Raizen không chút do dự, nắm chặt lấy sợi dây, bắt đầu leo lên với tốc độ và sức mạnh được rèn luyện từ những năm tháng khắc nghiệt trong trại huấn luyện Hạt Giống. Từng thớ cơ bắp căng lên dưới lớp áo rách nát, mồ hôi túa ra như tắm. Nhưng ngay khi anh gần lên đến đỉnh, một con Twistfang cuối cùng, với sự lì lợm đến điên cuồng, đã kịp vung móng vuốt lần cuối cùng. Bộ móng sắc nhọn sượt qua mắt cá chân anh, xé toạc lớp giày công nghệ còn sót lại, để lại một vết rách sâu đang rỉ máu nóng rát trên da. Anh cắn chặt răng, cơn đau buốt lan tỏa nhanh chóng từ chân lên đến tận đùi, nhưng anh không dừng lại dù chỉ một giây – anh dùng hết sức bình sinh kéo mạnh cơ thể mình lên đỉnh vách đá, ngã lăn xuống bên cạnh Kaelric đang lo lắng nhìn xuống, ngay khi tiếng tru giận dữ, bất lực của bầy quái vật vang lên từ phía dưới. Móng vuốt của chúng cào loạn xạ vào vách đá nhưng vô ích, chúng không thể leo lên được, chỉ để lại thêm những vết xước sâu hoắm trên bề mặt rêu xanh ẩm ướt, như những dấu tích câm lặng của sự bất lực và cơn thịnh nộ không thể nguôi ngoai.
Raizen thở hổn hển, tay trái ôm vết cắt trên cánh tay, tay phải giữ chặt mắt cá chân đang chảy máu. Anh đưa mắt quét nhanh qua nhóm người ít ỏi còn lại: Kaelric và hai người Aerith cuối cùng, khuôn mặt họ vẫn còn nhợt nhạt vì kiệt sức và sợ hãi tột độ, đôi tay run rẩy ôm lấy nhau như cố tìm chút hơi ấm và sự an ủi giữa cái lạnh buốt thấu xương của Noxvaria; Selena đứng cách đó vài bước, thanh kiếm thép sáng loáng vẫn cầm chắc trong tay, đôi mắt hai màu – xanh lam lạnh lẽo như biển băng, đỏ rực như lửa địa ngục – nhìn xuống bầy Twistfang đang gầm gừ bên dưới với vẻ khinh miệt xen lẫn một chút cảnh giác cố hữu.
Mái tóc trắng như tuyết của cô bay nhẹ trong làn gió lạnh lẽo trên đỉnh vách đá, để lộ rõ hơn vết sẹo mảnh chạy dọc cổ – dấu vết của một lưỡi dao oan nghiệt từng suýt lấy đi mạng sống, giờ đây đã lành nhưng vẫn nổi bật trên làn da trắng nhợt như tro bụi của cô, như một câu chuyện câm lặng về những trận chiến sinh tử mà cô đã từng trải qua. Bộ giáp da bó sát đầy những vết xước cũ mới, và biểu tượng chim nhạn nhỏ khắc trên vai trái dường như ẩn chứa một bí mật nào đó về quá khứ mà cô chưa bao giờ muốn nhắc đến, nhưng ánh mắt và khí chất của cô lại nói lên tất cả – một chiến binh thực thụ, sinh ra từ đau thương và được nuôi dưỡng bằng ý chí trả thù.
"Chúng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu," cô nói, giọng trầm nhưng sắc lạnh như chính lưỡi thép cô đang cầm. "Lũ Twistfang không chỉ săn mồi vì đói – chúng là Duskborn, những quái vật sinh ra từ lời nguyền cổ xưa của Zaratharion, đế quốc hùng mạnh từng thống trị gần như toàn bộ lục địa Avarith này hàng ngàn năm về trước. Những vết cào sâu hoắm trên vách đá này không phải là ngẫu nhiên – chúng là dấu tích của những trận chiến từ thời xa xưa, khi Zaratharion còn sử dụng Duskborn như những vũ khí sống để chinh phạt và hủy diệt. Ta tin rằng, có một thứ gì đó lớn hơn, đen tối hơn đang điều khiển chúng từ trong bóng tối – chúng ta không phải là kẻ thù duy nhất của chúng ở Noxvaria này."
