CHƯƠNG 10: BẦY GRAYSOW

Trong khi đó, Selena, với sự linh hoạt và tốc độ của một con mèo hoang giữa rừng sâu, di chuyển nhanh nhẹn và lặng lẽ đến khó tin giữa những tán cây thấp và những tảng đá lớn. Thanh kiếm thép sáng loáng trong tay cô liên tục vung lên, tấn công những con Graysow trưởng thành khác đang hoảng loạn chạy tán loạn với những đường chém chính xác, hiệu quả như một vũ điệu chết chóc đầy mê hoặc. Cô không giết chúng ngay lập tức, mà cố tình chỉ làm chúng bị thương – một nhát chém nhanh gọn vào chân sau để làm chúng chậm lại, ánh thép lóe lên trong bóng tối như một tia chớp tử thần; một nhát cắt sâu vào bên vai để khiến chúng mất phương hướng và chảy máu, máu đỏ tươi bắn ra nhuộm lên lớp da xám ngoét, dày cộp của chúng. Cô khéo léo dẫn dụ chúng chạy về phía các hố bẫy sâu đã được Raizen và nhóm thợ săn chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước đó, hơi thở của cô đã trở nên gấp gáp hơn nhưng đôi mắt hai màu không hề có một chút dao động nào, như một chiến binh lạnh lùng sinh ra từ lửa và băng giá, chỉ biết đến mục tiêu và chiến thắng.

Một con Graysow trưởng thành khác, đôi mắt đỏ rực như lửa vì tức giận và đau đớn, gầm lên một tiếng man dại rồi lao thẳng theo cô, bộ móng guốc cứng rắn của nó cào xước mặt đất tro bụi, để lại những vệt sâu hoắm trên đường chạy. Nhưng ngay khi đôi chân trước của nó vừa chạm vào lớp lá cây khô được ngụy trang một cách khéo léo, mặt đất dưới chân nó đột nhiên sụp xuống, kéo theo cả cơ thể đồ sộ của nó rơi thẳng vào chiếc hố sâu gần ba mét bên dưới, nơi hàng chục cọc gỗ sồi nhọn hoắt đã chờ sẵn. Tiếng kêu rống đau đớn tột cùng của nó vang vọng cả một góc rừng, hòa lẫn với tiếng gỗ cứng gãy vụn và bụi đất mịn bay lên mù mịt, báo hiệu thêm một chiến thắng nhỏ nữa giữa cuộc chiến khốc liệt vẫn đang tiếp diễn. Nhưng Selena không hề dừng lại, cô quay người lại ngay lập tức, ánh mắt đỏ rực của cô lóe lên như một lời thách thức đầy chết chóc gửi đến những con thú hung dữ còn lại.

Sau gần một giờ đồng hồ giao tranh dữ dội và đầy căng thẳng, không khí trong khu rừng thưa cuối cùng cũng dần dần lắng dịu trở lại. Chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nhọc của những người thợ săn sống sót và tiếng rên rỉ yếu ớt của vài người không may bị thương nhẹ dưới móng vuốt hoặc nanh nhọn của lũ Graysow trong lúc giao tranh hỗn loạn.

Raizen đứng thẳng người giữa bãi chiến trường nhỏ bé mà họ vừa tạo ra, dùng mu bàn tay lau đi những giọt mồ hôi đang lăn dài trên trán. Ánh mắt sắc lạnh của anh quét nhanh một vòng qua thành quả của cả nhóm. Hai mươi lăm con Graysow trưởng thành nằm la liệt giữa những gốc cây thưa thớt, thân hình đồ sộ, đầy cơ bắp của chúng giờ đây chỉ còn là những khối thịt bất động, vô tri. Máu đỏ thẫm của chúng đã thấm đẫm cả một vùng đất tro rộng lớn, tạo thành những vũng đen sẫm loang lổ dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều tà đang dần buông xuống. Mùi máu tươi tanh nồng bốc lên nồng nặc, hòa quyện với mùi đất ẩm mốc và mùi nhựa cây khô đặc trưng của khu rừng, tạo nên một thứ hương vị kỳ lạ, hoang dã mà anh chưa từng được trải qua ở Sài Gòn hoa lệ - đó là mùi vị của sự sống sót giành giật được từ giữa cái chết, mùi vị của chiến thắng được đổi bằng mồ hôi, lòng dũng cảm và cả trí tuệ.

