Buổi chiều ở Noxvaria chìm trong một màn xám xịt nặng nề, bầu trời như bị rút cạn ánh sáng từ hàng thế kỷ trước, chỉ còn lại những đám mây dày đặc trôi chậm như mang theo lời nguyền bất tận, phủ lên vùng đất chết chóc một lớp sương mờ ảo đầy đe dọa. Gió lạnh rít qua những thân cây khô cằn trong khu rừng chết, cuốn theo bụi tro mịn như làn khói ma quái, xoáy tròn trong không khí lạnh lẽo, hòa lẫn với mùi đất khô khốc và chút tanh nồng của máu cũ từ những trận săn trước, thoảng qua như ký ức của những sinh vật đã ngã xuống dưới móng vuốt và lưỡi dao.
Tiền đồn Aerith, một cụm lều lụp xụp lợp lá khô chen chúc giữa vùng đất cằn cỗi dưới chân đồi, vừa tìm lại chút yên bình mong manh sau chiến thắng trước bầy Graysow cách đây ba ngày – chiến thắng mà Raizen và nhóm của anh đã mang về, kéo theo những khối thịt nặng trĩu và niềm hy vọng rực cháy trong ánh mắt của những con người từng chỉ biết đến đói khát và sợ hãi. Những đống lửa nhỏ vẫn cháy âm ỉ trong quảng trường tiền đồn, ánh sáng vàng cam nhảy múa yếu ớt trên nền đất tro, nhưng sự tĩnh lặng ấy không kéo dài. Một âm thanh bất ngờ vang lên từ phía rìa làng – tiếng bước chân dồn dập, ngắt quãng, xen lẫn tiếng thở hổn hển như của một người đang chạy trốn khỏi lưỡi hái của tử thần, cắt qua không gian yên bình như một nhát dao sắc lạnh.
Raizen, đang ngồi mài cây giáo ngắn bên một đống lửa nhỏ, đồng thời xem xét lại bản đồ địa hình thô sơ vẽ trên một mảnh da cũ, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi thép quét về phía âm thanh, đôi đồng tử co lại như một thợ săn cảm nhận được mối nguy đang đến gần. Ngọn lửa trước mặt anh bập bùng, ánh sáng vàng cam chiếu lên khuôn mặt góc cạnh đầy vết sẹo nhỏ từ những ngày ở trại Hạt Giống, làm nổi bật những đường nét căng thẳng mà anh cố giấu dưới vẻ ngoài điềm tĩnh và sự tập trung vào kế hoạch. Selena, ngồi cách đó vài bước trên một tảng đá xám, đang lau thanh kiếm thép bằng một mảnh vải rách, khựng lại, lưỡi thép ngừng xoay trong tay cô, đôi mắt hai màu - xanh lam lạnh lẽo và đỏ rực như lửa – lóe lên sự cảnh giác pha lẫn một tia nghi ngờ thoáng qua.
Kael, đứng gần một chiếc lồng giam Graysow non, ngừng việc gia cố thanh gỗ bằng đá cuội, tay ôm chặt mảnh kim loại cong vênh từ Asvaria, ánh sáng đỏ nhấp nháy yếu ớt như một lời nhắc nhở về thất bại mà anh không thể quên, ánh mắt xanh nhạt của anh sáng lên chút lo lắng khi nhìn về phía rừng chết. Seiryu, với hộp y tế nhỏ đeo bên hông, đang kiểm tra lại cuộn băng gạc trong túi, ngẩng lên, đôi mắt đen lạnh lùng nhưng thoáng qua một tia bất an hiếm hoi khi cô nghe thấy âm thanh ấy, tay cô siết chặt con dao nhỏ như một phản xạ tự nhiên. Không khí quanh họ bỗng nặng nề, như bị đè ép bởi một linh cảm chẳng lành, một cái bóng vô hình từ khu rừng chết đang dần hiện hình.
