CHƯƠNG 8: TIỀN ĐỒN AERITH

Con đường mòn nhỏ hẹp uốn lượn, dẫn họ ra khỏi vòng tay lạnh lẽo của cánh rừng chết. Raizen bước đi, cảm nhận rõ từng viên sỏi đá lạo xạo dưới đế giày công nghệ cao giờ đã tả tơi. Lớp cao su mòn vẹt cọ xát vào tro bụi xám xịt, tạo ra thứ âm thanh khô khốc đến rợn người. Mỗi bước chân đều nặng trĩu mệt mỏi, nhưng ý chí bên trong anh không cho phép mình chùn bước. Tro bụi từ mặt đất bốc lên theo từng cơn gió, xoáy tròn thành những đám mây nhỏ mịt mù, mang theo mùi đất cháy khét lẹt hòa lẫn với hương kim loại rỉ sét thoảng qua – dấu tích hữu hình của vụ nổ Asvaria, như một lời nguyền vô hình vẫn còn ám ảnh tâm trí anh.

Gió từ sâu thẳm Noxvaria thổi qua, rít lên ma quái qua những thân cây khô héo, khẳng khiu mọc rải rác hai bên đường. Cành cây gãy gập, cong queo như những cánh tay xương xẩu tuyệt vọng vươn lên từ lòng đất đen kịt. Bên cạnh anh, Selena bước đi nhẹ nhàng nhưng đầy cảnh giác, thanh kiếm thép trong tay phải không lúc nào rời khỏi tư thế sẵn sàng, lưỡi thép lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng xám xịt từ bầu trời và cả đôi mắt hai màu kỳ lạ của cô – xanh lam băng giá và đỏ rực như lửa. "Kẻ ngoại lai này," Selena thầm nghĩ, liếc nhanh sang Raizen, "hắn có vẻ ngoài trầm lặng, nhưng đôi mắt kia ẩn chứa một sự tính toán và quyết tâm đáng sợ. Hắn sống sót, hắn chiến đấu, và hắn dường như không hề nao núng trước cảnh tượng địa ngục này. Hắn là ai?"

Kaelric dẫn đầu, đôi vai già nua khom xuống vì vết thương cũ ở vai vẫn còn rỉ máu qua lớp vải thô quấn tạm, nhưng bước chân ông vẫn vững chãi một cách đáng ngạc nhiên trên con đường mòn đầy chết chóc, đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự mệt mỏi, nghi ngờ nhưng cũng đầy kinh nghiệm của một kẻ đã dành cả đời để vật lộn sinh tồn. Phía sau, Kael và Seiryu bám sát. Kael vẫn ôm khư khư mảnh kim loại cong vênh từ Asvaria như một vật báu, ánh sáng đỏ yếu ớt từ nó thỉnh thoảng lại nhấp nháy như nhịp tim của một cỗ máy sắp chết, đôi mắt xanh nhạt của anh vẫn thoáng qua nỗi hối hận và sự tập trung cao độ vào thứ công nghệ đã hủy hoại cuộc đời họ. Seiryu đi ngay cạnh, tay siết chặt con dao mổ nhỏ, đôi mắt đen lạnh lùng quét qua mọi thứ xung quanh, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhanh về phía Raizen với một tia lo lắng thoáng qua mà cô cố gắng che giấu – cô sợ anh sẽ gục ngã, sợ anh sẽ lại lao đầu vào nguy hiểm như bản tính cố hữu của mình.

"Raizen," Seiryu đột ngột lên tiếng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô cắt ngang tiếng gió rít như một lưỡi dao sắc bén. "Chúng ta đang đi đâu thế này? Cái tiền đồn Aerith mà ông già kia nói – nó còn bao xa? Và chuyện gì đã thực sự xảy ra? Valen Kabe đã làm gì? Ta cần biết sự thật, Raizen. Biết để còn chuẩn bị đối mặt với cái chết có thể đến bất cứ lúc nào ở cái nơi quỷ quái này." Cô bước nhanh hơn để sánh vai cùng anh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào anh, đòi hỏi một câu trả lời rõ ràng giữa không gian đầy tro bụi và chết chóc.