Raizen quay sang nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh của anh thoáng qua một tia nghi ngờ xen lẫn sự tò mò không thể che giấu. "Cô biết khá nhiều về chúng," Anh hỏi, giọng trầm nhưng đầy vẻ khẩn thiết muốn tìm hiểu, đôi mắt anh không rời khỏi ánh đỏ rực đầy bí ẩn trong mắt phải của cô. "Và về ta nữa – tại sao cô lại cứu ta đến hai lần? Lần đầu tiên trong rừng, và bây giờ lại ở đây. Cô muốn gì từ ta?" Anh nhớ lại rất rõ khoảnh khắc cô lao ra từ bóng tối trong khu rừng chết, thanh kiếm vung lên chém đứt đầu con Twistfang thứ hai chỉ trong một đường cong hoàn hảo, một hành động nhanh gọn, dứt khoát như một lưỡi dao định mệnh cắt ngang màn đêm, cứu anh khỏi cái chết chỉ cách đó vài nhịp tim đập. Anh cũng nhớ ánh mắt của cô lúc đó – không hề có sự thương hại, mà là sự tính toán lạnh lùng, sắc bén của một kẻ săn mồi đang đánh giá con mồi tiềm năng, và điều đó khiến anh vừa cảm thấy kính nể kỹ năng của cô, vừa phải cảnh giác cao độ.
Selena nhíu mày, ánh mắt đỏ rực của cô lại một lần nữa quét qua người anh từ đầu đến chân, như thể đang đánh giá lại người ngoại lai kỳ lạ này lần thứ hai một cách kỹ lưỡng hơn. Cô bước tới gần hơn một chút, mũi kiếm chạm nhẹ xuống nền đất tro bụi đầy rêu xanh, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy chuôi kiếm, sẵn sàng rút ra tấn công bất cứ lúc nào nếu anh có bất kỳ dấu hiệu phản trắc nào.
"Ta là Selena Kazehana," cô đáp lại, giọng nói vẫn lạnh lẽo nhưng chắc chắn như thép nguội. "Ta săn lùng lũ Duskborn – không phải vì lòng tốt hay chính nghĩa gì cả, mà đơn giản vì chúng đã cướp đi tất cả những gì ta từng có: gia đình, bộ lạc, ngôi làng yên bình nơi ta sinh ra và lớn lên dưới bóng của những ngọn núi hùng vĩ phía Đông Nam lục địa Avarith này. Ta vẫn còn nhớ như in cái đêm định mệnh khi chúng tấn công – tiếng la hét kinh hoàng của mẹ ta vang vọng trong đêm tối, ngọn lửa hung dữ nuốt chửng ngôi nhà gỗ nhỏ bé của chúng ta, và bàn tay lạnh ngắt của cha ta khi ta cố gắng trong tuyệt vọng kéo ông ra khỏi đống đổ nát đang bốc cháy ngùn ngụt. Ta sống sót chỉ với một mục đích duy nhất: giết sạch lũ Duskborn, trả thù cho tất cả những gì ta đã mất. Còn ngươi…" Cô ngừng lại một chút, ánh mắt dò xét nhìn sâu vào mắt Raizen. "…ta vẫn chưa quyết định được ngươi là ai. Bộ quần áo kỳ lạ, phong cách chiến đấu khác thường… ngươi rõ ràng không thuộc về Noxvaria, thậm chí có thể không thuộc về hành tinh Asvaria này. Nhưng nếu ngươi có thể sống sót qua cả một bầy Twistfang hung dữ như vậy, có lẽ ngươi cũng đáng để ta tạm thời tin tưởng – ít nhất là cho đến khi ta tìm ra được sự thật về ngươi."
Cô dừng lại, đột ngột giơ thanh kiếm lên ngang ngực Raizen, mũi kiếm sắc lẻm chỉ cách trái tim anh đúng vài phân, ánh mắt đỏ rực của cô lóe lên như một ngọn lửa cảnh báo đầy chết chóc. "Giờ thì đến lượt ngươi, hãy xưng tên đi, ngoại lai. Và đừng cố gắng nói dối ta – Noxvaria không bao giờ tha thứ cho những kẻ dối trá, và ta cũng vậy."
Raizen đứng thẳng người, mũi giáo gỗ cắm mạnh xuống nền đất tro bụi, ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn thẳng vào đôi mắt hai màu đầy bí ẩn của cô, không hề có một chút dao động nào trước lưỡi kiếm sắc bén đang kề sát ngực mình.
"Ta là Raizen Valefor," anh nói, giọng trầm nhưng rõ ràng, vang vọng giữa không gian im lặng chết chóc trên đỉnh vách đá cheo leo. "Ta đến từ một nơi rất, rất xa – một tai nạn khủng khiếp từ một cỗ máy gọi là Asvaria đã đưa ta đến đây. Ta không biết Noxvaria là gì, không biết rõ về hành tinh Asvaria này, nhưng điều duy nhất ta biết chắc lúc này là ta cần phải sống sót – và ta cần những đồng minh đáng tin cậy để làm được điều đó. Nếu mục tiêu của cô là săn lùng Duskborn, thì ít nhất chúng ta có chung một kẻ thù. Ta không thể hứa sẽ giúp cô trả được thù, nhưng ta hứa sẽ dùng tất cả khả năng của mình để giúp cô sống sót qua những cuộc chiến với chúng – bằng mưu lược, bằng sức mạnh, bằng bất cứ thứ gì ta có."
