhọn xuyên qua lớp bảo vệ mỏng manh, cắm sâu vào não bộ. Con quái gầm lên một tiếng cuối cùng đầy đau đớn và tuyệt vọng rồi giãy giụa thêm vài cái trước khi cơ thể nó mềm nhũn ra, nằm im bất động dưới đáy hố.
Anh thở hổn hển, tay vẫn ôm lấy vết cắt trên cánh tay, máu tươi vẫn đang nhỏ giọt xuống nền đất tro bụi bên dưới. Kỳ lạ thay, máu của anh dường như bị mặt đất hút vào rất nhanh chóng, chỉ để lại một vệt đỏ loang lổ kỳ dị trong giây lát rồi lại biến mất như chưa từng tồn tại. "Đất ở đây… có gì đó không bình thường," anh lẩm bẩm với chính mình, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn vào cái xác quái vật dưới hố. Nhưng anh không có thời gian để suy nghĩ nhiều về hiện tượng kỳ lạ đó – ba người thổ dân còn sống sót đang tiến lại gần, nhìn anh chằm chằm, ánh mắt họ giờ đây chứa đầy sự kinh ngạc xen lẫn một sự nghi ngờ sâu sắc không dễ gì xóa bỏ.
"Ngươi… ngươi đã giết được nó," một trong ba người thì thầm, giọng nói vẫn còn run rẩy vì sợ hãi nhưng đã pha thêm chút kính nể.
Raizen quỳ xuống bên miệng hố, rút ngọn giáo gỗ ra khỏi xác con quái. Một dòng máu đen đặc sệt, tanh nồng đến buồn nôn chảy ra từ vết thương, hòa quyện vào lớp đất tro bụi dưới đáy hố. Anh ngẩng lên nhìn họ, giọng nói trầm nhưng chắc chắn và đầy uy lực, không còn chút do dự nào: "Ta không phải kẻ thù của các người. Ta đã nói rồi. Nếu các người muốn sống sót qua những thứ như thế này, hoặc có thể còn kinh khủng hơn thế, ta có thể giúp đỡ. Nhưng trước hết, ta cần biết – chính xác thì đây là nơi nào? Và các người là ai?"
Gã dẫn đầu, Kaelric, dù vai vẫn đang rỉ máu và đau buốt, cố gắng chống giáo đứng thẳng người dậy, ánh mắt đã bớt đi rất nhiều vẻ thù địch ban đầu nhưng vẫn còn đầy cảnh giác cố hữu của một người đã sống quá lâu trong sự nghi ngờ và mất mát. "Ta là Kaelric Duskwind, trưởng lão cuối cùng của bộ lạc Aerith," ông khàn giọng đáp lại, tay vẫn ôm chặt vết thương đang nhức nhối. "Còn đây là Noxvaria – vùng đất chết bị nguyền rủa của hành tinh Asvaria rộng lớn này, nơi mà các vị thần dường như đã bỏ quên từ lâu. Quái vật như con Twistfang ngươi vừa giết, những cơn bão tố chết người có thể xé nát da thịt, và lũ Shadowfang tàn bạo từ phương Bắc đã lấy đi gần như tất cả của chúng ta. Bộ lạc Aerith của ta đang chết dần chết mòn – vì đói khát, bệnh tật, và không còn đủ người khỏe mạnh để chiến đấu bảo vệ chút hy vọng sống sót cuối cùng." Ông chỉ tay về phía sâu trong khu rừng chết, nơi bóng tối dường như càng lúc càng dày đặc hơn: "Hãy đi theo ta về tiền đồn – nhưng nên nhớ, nếu đây là một cái bẫy của ngươi, hoặc nếu ngươi có bất kỳ ý đồ xấu nào khác, ngươi sẽ không sống sót qua được đêm nay đâu, ngoại lai."
"Noxvaria"? "Hành tinh Asvaria"? Cái tên của dự án chết tiệt đó lại là tên của cả một hành tinh? Raizen sững sờ trong giây lát. Vậy đây không phải là Trái Đất? Không phải quá khứ hay tương lai như Kael đã nói? Mà là một thế giới hoàn toàn khác, một hành tinh xa lạ? Hàng loạt câu hỏi hóc búa lại dội về tâm trí anh, khiến đầu óc anh càng thêm rối bời. Anh không hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Kaelric, nhưng đây là cơ hội duy nhất để tìm hiểu thêm về Noxvaria – và quan trọng hơn hết, để sống sót qua được ngày đầu tiên đầy rẫy nguy hiểm ở nơi quái quỷ này.
Anh gật đầu một cách dứt khoát, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm: "Ta sẽ đi cùng. Nhưng nếu các người thực sự muốn sống sót, hãy nghe theo sự sắp đặt của ta."
Kaelric nhếch mép cười, một nụ cười cay đắng và đầy vẻ cam chịu: "Chúng ta chẳng còn gì để mất nữa đâu, ngoại lai ạ. Cứ thử xem sao."