Raizen khựng lại một thoáng, đưa mắt nhìn về phía trước con đường mòn, nơi những vệt tro bụi loang lổ dẫn tới một vùng đất trống trải hơn, mờ mịt dưới bầu trời xám xịt vĩnh cửu. Anh nhắm mắt lại trong giây lát, ký ức kinh hoàng về vụ nổ ở Sài Gòn lại ùa về như một cơn ác mộng – tiếng gầm rú của Asvaria, ánh sáng trắng xóa nuốt chửng tất cả, mùi kim loại nóng chảy hòa quyện với tiếng thét tuyệt vọng của những đồng đội không kịp chạy thoát, và giọng cười điên cuồng, man rợ của Valen Kabe vang vọng: "Đây là tương lai, Raizen – một thế giới mới cho những kẻ xứng đáng như chúng ta!" Giờ đây, anh đã hiểu quá rõ cái giá của "tương lai" đó – Noxvaria, một địa ngục trần gian đầy máu, tro bụi và những sinh vật khát máu mà Valen đã nhẫn tâm ném họ vào như những con tốt thí trên bàn cờ quyền lực của hắn.

Anh mở mắt ra, ánh nhìn đã trở nên sắc lạnh và kiên định lạ thường. "Valen Kabe đã khởi động Asvaria, bất chấp mọi cảnh báo của Kael, bất chấp mọi rủi ro," anh nói, giọng trầm nhưng chắc chắn, không một chút dao động. "Đó không chỉ đơn thuần là một thí nghiệm thất bại – nó đã xé toạc cả không gian và thời gian, ném chúng ta vào đây. Đây không phải Trái Đất, Seiryu. Không phải quá khứ hay tương lai nào cả. Đây là một thế giới khác, một hành tinh tên là Asvaria, theo lời Kaelric. Và tiền đồn Aerith kia là cơ hội duy nhất để chúng ta có thể sống sót qua ngày hôm nay, để tìm hiểu thêm và tìm cách trở về - hoặc tìm những người khác." Anh nhấn mạnh. "Ta sẽ không để bất cứ ai trong chúng ta phải bỏ mạng một cách vô ích trước khi làm được điều đó."

Seiryu nhíu mày, bàn tay siết chặt hơn quanh dây đeo túi y tế. Vẻ lạnh lùng thường trực của cô dường như rạn nứt, để lộ ra một nỗi bất an sâu sắc. "Một thế giới khác? Vậy là... chúng ta có thể bị mắc kẹt ở đây mãi mãi sao?" Giọng cô hạ thấp xuống, gần như thì thầm, nỗi sợ hãi ẩn giấu trong đó rõ ràng hơn bao giờ hết. "Còn Kael –" cô liếc nhanh về phía Kael đang lúi húi với mảnh kim loại, "anh ta có thực sự biết cách đưa chúng ta trở về không, hay tất cả chỉ là những lời hứa hão huyền trong cơn tuyệt vọng?"

Trước khi Raizen kịp trả lời, anh quay sang Kaelric, người vẫn bước đi phía trước nhưng đôi tai già nua rõ ràng đang vểnh lên lắng nghe. "Kaelric," anh gọi, giọng nói mang theo một sự quyết đoán buộc người khác phải chú ý. "Ông nói về bộ lạc Aerith. Giờ hãy nói rõ hơn đi. Tiền đồn đó cách đây bao xa? Và tình hình ở đó thực sự như thế nào? Có những mối nguy hiểm nào khác ngoài Twistfang đang chờ đợi chúng ta? Ta cần biết tất cả, để có thể chuẩn bị."

Kaelric dừng bước, chậm rãi xoay người lại. Đôi mắt ông nhìn Raizen, rồi lại nhìn sang Selena, Kael và Seiryu, ánh mắt già nua lóe lên vẻ cảnh giác cố hữu nhưng cũng có chút gì đó tò mò, khó đoán. Ông im lặng một lúc lâu, như đang cân nhắc xem nên tiết lộ bao nhiêu bí mật của bộ tộc cho những kẻ ngoại lai này, rồi mới lên tiếng, giọng khàn khàn nhưng trầm ổn, mang theo sức nặng của hàng chục năm trời vật lộn sinh tồn giữa bóng tối và chết chóc:

