Máu từ ngực tôi rỉ ra từng dòng nóng hổi, chảy xuống đất rừng ẩm ướt, tanh nồng, hòa lẫn với mùi tử khí kinh tởm từ xác Wyvern vừa bị hạ gục. Đầu nó lăn lóc cách đó vài mét, da thịt thối rữa bong tróc từng mảng lớn, để lộ xương trắng hếu dính đầy thịt vụn mục nát, đôi mắt đỏ rực giờ lòi ra khỏi hốc, đục ngầu như mắt cá chết, rỉ nước mủ vàng khè hôi thối. Miệng nó há hốc, hàm răng nhọn hoắt gãy vụn, dính đầy máu đen đặc quánh và thịt sống, lưỡi thè ra dài ngoằng, rỉ nước dãi xanh lè, nhỏ giọt xuống đất, sủi bọt như axit ăn mòn đá. Cơ thể nó rách toạc, vảy vỡ vụn rơi lả tả, nội tạng lòi ra ngoài – ruột gan tím tái, trơn nhẫy, quấn quanh thân như dây thừng mục, tim lộ ra ngoài lồng ngực, co bóp yếu ớt rồi ngừng hẳn, máu đen chảy thành vũng, bốc khói nghi ngút, mùi hôi thối nồng nặc khiến tôi muốn xé toạc cổ họng để thoát khỏi nó. Khu rừng Raddeis im lặng đến rợn người, không một tiếng chim, không một tiếng gió, chỉ có tiếng tí tách của máu nhỏ xuống từ xác chết và tiếng thở hổn hển của chúng tôi, như những con mồi sắp bị xé xác trong cơn ác mộng không lối thoát.
Kotsuke đứng giữa chúng tôi, tay đẩy gọng kính trượt xuống sống mũi, máu từ tay cậu ấy nhỏ giọt xuống đất, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng người, giọng trầm nhưng cứng như thép.
"Miko, yểm trợ tớ," cậu ấy ra lệnh, đôi mày nhíu chặt, môi mím lại thành một đường thẳng, ngón tay siết chặt cán Bảo Kiếm đến mức khớp tay trắng bệch, máu từ vết thương trên tay rỉ ra, thấm ướt áo.
Cậu ấy quay sang Kudo, tay chỉ nhanh về phía xác Wyvern, máu từ đó chảy thành dòng, thấm đẫm đất, mùi tanh xộc lên ghê tởm.
"Kudo, cậu phân bổ tập trung của nó," cậu ấy tiếp tục, khuôn mặt không chút dao động, nhưng đôi mắt thoáng nét căng thẳng, tay run run như linh cảm được một thứ kinh hoàng đang rình rập trong bóng tối.
Tôi quan sát xác Wyvern từ góc của mình, tim đập thình thịch như muốn vỡ ra khỏi lồng ngực, máu từ vết thương cũ chảy xuống tay, thấm ướt đất, đau đến mức cơ thể tôi co giật từng hồi. Nó hung hãn hơn ngay từ lúc cánh bị xé toạc – da thịt rách nát lộ ra xương gãy trắng hếu, máu đen phun ra từ vết thương như suối, thịt đỏ tươi co giật dưới lớp vảy vỡ, như còn sống, mùi tử khí nồng nặc xộc vào mũi khiến tôi muốn nôn. Bốn người họ – Kotsuke, Kudo, Shinobu, và Miko – đều được ban cho kỹ năng và danh hiệu vượt trội, như những chiến thần bước ra từ truyền thuyết đẫm máu. Còn tôi? Một kẻ bị thần linh khinh bỉ, không kỹ năng, không danh hiệu, chỉ là một gã vô dụng nằm đây, máu từ ngực thấm ướt áo, hơi thở yếu ớt như sắp tắt. Nhưng tôi vẫn nhớ, từng có lần tôi liều mạng lao vào đám Goblin quái thai để cứu họ – lũ quái vật gớm ghiếc với da thịt lở loét, móng vuốt dài ngoằng cào xé da tôi, máu chảy thành dòng, hàm răng lởm chởm nhai xương đồng đội cũ kêu răng rắc, hơi thở hôi thối phả vào mặt tôi như tử thần thì thầm. Giờ đây, tôi lại bất lực, chỉ biết nhìn họ chiến đấu, lòng đau như bị xé toạc, máu từ tay chảy xuống đất, thấm ướt móng tay.
Kotsuke dẫn đầu, tay nắm chặt Bảo Kiếm, lưỡi kiếm ánh bạc loang loáng dưới ánh sáng mờ nhạt, né những đốm lửa cháy sót lại từ xác Wyvern, bắn lên từ đám nội tạng thối rữa, khói đen cuộn lên mù mịt. Shinobu bám theo sau, đôi chân nhỏ nhắn lướt qua những vũng máu đen, giày dính đầy chất lỏng nhớp nháp, bốc mùi tanh tưởi, mái tóc đen rối bời bay trong gió lạnh buốt, khuôn mặt trắng bệch như xác chết. Mục tiêu của họ là kích hoạt "Kỹ Truy Sát" của Shinobu – khả năng bách phát bách trúng mà cô ấy từng kể trong những đêm lạnh lẽo ở trại huấn luyện, giọng run run khi nhắc đến lần bị Goblin cưỡng hiếp trong hang tối.
