CHƯƠNG 4: NHỮNG NGƯỜI ĐỒNG HÀNH

Cuộc chạy trốn bắt đầu gần như ngay lập tức sau lời cảnh báo sắc lẹm của Selena. Raizen không có thời gian để đặt câu hỏi, chỉ biết dồn hết sức lực vào đôi chân, lao đi như một mũi tên qua cánh rừng chết theo bóng lưng nhanh nhẹn của nữ chiến binh tóc trắng. Đôi giày công nghệ cao vốn là niềm tự hào ở Sài Gòn 2050 giờ đây giẫm nát lên lớp tro bụi xám xịt của Noxvaria, phát ra những âm thanh khô khốc, lạc lõng như tiếng xương gãy dưới sức nặng của từng bước chân dồn dập tuyệt vọng.

Tro bụi bám chặt vào đế giày, bốc lên thành những đám mây nhỏ mờ mịt sau mỗi bước chạy, mang theo mùi hăng hắc của đất cháy và kim loại rỉ sét cổ xưa, như thể vùng đất này từng là bình địa của một cuộc chiến tranh hủy diệt từ ngàn năm trước, giờ chỉ còn lại tàn tích và nỗi chết chóc dai dẳng. Những thân cây khô trơ trụi, đen sì vươn lên hai bên như những bộ xương khổng lồ, cành gầy guộc cong queo như những cánh tay đang tuyệt vọng cầu cứu từ lòng đất tối tăm, vỏ cây nứt nẻ như bị một ngọn lửa vô hình thiêu đốt qua hàng thế kỷ không ngừng nghỉ.

Mũi giáo gỗ vừa đoạt được trong tay Raizen siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Hơi thở anh dồn dập, nóng hổi hòa lẫn với tiếng gió rít lạnh lẽo qua những kẽ đá, tạo nên một bản nhạc ma quái, đầy chết chóc vang vọng trong không gian tĩnh lặng đến rợn người của Noxvaria – không một tiếng chim hót, không một dấu hiệu của sự sống quen thuộc, chỉ có cái chết lẩn khuất trong từng góc tối, sau mỗi gốc cây khẳng khiu.

Tiếng gầm rú man dại của bầy Twistfang vang lên ngày càng gần phía sau lưng, mỗi âm thanh sắc bén như một nhát dao vô hình cắt qua không khí, hung dữ hơn, điên cuồng hơn, khiến trái tim Raizen đập thình thịch trong lồng ngực như muốn vỡ tung, adrenaline trào dâng như một ngọn lửa bỏng cháy giữa đêm đen tuyệt vọng.

Selena Kazehana dẫn đầu đoàn người chạy trốn. Thân thủ của cô nhanh nhẹn, uyển chuyển đến khó tin, thanh kiếm thép lấp lánh trong tay cô vung lên với tốc độ chết người, chém đứt đôi một con Twistfang ngu ngốc vừa lao ra chặn đường từ một bụi cây bên phải. Lưỡi kiếm sắc bén cắt qua lớp da thịt xám ngoét của nó ngọt lịm như cắt qua không khí, máu đen đặc sệt bắn ra tanh nồng, nhuộm đỏ một khoảng đất tro bụi dưới chân trước khi bị mặt đất hút đi một cách kỳ lạ chỉ trong nháy mắt, để lại một vệt đỏ loang lổ như dấu ấn của một nghi thức quái dị nào đó của vùng đất này. Con quái vật ngã xuống, thân hình xoắn vặn dị dạng của nó co giật vài lần trong đau đớn, bộ móng vuốt dài ngoằng cào loạn xạ trên mặt đất trước khi hoàn toàn bất động, đôi mắt đỏ rực như than hồng của nó dần dần mờ đi rồi tắt lịm như than nguội trong gió lạnh.

Kaelric Duskwind và hai người Aerith còn sống sót cuối cùng cố gắng bám sát ngay sau Raizen. Vết thương trên vai Kaelric vẫn đang rỉ máu, khuôn mặt già nua của ông nhợt nhạt dưới ánh sáng mờ ảo của bầu trời xám xịt, đôi mắt ông hoang dại ánh lên sự tuyệt vọng tột cùng xen lẫn một chút kiên cường cuối cùng của một người đã quen với mất mát. Đôi chân run rẩy của những người Aerith còn lại vẫn cố gắng guồng đi không ngừng nghỉ – họ biết rằng cái chết đang rình rập ngay sau lưng, ẩn hiện sau từng thân cây gầy guộc, trong từng hố tro vẫn đang âm ỉ khói trắng như những linh hồn bị nguyền rủa mắc kẹt trong cơn ác mộng vĩnh cửu của Noxvaria.