Anh quay sang nhìn Kaelric, người trưởng lão đang cố gắng ngồi dậy, tay vẫn ôm chặt bờ vai rỉ máu, khuôn mặt ông nhăn lại vì đau đớn nhưng đôi mắt già nua vẫn ánh lên chút kiên cường cuối cùng của một người từng là thủ lĩnh. "Và ông – Kaelric Duskwind, trưởng lão của bộ lạc Aerith, đúng không? Ông đã nói về tình cảnh khốn cùng của bộ lạc mình. Nếu các người thực sự muốn sống sót, hãy kể cho ta nghe mọi thứ các người biết – về Duskborn, về lũ Shadowfang mà ông đã nhắc tới, về vùng đất chết chóc này. Ta cần phải hiểu rõ kẻ thù và môi trường xung quanh để có thể chiến đấu, để có thể bảo vệ những gì ít ỏi còn lại của các người."
Kaelric ngẩng đầu lên, ánh mắt ông thoáng qua vẻ xấu hổ khó hiểu xen lẫn sự kinh ngạc tột độ khi nhìn vào Raizen, như thể ông không thể tin được một kẻ ngoại lai, ăn mặc kỳ lạ lại có thể đứng vững trước cả một bầy Twistfang hung dữ và vẫn giữ được sự bình tĩnh, lý trí đáng sợ trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này.
"Ngươi… ngươi đã cứu mạng chúng ta khỏi lũ quái vật đó," ông khàn giọng nói, giọng nói vẫn còn run rẩy vì kiệt sức và đau đớn nhưng vẫn cố gắng nói rõ ràng từng lời. "Ngươi đang đứng trên đất Noxvaria – một vùng đất chết rộng lớn ở phía Đông Nam của lục địa Avarith, thuộc về hành tinh Asvaria còn rộng lớn hơn những gì ngươi có thể tưởng tượng rất nhiều. Đây là nơi đã bị nguyền rủa, bị bỏ rơi bởi Zaratharion, đế quốc cổ xưa từng cai trị toàn bộ Avarith hàng nghìn năm về trước, rồi biến mất một cách bí ẩn, để lại cho chúng ta chỉ có bóng tối, chết chóc và những lời nguyền không thể phá giải. Lũ Duskborn như Twistfang mà ngươi vừa đối mặt chỉ là một phần của cơn ác mộng đó – chúng sinh ra từ chính vùng đất chết này – một số thì hoang dã, hung dữ như bầy vừa rồi, một số khác thì bị lũ Shadowfang ở phương Bắc thuần hóa để làm vũ khí chiến tranh. Shadowfang… chúng từng là con người như chúng ta, nhưng đã bị biến chất vì đói khát, tuyệt vọng và sự tàn bạo, chúng sẵn sàng giết hại bất cứ ai, kể cả đồng loại, chỉ để sống sót thêm được một ngày trong cái Thung lũng Blackspire xa xôi, hắc ám đó. Bộ lạc Aerith của ta đang chết dần chết mòn – chúng ta không còn đủ chiến binh để chống lại chúng, không còn đủ thức ăn để có thể cầm cự qua mùa đông khắc nghiệt sắp tới nữa rồi. Ta đã phải tận mắt chứng kiến những đứa trẻ gầy gò chết đói trong vòng tay của mẹ chúng, những chiến binh cuối cùng, dũng cảm nhất của bộ lạc ngã xuống trong vô vọng dưới móng vuốt của lũ Twistfang…" Ông chỉ tay về phía khu rừng chết mờ ảo phía xa, nơi khói từ các hố tro vẫn đang âm ỉ bốc lên như những linh hồn bị mắc kẹt không thể siêu thoát, ánh mắt ông mờ đi vì những ký ức đau thương không thể xóa nhòa. "Ta sẽ dẫn ngươi về tiền đồn cuối cùng của chúng ta – nhưng chúng ta phải đi ngay lập tức, trước khi lũ Shadowfang ngửi thấy mùi máu tanh ở đây và tìm đến như lũ Twistfang vừa rồi."
ẦMMMMMM!
Nhưng trước khi Raizen kịp đáp lại lời đề nghị của Kaelric, một tiếng nổ cực lớn, khác hẳn tiếng sấm sét tự nhiên, bất ngờ vang lên dữ dội từ phía khu rừng chết cách đó không xa. Tiếng nổ làm rung chuyển cả vách đá dưới chân họ như một trận động đất nhỏ.