Từ bóng tối của cánh rừng thưa phía đông, một người đàn ông trẻ lao ra, ngã nhào xuống nền đất cứng trước quảng trường nhỏ của tiền đồn, bụi tro bốc lên mù mịt quanh cơ thể anh ta như một đám mây xám xịt. Quần áo anh ta rách bươm, lộ ra những vết trầy xước và máu khô bám trên da thịt trắng bệch, như những đường nét được vẽ nên bởi móng vuốt của một sinh vật khát máu. Mặt anh đầy bụi đất, đôi mắt trợn trừng vì kinh hoàng, tay trái ôm chặt ngực nơi một vết cào sâu rỉ máu đỏ tươi, từng giọt rơi xuống đất tro, loang ra thành những vệt nhỏ như những bông hoa chết chóc nở giữa vùng đất cằn cỗi. Anh ta thều thào, giọng đứt quãng như sắp tắt, mỗi từ vang lên như một nỗ lực cuối cùng để sống sót: "Clawstalker... Nhóm săn... bị tấn công... Nhiều người chết... còn mắc kẹt gần suối…" Lời nói vừa dứt, đôi mắt trũng sâu của anh khép lại, cơ thể gục xuống bất tỉnh, để lại một vệt máu loang trên đất xám như một lời cảnh báo được viết bằng chính mạng sống của anh.
Selena bật dậy, nhét thanh kiếm vào bao sau lưng, tay phải nắm chặt chuôi như sẵn sàng rút nó ra bất cứ lúc nào, giọng cô run nhẹ dù cố giữ vẻ bình tĩnh: "Clawstalker? Thứ gì có thể khiến một người thành ra thế này?" Cô bước tới gần, mái tóc đen dài buộc gọn tung bay trong làn gió lạnh thổi qua tiền đồn, đôi mắt hai màu lấp lánh sự cảnh giác xen lẫn nỗi sợ thoáng qua, như một chiến binh cảm nhận được hơi thở của kẻ thù mạnh hơn bất cứ thứ gì cô từng đối mặt.
Kael tiến lại, tay vẫn ôm mảnh kim loại Asvaria, lẩm bẩm với chính mình, giọng khàn khàn đầy lo lắng: "Nhìn anh ta kìa... Như vừa chạy qua một cơn ác mộng mà ta không thể tưởng tượng nổi." Anh quỳ xuống, đặt tay lên vai người đàn ông, ánh mắt xanh nhạt thoáng qua nỗi hối hận như khi anh nhớ lại vụ nổ Asvaria, như thể mỗi vết thương anh thấy là một lời buộc tội khác về sai lầm của mình. Seiryu vội vàng chạy tới, mở hộp y tế nhỏ, đôi tay nhanh nhẹn lấy ra lọ cồn và băng gạc, ánh mắt đen tập trung tuyệt đối khi cô kiểm tra vết cào trên ngực người đàn ông, hơi thở yếu ớt phập phồng qua lồng ngực rách nát của anh ta.
Raizen quỳ xuống bên người đàn ông, đặt tay lên cổ anh ta để kiểm tra mạch, cảm nhận nhịp đập yếu ớt dưới những ngón tay chai sạn của mình, mỗi nhịp như một lời cầu xin mong manh giữa lằn ranh sống và chết. Anh liếc nhìn hướng người đàn ông chạy tới, đối chiếu với mảnh da địa hình trên tay, xác nhận vị trí "gần suối" mà người này nói. Anh ngẩng lên, ánh mắt đối diện với Kaelric, người vừa bước ra từ một túp lều gần đó, dáng vẻ cao lớn trong chiếc áo da thú rách rưới phất phơ trong gió, đôi vai khom xuống vì vết thương cũ nhưng ánh mắt ông vẫn sắc bén như một con thú săn mồi dày dạn kinh nghiệm.
"Kaelric," Raizen gọi, giọng trầm nhưng sắc lạnh, mang theo chút áp lực không thể cưỡng lại, như một mệnh lệnh buộc người khác phải đối diện với sự thật, "Chuyện gì đang xảy ra? Clawstalker là gì? Và tại sao nó khiến một người như anh ta – một thợ săn của ngươi – thành ra thế này?"
Kaelric khoanh tay trước ngực, mái tóc bạc xoăn khẽ động trong làn gió lạnh thổi qua tiền đồn, ánh mắt ông tối lại như bầu trời Noxvaria, sâu thẳm và đầy ám ảnh, như một người đã nhìn thấy quá nhiều cái chết để còn giữ được sự vô tư. Ông im lặng một lúc, như cân nhắc ký ức nặng nề từ những ngày tháng sống sót trong khu rừng chết, rồi lên tiếng, giọng khàn khàn như gió rít qua kẽ đá, mỗi từ vang lên như một nhát dao khắc sâu vào không khí: "Clawstalker là vị vua của khu rừng chết, một Duskborn cổ xưa, mạnh nhất trong đám quái thú của Noxvaria. Nó không bị ai kiểm soát - không Shadowfang, không bất kỳ ai. Nó giết vì máu, vì niềm vui, vì lãnh địa của nó – một cơn ác mộng sống động mà ngay cả những kẻ hung bạo nhất ở Thung lũng Blackspire cũng phải cúi đầu khi nhắc đến tên nó."