"Kiểm tra lại các hố bẫy ngay!" Raizen ra lệnh, giọng nói đã khàn đi khá nhiều vì phải la hét chỉ huy liên tục trong suốt trận chiến, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh và uy quyền của một người lãnh đạo không bao giờ mất kiểm soát, giống như cách anh đã từng làm tại trại huấn luyện Hạt Giống khi phải đối mặt với những kẻ thù đông đảo và nguy hiểm hơn gấp bội phần.

Dân làng Aerith tham gia vào nhóm bẫy, dù đã mệt lử, vội vàng chạy đến các hố bẫy đã được đánh dấu, đôi tay họ vẫn còn run rẩy vì căng thẳng nhưng ánh mắt lại sáng lên niềm hy vọng và vui sướng khi nhìn thấy chiến lợi phẩm quý giá bên dưới. Năm con Graysow non đã bị mắc kẹt hoàn toàn, chúng đang kêu ré lên eng éc đầy hoảng loạn giữa những chiếc cọc gỗ nhọn và lớp lá cây khô dùng để ngụy trang. Tiếng kêu của chúng yếu ớt và tội nghiệp hơn nhiều so với tiếng gầm rú hung dữ của lũ trưởng thành, giống như những đứa trẻ sơ sinh vừa bị lạc mẹ giữa cơn ác mộng kinh hoàng của Noxvaria. Chúng nhỏ hơn đáng kể, lớp lông xám vẫn còn lưa thưa chưa mọc kín hết cơ thể, đôi mắt đỏ hoe của chúng ánh lên vẻ sợ hãi tột độ thay vì sự hung dữ bản năng. Nhìn chúng, Raizen bất chợt cảm nhận được một thoáng thương cảm hiếm hoi len lỏi trong lòng – không phải vì chúng trông yếu đuối và đáng thương, mà bởi vì chúng, cũng giống như chính anh và những người dân Aerith khốn khổ này, cũng chỉ là những nạn nhân đáng thương của vùng đất chết chóc, khắc nghiệt và đầy rẫy bất công này mà thôi.

Khi những vệt nắng cuối cùng của một ngày dài ở Noxvaria nhuộm đỏ cả bầu trời xám xịt thành một màu cam rực rỡ pha lẫn chút đỏ thắm như máu tươi, nhóm thợ săn thắng trận cuối cùng cũng trở về được tiền đồn Aerith, mang theo những chiến lợi phẩm nặng trĩu trên vai và niềm vui chiến thắng hiện rõ trên từng khuôn mặt lấm lem mồ hôi và máu.

Những con Graysow trưởng thành đã chết được kéo lê về bằng những sợi dây thừng làm từ rễ cây khô cực kỳ chắc chắn mà Selena đã tìm thấy trong rừng. Những sợi dây dai bền quấn chặt quanh bốn chân của chúng, để lại những vệt dài ngoằn ngoèo trên lớp đất tro bụi như những con đường chiến thắng vừa được khắc lên mặt đất của tiền đồn. Năm con Graysow non bị bắt sống thì được trói chặt chân và mõm, rồi cẩn thận đặt vào trong những chiếc lồng gỗ tạm bợ nhưng khá chắc chắn mà Kael đã đích thân thiết kế và hướng dẫn dân làng chế tạo từ những loại gỗ rừng cứng rắn nhất. Các thanh gỗ được gia cố thêm bằng những viên đá cuội tròn nhẵn nhặt từ bờ suối và buộc chặt bằng nhiều lớp dây da thú để đảm bảo lũ heo non khỏe mạnh này không thể nào phá cũi thoát ra ngoài được.

Dân làng Aerith, những người ban đầu chỉ dám đứng từ xa quan sát cuộc đi săn với ánh mắt đầy dè dặt, lo lắng và nghi ngờ, giờ đây đã ùa cả ra khỏi những túp lều ọp ẹp để reo hò chào đón những người hùng trở về trong niềm vui sướng và biết ơn khôn xiết. Tiếng cười nói vui vẻ, tiếng reo hò phấn khích vang lên rộn rã lần đầu tiên sau không biết bao nhiêu tháng ngày dài đằng đẵng sống trong cảnh đói khát, bệnh tật và sợ hãi thường trực. Sự im lặng nặng nề, tang tóc vốn đã bao trùm lấy tiền đồn như một lời nguyền dai dẳng cuối cùng cũng đã bị phá tan bởi niềm hy vọng và sức sống mới. Một người phụ nữ lớn tuổi, tóc đã bạc trắng và rối bù, đang ôm chặt lấy đứa cháu nhỏ gầy gò trong tay, nước mắt bà lăn dài trên đôi gò má hốc hác khi nhìn thấy những khối thịt Graysow tươi ngon được kéo về - đó không chỉ đơn thuần là thức ăn để lấp đầy cái bụng rỗng tuếch, mà đó chính là hy vọng, là ánh sáng rực rỡ giữa màn đêm tăm tối mà họ đã từng nghĩ rằng sẽ nuốt chửng tất cả mọi thứ.