"Tiền đồn Aerith cách đây khoảng nửa ngày đi bộ nữa nếu chúng ta giữ tốc độ này và không gặp trở ngại nào," ông bắt đầu. "Chỉ là một cụm lều rách nát lợp bằng lá khô, nằm nép mình dưới chân một quả đồi đá trọc lóc. Khoảng gần hai trăm người của ta, những người cuối cùng còn sót lại, đang cố gắng cầm cự qua ngày ở đó, chờ đợi mùa đông khắc nghiệt sắp ập đến." Ông thở dài, ánh mắt mờ đi. "Nhưng đừng hy vọng quá nhiều, ngoại lai ạ. Nơi đó không phải là thiên đường trú ẩn đâu. Đó là một nơi đầy rẫy đói khát và bệnh tật. Dân chúng phải tranh giành nhau từng giọt nước đục ngầu từ con suối cạn, từng mẩu xương khô còn sót lại từ những cuộc săn may mắn hiếm hoi. Lũ Shadowfang khốn kiếp đã cướp đi quá nhiều chiến binh của ta, và lũ Duskborn như Twistfang thì luôn rình rập khắp các cánh rừng xung quanh, sẵn sàng xé xác bất cứ ai yếu đuối và đơn độc." Ông nhìn thẳng vào mắt Raizen, giọng nói trở nên nghiêm nghị. "Nếu các ngươi muốn sống sót ở đó, hãy chuẩn bị sẵn tinh thần đi. Noxvaria không bao giờ dung thứ cho kẻ yếu đuối, và ta cũng không dễ dàng đặt niềm tin vào những kẻ chưa chứng minh được giá trị của mình bằng máu và hành động thực tế."

"Asvaria… Noxvaria…" Kael, người nãy giờ im lặng và có vẻ đang chìm trong suy tư riêng, đột nhiên chen vào, giọng nói vẫn còn khàn đặc vì khói bụi và kiệt sức. Ánh mắt xanh nhạt của anh sáng lên một chút tò mò khoa học giữa nỗi hối hận vẫn còn đang giày vò tâm trí. Anh giơ mảnh vỡ Asvaria lên, ánh sáng đỏ từ các mạch điện tử bên trong nhấp nháy yếu ớt như một nhịp tim sắp tắt. "Hành tinh này… Rốt cuộc nó là gì? Tại sao Valen Kabe lại đưa chúng ta đến một nơi như thế này? Liệu mảnh kim loại này… nó có liên quan gì đến lũ Twistfang có biểu tượng xoắn ốc giống hệt trên trán mà chúng ta đã gặp không?" Anh nhìn Raizen rồi lại nhìn Kaelric, giọng đầy vẻ khẩn thiết. "Ta cần phải hiểu rõ mọi thứ, để có thể sửa chữa sai lầm của mình, để không phải chứng kiến thêm bất kỳ ai phải chết vì sự ngu ngốc của ta nữa."

Kaelric thở dài một lần nữa, ánh mắt ông lướt qua Kael với một chút thương hại khó hiểu, rồi dừng lại ở Raizen, như thể ông đang đánh giá lại tiềm năng của nhóm ngoại lai này một lần nữa dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm đang dần ló dạng phía chân trời.

