CHƯƠNG 6: NHỮNG NGƯỜI BẠN CŨ

Họ thở hổn hển, gần như kiệt sức, ánh mắt quét nhanh qua khung cảnh xa lạ xung quanh như cố gắng tìm kiếm thêm một gương mặt quen thuộc nào đó giữa vùng đất chết chóc này, đôi chân họ run rẩy nhưng vẫn cố gắng đứng vững giữa đống đổ nát kim loại đang bốc khói.

"Raizen!" Kael hét lên khi nhận ra anh, giọng nói khàn khàn vì khói bụi pha lẫn sự kinh ngạc và một niềm nhẹ nhõm vô bờ. Đôi chân anh ta theo phản xạ lao tới vài bước nhưng rồi khựng lại đột ngột khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo, đầy dò xét của Raizen đang nhìn xuống từ trên cao. "Mày… mày còn sống? Làm sao mày thoát được khỏi vụ nổ kinh hoàng đó?"

Seiryu bước tới ngay sau Kael, đôi mắt đen sắc lạnh của cô nhìn thẳng vào Raizen với vẻ lo lắng không thể che giấu xen lẫn một chút trách móc mơ hồ. Tay cô siết chặt con dao mổ hơn nữa, nhưng ánh mắt lại thoáng dịu đi trong giây lát khi thấy anh vẫn đứng vững, dù trên người cũng đầy thương tích. Nhưng ngay lập tức, ánh mắt đó lại trở nên cứng rắn, lạnh băng khi cô quay sang nhìn Kael.

"Nói đi, Kael," cô gằn giọng, sự tức giận kìm nén bấy lâu dường như sắp bùng nổ. "Ngươi biết gì về chuyện này? Ta đã cảnh báo Valen là một kẻ điên cuồng, nguy hiểm, nhưng ngươi vẫn mù quáng tin tưởng và để hắn ta làm cái việc điên rồ đó!"

Raizen không nói gì, anh nhanh chóng tụt xuống từ vách đá bằng sợi dây của Selena, mũi giáo gỗ cắm mạnh xuống nền đất tro bụi khi anh dừng lại ngay trước mặt hai người bạn thân. Ánh mắt lạnh lẽo của anh thoáng qua một tia nhẹ nhõm tột cùng khi thấy Kael và Seiryu vẫn còn sống sót sau vụ nổ. Vậy là ít nhất có thêm hai người nữa... Nhưng còn những người khác? Veyra? Leon? Anya? Roric? Elara? Anh nén lại những câu hỏi và nỗi lo lắng đang trực chờ trong đầu, tập trung vào tình hình cấp bách trước mắt.

"Ta vẫn sống," anh đáp lại Kael, giọng nói trầm nhưng cứng rắn và đầy uy lực. "Nhưng tại sao các ngươi lại ở đây? Chuyện quái quỷ gì đã thực sự xảy ra với cỗ máy Asvaria? Valen Kabe – hắn ta đã làm gì?" Anh nhìn thẳng vào mắt Kael, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao – người bạn thân từ thuở nhỏ, nhà khoa học thiên tài đã cùng anh vượt qua bao nhiêu khó khăn trong trại Hạt Giống, người luôn giữ nụ cười lạc quan ngay cả trong những hoàn cảnh tồi tệ nhất; rồi anh lại nhìn sang Seiryu, người bác sĩ luôn âm thầm đứng phía sau hỗ trợ anh, ánh mắt cô giờ đây vừa giận dữ vừa lo lắng, như thể cô muốn bảo vệ anh khỏi chính những người mà anh từng tin tưởng nhất.

Kael lắc đầu quầy quậy, tay siết chặt mảnh kim loại cong vênh đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, giọng anh trầm xuống vì hối hận, bất lực và cả sự sợ hãi mơ hồ.

"Không phải lỗi của ta, Raizen, tin ta đi," anh nói, ánh mắt xanh nhạt mờ đi vì khói bụi và những ký ức kinh hoàng vừa trải qua. "Là Valen Kabe – chính hắn ta đã tự ý khởi động Asvaria. Ta đã cố gắng cảnh báo hắn, nói với hắn rằng cỗ máy vẫn chưa hoàn toàn ổn định, rằng chúng ta cần thêm thời gian để kiểm tra các thông số an toàn, nhưng hắn ta không hề nghe. Hắn nói rằng đây là cơ hội duy nhất để thay đổi mọi thứ – để xóa bỏ đi quá khứ sai lầm, để cứu tất cả chúng ta khỏi sự sụp đổ không thể tránh khỏi. Ta đã cố gắng ngăn cản hắn, nhưng hắn ta đẩy ta ra khỏi bảng điều khiển chính, rồi ánh sáng trắng xóa đó nuốt chửng tất cả mọi thứ. Ta và Seiryu bằng cách nào đó đã bị kéo theo ngươi – ta thực sự không biết tại sao, và cũng không hề biết đây là đâu." Anh giơ mảnh kim loại lớn trong tay lên, ánh sáng đỏ yếu ớt từ các mạch điện tử bên trong lấp lóe như một ngọn đèn sắp tắt ngấm. "Thứ này… là phần còn lại của lõi Asvaria – ta không chắc nó còn hoạt động được bao nhiêu phần trăm, nhưng nếu ta có đủ thời gian và dụng cụ để nghiên cứu nó, có lẽ ta sẽ hiểu được chuyện quái quỷ gì đã xảy ra, và quan trọng hơn, có thể tìm ra cách để đưa tất cả chúng ta trở về nhà."

