CHƯƠNG 9: CUỘC SĂN ĐẦU TIÊN

Anh quay sang nhìn nhóm đồng hành của mình, ánh mắt sáng lên một quyết tâm không thể nào lay chuyển nổi, như một ngọn lửa vừa được thổi bùng lên giữa đống tro tàn nguội lạnh của Noxvaria, sẵn sàng biến thành một đám cháy lớn thiêu rụi mọi khó khăn và tuyệt vọng.

"Kael," anh gọi, giọng nói trở nên sắc bén như một mệnh lệnh không thể chối từ, cắt qua bầu không khí lạnh lẽo như một lưỡi dao. "Cung tên và giáo mác của dân làng quá yếu kém – dây thừng thì mục nát, mũi giáo bằng gỗ thì gãy gập như những cành cây khô chỉ sau vài lần va chạm. Ngươi có thể cải tiến chúng được không? Ta cần những vũ khí đủ mạnh, đủ sắc bén để có thể hạ gục được lũ Graysow, để xuyên thủng được lớp da dày như áo giáp của chúng và mang chúng về đây làm chiến lợi phẩm cho tất cả mọi người."

Kael bước lên phía trước, tay vẫn ôm chặt mảnh kim loại kỳ lạ từ Asvaria, ánh sáng đỏ yếu ớt từ nó vẫn nhấp nháy như một nhịp tim lạc lõng giữa những ngón tay còn hơi run rẩy của anh, như một lời nhắc nhở không ngừng về thất bại mà anh không bao giờ có thể tha thứ cho chính mình. Anh nhanh chóng quét mắt qua đống vũ khí thô sơ, cũ kỹ của dân làng đang dựa vào vách lều – những cây cung cong vênh vì ẩm ướt, những sợi dây thừng rách tướp như sắp đứt đến nơi, những mũi giáo gỗ đã mòn vẹt hoặc vỡ vụn đầu nhọn chỉ sau vài lần sử dụng.

"Gỗ ở vùng này khá cứng," anh nhận xét, giọng nói vẫn còn khàn khàn nhưng đã mang đầy vẻ chuyên môn của một kỹ sư hàng đầu, như thể anh đang phân tích dữ liệu về vật liệu giữa một cơn khủng hoảng sống còn. Đôi mắt xanh nhạt của anh ánh lên một chút hy vọng và sự hứng thú kỹ thuật thay cho nỗi hối hận và tuyệt vọng thường trực. "Nó có thể chịu được lực tốt nếu chúng ta biết cách gia cố đúng kỹ thuật. Ta nhớ đã thấy vài mảnh kim loại vỡ từ những công cụ cũ trong đống đổ nát gần vách đá lúc chúng ta đi qua – hoàn toàn có thể mài sắc lại để làm mũi tên và đầu giáo thay thế cho gỗ. Còn dây thừng này thì đúng là vô dụng thật," anh nhặt một sợi dây cũ lên và giật nhẹ, nó đứt đôi ngay lập tức. "Ta sẽ dùng rễ của mấy loại cây leo khô mà ta thấy trên đường đi, chúng dai và bền hơn nhiều, có thể bện lại và kết hợp thêm với vài sợi kim loại mỏng để tăng độ đàn hồi và sát thương. Nếu ta làm đúng theo tính toán, những vũ khí cải tiến này chắc chắn sẽ xuyên thủng được lớp da dày của lũ Graysow như dao nóng cắt qua bơ, chứ không gãy vụn như trước đây nữa." Anh nhặt một cây cung cũ kỹ lên, kéo thử dây, nghe thấy tiếng "rắc" nhỏ vang lên khi sợi thừng mục nát đứt phựt, rồi lắc đầu với vẻ không hài lòng, nhưng ánh mắt đã sáng lên một quyết tâm mạnh mẽ như một người vừa tìm lại được mục đích và ý nghĩa của cuộc sống sau những ngày tháng dài chìm đắm trong bóng tối của sai lầm và tội lỗi.