"Asvaria là tên của hành tinh này – một thế giới rộng lớn và cổ xưa hơn những gì các ngươi có thể tưởng tượng," ông chậm rãi giải thích. "Chúng ta đang ở Noxvaria, một vùng đất chết bị nguyền rủa ở phía Đông Nam lục địa Avarith. Người ta nói rằng nơi đây từng là một phần của Đế quốc Zaratharion hùng mạnh, cai trị Avarith hàng nghìn năm về trước, nhưng rồi họ đã biến mất, bỏ lại vùng đất này trong tro bụi và những lời nguyền hắc ám không thể phá giải. Lũ Duskborn như Twistfang sinh ra từ chính vùng đất chết này, một số thì hoang dã như thú vật, một số khác thì bị lũ Shadowfang – bọn người khát máu ở Thung lũng Blackspire phía Bắc – thuần hóa để làm vũ khí chiến tranh." Ông liếc nhìn mảnh kim loại trong tay Kael. "Ta không biết cái thứ kim loại của ngươi là gì, nhưng nếu nó là nguyên nhân gây ra vụ nổ lớn vừa rồi, thì chắc chắn lũ Shadowfang sẽ sớm đánh hơi thấy mùi khói và máu mà tìm đến đây thôi. Chúng đông như kiến cỏ, hung bạo như thú dữ, và không bao giờ tha thứ cho bất kỳ kẻ nào dám cản đường chúng." Ông ngừng lại, giọng nói trầm xuống một cách đáng sợ. "Nhưng đó vẫn chưa phải là mối đe dọa duy nhất đâu. Khu rừng chết này còn ẩn chứa những thứ còn kinh khủng hơn thế nữa, những thứ mà ngay cả lũ Shadowfang cũng phải cúi đầu sợ hãi khi nhắc đến tên." Một cái bóng mơ hồ của nỗi sợ hãi cố hữu thoáng qua trong đôi mắt già nua của Kaelric, gợi lên những bí ẩn đáng sợ mà ông không muốn, hoặc không dám nói ra thành lời.

Raizen gật đầu một cách chậm rãi, bộ não chiến lược của anh nhanh chóng ghi nhớ và phân tích từng chi tiết, từng lời cảnh báo vang lên như những hồi chuông báo động khắc sâu vào tâm trí. Anh cảm nhận được sự nặng nề, sự nguy hiểm tiềm ẩn trong từng lời nói của Kaelric, một linh cảm mơ hồ về những mối nguy hiểm còn lớn hơn cả Shadowfang đang ẩn nấp đâu đó trong bóng tối của Noxvaria.

"Vậy thì chúng ta càng phải nhanh chóng đến được tiền đồn trước khi bất cứ thứ gì tìm ra chúng ta," anh nói, giọng nói trầm nhưng đầy vẻ quyết tâm không thể lay chuyển. Anh nhìn thẳng vào Kaelric, ánh mắt lạnh lẽo nhưng không còn hoàn toàn xa cách. "Nhưng nếu tình hình ở tiền đồn bi đát như ông nói, nếu dân làng đói khát và mất hết ý chí chiến đấu, thì họ sẽ không thể chống cự được lâu đâu – dù là với Shadowfang hay bất cứ thứ gì khác đang rình rập trong khu rừng chết này. Ta có một kế hoạch. Một cách để thay đổi tình thế đó, để cho họ lý do tiếp tục sống sót, và quan trọng hơn, là để trao cho họ sức mạnh cầm vũ khí bảo vệ chính mình." Anh bước tới gần Kaelric hơn một chút, ánh mắt khóa chặt vào đôi mắt già nua của ông, đòi hỏi một sự tin tưởng, dù là miễn cưỡng, giữa không gian đầy rẫy nghi ngờ này.

Kaelric nhíu mày, bàn tay vô thức ôm chặt lấy bờ vai đang rỉ máu, ánh mắt ông thoáng qua chút nghi ngờ cố hữu nhưng cũng không thể che giấu được sự tò mò. Một kẻ ngoại lai, vừa chân ướt chân ráo đến đây, lại dám nói rằng có cách thay đổi số phận bi thảm của bộ tộc ông? "Ngươi định làm gì, ngoại lai?" ông hỏi, giọng vẫn còn chút hoài nghi. "Chúng ta đã thử đi săn hàng chục lần rồi, nhưng khu rừng bây giờ là lãnh địa của lũ Graysow hung dữ và lũ Twistfang khát máu. Ngươi nghĩ mình có thể làm được điều gì khác biệt mà ta, với bao nhiêu năm kinh nghiệm và mất mát xương máu, chưa từng thử qua sao? Ta đã mất cả cha và những người anh em thân thiết nhất dưới móng vuốt của chúng rồi đấy!"

