CHƯƠNG 7: LỐI THOÁT

Cả nhóm chạy nhanh qua những hố tro vẫn còn đang âm ỉ cháy, khói trắng mỏng manh bốc lên từ mặt đất như những linh hồn bị mắc kẹt không thể siêu thoát, hòa quyện với mùi cháy khét nồng nặc của kim loại và nhựa tổng hợp từ mảnh vỡ Asvaria, tạo thành một màn sương mỏng tanh nồng, cay xè khiến mắt Raizen cay xè, nhưng anh không dừng lại dù chỉ để lau đi giọt nước mắt – anh biết rằng mỗi một giây chậm trễ lúc này đều có nghĩa là một bước tiến gần hơn đến cái chết không thể tránh khỏi. Anh cảm nhận được cái lạnh thấu xương của Noxvaria đang thấm dần qua lớp áo vest công nghệ cao giờ đã rách nát, từng cơn gió lạnh lẽo cắt qua da thịt anh như những lưỡi dao vô hình sắc bén, nhưng anh cắn chặt răng chịu đựng, ánh mắt sắc lạnh không ngừng quét qua khung cảnh xung quanh, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của lũ Shadowfang – kẻ thù nguy hiểm mà Kaelric đã cảnh báo, những con người đã hóa thú vì sự tàn bạo, còn nguy hiểm hơn cả lũ Twistfang khát máu.

Selena đi sau cùng, như một người bảo vệ trung thành và đáng tin cậy. Thanh kiếm thép sáng loáng trong tay cô giơ ngang trước ngực, sẵn sàng cho mọi tình huống. Đôi mắt hai màu độc đáo của cô không lúc nào rời khỏi khu rừng phía sau lưng họ, nơi bóng tối dường như đang chuyển động một cách bất thường, như thể chính vùng đất chết chóc này đang sống dậy để săn đuổi những kẻ xâm nhập không mời mà đến. Cô bước đi chậm rãi nhưng chắc chắn, từng nhịp chân đều đặn như một chiến binh dày dạn kinh nghiệm đã quá quen thuộc với những cuộc rượt đuổi sinh tử trong đêm tối. Mái tóc trắng của cô bay nhẹ trong làn gió lạnh lẽo, vết sẹo trên cổ nổi bật một cách kỳ lạ dưới ánh sáng mờ nhạt của bầu trời xám xịt.

"Nhanh lên nữa đi!" cô gằn giọng, không cần quay lại nhìn nhóm mà vẫn giữ ánh mắt khóa chặt vào khu rừng chết phía sau. "Khói từ vụ nổ sẽ không che mắt chúng được lâu đâu – lũ Shadowfang sẽ tìm đến ngay khi chúng ngửi thấy mùi máu tanh, và chúng không hề ngu ngốc như lũ Twistfang đâu. Chúng sẽ tìm cách vòng qua, cắt đường rút lui của chúng ta nếu chúng ta không đến được tiền đồn trước khi trời sáng." Giọng nói lạnh lùng của cô lần này mang theo một sự khẩn cấp hiếm hoi, như thể cô đã từng phải chứng kiến những người đồng đội thân thiết ngã xuống chỉ vì chậm trễ vài giây trong quá khứ đau thương của mình.

Raizen siết chặt ngọn giáo gỗ hơn nữa, ánh mắt anh thoáng lướt qua Kael và Seiryu đang chạy ngay phía trước mình. Hai người bạn thân nhất của anh từ dự án Hạt Giống giờ đây trông như những bóng ma vật vờ giữa màn khói bụi mờ ảo – Kael với đôi tay vẫn còn run rẩy ôm chặt lấy mảnh kim loại cong vênh, ánh mắt xanh nhạt của anh mờ đi vì kiệt sức và nỗi hối hận không nguôi; Seiryu với khuôn mặt lạnh lùng như băng nhưng đôi mắt đen sâu thẳm lại không giấu được sự lo lắng mỗi khi cô liếc nhanh về phía anh, con dao mổ nhỏ trong tay cô lấp lóe dưới ánh sáng yếu ớt như một lời hứa câm lặng rằng cô sẽ không bao giờ để anh phải ngã xuống một mình ở nơi này.

Anh lại nhớ về những ngày tháng cơ cực nhưng cũng đầy hy vọng trong trại huấn luyện Hạt Giống, khi cả ba người họ thường ngồi dưới ánh đèn mờ nhạt của phòng thí nghiệm vào đêm khuya, Kael thì hào hứng nói về những phát minh vĩ đại có thể thay đổi cả thế giới, Seiryu thì im lặng băng bó những vết thương mới cho anh sau một bài huấn luyện khắc nghiệt, và Valen Kabe thì luôn đứng ở một góc tối nào đó, ánh mắt lạnh lùng quan sát họ như đang nhìn những quân cờ thí mạng trên bàn cờ quyền lực của hắn.