"Seiryu," Raizen tiếp tục, quay sang cô gái nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn với mái tóc đen dài óng ả giờ đã được buộc gọn gàng sau gáy. "Cô có thể chuẩn bị sẵn sàng để hỗ trợ y tế không? Ta không muốn mất thêm bất kỳ ai chỉ vì những vết thương không được xử lý kịp thời sau cuộc săn – chúng ta cần từng người một phải sống sót và khỏe mạnh để có thể đối mặt với những thử thách còn lớn hơn đang chờ đợi ở phía trước."

Seiryu gật đầu một cách dứt khoát, bàn tay nhỏ nhắn nhưng vững vàng của cô cầm chắc con dao mổ nhỏ lấp lóe dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm. Ánh mắt đen sâu thẳm của cô ánh lên sự kiên định không lời, như một người lính cứu thương đã quá quen thuộc với những ca phẫu thuật khẩn cấp trong những điều kiện tồi tệ và thiếu thốn nhất tại các chiến trường công nghệ ở Sài Gòn 2050.

"Ở nơi khỉ ho cò gáy này thì chẳng có gì ngoài tro bụi và nước đục cả," cô nói với giọng thực tế đến lạnh lùng. "Nhưng ta vẫn mang theo hộp dụng cụ sơ cứu cơ bản từ Sài Gòn – đủ để khử trùng vết thương, khâu lại những vết rách lớn, và cầm máu trong những tình huống khẩn cấp nhất. Lúc đi trên đường mòn, ta cũng đã để ý thấy vài loại cây lạ có mùi nghệ và bạc hà khá đặc trưng – rất có thể dùng chúng để làm dịu vết thương và ngăn ngừa nhiễm trùng nếu ta có thêm chút thời gian để tìm kiếm và bào chế chúng." Cô mở chiếc túi y tế nhỏ đeo bên hông, để lộ ra những cuộn băng gạc trắng tinh, vài lọ cồn nhỏ trong suốt, và bộ kim chỉ khâu vá gọn nhẹ. Ánh mắt cô thoáng qua một tia lo lắng khó nhận ra khi nhìn sang Raizen, như sợ anh sẽ lại liều lĩnh lao đầu vào nguy hiểm mà không hề nghĩ đến sự an toàn của bản thân, nhưng cô nhanh chóng che giấu cảm xúc đó bằng vẻ mặt lạnh lùng, điềm tĩnh quen thuộc, như một bức màn thép bảo vệ cô khỏi sự yếu đuối mà cô không bao giờ cho phép mình bộc lộ ra bên ngoài.

Ba ngày tiếp theo trôi qua trong sự hối hả, tất bật không ngừng nghỉ, như một bản giao hưởng đầy căng thẳng của ý chí sinh tồn và hy vọng mong manh giữa đống tro tàn nguội lạnh của Noxvaria.

Kael gần như làm việc không ngủ bên bờ con suối đục ngầu đầy tro bụi gần tiền đồn. Dòng nước lạnh lẽo chảy qua những tảng đá xám xịt, mang theo mùi đất ẩm mốc và tro bụi cay nồng thoảng qua mỗi khi anh cúi xuống nhúng tay vào dòng nước để rửa sạch mồ hôi và bụi bẩn trên khuôn mặt mình. Anh dùng những viên đá lửa nhặt được, kiên nhẫn mài sắc lại từng mảnh kim loại vỡ tìm thấy trong đống đổ nát hoặc từ những công cụ cũ kỹ của dân làng. Giờ đây, dưới bàn tay khéo léo của anh, chúng đã biến thành những mũi tên và đầu giáo sắc bén, cứng rắn hơn bất cứ thứ vũ khí nào mà người Aerith từng được thấy trong suốt những năm tháng khốn khó, dài đằng đẵng của họ.