Raizen mỉm cười nhẹ, một nụ cười hiếm hoi nhưng đầy vẻ tự tin, không phải của sự kiêu ngạo, mà là của một người đã từng sống sót và chiến thắng trong những hoàn cảnh còn khắc nghiệt hơn thế này rất nhiều tại trại huấn luyện Hạt Giống. "Chúng ta sẽ đi săn bầy Graysow," anh nói một cách chắc chắn. "Nhưng không phải theo cách của các người. Chúng ta sẽ săn một cách có kế hoạch, có chiến thuật, có vũ khí cải tiến. Không chỉ để có thức ăn cho ngày hôm nay, mà là để đảm bảo cho cả ngày mai và những ngày sau đó nữa. Tin ta đi, Kaelric. Ta không bao giờ hứa suông. Ta đã từng dẫn dắt người của mình vượt qua những nơi còn tồi tệ hơn thế này, đối mặt với những kẻ thù mà ông không thể nào tưởng tượng nổi. Và ta sẽ làm lại điều đó ở đây, cùng với ông và những người dân làng còn lại của ông."

Khi ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm cuối cùng cũng xuyên qua được lớp tro bụi dày đặc trên con đường mòn, bóng dáng của tiền đồn Aerith dần dần hiện ra ở phía xa xa – chỉ là một cụm lều trại xiêu vẹo, lụp xụp nằm nép mình dưới chân một quả đồi đá trọc lóc. Vài làn khói yếu ớt, mờ nhạt bốc lên từ những đống lửa nhỏ, trông như những lời cầu cứu tuyệt vọng không ai nghe thấy giữa vùng đất chết chóc, hoang tàn này.

Raizen dừng bước, nhắm mắt lại một thoáng. Ký ức về Sài Gòn, về thế giới cũ, lại ùa về như một giấc mơ xa xỉ không có thật – những con đường trên cao ngập tràn ánh đèn neon rực rỡ, tiếng động cơ xe cộ ồn ào vang vọng giữa các tòa nhà chọc trời bằng thép và kính, và cả mùi thơm nồng nàn của những ổ bánh mì nóng hổi từ lò nướng góc phố mà mẹ anh vẫn thường làm cho anh mỗi buổi sáng trước khi bà ra đi mãi mãi trong cơn sốt cuối cùng. Bà đã nắm chặt tay anh, hơi thở yếu ớt nhưng ánh mắt vẫn sáng lên một niềm tin mãnh liệt: "Sống sót nhé con, vì mẹ, và vì chính bản thân con nữa."

Anh mở mắt ra, ánh nhìn sắc bén quét nhanh qua khung cảnh tiêu điều trước mặt. Một vài dân làng tụ tập gần lối vào ọp ẹp của tiền đồn, những gương mặt gầy guộc, hốc hác vì đói khát và bệnh tật, đôi mắt trũng sâu đầy vẻ mệt mỏi và tuyệt vọng. Tay họ cầm những cây giáo gỗ thô sơ, cũ kỹ, nhiều cây đã gãy gập như sắp vỡ vụn dưới sức nặng của sự nghèo đói và bất lực. Một đứa trẻ nhỏ, tóc tai rối bù, người chỉ còn da bọc xương, đang ôm chặt lấy cánh tay gầy gò của mẹ mình, đôi mắt to tròn của nó trống rỗng, vô hồn nhìn vào khoảng không vô định như thể đã quên mất ý nghĩa của nụ cười hay hy vọng từ lâu lắm rồi.

Raizen cảm nhận được sự nặng nề bao trùm lấy bầu không khí nơi đây – không chỉ đơn thuần là sự đói khát về vật chất, mà còn là nỗi sợ hãi thầm lặng, nỗi ám ảnh thường trực về những gì đang ẩn nấp ngoài kia, trong khu rừng chết mà họ không thể nào chạy trốn khỏi. Anh hiểu rằng, để có thể dẫn dắt những con người này, để biến Noxvaria thành một nơi mà họ có thể thực sự sống chứ không chỉ đơn thuần là tồn tại lay lắt qua ngày, anh không thể chỉ dựa vào lời nói hay những lời hứa hẹn viển vông. Họ cần phải thấy được kết quả ngay lập tức – và thứ họ cần nhất lúc này chính là lương thực để có thể sống sót qua ngày hôm nay, và quan trọng hơn, là một niềm tin vững chắc để có thể tiếp tục chiến đấu vào ngày mai.

"Kaelric," anh gọi lớn, giọng nói trầm nhưng rõ ràng, vang vọng qua không gian yên tĩnh đến ngột ngạt của tiền đồn, như một lời hiệu triệu mạnh mẽ giữa đám đông đang chờ đợi trong im lặng và tuyệt vọng.