"Chúng ta chính là tương lai," Valen đã từng nói với anh như vậy, giọng nói trầm đều nhưng luôn ẩn chứa một sự ám ảnh khó tả, "nhưng hãy nhớ, tương lai nào cũng luôn có cái giá của nó, Raizen ạ."

Giờ đây, cái giá đó đang hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết ngay trước mắt anh – một vùng đất chết đầy rẫy hiểm nguy, nơi máu và tro bụi là tất cả những gì còn lại của hy vọng, và tương lai là một điều gì đó quá xa xỉ để có thể nghĩ tới.

"Kael," Raizen gọi lớn, giọng trầm nhưng sắc bén của anh cắt ngang tiếng thở hổn hển của cả nhóm đang cố gắng vượt qua một con dốc nhỏ đầy đá lởm chởm, "cái mảnh vỡ đó – ngươi có chắc chắn là nó vẫn còn dùng được không? Nếu Valen Kabe đã cố tình phá hủy tất cả mọi thứ, ta không muốn phải mang theo một thứ vô dụng và nguy hiểm bên mình đâu." Anh cố gắng bước nhanh hơn để bắt kịp Kael, đôi giày công nghệ cao giờ đã rách nát bươm giẫm mạnh lên lớp tro bụi dày đặc, cảm giác lạnh buốt và đau nhói từ vết thương ở mắt cá chân lại lan lên như một lời cảnh báo rằng anh không thể chậm lại dù chỉ một giây.

Kael quay đầu lại, ánh mắt xanh nhạt của anh thoáng qua một tia đau đớn khi bị nhắc lại về thất bại của mình, nhưng anh nhanh chóng che giấu nó bằng một nụ cười gượng gạo – nụ cười mà anh vẫn thường dùng để cố gắng xoa dịu Raizen trong những ngày tháng đen tối nhất ở Sài Gòn 2050. "Ta… ta không chắc chắn lắm đâu, Raizen ạ," anh đáp lại, giọng nói khàn khàn vì khói bụi và kiệt sức, bàn tay siết chặt lấy mảnh kim loại nóng hổi đến mức các khớp ngón tay trắng bệch ra. "Nhưng cái ánh sáng đỏ này – nó vẫn còn đang nhấp nháy yếu ớt, nghĩa là bên trong vẫn còn nguồn năng lượng nào đó. Ta đã từng thấy Valen thử nghiệm những thứ tương tự như thế này trước đây, trong những đêm hắn ta khóa trái cửa phòng thí nghiệm và không cho bất kỳ ai được phép vào. Hắn gọi nó là 'lõi thời gian' – một thứ có khả năng bẻ cong không gian, hoặc ít nhất là có thể lưu giữ được những dữ liệu quan trọng từ vụ nổ vừa rồi. Nếu ta có đủ thời gian và một chút may mắn tìm được dụng cụ phù hợp, có lẽ ta có thể kích hoạt được nó, hoặc ít nhất là hiểu được tại sao chúng ta lại bị ném đến cái nơi quái quỷ này." Anh dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, mùi cháy khét của kim loại và nhựa tổng hợp từ mảnh vỡ lại xộc thẳng vào mũi anh. "Ta… ta không muốn lại thất bại thêm một lần nào nữa – không phải với ngươi, và cũng không phải với Seiryu."

Seiryu hừ lạnh một tiếng, cô bước nhanh tới gần Raizen hơn, ánh mắt đen sắc lạnh của cô quét qua Kael một lượt đầy vẻ trách móc trước khi dừng lại ở anh, giọng nói của cô vẫn băng giá như thường lệ nhưng lại thoáng qua một tia lo lắng chân thành mà có lẽ chỉ mình Raizen mới có thể nhận ra được.

"Đừng tin tưởng hắn ta quá nhiều, Raizen," cô nói nhỏ đủ để chỉ hai người nghe thấy, tay vẫn nắm chặt lấy con dao mổ nhỏ như sẵn sàng đối mặt với bất cứ mối đe dọa nào có thể xuất hiện từ bóng tối. "Kael có thể rất giỏi với những cỗ máy vô tri, nhưng hắn ta đã quá mù quáng và để cho Valen đi quá xa rồi. Ta đã cảnh báo hắn ta rằng cỗ máy Asvaria đó không hề ổn định – ta đã tự mình kiểm tra các dữ liệu, đã thấy rõ những dao động năng lượng bất thường và nguy hiểm trong lõi của nó, nhưng Valen không thèm nghe, và Kael thì lại không đủ mạnh mẽ hay quyết đoán để có thể ngăn cản hắn ta lại. Giờ thì tất cả chúng ta đều bị kẹt ở đây, và ta không muốn lại phải mất thêm ngươi chỉ vì một sai lầm ngu ngốc nào đó nữa đâu." Cô bước sát hơn vào anh trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, bờ vai nhỏ bé của cô khẽ chạm vào vai anh, một chút hơi ấm mong manh truyền qua lớp áo rách nát như một lời nhắc nhở thầm lặng rằng anh không hề đơn độc, dù chỉ là một thoáng qua ngắn ngủi giữa cái lạnh lẽo đến cùng cực của Noxvaria.