"Nhanh hơn nữa, nếu không muốn thành bữa tối cho chúng!" Selena quát lớn, giọng nói sắc lạnh của cô cắt qua tiếng gầm rú hỗn loạn của bầy quái vật đang đuổi theo ngày một sát nút. Đôi mắt hai màu của cô lóe sáng đầy quyết liệt trong bóng tối – một bên xanh lam lạnh lẽo như biển băng sâu thẳm, một bên đỏ rực như ngọn lửa địa ngục không bao giờ tắt, ánh lên sự khinh miệt dành cho lũ quái thú khát máu và một ý chí sinh tồn sắt đá.

Cô thoăn thoắt nhảy qua một cái rễ cây khô khổng lồ đen sì, phủ đầy rêu xám, rồi bất ngờ xoay người lại, chém ngang một con Twistfang khác vừa lao tới với một đường kiếm hoàn hảo, lưỡi thép sáng loáng xé gió tạo thành tiếng rít ngắn gọn, chết chóc. Bộ móng vuốt dài như lưỡi hái của con quái vật chỉ cách bờ vai Raizen đúng vài phân khi anh kịp thời nghiêng người né tránh trong tích tắc, cảm giác lạnh buốt từ luồng gió chết người do móng vuốt nó tạo ra vẫn còn lướt qua da thịt anh. Máu đen lại phun ra như mưa rào, rơi xuống lớp đất tro bụi dày đặc, và một lần nữa, mặt đất lại tham lam nuốt chửng nó như một sinh vật sống khát máu, vệt đỏ loang lổ nhanh chóng biến mất trước mắt anh, chỉ để lại một khoảng trống lạnh lẽo trên nền đất xám như một lời cảnh báo câm lặng về sự dị thường của nơi này.

"Đất ở đây… như thể đang sống vậy," anh lẩm bẩm, tay trái vẫn ôm chặt vết cắt rỉ máu trên cánh tay. Cơn đau nhói lên mỗi khi anh cử động mạnh là một lời nhắc nhở tàn nhẫn rằng anh không còn ở Sài Gòn 2050 nữa – không còn những tòa tháp chọc trời rực rỡ ánh đèn neon, không còn tiếng động cơ plasma rền vang trên những xa lộ trên không. Chỉ còn bóng tối lạnh lẽo, cái chết rình rập và một cảm giác lạc lõng đến cùng cực bao trùm lấy anh như một tấm màn nhung đen không thể nào xé rách. Mùi đất ẩm mốc quyện chặt với mùi máu khô tanh tưởi tràn ngập trong không khí, một thứ mùi hăng nồng, ghê tởm khiến dạ dày anh quặn thắt lại, nhưng anh cắn chặt răng, buộc mình phải tập trung cao độ: sống sót là ưu tiên duy nhất lúc này, mọi câu hỏi về vùng đất kỳ lạ này, về số phận của những người khác, sẽ phải chờ đợi cho đến khi anh còn đủ hơi thở để đi tìm câu trả lời.

Kaelric, với mái tóc rối bù như tổ chim bị gió thổi tung và vết thương trên vai vẫn đang rỉ máu thấm ướt cả mảng áo da, thở hổn hển ngay bên cạnh anh, đôi mắt hoang dại của ông ánh lên sự tuyệt vọng cùng cực xen lẫn chút kiên cường cuối cùng của một người đã chứng kiến quá nhiều mất mát nhưng vẫn cố gắng bám víu vào chút hy vọng sống sót mong manh nhất.

"Chúng sẽ không dừng lại đâu, ngoại lai!" Ông hét lên, giọng khàn đặc gần như bị gió cuốn đi mất một nửa, nhưng vẫn đủ lớn để Raizen nghe rõ giữa tiếng tru ghê rợn của bầy Twistfang đang vang vọng khắp cánh rừng chết phía sau. "Lũ khốn đó săn theo mùi máu – chúng sẽ đuổi theo đến khi tất cả chúng ta chết hoặc tất cả chúng chết! Bộ lạc Aerith của ta đã mất quá nhiều người thân yêu vì chúng rồi – cha ta, người thủ lĩnh vĩ đại nhất, đã bị chúng xé xác trong một đêm đông lạnh giá nhiều năm về trước, các anh em chiến binh của ta cũng lần lượt ngã xuống khi cố gắng bảo vệ ngôi làng cuối cùng trước khi nó bị lũ Shadowfang thiêu rụi thành tro bụi!"