Ông ngừng lại, đôi tay siết chặt hơn, như thể cơn ác mộng ấy đang hiện ra trước mắt ông, kéo ông trở lại những ngày tháng mà ông không bao giờ muốn nhớ lại. "Nó cao hơn ba mét khi đứng thẳng, thân khổng lồ phủ lông xám gai góc, cứng như đá núi, lấp lánh dưới ánh đỏ kỳ dị của bầu trời Noxvaria như một bức tượng sống của sự hủy diệt. Móng vuốt cong dài như lưỡi hái tử thần, lóe sáng mỗi khi xé toạc kẻ thù, để lại những vết sẹo sâu hoắm trên đất tro mà không gì có thể xóa nhòa. Đầu nó méo mó, kỳ dị, với đôi mắt đỏ rực cháy như than hồng sâu thẳm, nhìn thấu tâm can kẻ đối diện, hàm răng nhọn hoắt tua tủa, mỗi chiếc dài bằng cánh tay người, nước dãi đen đặc chảy ra như chất độc thiêu đốt mọi thứ nó chạm vào. Đuôi gai xương quật mạnh trong gió, rít lên ghê rợn, mỗi nhát làm đất rung nứt như một lời tuyên bố về quyền lực tuyệt đối. Khi nó gầm, không khí nặng nề đến nghẹt thở, rừng chết lặng im, cúi mình trước uy thế kinh hoàng của một chúa tể bất khả xâm phạm."
Ông dừng lại, ánh mắt lướt qua nhóm Raizen, như muốn đo lường phản ứng của họ trước khi tiếp tục, giọng ông trầm xuống như một lời thì thầm đầy ám ảnh: "Nhưng sức mạnh thể chất chưa phải tất cả. Clawstalker len lỏi vào tâm trí, tạo ảo ảnh kinh hoàng – đồng đội biến thành kẻ thù, máu chảy trước mắt dù chưa bị chạm, tiếng gầm của nó vang lên như hàng ngàn tiếng hét từ những linh hồn đã chết dưới móng vuốt nó. Kẻ yếu tinh thần gục ngã, tự hủy hoại mình hoặc quay giáo hại bạn, biến những người từng là anh em thành kẻ thù trong cơn điên loạn. Nó sai khiến Fanghowl – lũ sói khổng lồ với răng nanh cong - và Bloodreaver – những kẻ gù lưng đầy sức mạnh – như một vị chúa tự nhiên, dùng ý chí áp đảo để biến chúng thành tay sai trung thành. Nhóm săn chắc đã vô tình xâm phạm lãnh địa của nó, và nếu nó đã ra tay, không ai còn sống sót trừ khi họ trốn được trong tuyệt vọng."
Raizen siết chặt cây giáo, cảm giác gỗ thô ráp cọ vào lòng bàn tay rát bỏng, ánh mắt anh lóe lên sự quyết tâm xen lẫn lo lắng, như một ngọn lửa cháy giữa cơn bão. Anh hít sâu, cố đè nén nỗi sợ thoáng qua khi hình dung một sinh vật như vậy – không chỉ là một con thú, mà là một cơn ác mộng sống động, một kẻ thù vượt xa bất cứ thứ gì anh từng đối mặt ở trại Hạt Giống hay dưới tay Valen Kabe. Anh nhớ lại tiếng gầm mơ hồ cuối đêm qua, vang lên từ khu rừng chết khi anh đứng trên gò đất, và giờ anh hiểu rằng đó không phải ngẫu nhiên – đó là lời cảnh báo từ chính Clawstalker, một lời tuyên chiến thầm lặng với những kẻ dám bước vào lãnh địa của nó.
"Có bao nhiêu người trong nhóm săn?" anh hỏi, giọng trầm nhưng chắc chắn, như thể mỗi từ đều được đúc từ ý chí thép, không cho phép bất kỳ sự dao động nào len lỏi vào tâm trí anh.