Raizen nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo của anh thoáng dịu đi trong giây lát, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ cứng rắn, quyết đoán của một người lãnh đạo.

"Ta không đổ lỗi hoàn toàn cho Kael," anh nói, giọng trầm nhưng chắc chắn. "Valen Kabe mới là kẻ chủ mưu thực sự – hắn ta luôn biết cách để thao túng và lợi dụng tất cả chúng ta, ngay từ những ngày đầu tiên chúng ta còn ở trong trại huấn luyện Hạt Giống. Nhưng nếu chúng ta muốn sống sót để tìm được đường về, ta cần cả hai người các ngươi hợp tác – Kael với trí tuệ và kỹ năng công nghệ, còn ngươi với khả năng y học và sự bình tĩnh. Bây giờ không phải là lúc để chúng ta tranh cãi hay đổ lỗi cho nhau – hãy giữ sức lực, chúng ta vẫn chưa thực sự thoát khỏi nguy hiểm đâu."

Anh quay người lại nhìn về phía trước, nơi Kaelric vẫn đang dẫn đầu đoàn người đi qua một con đường mòn nhỏ hẹp, gồ ghề sỏi đá. Đất đá lởm chởm dưới chân họ, những bụi cây khô héo, khẳng khiu mọc lưa thưa hai bên đường như những bóng ma câm lặng đang chứng kiến cuộc chạy trốn đầy tuyệt vọng của họ giữa vùng đất chết.

Sau gần hai giờ đồng hồ chạy bộ gần như không ngừng nghỉ, vượt qua không biết bao nhiêu trở ngại và nguy hiểm, nhóm người cuối cùng cũng thoát ra khỏi khu rừng chết âm u, đến được một con đường mòn nhỏ hẹp hơn cắt ngang qua một vùng đất trống trải, mênh mông. Nơi đây tro bụi có vẻ ít hơn, nhưng cái lạnh lẽo vẫn thấu vào tận xương tủy. Không khí mang theo mùi đất khô khốc và mùi kim loại rỉ sét thoảng qua từ phía xa xa – có lẽ đó là dấu vết còn sót lại của những trận chiến cũ giữa lũ Shadowfang và các bộ lạc xấu số đã bị chúng tiêu diệt.

Tiếng gầm rú của bầy Twistfang giờ đây chỉ còn là những âm thanh yếu ớt vọng lại từ phía sau lưng họ, bị màn khói đen và khoảng cách xa xôi che lấp đi gần hết, nhưng tiếng bước chân nặng nề, đầy uy hiếp của lũ Shadowfang thì dường như vẫn còn lẩn khuất đâu đó trong bóng tối, như một lời đe dọa chết chóc chưa được giải mã hoàn toàn.

Kaelric dừng lại, thở hổn hển như sắp đứt hơi, tay vẫn ôm chặt lấy bờ vai đang rỉ máu không ngừng, khuôn mặt già nua của ông nhăn lại vì đau đớn nhưng đôi mắt vẫn ánh lên một chút kiên cường cuối cùng của một người đã quá quen với nghịch cảnh.

"Đây chính là con đường mòn dẫn đến tiền đồn cuối cùng của tộc Aerith," ông nói, giọng khàn đặc nhưng rõ ràng hơn một chút. "Chỉ còn khoảng vài giờ đi bộ nữa thôi nếu chúng ta may mắn không gặp phải lũ Shadowfang – nhưng chúng luôn rình rập ở những khu vực trống trải như thế này, kiên nhẫn chờ đợi những kẻ bộ hành đã kiệt sức như chúng ta đi qua."

Selena bước lên phía trước, thanh kiếm trong tay hạ thấp xuống một chút nhưng vẫn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, đôi mắt hai màu độc đáo của cô quét nhanh qua con đường mòn kéo dài phía trước với vẻ cảnh giác tột độ.