Bên những đống lửa trại lớn nhanh chóng được nhóm lên giữa khu quảng trường nhỏ bé của tiền đồn, mùi thịt Graysow nướng thơm lừng lan tỏa khắp không gian, át đi hoàn toàn cái mùi tro bụi ẩm mốc và mùi tử khí chết chóc vốn đã trở nên quá quen thuộc của Noxvaria. Ngọn lửa trại bập bùng nhảy múa, ánh sáng vàng cam ấm áp của nó chiếu lên những gương mặt rạng rỡ niềm vui, những đôi tay vốn run rẩy vì đói khát giờ đây đang cầm lấy những miếng thịt nướng nóng hổi với một sự biết ơn sâu sắc không lời nào có thể diễn tả hết được. Dân làng xé thịt ăn ngay trong đêm đó, từng miếng thịt vàng óng, béo ngậy được chuyền tay nhau chia sẻ giữa những tiếng cười nói rộn rã và những lời cảm ơn thì thầm chân thành nhất, giống như một nghi lễ thiêng liêng của sự sống đang hồi sinh mạnh mẽ giữa lòng vùng đất chết.

Raizen ngồi lặng lẽ ở một góc khuất, tay cầm một xiên thịt nướng lớn nhưng không vội ăn ngay. Ánh mắt anh quan sát đám đông đang vui mừng với một sự điềm tĩnh và có phần xa cách của một người lãnh đạo luôn biết rằng chiến thắng ngày hôm nay mới chỉ là bước khởi đầu nhỏ bé trên một con đường dài đầy chông gai và thử thách còn ở phía trước. Anh thấy một người đàn ông bị gãy xương tay trong lúc liều mình chống đỡ một con Graysow hung dữ đang được Seiryu cẩn thận nẹp lại vết thương bằng những thanh gỗ thẳng và băng gạc sạch lấy từ hộp sơ cứu quý giá của cô.

"Chịu đau một chút nhé," cô nói với người đàn ông, giọng nói trầm ấm nhưng vẫn đầy vẻ chắc chắn của một bác sĩ chuyên nghiệp. Đôi tay khéo léo của cô nhanh chóng buộc chặt thanh nẹp. Ánh mắt đen của cô thoáng qua một chút dịu dàng hiếm hoi khi nhìn thấy người đàn ông cố gắng gật đầu cảm ơn dù đang đau đớn. "Xương của anh sẽ lành lại trong khoảng vài tuần nếu anh chịu khó nghỉ ngơi hoàn toàn và không cố gắng làm việc quá sức," cô dặn dò thêm, rồi nhanh chóng quay đi để chăm sóc cho những người khác, đôi tay vẫn nắm chặt lấy con dao mổ nhỏ như một lời nhắc nhở thầm lặng rằng sự bình yên và an toàn này chỉ là tạm thời mà thôi.

Kael, trong khi đó, lại đang tập trung kiểm tra lại sự chắc chắn của những chiếc lồng gỗ đang nhốt lũ Graysow non. Đôi tay anh vẫn còn run nhẹ vì kiệt sức sau trận chiến căng thẳng, mồ hôi vẫn lăn dài trên trán nhưng ánh mắt xanh nhạt của anh lại sáng lên một quyết tâm và sự hứng thú đặc biệt. Anh dùng những khúc gỗ sồi cứng rắn nhất mà Selena đã mang về từ khu rừng, tiếp tục gia cố thêm các khớp nối của lồng bằng những viên đá cuội tròn nhẵn nhặt từ bờ suối gần đó. Mỗi nhát đục, mỗi nút buộc của anh đều được thực hiện một cách cẩn thận, tỉ mỉ như một nhà khoa học đang hoàn thiện một thí nghiệm quan trọng có thể thay đổi cả thế giới.