Ngay khi Kaelric vừa dứt lời, một trong hai người Aerith còn lại – một gã đàn ông gầy gò với đôi tay run rẩy vì kiệt sức, đôi mắt trũng sâu vì đói khát và mất ngủ nhiều ngày liền – bất ngờ hét lên một tiếng thất thanh rồi ngã sấp xuống đất. Móng vuốt sắc nhọn của một con Twistfang vừa lao tới từ bên sườn đã xuyên thủng lồng ngực anh ta. Máu đỏ thẫm phun ra từ miệng như một dòng suối nhỏ, tiếng hét ngắn ngủi của anh bị cắt ngang đột ngột giữa không khí lạnh lẽo, để lại một khoảng lặng đáng sợ kéo dài vài giây trước khi tiếng gầm rú của bầy quái vật lại vang lên dữ dội hơn, như ăn mừng một chiến thắng mới.

Raizen quay đầu lại trong khoảnh khắc, ánh mắt anh thoáng qua nỗi buồn và sự bất lực. Ký ức về mẹ anh lại hiện lên trong tâm trí như một vết cắt sâu vào lòng ngực – bàn tay gầy guộc của bà vuốt nhẹ lên mái tóc anh trong căn nhà nhỏ ở Sài Gòn, giọng nói yếu ớt của bà thì thầm giữa những cơn ho khan vì căn bệnh nan y: "Con phải sống sót, Raizen à, dù thế giới này có sụp đổ, dù con chỉ còn lại một mình đi chăng nữa." Anh nhớ ánh mắt của bà, dù đã mờ đục vì cơn sốt cao nhưng vẫn sáng lên một niềm tin mãnh liệt dành cho anh. Ký ức đó giờ đây như một ngọn lửa nhỏ nhưng kiên cường cháy lên trong lồng ngực, thúc đẩy anh phải tiếp tục tiến về phía trước, không được phép gục ngã.

Anh nghiến chặt răng, không thể dừng lại dù chỉ một giây để thương tiếc cho người vừa ngã xuống – cái chết ở Noxvaria đến quá nhanh và tàn nhẫn. Anh siết chặt mũi giáo gỗ trong tay, lao nhanh theo Selena khi cô chỉ tay về phía một vách đá dựng đứng sừng sững ngay phía trước mặt họ. Bề mặt vách đá loang lổ những vết cào sâu hoắm như dấu móng vuốt của một loài quái vật khổng lồ nào đó để lại từ một trận chiến xa xưa, rêu xanh phủ đầy những kẽ nứt, đá xám xịt ẩm ướt vì hơi nước ngấm ra từ lòng đất, lạnh buốt khi chạm vào.

"Lên đó mau!" cô ra lệnh, giọng trầm nhưng dứt khoát như một mệnh lệnh không thể chối từ giữa cơn nguy cấp. "Lũ Twistfang không leo trèo giỏi đâu!"

Cả nhóm gắng hết sức bình sinh chạy đến chân vách đá, tro bụi bay mù mịt dưới những bước chân dồn dập. Mùi cháy khét từ những hố tro vẫn còn âm ỉ gần đó thoảng qua mũi Raizen, gợi lên trong anh những ký ức không mấy dễ chịu về những trận chiến mô phỏng trong trại huấn luyện Hạt Giống – nơi anh, Kael, Seiryu và những người khác từng phải đối mặt với những bài tập khắc nghiệt, đôi khi tàn nhẫn, dưới sự giám sát lạnh lùng của Valen Kabe, người cố vấn với ánh mắt sắc bén và nụ cười bí ẩn luôn khiến anh cảm thấy bất an. Anh nhớ lại những đêm dài trong trại, khi Valen đứng trước những bảng điều khiển phức tạp, giọng nói trầm đều nhưng đầy ám ảnh vang lên: "Chúng ta sẽ thay đổi thế giới này, Raizen ạ – nhưng mọi sự thay đổi vĩ đại đều phải trả giá xứng đáng." Lúc đó, anh không thực sự hiểu cái giá ấy là gì, nhưng giờ đây, giữa vùng đất chết chóc xa lạ này, anh đã bắt đầu cảm nhận được nó một cách rõ ràng – một thế giới nơi cái chết luôn là người bạn đồng hành duy nhất.