Hai người Aerith còn lại, với đôi tay gầy guộc nhưng nhanh nhẹn và quen thuộc với rừng núi, đã mang về những bó rễ cây leo khô khổng lồ từ khu rừng thưa gần đó. Chúng dai và chắc chắn một cách đáng ngạc nhiên, hoàn toàn có thể thay thế được những sợi dây thừng bằng da thú đã mục nát mà họ từng phải dựa vào như một sợi dây cứu sinh cuối cùng đầy mong manh. Kael tỉ mỉ kiểm tra lại độ căng của từng cây cung, độ sắc bén của từng mũi giáo, đôi tay anh vẫn còn run nhẹ vì kiệt sức và thiếu ngủ, nhưng ánh mắt xanh nhạt của anh lại sáng lên một quyết tâm sắt đá – anh tự nhủ sẽ không để mình thất bại thêm một lần nào nữa sau vụ nổ kinh hoàng của Asvaria, sẽ không để máu của những người đồng đội mới này lại phải đổ xuống một cách vô ích chỉ vì sai lầm hay sự yếu đuối của mình dưới bàn tay thao túng của Valen Kabe.

Seiryu cũng trở về từ khu rừng với một chiếc túi vải nhỏ chứa đầy những loại thảo dược lạ mắt mà cô đã cẩn thận thu hái được – vài loại cây có mùi nghệ tươi đặc trưng thoảng lên khi cô vò nhẹ chúng giữa những ngón tay thon dài, vài loại khác lại mang hương bạc hà the mát dễ chịu. Chúng không thể thay thế hoàn toàn thuốc kháng sinh hay thuốc giảm đau hiện đại, nhưng cũng đủ để làm dịu đi những vết thương bỏng rát và ngăn ngừa nhiễm trùng hiệu quả trong điều kiện khắc nghiệt, thiếu thốn vệ sinh này.

"Đây là cách duy nhất để chúng ta có thể sống sót lâu dài ở nơi này," cô nói với Raizen khi đưa cho anh xem thành quả của mình, giọng nói trầm nhưng đầy vẻ chắc chắn. Tay cô cẩn thận gói lại túi thảo dược quý giá như một người lính già đang chuẩn bị quân trang cho một trận chiến dài hơi và đầy cam go ở phía trước. Cô kiểm tra lại từng lưỡi dao mổ, từng mũi kim khâu trong hộp dụng cụ y tế của mình, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng món đồ như một bác sĩ phẫu thuật tài ba chuẩn bị bước vào một ca mổ phức tạp và nguy hiểm nhất. Đôi tay cô thoáng run lên trong giây lát khi nghĩ đến những vết thương khủng khiếp mà cô có thể sẽ phải đối mặt trong cuộc săn Graysow đầy rủi ro sắp tới.

Đúng như dự đoán, kế hoạch của Raizen vấp phải sự phản đối từ một thợ săn lớn tuổi, người có khuôn mặt chi chít những vết sẹo cũ từ vô số trận chiến với Graysow và Twistfang trong quá khứ. Giọng ông khàn đặc vì những năm tháng dài đối mặt với cái chết và mất mát không ngừng nghỉ trong khu rừng chết này.

"Lũ Graysow không phải là thứ dễ đối phó đâu, ngoại lai," ông nói, ánh mắt già nua ánh lên sự nghi ngờ sâu sắc pha lẫn nỗi sợ hãi cố hữu, như một người đã mất mát quá nhiều để có thể dễ dàng tin vào những lời hứa hẹn hão huyền từ một kẻ lạ mặt. "Ta đã tận mắt thấy chúng xé xác những chiến binh khỏe mạnh nhất chỉ trong vài giây – bộ móng vuốt của chúng sắc như dao găm, còn hàm răng thì có thể nghiền nát xương người như cành cây khô vậy. Làm sao có thể bắt sống được chúng chứ? Ngươi nói nghe thì hay lắm, ngoại lai ạ, nhưng ta không tin là ngươi thực sự hiểu được chúng nguy hiểm đến mức nào đâu – ta đã phải đau đớn nhìn cha mình chết thảm dưới bộ nanh sắc nhọn của chúng, máu của ông ấy đã nhuộm đỏ cả một góc rừng ngày hôm đó."