"Phải làm thật chắc chắn mới được," anh lẩm bẩm với chính mình, giọng nói vẫn còn khàn khàn nhưng đầy vẻ kiên định. Tay anh cầm một mảnh kim loại sắc bén vừa mài xong để đục thêm lỗ trên thanh gỗ. "Tuyệt đối không thể để chúng thoát ra ngoài và phá làng được – ta không thể nào để cho thất bại lại lặp lại một lần nữa, không phải ở đây, không phải sau tất cả những gì mà Valen Kabe đã gây ra cho chúng ta." Anh dừng lại một thoáng, ánh mắt xanh nhạt vô tình nhìn vào mảnh vỡ Asvaria vẫn đang được anh cất giữ cẩn thận trong túi áo, như thể nó đang thì thầm vào tai anh những lời buộc tội mà anh không bao giờ có thể chạy trốn khỏi, nhưng rồi anh nhanh chóng lắc đầu, tiếp tục công việc của mình với sự tập trung cao độ.

Một người phụ nữ trẻ, đôi mắt đỏ hoe vì xúc động và biết ơn, dè dặt tiến đến gần chỗ Raizen đang ngồi. Đôi tay cô run rẩy khi cô cúi đầu thật thấp trước anh trong ánh lửa trại bập bùng ấm áp.

"Cảm ơn anh rất nhiều…" cô nói, giọng nói nghẹn ngào vì xúc động, gần như thì thầm, như thể cô sợ rằng lời cảm ơn chân thành của mình sẽ tan biến vào làn gió đêm lạnh lẽo của Noxvaria. "Chồng của tôi… anh ấy đã suýt chết trong khu rừng ngày hôm nay nếu như không có anh và cô gái tóc trắng kia kịp thời cứu giúp." Cô liếc nhanh về phía Selena, người đang ngồi một mình trầm ngâm bên một đống lửa khác cách đó vài bước, lặng lẽ lau sạch thanh kiếm thép vừa dính đầy máu của lũ Graysow với những động tác chậm rãi, thành thục. Ánh mắt hai màu của Selena vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhưng dường như cũng thoáng qua một tia hài lòng hiếm hoi khi cô nhìn thấy những người dân làng đang vui vẻ ăn uống no đủ, như một chiến binh cuối cùng cũng tìm thấy được chút ý nghĩa trong sự hy sinh và chiến đấu không ngừng nghỉ của mình.

Raizen mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười chân thành hiếm hoi. Anh đặt xiên thịt nướng xuống nền đất tro bụi bên cạnh mình, ánh mắt anh dịu đi trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi cảm nhận được sự biết ơn chân thành từ người phụ nữ, tạm thời quên đi những gánh nặng và trách nhiệm mà anh đang mang trên vai.

"Không cần phải cảm ơn đâu," anh nói, giọng nói trầm nhưng đầy sự chân thành, như một lời hứa thầm lặng được gửi đến tất cả những người dân Aerith đang có mặt ở đây. "Chúng ta cần phải dựa vào nhau để có thể sống sót ở cái nơi khắc nghiệt này – ta không làm điều này một mình, và ta hứa sẽ không để bất cứ ai trong các người phải chết đói hay phải ngã xuống dưới móng vuốt của bất cứ thứ gì đang rình rập ngoài kia nữa."

Nhưng trước khi anh kịp nói thêm bất cứ điều gì, bóng dáng cao lớn, trầm mặc của Kaelric đột nhiên xuất hiện từ trong bóng tối, đổ dài xuống mặt đất dưới ánh lửa trại đang nhảy múa, như một cái bóng khổng lồ phủ lên bầu không khí ăn mừng đang ấm áp. Ông đứng đó, đôi tay vẫn khoanh chặt trước ngực, ánh mắt già nua vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm nghị, khó gần cố hữu, như một người chưa bao giờ học được cách tin tưởng hoàn toàn vào bất cứ ai, dù cho chiến thắng rõ ràng trước mắt ông là không thể nào phủ nhận được.