Seiryu hừ lạnh một tiếng, đẩy những lọn tóc đen rối bời ra khỏi khuôn mặt lấm lem của mình, giọng nói băng giá xen lẫn sự tức giận không thể kìm nén cắt ngang bầu không khí nặng nề.

"Valen Kabe là một kẻ điên loạn và đầy tham vọng," cô nói, ánh mắt sắc như dao của cô quét qua Raizen rồi dừng lại thật lâu ở Kael với vẻ trách móc không hề che giấu. "Hắn ta đã khởi động cỗ máy bất chấp mọi lời cảnh báo, mọi dữ liệu bất thường – ta đã cố gắng kéo hắn ra khỏi bảng điều khiển, nhưng hắn ta đẩy ta ngã, rồi tất cả mọi thứ vỡ vụn thành từng mảnh. Ta nhìn thấy ánh sáng trắng nuốt chửng cả phòng thí nghiệm, nghe thấy tiếng hét cuối cùng của Leon trước khi chính mình cũng bị kéo đi vào vòng xoáy hỗn loạn đó. Raizen, ta không biết chúng ta đang ở cái xó xỉnh nào của vũ trụ, nhưng ta thề sẽ không để chúng ta phải chết ở đây – không phải chết vì sự điên rồ của Valen, không phải vì bất cứ ai hay bất cứ thứ gì khác." Cô chỉ tay về phía khu rừng gần đó, nơi một mảnh vỡ lớn hơn của cỗ máy Asvaria đang nằm nghiêng ngả giữa đám cây khô cháy xém, bề mặt kim loại của nó khắc rõ biểu tượng hình xoắn ốc màu đỏ rực – giống hệt cái dấu hiệu trên trán lũ Twistfang – giờ đây chỉ còn phát sáng một cách yếu ớt, leo lét như ngọn lửa sắp tàn trong gió lạnh, khói đen vẫn còn cuộn lên từ nó như một lời nguyền rủa chưa được giải mã.

Raizen siết chặt ngọn giáo gỗ trong tay, ánh mắt anh thoáng qua một nỗi buồn phức tạp khi nhớ về Valen Kabe – người cố vấn cũ của dự án Hạt Giống, người đã dạy anh rất nhiều về mưu lược và chính trị trong những buổi tối dài ở tòa tháp Thiên Long, nhưng cũng chính là kẻ luôn bị ám ảnh bởi quyền lực tuyệt đối và những thí nghiệm khoa học vượt ra ngoài tầm kiểm soát đạo đức. Anh nhớ lại nụ cười của Valen, lạnh lùng nhưng đầy vẻ tự tin đến ngạo mạn, khi hắn ta nói với anh: "Rồi ta sẽ cho cậu thấy một thế giới hoàn toàn mới, Raizen ạ – một thế giới nơi những kẻ như chúng ta sẽ là chúa tể." Giờ thì anh đã hiểu – cái "thế giới mới" mà Valen hứa hẹn đó chính là Noxvaria, một địa ngục trần gian mà hắn ta đã nhẫn tâm ném họ vào mà không hề có một lời cảnh báo hay một chút do dự nào.

"Valen," anh lẩm bẩm, giọng nói trầm khàn đầy sự phức tạp, vừa giận dữ vừa bất lực. "Hắn ta luôn muốn trở thành chúa tể của thời gian – giờ thì hắn đã đẩy tất cả chúng ta vào đây, không biết sống chết ra sao, không biết phải đối mặt với những gì." Anh quay sang nhìn Kael và Seiryu, ánh mắt đã lấy lại vẻ lạnh lẽo nhưng đầy kiên định của một người lãnh đạo.