Selena leo lên trước tiên, nhanh nhẹn và uyển chuyển như một con báo săn mồi đang di chuyển trong bóng tối của rừng sâu. Đôi tay rắn chắc của cô bám chặt vào các mấu đá nhô ra, từng động tác đều chính xác và hiệu quả, như thể cô đã được rèn luyện kỹ năng này qua hàng trăm trận chiến sinh tử trước đây. Cô không quên quay lại, ném xuống một sợi dây làm từ da thú bện lại, kéo từng người Aerith còn lại lên – người đàn ông trung niên với khuôn mặt đầy sẹo, đôi mắt đã tắt lịm hy vọng nhưng vẫn cố gắng bám víu lấy sự sống, và Kaelric, người trưởng lão gần như đã kiệt sức vì vết thương ở vai. Raizen đỡ lấy Kaelric, dùng vai đẩy ông lên trước khi ông suýt trượt chân ngã xuống. Máu từ vết thương của Kaelric lại nhỏ giọt xuống phiến đá bên dưới, từng giọt đỏ tươi rơi xuống lớp tro bụi và lại một lần nữa bị mặt đất hút đi một cách kỳ lạ, chỉ để lại những vệt loang nhỏ như vết mực trên giấy rồi nhanh chóng biến mất trong nháy mắt như chưa từng tồn tại.

Khi chỉ còn lại mình mình ở dưới chân vách đá, Raizen quay người lại, đối mặt trực diện với bầy Twistfang đang gầm gừ lao tới – năm con quái vật còn lại, thân hình xoắn vặn dị dạng của chúng như được đúc ra từ tro bụi và bóng tối, làn da xám xịt lốm đốm những vết sẹo cũ từ những trận chiến trong quá khứ, đôi mắt đỏ rực như than hồng đang cháy trong lò rèn địa ngục, và biểu tượng xoắn ốc trên trán chúng lại lóe lên thứ ánh sáng đỏ kỳ dị như một lời nguyền cổ xưa, nhấp nháy theo từng nhịp thở gầm gừ đầy sát khí của chúng.

Con đầu đàn, to lớn và hung dữ hơn cả, bước tới chậm rãi, bộ móng vuốt sắc nhọn cào xuống mặt đất tạo thành những đường rãnh sâu, đôi mắt đỏ rực của nó khóa chặt vào Raizen như muốn nhìn thấu linh hồn anh, như thể nó biết anh chính là kẻ vừa giết đồng loại của nó.

Anh đứng vững như một pho tượng đá, mũi giáo gỗ giơ ngang trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo thoáng qua một tia quyết tâm cháy bỏng như ngọn lửa vĩnh cửu không bao giờ tắt. "Mẹ, con sẽ không chết ở đây," anh lẩm bẩm trong lòng, nhớ lại lời căn dặn của bà trong những ngày cuối cùng, khi bà nằm trên giường bệnh, ánh mắt mờ đục vì cơn sốt cao nhìn anh tha thiết qua màn sương mờ ảo: "Đừng bao giờ để máu của kẻ khác nhuộm đỏ đôi tay con một cách vô ích, nhưng hãy nhớ, sống sót là điều quan trọng nhất – vì mẹ, và vì chính bản thân con nữa."

Anh không chờ đợi, vung giáo lên, đâm một cú chính xác vào con mắt còn lại của con đầu đàn. Mũi giáo gỗ xuyên qua lớp bảo vệ mỏng manh, cắm sâu vào não bộ nó trong tiếng gầm rú đau đớn điên cuồng vang vọng khắp cánh rừng. Máu đen đặc sệt lại chảy ra, tanh nồng và ghê tởm, bắn tung tóe lên tay anh và bộ áo vest công nghệ cao giờ đã rách nát, nhuộm đen lớp vải từng là niềm tự hào nhỏ nhoi của anh ở Sài Gòn 2050. Con quái vật đầu đàn ngã sụp xuống, móng vuốt cào loạn xạ trên mặt đất trong cơn hấp hối cuối cùng, nhưng bốn con còn lại không hề tỏ ra sợ hãi hay chùn bước.

Chúng lao tới cùng một lúc như một đàn thú săn mồi đã được huấn luyện, móng vuốt sắc như lưỡi hái vung lên tới tấp, bụi tro tung lên mù mịt che mờ cả tầm nhìn của anh, tiếng gầm rú giận dữ của chúng hòa lẫn với tiếng gió hú tạo thành một bản hòa tấu của tử thần đang đến rất gần. Raizen nghiêng người né tránh một đòn tấn công hiểm hóc, đồng thời đâm ngang ngọn giáo xuyên qua cổ họng một con khác đang lao tới từ bên trái, máu đen lại phun ra như suối, nhưng một con thứ ba đã kịp vung móng vuốt sượt qua vai phải của anh, xé toạc lớp áo vest và để lại một vết cắt nông nhưng bỏng rát trên da thịt.

"Lên đây, nhanh lên!" Selena hét lớn từ trên đỉnh vách đá, giọng cô vang vọng qua tiếng gầm rú hỗn loạn. Cô đã nhanh chóng buộc chặt đầu sợi dây da thú vào một mấu đá nhô ra chắc chắn, đầu kia ném xuống cho Raizen như một chiếc phao cứu sinh cuối cùng giữa cơn bão tố.