Người trưởng lão dừng bước, quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt già nua vẫn ánh lên sự nghi ngờ quen thuộc, như một bức tường thành kiên cố được xây dựng bằng những năm tháng mất mát và đau thương, không dễ gì phá vỡ. Nhưng đâu đó trong ánh mắt ấy, cũng thoáng qua một chút tò mò, một chút hy vọng mong manh như một người đang kiệt sức giữa sa mạc nhưng vẫn cố gắng tìm kiếm một nguồn nước cuối cùng.

"Ngươi muốn gì nữa đây, ngoại lai?" Kaelric đáp lại, giọng nói vẫn còn khàn khàn vì vết thương nhưng đã mang đầy đủ uy quyền của một người đã quen ra lệnh giữa những kẻ sống sót tuyệt vọng, dù cho chính bản thân ông cũng đang kiệt sức vì đau đớn và những ký ức nặng nề về một gia đình đã mãi mãi mất đi.

"Dân chúng của ông đang chết đói," Raizen nói thẳng vào vấn đề, không một chút vòng vo hay e dè, ánh mắt anh khóa chặt vào Kaelric như một lời thách thức không khoan nhượng, như một lưỡi dao sắc bén đang cắt xuyên qua bức màn nghi ngờ dày đặc. "Không có thức ăn, họ sẽ không còn đủ sức lực để cầm nổi ngọn giáo, chứ đừng nói đến việc phải đối đầu với lũ Shadowfang hay bất cứ thứ quái vật nào khác đang rình rập trong khu rừng chết ngoài kia. Ta có cách giải quyết vấn đề này – chúng ta sẽ đi săn bầy Graysow. Không chỉ để có cái ăn qua ngày, mà là để xây dựng lại sức mạnh cho bộ lạc này, từng bước một, để họ không chỉ còn là những cái bóng vật vờ chờ chết, mà phải trở thành những chiến binh thực thụ có thể đứng lên chống lại bóng tối."

Kaelric khoanh hai tay trước ngực, cằm hơi nhếch lên một cách đầy thách thức, ánh mắt ông lộ rõ sự nghi ngờ sâu sắc pha lẫn sự mệt mỏi cố hữu. Ông đã nghe quá nhiều lời hứa hẹn hão huyền từ những kẻ lạ mặt trước đây, nhưng kết quả cuối cùng luôn chỉ là thất bại và máu đổ nhiều hơn.

"Graysow? Ngươi thực sự bị điên rồi sao, ngoại lai?" ông gằn giọng. "Đó là lũ lợn rừng khổng lồ – da của chúng dày như đá tảng, cặp nanh sắc như những lưỡi hái tử thần, và chúng hung dữ hơn bất cứ thứ gì mà ngươi có thể tưởng tượng ở cái thế giới cũ kỹ của ngươi. Bộ lạc của ta đã mất không biết bao nhiêu người vì chúng rồi – chính cha ta cũng đã bị chúng xé xác thành từng mảnh trong một đêm đông lạnh giá khi ông cố gắng kiếm thức ăn cho dân làng. Anh em chiến binh của ta cũng lần lượt ngã xuống khi cố gắng chống lại chúng chỉ với đôi tay run rẩy vì đói và những ngọn giáo gỗ yếu ớt. Ngươi nghĩ mình có thể làm được gì khác biệt chỉ với vài kẻ ngoại lai rách rưới và những lời nói huênh hoang đó?"

"Ta sẽ chứng minh cho ông thấy," Raizen đáp lại một cách chắc chắn, giọng nói vững vàng như một lời thề được khắc vào đá giữa không gian đầy căng thẳng, mỗi từ anh thốt ra như một nhát búa đập tan bức tường nghi ngờ và sợ hãi. "Nhưng ta cần sự giúp đỡ của tất cả mọi người ở đây – nhóm của ta và cả những người còn lại của ông nữa. Ta không thể làm điều này một mình được. Chúng ta sẽ cùng nhau biến điều không thể thành có thể, để dân làng của ông thấy rằng họ không chỉ là những con mồi yếu đuối đang chờ đợi trong tay số phận."