"Ngươi đã làm rất tốt trong ngày hôm nay, ngoại lai," Kaelric lên tiếng, giọng nói trầm nhưng không hề có một chút cảm xúc nào, giống như một lời nhận xét khách quan hơn là một lời khen ngợi chân thành, như giọng của một người đã phải chứng kiến quá nhiều chiến thắng mong manh nhanh chóng tan biến thành những thất bại thảm khốc để có thể dễ dàng tin vào hy vọng một lần nữa. "Nhưng lũ Graysow thì cũng chỉ là lũ thú săn mồi thông thường mà thôi – những gì thực sự ẩn nấp sâu trong khu rừng chết kia còn kinh khủng hơn thế gấp nhiều lần. Lũ Shadowfang chỉ là một mối đe dọa trước mắt, nhưng chúng không phải là duy nhất. Có những thứ cổ xưa, hắc ám đang tồn tại trong bóng tối mà ngay cả ta cũng không dám nhắc đến tên của chúng, những thứ hoàn toàn có thể khiến cho chiến thắng nhỏ bé ngày hôm nay của các ngươi trở thành hoàn toàn vô nghĩa chỉ trong một đêm ngắn ngủi. Ngươi," ông nhìn thẳng vào mắt Raizen, "đã thực sự sẵn sàng để đối mặt với chúng chưa, ngoại lai?"

Raizen đứng dậy, ánh mắt anh đối diện trực tiếp với Kaelric, không một chút né tránh, như một thanh kiếm sắc bén vừa được tôi luyện kỹ càng trong lửa đỏ, lạnh lùng và không hề có một chút dao động nào.

"Ta biết," anh đáp lại một cách chắc chắn, giọng nói vững vàng như đinh đóng cột, mỗi từ anh thốt ra như một lời tuyên chiến đanh thép gửi đến bóng tối sâu thẳm của Noxvaria. "Đây mới chỉ là sự khởi đầu – một bước đi cần thiết để giữ cho tất cả chúng ta có thể sống sót qua được ngày hôm nay. Nhưng ta sẽ không dừng lại ở đây. Rồi ta sẽ chứng minh cho ông thấy, Kaelric – không chỉ bằng những lời nói suông, mà bằng những hành động cụ thể. Lũ Shadowfang, hay bất cứ thứ gì khác đang rình rập, ẩn nấp trong khu rừng chết kia, ta sẽ đối mặt với tất cả chúng, và ta sẽ biến Noxvaria này thành một nơi mà chính chúng phải run sợ trước chúng ta, chứ không phải là ngược lại."

Kaelric im lặng trong một lúc lâu, đôi mắt già nua của ông lướt qua Raizen như muốn tìm kiếm một điều gì đó sâu thẳm hơn ẩn giấu bên trong con người ngoại lai này – một tia hy vọng thực sự, một dấu hiệu của sự yếu đuối tiềm ẩn, hay chỉ đơn giản là sự thật trần trụi đằng sau những lời nói đầy tự tin và có phần ngạo mạn của anh. Cuối cùng, ông không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ quay người đi, bước sâu vào bóng tối của tiền đồn, bóng dáng cao lớn, cô độc của ông khuất dần giữa những túp lều xiêu vẹo, ọp ẹp, để lại Raizen một mình với những suy tư và gánh nặng của riêng anh.

Anh bước lên một gò đất nhỏ gần đó, nơi anh có thể phóng tầm mắt bao quát cả tiền đồn và khu rừng chết rộng lớn phía xa. Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, mang theo tiếng rít ghê rợn từ sâu thẳm khu rừng, như một lời nhắc nhở không ngừng rằng chiến thắng ngày hôm nay thực sự chỉ là một ánh sáng nhỏ bé, mong manh giữa bóng tối vô tận, đầy rẫy hiểm nguy của Noxvaria. Anh siết chặt hai bàn tay lại, ánh mắt lóe lên một quyết tâm không gì có thể lay chuyển nổi, nhìn chằm chằm vào cánh rừng tối đen phía xa, nơi những ngọn núi đá thấp mờ ảo hiện lên dưới bầu trời xám xịt như những bóng ma khổng lồ đang ngủ say, chờ đợi thời cơ để thức giấc.

Đột nhiên, một âm thanh mơ hồ, trầm đục vang vọng lại từ phía rất xa trong khu rừng – không phải tiếng gió hú qua kẽ đá, cũng không phải tiếng gầm gừ của lũ thú săn đêm thông thường, mà là một tiếng gầm thấp thoáng, sâu thẳm và đầy uy lực, đầy đe dọa. Nó giống như một lời cảnh báo cuối cùng từ chính linh hồn của khu rừng chết rằng, thử thách thực sự, tàn khốc hơn rất nhiều, vẫn còn đang chờ đợi họ ở phía trước. Cuộc chiến sinh tồn chỉ vừa mới thực sự bắt đầu hé lộ những góc cạnh đáng sợ nhất của nó.