Kaelric thở dài, đôi vai ông khẽ trĩu xuống như mang theo gánh nặng của quá khứ, ánh mắt ông lướt qua người đàn ông bất tỉnh trên đất tro, như nhìn thấy bóng dáng của những người ông từng mất đi trong khu rừng chết. "Hôm nay, 25 người – 20 thợ săn và 5 trinh sát – rời tiền đồn vào sáng sớm để tìm thêm Graysow và thăm dò khu vực phía đông, gần con suối đá cách đây năm cây số. Họ là những người khỏe nhất của Aerith, những người từng sống sót qua Twistfang và Graysow, nhưng trước Clawstalker, sức mạnh của họ chẳng là gì. Nếu nó đã tấn công, có lẽ chỉ vài người còn sống, và họ đang mắc kẹt đâu đó, chờ chết trong bóng tối của rừng chết."
Raizen đứng dậy, đôi giày thô ráp đạp mạnh lên nền đất, bụi xám bay mù mịt quanh chân anh như một lời tuyên bố rằng anh sẽ không đứng yên trước mối đe dọa này. Anh quay sang nhóm mình, ánh mắt không rời khỏi từng gương mặt quen thuộc - những người đã cùng anh vượt qua bao nguy hiểm kể từ khi bị cỗ máy Asvaria ném vào thế giới chết chóc này, những người mà anh đã thề sẽ bảo vệ bằng mọi giá. "Chúng ta phải đi cứu họ," anh nói, giọng trầm nhưng đầy quyết liệt, như một lời thề không thể phá vỡ, vang vọng qua không gian nặng nề của tiền đồn. "Nếu bỏ mặc, không chỉ họ chết - Clawstalker có thể lần theo dấu vết máu và khói từ chiến thắng Graysow đến đây, và tất cả những gì chúng ta xây dựng hôm nay sẽ bị xóa sổ trong một đêm. Đây không chỉ là nhiệm vụ cứu người, mà là bảo vệ chính chúng ta, bảo vệ những người đang ăn mừng bên đống lửa kia, những người đã đặt hy vọng vào chúng ta."
Hồi tưởng: Hai giờ trước đó
Cách tiền đồn khoảng năm cây số về phía đông, trong một khu vực rừng thưa đầy đá lởm chởm và cây khô, nhóm 25 người – 20 thợ săn và 5 trinh sát - đã vô tình bước vào lãnh địa của Clawstalker. Họ di chuyển thành một hàng dài, mắt dán chặt vào dấu chân Graysow trên đất xám, những con lợn rừng khổng lồ với da bóng và nanh cong là nguồn thức ăn chính của tiền đồn kể từ chiến thắng ba ngày trước. Mặt đất dưới chân họ khô cứng, phủ đầy tro bụi, mỗi bước chân tạo ra tiếng khô khốc vang vọng trong không gian tĩnh lặng, như một bản nhạc u ám hòa cùng tiếng gió rít qua những cành cây gầy guộc. Một con suối nhỏ chảy qua khu vực, nước đục ngầu mang theo tro bụi, lấp lánh yếu ớt dưới ánh sáng lờ mờ của buổi chiều tà, nhưng họ không để ý – họ đang đói, và Aerith cần thêm thịt để sống sót qua mùa đông khắc nghiệt sắp tới.
Torin, một trinh sát trẻ với đôi mắt sáng nhưng đầy lo lắng, dẫn đầu nhóm, tay nắm chặt cây cung thô sơ làm từ gỗ khô và dây rễ cây mà Kael đã cải tiến sau cuộc săn Graysow. Anh dừng lại, ngửi thấy mùi tanh thoảng qua trong không khí, lông mày nhíu chặt khi anh thì thầm với người bên cạnh: "Khu vực này lạ lắm... Không có tiếng chim, không có tiếng gió – như thể cả khu rừng đang nín thở."
Gavrin, một thợ săn lớn tuổi với mái tóc xám buộc chặt sau gáy, gật đầu, tay siết chặt cây giáo dài mài từ đá lửa, giọng khàn khàn vì những năm tháng sống trong rừng chết: "Cẩn thận, Torin. Có gì đó không ổn – ta cảm nhận được nó trong xương cốt của mình." Họ không biết rằng mình đã vượt qua ranh giới vô hình – lãnh địa của Clawstalker, nơi không sinh vật nào dám bén mảng trừ những kẻ ngu ngốc hoặc tuyệt vọng.