"Ta không thích nơi này một chút nào," cô nói, giọng nói lạnh lùng nhưng lần này lại mang theo một chút căng thẳng hiếm hoi không thể che giấu. "Quá trống trải – không hề có chỗ ẩn nấp nào nếu lũ Shadowfang bất ngờ tấn công. Chúng rất thích săn mồi ở những nơi như thế này, nơi con mồi gần như không có cơ hội chạy thoát được xa. Nhưng nếu tiền đồn Aerith thực sự gần như ông nói, thì ta sẽ đi cùng các ngươi – ta cũng muốn tận mắt xem thử nơi đó liệu còn đứng vững hay cũng đã trở thành một đống tro tàn giống như ngôi làng của ta ngày xưa."

Raizen đứng thẳng người, mũi giáo gỗ cắm mạnh xuống nền đất tro bụi, ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn về phía con đường mòn kéo dài vào bóng tối xa xăm, nơi những ngọn núi đá thấp mờ ảo hiện lên dưới bầu trời xám xịt như những bóng ma khổng lồ đang ngủ say. Anh quay người lại nhìn cả nhóm, giọng nói trầm nhưng vang vọng như một lời thề được khắc sâu vào giữa không gian chết chóc, tang thương này:

"Noxvaria đúng là một địa ngục trần gian – ta không hề phủ nhận điều đó. Nhưng ta thề rằng, ta sẽ khiến nó phải khuất phục dưới chân chúng ta, dù cho chúng ta có phải đối mặt với bao nhiêu kẻ thù, bao nhiêu thử thách đi chăng nữa. Kaelric, xin hãy dẫn đường – chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi đến được tiền đồn. Selena, cô vẫn đi sau cùng, hãy giữ đôi mắt của mình luôn mở rộng. Kael, Seiryu, hai người hãy đi ở giữa – ta cần các ngươi phải sống sót bằng mọi giá để có thể đối phó với Valen Kabe, với cỗ máy Asvaria, với tất cả những bí ẩn và nguy hiểm đang chờ đợi chúng ta ở phía trước."

Anh dừng lại trong giây lát, ánh mắt thoáng qua một nỗi buồn sâu sắc khi lại nhớ đến mẹ, nhớ đến lời căn dặn cuối cùng của bà: "Sống sót nhé, Raizen – vì mẹ, và vì chính bản thân con nữa." Anh lẩm bẩm trong lòng như một lời hứa thiêng liêng: "Mẹ, con nhất định sẽ sống – và con sẽ tìm mọi cách để có thể trở về. Nhưng nếu đây thực sự là số phận mà con không thể thay đổi, thì con sẽ biến nó thành của riêng mình."

Kael gật đầu một cách dứt khoát, mảnh kim loại trong tay anh lấp lóe yếu ớt dưới ánh sáng mờ ảo, ánh mắt xanh nhạt của anh giờ đây đã ánh lên một tia quyết tâm mạnh mẽ thay cho nỗi hối hận và bất lực ban đầu.

"Ta chắc chắn sẽ làm được, Raizen," anh nói, giọng nói vẫn còn khàn nhưng đã chắc chắn hơn rất nhiều. "Ta sẽ không để cho Valen Kabe chiến thắng – không bao giờ nữa."

Seiryu siết chặt con dao mổ nhỏ trong tay, ánh mắt đen lạnh lùng nhưng đầy kiên định, cô lặng lẽ bước sát hơn vào bên cạnh Raizen như một lời hứa câm lặng rằng cô sẽ không bao giờ rời xa anh, dù cho có phải đối mặt với bất cứ hiểm nguy nào đi chăng nữa.

Selena nhếch mép cười khẩy một cách đầy thách thức, thanh kiếm thép trong tay giơ cao lên một lần nữa: "Ta sinh ra là để sống sót ở cái nơi chết tiệt này – chỉ cần các ngươi đừng có làm chậm chân ta là được."

Kaelric và hai người Aerith còn lại bước lên phía trước, ánh mắt tuyệt vọng của họ giờ đây đã ánh lên một tia hy vọng mong manh khi nhìn vào Raizen, như thể anh chính là ngọn lửa cuối cùng, là ánh sáng duy nhất còn sót lại trong màn đêm tăm tối, vô tận đang bao trùm lấy số phận của họ.

Cả nhóm bắt đầu di chuyển dọc theo con đường mòn nhỏ hẹp, bóng dáng của họ dần dần khuất vào màn sương mù mỏng manh của Noxvaria. Tiếng bước chân đều đặn, nặng nề của họ vang lên giữa không gian im lặng chết chóc, như một lời thách thức đầy kiên cường gửi đến vùng đất khắc nghiệt đã cố gắng nghiền nát họ từ những giây phút đầu tiên.

Phía xa xa, một tiếng gầm trầm đục, đầy uy lực lại vọng về – lũ Shadowfang đã ngửi thấy mùi máu tươi, và cuộc chiến sinh tồn thực sự, tàn khốc hơn, chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.