Raizen nhìn thẳng vào mắt ông lão, ánh mắt anh không một chút dao động, bình tĩnh và kiên định như một người đã quá quen thuộc với việc phải đối mặt với sự nghi ngờ và vượt qua nó bằng hành động cụ thể thay vì những lời nói suông vô nghĩa, giống như cách anh đã từng làm tại trại huấn luyện Hạt Giống khi dẫn dắt những người yếu thế hơn vượt qua những kẻ săn mồi tàn nhẫn và nguy hiểm hơn lũ Graysow này rất nhiều.

"Chúng ta sẽ không đối đầu trực diện một cách ngu ngốc," anh đáp lại, giọng nói trầm nhưng chắc chắn như một lời thề được tuyên bố giữa không gian đầy căng thẳng, mỗi từ anh thốt ra như một nhát búa đập tan vào bức tường sợ hãi và nghi ngờ của người thợ săn già. "Chiến thuật của chúng ta là dụ những con trưởng thành hung dữ nhất vào một khu vực hỗn loạn đã được chuẩn bị sẵn, khiến chúng mất phương hướng và tấn công lẫn nhau. Khi đó, những con non yếu hơn sẽ trở nên hoảng loạn và dễ dàng bị tách ra để bắt sống hơn. Mục tiêu của ta không chỉ là giết chúng để lấy thịt ăn trong vài ngày – ta cần chúng để có thể sống sót một cách lâu dài, để xây dựng lại sức mạnh thực sự cho bộ lạc này, để những đứa trẻ gầy gò kia không phải chết đói trong mùa đông khắc nghiệt sắp tới. Hãy tin ta – ta đã tính toán cẩn thận mọi bước đi, mọi rủi ro có thể xảy ra, và ta sẽ không để bất kỳ ai phải chết một cách vô ích trong cuộc săn này."

Người thợ săn già có khuôn mặt đầy sẹo nhíu mày lại, đôi tay ông siết chặt lấy cây giáo gỗ cũ kỹ như để tìm kiếm chút an ủi cuối cùng từ thứ vũ khí đã cùng ông vượt qua bao nhiêu năm tháng gian khổ, nhưng cuối cùng, sau một hồi đấu tranh nội tâm, ông cũng chậm rãi gật đầu, ánh mắt già nua dần dần sáng lên một chút hy vọng mong manh giữa bóng tối tuyệt vọng đã bao phủ lấy Noxvaria quá lâu rồi.

Ngày săn bắn cuối cùng cũng đến. Nhóm thợ săn tinh nhuệ nhất, dẫn đầu bởi Raizen và Selena, lặng lẽ tiến sâu vào khu rừng thưa, nơi những tảng đá lớn phủ đầy rêu xanh nằm rải rác giữa lớp đất tro dày đặc. Cây cối cổ thụ cao vút che khuất gần hết ánh sáng mặt trời yếu ớt, tạo nên những khoảng tối âm u, tĩnh lặng như những cái bẫy chết người được sắp đặt sẵn bởi bàn tay của tự nhiên để chờ đợi những con mồi xấu số. Tiếng gió rít qua những cành cây khô hòa lẫn với những tiếng động hoang dã đặc trưng của khu rừng – tiếng gầm gừ thấp thoáng vọng lại từ phía xa, tiếng lá khô vỡ vụn lạo xạo dưới mỗi bước chân – tạo nên một khung cảnh vừa có chút gì đó đẹp đẽ, nguyên sơ, lại vừa vô cùng đáng sợ, như một bản giao hưởng hùng tráng nhưng đầy bi thương của sự sống và cái chết đang không ngừng vang vọng giữa khu rừng chết rộng lớn này.

Raizen cảm nhận được nhịp tim của chính mình đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực, nhưng đó không phải là sự sợ hãi, mà là sự phấn khích quen thuộc của một người chỉ huy sắp bước vào một thử thách lớn lao – một thử thách không chỉ đơn thuần là để sống sót qua ngày, mà còn là để chứng minh rằng anh thực sự có khả năng dẫn dắt những con người này vượt qua bóng tối, hướng tới một tương lai tươi sáng hơn.