"Nếu chúng ta muốn sống sót ở nơi quái quỷ này, ta cần cả hai người các ngươi – Kael, dùng bộ não thiên tài của ngươi nghiên cứu mảnh vỡ đó, tìm mọi cách có thể để sử dụng hoặc ít nhất là hiểu được nó; Seiryu, ngươi phụ trách giữ gìn sức khỏe cho cả nhóm, đặc biệt là Kaelric và hai người Aerith kia, họ đang bị thương và kiệt sức. Ta không biết những người khác ở đâu – Leon, Veyra, Anya, hay bất kỳ ai nữa – nhưng nếu họ còn sống, ta sẽ tìm cách tìm họ sau. Giờ thì tập trung sống sót đã."

Selena bước tới từ phía sau lưng Raizen, thanh kiếm thép sáng loáng trong tay giơ ngang trước ngực như một lời cảnh báo, giọng nói sắc lạnh của cô cắt ngang bầu không khí nặng nề đang bao trùm nhóm người vừa tái hợp.

"Các ngươi nói chuyện gia đình đủ chưa?" cô gằn giọng, đôi mắt hai màu độc đáo của cô quét qua Kael và Seiryu với vẻ nghi ngờ tột độ không hề che giấu. "Ta không hề quan tâm đến quá khứ của các ngươi là gì – ta chỉ muốn biết các ngươi thực sự là ai, và cái đống sắt vụn đang cháy kia có liên quan gì đến lũ Duskborn hay không. Nó rõ ràng không thuộc về Noxvaria này – ta có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm chết người tỏa ra từ nó, và ta không bao giờ thích những kẻ mang đến nguy hiểm lại gần mình mà không giải thích một cách rõ ràng." Cô chỉ mũi kiếm về phía mảnh vỡ Asvaria đang bốc khói giữa rừng, ánh mắt đỏ rực của cô lóe lên như một ngọn lửa cảnh báo, bàn tay siết chặt lấy chuôi kiếm như thể cô sẵn sàng chém xuống bất cứ lúc nào.

Raizen bình tĩnh quay người lại đối mặt với cô, giọng nói trầm nhưng đầy chắc chắn và thuyết phục: "Họ không phải là kẻ thù – họ là đồng đội của ta, cũng bị kéo đến đây một cách bất đắc dĩ như ta mà thôi. Thứ kia là tàn tích còn sót lại của cỗ máy Asvaria từ thế giới của chúng ta – chính nó đã đưa chúng ta đến Noxvaria này vì sai lầm của một kẻ khác. Ta không biết liệu nó có liên quan gì đến lũ Duskborn hay không, nhưng nếu cô muốn sống sót qua khỏi chúng và cả lũ Shadowfang mà Kaelric đã nói, thì chúng ta cần phải hợp tác với nhau. Ta không hiểu rõ về vùng đất này, nhưng ta biết cách chiến đấu, biết cách lập kế hoạch – và ta thấy cô cũng là một chiến binh thực thụ. Hãy giúp chúng ta, và chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ những gì ít ỏi mà cả hai bên còn lại."

Kaelric cũng bước lên từ phía sau, tay vẫn ôm chặt bờ vai rỉ máu, giọng nói khàn đặc nhưng kiên định của một người đã quen với những quyết định khó khăn liên quan đến sự sống còn của cả bộ tộc.

"Hắn nói đúng đó, Selena," ông nói, ánh mắt thoáng qua nhìn Raizen với một chút miễn cưỡng ban đầu nhưng cuối cùng cũng lộ rõ sự thừa nhận. "Bản thân ta cũng không dễ dàng tin tưởng kẻ ngoại lai, nhưng người thanh niên này đã cứu mạng ta đến hai lần chỉ trong ngày hôm nay – một lần khỏi con Twistfang dưới hố tro và một lần nữa khỏi cả bầy quái vật dưới chân vách đá này. Nếu những người này thực sự mang đến nguy hiểm, ta thề sẽ là người đầu tiên đâm ngọn giáo này vào tim họ – nhưng vào lúc này, chúng ta thực sự cần thêm đồng minh. Chỉ riêng bộ lạc Aerith yếu ớt này không thể nào chống lại được lũ Shadowfang tàn bạo đâu – chính cô cũng biết rõ điều đó mà, Selena."

Selena từ từ hạ thanh kiếm xuống, lưỡi thép sắc bén chạm nhẹ vào nền đất tro bụi, nhưng đôi mắt hai màu của cô vẫn không rời khỏi nhóm ba người ngoại lai vừa xuất hiện, như một con sói hoang đang thận trọng đánh giá một đàn hươu lạ trước khi quyết định sẽ tấn công phủ đầu hay tạm thời rút lui quan sát thêm.