Một vật thể kim loại khổng lồ, bóng bẩy, đang bốc cháy ngùn ngụt và phát ra thứ ánh sáng đỏ nhấp nháy kỳ lạ, lao xuống từ bầu trời xám xịt với tốc độ kinh hoàng, tạo ra âm thanh chói tai của kim loại bị va đập, nghiền nát và vỡ vụn – đó rõ ràng là một cỗ máy nhân tạo vừa bị phá hủy. Sóng xung kích từ vụ nổ làm tro bụi bay mù mịt khắp cả một khu vực rộng lớn, những mảnh kim loại nhỏ, nóng chảy rơi xuống như mưa rào, va vào đá tạo thành những tiếng leng keng sắc nhọn đầy chết chóc. Ánh sáng đỏ kỳ lạ từ các mảnh vỡ chiếu lên bầu trời xám như những ngôi sao băng lạc lối giữa ban ngày.
Mùi cháy khét nồng nặc của kim loại và nhựa tổng hợp tràn ngập trong không khí, một mùi hương quen thuộc đến đau lòng, gợi lên trong tâm trí Raizen ký ức kinh hoàng về phòng thí nghiệm trong tòa tháp Thiên Long – nơi chỉ mới đây thôi, anh còn đứng bên cạnh Kael và Seiryu, nhìn cỗ máy Asvaria vận hành trong thứ ánh sáng xanh lạnh lẽo dưới sự chỉ đạo của Valen Kabe trước khi mọi thứ sụp đổ thành địa ngục. Anh nhớ lại giọng nói trầm đều, đầy tự tin của Valen: "Đây chính là tương lai, Raizen ạ – một cỗ máy có thể vượt qua cả thời gian, vượt qua cả không gian." Nhưng anh cũng nhớ như in ánh mắt điên cuồng, đầy tham vọng của Valen khi hắn ta bật công tắc cuối cùng, bất chấp mọi lời cảnh báo về sự nguy hiểm. Anh cứng người lại, trái tim trong lồng ngực đập mạnh như muốn vỡ tung khi một linh cảm mạnh mẽ trỗi dậy – Asvaria, thứ đã ném anh vào cái địa ngục này, bằng cách nào đó lại xuất hiện một lần nữa, và rất có thể, nó đã mang theo cả những người mà anh từng gọi là đồng đội, là gia đình.
"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra nữa vậy?" Selena gầm lên, thanh kiếm trong tay giơ ngang trước ngực, ánh mắt hai màu của cô quét về phía vụ nổ với vẻ cảnh giác tột độ, mái tóc trắng của cô bay loạn xạ trong cơn gió mạnh từ vụ nổ, như một chiến binh luôn sẵn sàng đối mặt với bất cứ mối đe dọa nào dù là bất ngờ nhất.
Raizen không trả lời cô ngay, anh lao nhanh đến mép vách đá, cố gắng nhìn xuống qua màn khói đen mù mịt đang cuộn trào bốc lên từ một góc rừng. Tiếng xẹt xẹt như điện bị chạm mạch vang vọng không ngừng từ phía đó, mùi cháy khét của kim loại và nhựa càng lúc càng trở nên nồng nặc hơn, hòa lẫn với tiếng rít ghê rợn của kim loại đang bị nung chảy dưới nhiệt độ cao.
Và rồi, từ giữa đám khói đen dày đặc, hai bóng người quen thuộc đến đau lòng loạng choạng lao ra – quần áo của họ rách nát, cháy xém nhưng vẫn mang phong cách hiện đại đặc trưng của Sài Gòn 2050: Kael Iscariot, trong bộ đồng phục kỹ thuật giờ đã loang lổ vết dầu mỡ và bụi tro, một tay anh ôm chặt lấy một mảnh kim loại lớn cong vênh vừa lấy ra từ đống đổ nát, ánh mắt xanh nhạt vốn luôn sáng rực của anh giờ đây pha lẫn sự hoang mang tột độ và nỗi bất lực không thể che giấu; và ngay bên cạnh anh là Seiryu Alvis, trong chiếc áo blouse trắng tinh tươm giờ đã bám đầy vết cháy đen và rách nát nhiều chỗ, mái tóc đen dài óng ả của cô rối tung che gần nửa khuôn mặt lạnh lùng, tay cô nắm chặt một con dao mổ nhỏ lấy từ chiếc túi y tế vẫn còn đeo bên hông, đôi mắt đen sâu thẳm của cô ánh lên sự lo lắng tột độ khi nhìn thấy Raizen đang đứng trên vách đá.