Khi phát hiện ra những dấu chân còn khá mới của một đàn Graysow – những vết móng guốc sâu hoắm hằn rõ trên lớp đất ẩm ven bờ suối, những vết cào xước trên thân cây do chúng mài nanh để lại như những vết sẹo trên mặt đất – Raizen lập tức ra hiệu cho cả nhóm dừng lại và ẩn nấp. Tay anh siết chặt lấy mũi giáo đã được Kael cải tiến với đầu nhọn bằng kim loại sắc bén, tư thế hoàn toàn sẵn sàng như một người lính chuẩn bị bước vào một chiến trường không khoan nhượng. Anh ngửi thấy mùi đất ẩm đặc trưng hòa lẫn với mùi tanh nồng thoảng qua của lũ thú rừng, một thứ mùi hoang dã gợi lên trong anh những ký ức xa xăm về những buổi huấn luyện sinh tồn khắc nghiệt ở trại Hạt Giống, nơi anh từng phải ngửi thấy mùi máu tươi và mồ hôi của chính mình hòa quyện vào không khí ngột ngạt của rừng rậm.

"Chia thành ba nhóm như đã bàn," anh thì thầm với những người chỉ huy nhóm nhỏ bên cạnh, giọng nói trầm nhưng sắc bén, cắt qua bầu không khí lạnh lẽo và căng thẳng như một lưỡi dao vô hình. "Nhóm một, do Kaelric dẫn đầu, sẽ đánh lạc hướng bằng tiếng động từ phía tây – đập mạnh vào đá, hét lớn lên, làm bất cứ điều gì có thể để khiến con đầu đàn hoảng loạn và chú ý về hướng đó. Nhóm hai, do Selena chỉ huy, sẽ mai phục gần khu vực bẫy hố đã chuẩn bị sẵn – đảm bảo các cọc nhọn đã sẵn sàng và lớp lá cây ngụy trang không bị lộ ra quá sớm. Nhóm ba, lực lượng tấn công chính và bắt con non, sẽ do ta trực tiếp dẫn đầu. Tất cả vào vị trí! Đi!"

Kael, người được giao nhiệm vụ yểm trợ tầm xa từ một vị trí cao và an toàn hơn ở phía đông, lập tức kéo căng cây cung đã được cải tiến mạnh mẽ. Mũi tên đặc biệt gắn đầu kim loại sắc bén bay ra với tốc độ kinh hoàng, cắt ngang không khí như một tia chớp bạc lóe lên rồi biến mất. Ánh sáng yếu ớt lấp lánh phản chiếu trên lưỡi kim loại sắc lẻm khi nó lao thẳng và găm chính xác vào giữa trán của một con Graysow đực trưởng thành trông có vẻ hung dữ nhất đàn. Con thú khổng lồ, với đôi nanh cong dài lấp lóe dưới ánh sáng mờ và đôi mắt đỏ rực như than hồng, đang định thần lao tới tấn công nhóm thợ săn đang gây rối ở phía tây, bất ngờ ngã vật ra đất, bốn chân giãy đạp điên cuồng vài cái trong tiếng gầm rú cuối cùng đầy đau đớn trước khi hoàn toàn bất động. Máu đỏ thẫm của nó nhanh chóng thấm đẫm cả một vùng đất tro như một lời tuyên bố chiến thắng đầu tiên đầy ấn tượng của nhóm thợ săn.

"Thấy chưa! Tôi đã nói rồi mà!" Kael hét lớn lên từ vị trí của mình, giọng nói pha lẫn niềm tự hào và sự phấn khích tột độ. Ánh mắt xanh nhạt của anh sáng lên như thể anh vừa tìm lại được một chút niềm tin vào bản thân và giá trị của khoa học kỹ thuật sau những ngày tháng dài bị ám ảnh bởi sai lầm và mặc cảm tội lỗi dưới bàn tay thao túng của Valen. "Tôi sẽ không để công sức của mình trở nên phí hoài đâu – không phải lần này, và sẽ không bao giờ nữa!"