Không khí bỗng nặng nề đến nghẹt thở, như một bàn tay vô hình siết chặt lồng ngực họ. Mặt đất rung lên nhè nhẹ, như có thứ gì đó khổng lồ đang di chuyển dưới lớp đất sâu, mỗi nhịp rung như một nhịp tim của vùng đất chết. Một tiếng gầm kinh hoàng bất ngờ vang lên, xé tan sự tĩnh lặng, làm lũ chim hoang hoảng loạn bay tán loạn khỏi những tán cây khô, tiếng cánh vỗ đập như một lời cảnh báo muộn màng. Gavrin quay lại, hét lớn: "Chuẩn bị!" nhưng giọng ông lạc đi, run rẩy khi một bóng dáng khổng lồ xuất hiện từ bóng tối giữa những tảng đá lớn phía trước, như một cơn ác mộng bước ra từ những câu chuyện kinh hoàng mà ông từng kể bên đống lửa.
Clawstalker hiện ra, không phải con trưởng thành trong truyền thuyết mà Kaelric từng nhắc đến, nhưng vẫn là một cỗ máy giết chóc đáng sợ vượt xa bất kỳ sinh vật nào nhóm săn từng đối mặt. Nó cao gần bốn mét khi đứng thẳng, thân hình dài sáu mét từ đầu đến đuôi, nhỏ hơn con trưởng thành nhưng vẫn áp đảo mọi thứ trong tầm mắt. Bộ lông xám đen thưa thớt, chưa tua tủa như gai độc của một kẻ từng trải, nhưng vẫn cứng như thép, lấp lánh ánh kim loại dưới ánh sáng lờ mờ, như một tấm giáp sống động không gì xuyên thủng. Đôi tay dài ngoằng, cơ bắp săn chắc, kết thúc bằng móng vuốt cong dài gần một mét, sắc bén nhưng chưa mang vẻ hoàn mỹ của một kẻ già dặn, lóe lên mỗi khi ánh sáng chiếu qua. Đầu nó giống một con hổ biến dạng, hàm răng nhọn hoắt nhô ra khỏi miệng, nước dãi đen đặc chảy xuống đất, bốc khói nhẹ khi chạm vào đá như mang theo chất độc chết người. Đôi mắt vàng rực ánh lên sự háo thắng và tàn nhẫn, thiếu đi sự điềm tĩnh của một Clawstalker trưởng thành, nhưng vẫn toát lên khí thế của một vị chúa tể tự nhiên, như một vị vua trẻ tuổi chưa học được cách kiềm chế cơn thịnh nộ của mình.
Quanh cơ thể nó, luồng khí đen nhạt tỏa ra, một thứ "ma thuật" nguyên thủy của khu rừng chết, tạo thành những vệt mờ ảo khiến bóng dáng nó lúc ẩn lúc hiện trong không gian, như một bóng ma sống động giữa tro bụi và đá. Khi nó gầm lên, tiếng rống mang theo sức mạnh ảo ảnh, len lỏi vào tâm trí, làm không gian quanh họ méo mó như một cơn ác mộng sống động. Một thợ săn trẻ, tên Milo, đột nhiên hét lên, ôm đầu ngã quỵ, đôi mắt trợn trừng khi thấy ảo ảnh đồng đội mình bị xé xác ngay trước mặt, máu đỏ phun ra từ những vết thương không có thật. "Không! Đừng!" anh ta gào lên, tay run rẩy vung dao găm loạn xạ, suýt đâm trúng Gavrin trước khi ông đẩy anh ta ngã xuống đất, hét lớn: "Bình tĩnh, đó không phải thật!"
"Chạy!" Gavrin hét lên, giọng khàn khàn vì kinh hoàng, nhưng đã quá muộn. Clawstalker lao tới với tốc độ nhanh như gió, dù chưa đạt đến mức siêu phàm của con trưởng thành. Móng vuốt vung lên, xé toạc ngực một người đàn ông đứng gần nhất, máu phun ra thành vũng đỏ thẫm trên đất tro, cơ thể anh ta ngã xuống bất động, đôi mắt mở to trong nỗi sợ hãi cuối cùng, như một bức tranh kinh hoàng được vẽ bằng máu và tro bụi. Tiếng hét của những người khác vang lên, nhưng tiếng gầm tiếp theo của Clawstalker át đi tất cả, mang theo sức mạnh ảo ảnh làm Torin khựng lại một giây, đôi mắt anh mờ đi khi thấy ảo ảnh khu rừng bốc cháy, đồng đội biến thành những cái xác cháy đen, khói đen bốc lên từ những thi thể không có thật.