Họ bắt đầu di chuyển xuyên qua cánh rừng chết, Raizen luôn cố gắng giữ một khoảng cách an toàn với ba người thổ dân, tay không lúc nào rời ngọn giáo gỗ vừa đoạt được. Khi họ đi ngang qua một khu trại bỏ hoang xiêu vẹo – vài chiếc lều da thú rách nát phấp phới trong gió lạnh như những bóng ma vật vờ, một đôi giày trẻ em bằng da thú nhỏ xíu, cũ kỹ phủ đầy bụi tro nằm cô độc giữa lối đi, một chiếc bát đất nung vỡ đôi lăn lóc bên cạnh đống tro tàn lạnh ngắt từ lâu - anh dừng lại trong giây lát, ánh mắt thoáng hiện lên một nỗi buồn sâu sắc không thể diễn tả bằng lời. Ký ức về mẹ anh lại ùa về một cách mạnh mẽ: hình ảnh bà ngồi bên bếp lửa nhỏ trong căn nhà lụp xụp ở khu ổ chuột Sài Gòn, bàn tay gầy guộc, run rẩy của bà đưa cho anh miếng bánh cuối cùng còn sót lại, giọng nói yếu ớt nhưng đầy yêu thương và hy vọng của bà thì thầm bên tai: "Con phải mạnh mẽ lên, Raizen à, dù chỉ còn một mình con trên cõi đời này đi chăng nữa." Anh bất giác sờ lên chiếc vòng cổ "Eternal" trên cổ, lẩm bẩm trong lòng như một lời thề với người mẹ đã khuất: "Con sẽ sống sót, mẹ – dù thế giới này có sụp đổ hoàn toàn, con cũng sẽ sống."
Nhưng đúng lúc đó, một tiếng động khác, bất ngờ và đầy nguy hiểm, vang lên từ phía sau lưng họ – không phải tiếng rít ghê rợn của một con quái vật nào đó, mà là tiếng kim loại sắc bén chạm vào đá, dứt khoát và đầy sát khí. Raizen quay đầu lại ngay lập tức theo phản xạ của một chiến binh. Từ bóng tối dày đặc phía sau một thân cây khô khổng lồ gần đó, một bóng người từ từ bước ra.
Đó là một phụ nữ. Mái tóc trắng như tuyết của cô nổi bật một cách kỳ lạ giữa khung cảnh u ám, tang tóc của Noxvaria. Đôi mắt hai màu độc đáo của cô – một bên xanh lam lạnh lẽo như băng giá vĩnh cửu, một bên đỏ rực như lửa địa ngục – ánh lên một cách bí ẩn dưới ánh chớp mờ nhạt từ cơn bão tố đang gào thét ở phía xa xa. Một vết sẹo mảnh, trắng nhợt chạy dọc theo bên cổ thanh tú của cô, dấu vết của một lưỡi dao oan nghiệt từng suýt lấy đi mạng sống. Bộ giáp da màu đen tuyền bó sát lấy cơ thể cô, dù đầy những vết xước cũ kỹ nhưng vẫn tôn lên những đường cong mạnh mẽ, trên vai trái có khắc một biểu tượng hình chim nhạn nhỏ rất khó nhận ra nếu không nhìn kỹ. Thanh kiếm thép sáng loáng trong tay cô lấp lánh một cách chết chóc dưới ánh sáng yếu ớt – thứ kim loại quý hiếm và xa xỉ trong vùng đất lạc hậu, đầy rẫy vũ khí thô sơ và dễ hư hỏng này.
Cô bước tới gần hơn, ánh mắt đỏ rực lạnh lùng quét qua cái xác quái vật đang nằm dưới hố tro, rồi dừng lại trên người Raizen, đánh giá anh từ đầu đến chân với vẻ dò xét không hề che giấu sự nguy hiểm. Giọng cô trầm nhưng sắc lạnh như chính lưỡi kiếm thép cô đang cầm: "Ngươi là ai? Bộ quần áo ngươi đang mặc... ta chưa từng thấy loại vải này bao giờ ở Noxvaria này."
Trước khi Raizen kịp định thần và tìm ra câu trả lời phù hợp cho câu hỏi bất ngờ đó, cô gái tóc trắng đã hành động. Nhanh như một cơn gió thoảng, cô lao vụt qua người anh, thanh kiếm thép trong tay vung lên vẽ một đường cong hoàn hảo đến chết người, chém đứt phăng đầu một con Twistfang khác vừa bất ngờ lao ra từ bóng tối ngay phía sau lưng Raizen mà anh không hề hay biết. Máu đen tanh tưởi của con quái vật bắn ra tung tóe, nhưng cô không hề dừng lại dù chỉ một giây, nhẹ nhàng nhảy qua cái xác đang co giật của nó, kéo giật Raizen lùi lại ngay khi một tiếng gầm thứ ba, rồi thứ tư, thứ năm và hàng loạt tiếng gầm khác nữa vang lên từ sâu trong cánh rừng chết.