"Ta không bao giờ tin tưởng hoàn toàn kẻ ngoại lai," cô nói, giọng nói vẫn lạnh lùng như cơn gió đêm thổi qua đỉnh vách đá hiu quạnh. "Nhưng ngươi quả thực chiến đấu rất tốt, và nếu cái đống kim loại đang cháy kia thực sự có thể giúp ta tiêu diệt được lũ Duskborn, thì ta cũng muốn biết thêm về nó. Được rồi, ta sẽ tạm thời đi cùng các ngươi – nhưng ta sẽ theo dõi từng đường đi nước bước của các ngươi. Noxvaria không bao giờ tha thứ cho sự phản bội, và ta cũng vậy. Đừng bao giờ thử thách lòng kiên nhẫn của ta, ngoại lai ạ – ta đã mất quá nhiều thứ để có thể học được rằng lòng tin là một thứ xa xỉ không nên có ở cái nơi chết tiệt này."

Trước khi bất kỳ ai kịp nói thêm một lời nào nữa, tiếng gầm rú của bầy Twistfang lại một lần nữa vang lên từ phía xa xa, nhưng lần này dường như gần hơn bao giờ hết, hòa lẫn với tiếng bước chân nặng nề, dồn dập của một thứ gì đó khác đang tiến đến – có lẽ là lũ Shadowfang, bị thu hút bởi tiếng nổ lớn và mùi khói kim loại nồng nặc tỏa ra từ mảnh vỡ Asvaria. Âm thanh của chúng vọng qua khu rừng chết, trầm đục và đầy uy hiếp như tiếng trống trận tử thần đang giục giã, khiến hai người Aerith còn lại run rẩy ôm chặt lấy nhau, đôi mắt họ mở to đầy hoảng loạn nhìn về phía bóng tối xa xăm đang đến gần.

Raizen siết chặt ngọn giáo gỗ trong tay, ánh mắt nhanh chóng quét qua vách đá và khu rừng chết phía dưới, nơi khói đen từ vụ nổ Asvaria vẫn đang cuộn trào dữ dội, tạo thành một màn che phủ tạm thời nhưng hiệu quả một phần tầm nhìn của bầy quái vật đang đến gần.

"Chúng ta không thể ở lại đây lâu hơn nữa," anh nói, giọng nói sắc bén như một lưỡi dao cắt ngang bầu không khí căng thẳng. "Phải xuống khỏi vách đá ngay, tìm đường ra khỏi khu rừng này – khói từ vụ nổ sẽ che mắt chúng cho chúng ta một lúc. Kaelric, ông dẫn đường đến tiền đồn Aerith. Selena, cô đi sau cùng, đề phòng chúng vòng qua tập kích." Anh quay sang nhìn Kael và Seiryu, ánh mắt lạnh lẽo nhưng thoáng qua một tia quyết tâm cháy bỏng không gì lay chuyển nổi. "Các ngươi nghe rõ rồi đấy. Chúng ta không còn ở Sài Gòn nữa đâu – đây là Noxvaria, và ta cần các ngươi phải hoàn toàn tỉnh táo và tập trung. Kael, đừng để sự điên rồ của Valen chiến thắng – hãy tìm mọi cách để sử dụng mảnh vỡ đó. Seiryu, nhiệm vụ của ngươi là giữ cho tất cả chúng ta sống sót, đặc biệt là những người đang bị thương."

Kaelric gật đầu không chút do dự, bắt đầu leo xuống vách đá bằng sợi dây da thú mà Selena đã buộc sẵn một cách chắc chắn. Hai người Aerith còn lại vội vàng theo sau, đôi tay họ vẫn còn run rẩy vì sợ hãi nhưng vẫn cố gắng bám víu lấy sợi dây hy vọng sống sót cuối cùng, từng bước chân trượt dài trên phiến đá ẩm ướt nhưng không ai dám dừng lại dù chỉ một giây. Những mấu đá nhô ra lạnh buốt dưới lòng bàn tay họ, lớp rêu xanh trơn trượt bám chặt vào từng ngón tay, như thể chính vách đá này cũng muốn kéo họ xuống vực sâu thăm thẳm bên dưới, nơi tiếng gầm rú giận dữ của bầy Twistfang vẫn còn đang vọng lên đầy đe dọa.

Raizen, Kael, và Seiryu leo xuống ngay sau đó. Màn khói đen dày đặc từ vụ nổ Asvaria lan rộng ra khắp khu vực, cuộn trào qua những thân cây khô cuối cùng của khu rừng chết, làm mờ đi đường đi của bầy quái vật đang đến gần. Tiếng gầm rú của chúng dần dần xa hơn nhưng không hề biến mất hoàn toàn – chúng vẫn còn ở đó, ẩn nấp đâu đó trong bóng tối, kiên nhẫn chờ đợi một cơ hội khác để tấn công con mồi.