Raizen cứng người lại, tay vẫn ôm cánh tay trái đang rỉ máu, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và có phần bối rối nhìn người phụ nữ bí ẩn vừa cứu mạng mình lần thứ hai chỉ trong vòng vài phút. Anh không biết phải nói gì – lời tiên tri bí ẩn về "kẻ được chọn" và "nguồn gốc của sự hủy diệt" lại một lần nữa vang lên một cách khó hiểu trong đầu. Nhưng trước khi anh kịp mở miệng, hàng loạt tiếng gầm rú khác đã đáp lại lời mời gọi của đồng loại – không phải chỉ một vài con, mà là hàng chục âm thanh ghê rợn hòa lẫn vào nhau, như thể cả một bầy quái vật khổng lồ đang từ từ kéo đến gần họ.
Cô gái tóc trắng nhíu mày, đôi tay siết chặt lấy chuôi kiếm hơn nữa, quay sang nhìn anh với vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, giọng nói sắc bén và khẩn cấp như một mệnh lệnh không thể chối từ: "Nếu không muốn chết một cách ngu ngốc như lũ thổ dân kia, thì chạy ngay!" Ánh mắt đỏ rực của cô quét về phía bóng tối đang trỗi dậy mạnh mẽ trong rừng sâu, thanh kiếm trong tay giơ ngang trước ngực, sẵn sàng cho một trận chiến mới, có lẽ còn khốc liệt hơn rất nhiều.
Raizen ngập ngừng trong giây lát, nhìn cô gái bí ẩn với mái tóc trắng và đôi mắt hai màu kỳ lạ, rồi lại nhìn về phía cánh rừng nơi tiếng gầm rú của bầy quái vật ngày càng gần và càng lúc càng đáng sợ hơn. Anh không biết cô gái này là ai, đến từ đâu, và có mục đích gì, nhưng hành động quyết đoán và kỹ năng chiến đấu siêu hạng vừa rồi – lao qua bóng tối cứu anh khỏi cái chết trong gang tấc không chỉ một mà đến hai lần – đủ để anh tin rằng đây có thể là đồng minh đầu tiên, hoặc ít nhất là một người đáng tin cậy trong vùng đất xa lạ, đầy rẫy nguy hiểm chết người này. Anh siết chặt ngọn giáo gỗ trong tay, ánh mắt thoáng buồn ban đầu về số phận của mình nhanh chóng được thay thế bằng một sự quyết tâm lạnh lẽo, sắt đá hơn bao giờ hết.
"Trái Đất…" – anh nghĩ, hình ảnh tòa tháp Thiên Long sừng sững kiêu ngạo và căn nhà nhỏ bé, xiêu vẹo của mẹ nơi khu ổ chuột mờ ảo hiện lên trong tâm trí anh như những mảnh ký ức vỡ vụn. "Mình muốn quay về... Nhưng nếu đây thực sự là một ván cờ của Valen Kabe điên cuồng, hay của một thế lực nào đó còn lớn hơn, thì chạy trốn cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì." Anh nhớ đến Kael, Seiryu, và những người bạn khác – Veyra, Leon, Anya – không biết số phận của họ giờ ra sao, liệu họ có bị kéo vào cái địa ngục này giống như mình không. "Nếu không thể quay về ngay được, vậy thì ít nhất mình sẽ không chết một cách vô ích ở đây. Mình phải tìm họ, nếu họ còn sống. Mình phải tìm câu trả lời. Và những người này," anh liếc nhanh nhìn Kaelric và hai người thổ dân Aerith còn lại đang run rẩy vì sợ hãi, "họ cần sự giúp đỡ – và ta cũng cần họ để có thể sống sót và tìm hiểu về nơi này. Noxvaria..." Anh nhìn sâu vào bóng tối sâu thẳm của khu rừng chết, nơi tiếng gầm rú của bầy quái vật vẫn đang vang vọng, "...sẽ không mãi mãi là địa ngục của ta – ta sẽ biến nó thành đế chế của chính mình."
Anh gật đầu một cách dứt khoát với cô gái tóc trắng, giọng trầm nhưng đầy uy lực và sự tự tin vang lên giữa tiếng gió rít và tiếng gầm rú của quái vật: "Ta sẽ chạy – nhưng không phải để trốn."
Anh bước theo cô, ánh mắt lạnh lẽo nhưng ẩn sâu bên trong là một tia quyết tâm cháy bỏng như ngọn lửa không bao giờ tắt – Noxvaria có thể là địa ngục, nhưng anh sẽ biến nó thành bàn đạp cho sự trỗi dậy không thể ngăn cản của chính mình. Cuộc chiến sinh tồn thực sự chỉ mới bắt đầu.