Miko giơ Nhị Kim, ánh sáng ma pháp lóe lên từ đôi gậy phép vàng rực, khuôn mặt cô ấy rạng rỡ dù mồ hôi chảy dài trên trán, máu từ tay nhỏ giọt xuống đất.
"Boost!" cô ấy hô vang, giọng trong trẻo nhưng run rẩy, đôi mắt sáng lên niềm tin, tay co giật vì ma lực dâng trào, máu từ ngón tay chảy xuống cán gậy, thấm ướt đất, yểm trợ cả nhóm với sức mạnh được cường hóa.
Shinobu dừng lại, tay giơ Thánh Tiễn, mắt nheo lại, môi cong lên một đường cong yếu ớt, khuôn mặt trắng bệch, nước mắt lăn dài trên má.
"Chạm được rồi," cô ấy khẽ nói, giọng nhẹ nhưng chắc chắn, ngón tay run run chạm vào vết thương cũ trên xác Wyvern, máu đen dính đầy tay, thấm ướt áo, mùi hôi thối xộc lên khiến cô ấy co rúm.
Kotsuke quay lại, đẩy gọng kính, máu từ tay nhỏ giọt xuống đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn Shinobu, giọng trầm xuống.
"Trông cậy vào cậu, Shinobu," cậu ấy nói, tay siết chặt Bảo Kiếm, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng đôi mắt thoáng nét căng thẳng, máu từ vết thương trên tay chảy xuống cán kiếm, thấm ướt đất.
Shinobu gật đầu, tay kéo dây cung, ánh sáng tụ lại thành một mũi tên rực rỡ, lấp lánh giữa không gian u ám, khuôn mặt cô ấy méo mó vì ám ảnh.
"Thánh Tiễn - Hủy Diệt!" cô ấy hét lên, giọng sắc lạnh, khuôn mặt sáng lên khi mũi tên lao đi, xé tan không khí với tiếng rít ghê rợn, mang theo sức mạnh hủy diệt cô ấy dồn hết tâm huyết, máu từ tay chảy xuống dây cung, thấm ướt đất.
Kudo lao lên, tay vung Tiên Dao, ánh thép cong lóe sáng giữa bóng tối, khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích, hàm răng nghiến chặt đến mức bật máu, máu từ miệng chảy xuống cằm, nhỏ giọt xuống đất.
"Bố mày là vô địch, đi chết đi con khốn thằn lằn này!" cậu ấy gầm lớn, chém tróc từng mảng vảy cứng trên xác Wyvern, máu đen bắn lên mặt, thấm đẫm áo, thịt vụn dính đầy tay, mùi hôi thối xộc lên nhưng cậu ấy vẫn cười điên dại, mắt đỏ rực như thú dữ.
Miko giơ Nhị Kim, ánh lửa bùng lên từ đôi gậy phép, khuôn mặt ửng hồng vì ma lực tiêu hao, mắt sáng rực như ngọn lửa cô ấy triệu hồi, máu từ tay chảy xuống đất.
"Fire Blast!" cô ấy hô vang, tay run rẩy, ngọn lửa bùng cháy dữ dội, thiêu đốt đám nội tạng lòi ra từ xác Wyvern – ruột gan cháy đen, khói bốc lên mù mịt, mùi thịt cháy khét lẹt lan tỏa, tiếng xương nứt kêu răng rắc vang vọng.
Wyvern đã chết, nhưng Kudo và Kotsuke vẫn lao tới, Tiên Dao và Bảo Kiếm đồng loạt chém bay đầu nó lần nữa. Máu đen phun ra như suối, bắn lên mặt họ, thấm đẫm áo giáp, thịt vụn văng khắp nơi, xương gãy trắng hếu lộ ra từ vết chém, máu chảy thành vũng, sủi bọt tanh tưởi. Tôi cố gượng dậy, tay trái run run chống lên đất, máu từ ngực chảy xuống thấm ướt tay, đau đến mức cơ thể co giật dữ dội.
"Các cậu, các cậu làm được rồi," tôi yếu ớt nói, giọng khàn khàn, mắt mờ đi vì kiệt sức, máu trào ra từ miệng, lòng vừa vui vừa tủi khi thấy họ thắng mà không cần tôi, một kẻ vô dụng chỉ biết nằm đây chờ chết.
Miko quay sang, khuôn mặt đẫm mồ hôi, đôi mắt dịu dàng nhìn tôi, tay run run cầm Nhị Kim.
"Khụ khụ, chúng ta… thắng rồi," cô ấy thở hổn hển, nụ cười yếu ớt nở trên môi, máu từ tay nhỏ giọt xuống đất, như muốn an ủi tôi giữa cơn đau thấu xương.
Kotsuke ngồi xuống, đẩy gọng kính, thở dài mệt mỏi, tay lau mồ hôi trộn lẫn máu trên trán, máu từ tay chảy xuống đất.
"Mệt thật đấy," cậu ấy than nhẹ, giọng bình thản, nhưng đôi mắt thoáng nét kiệt quệ, tay run run vì căng thẳng kéo dài, máu thấm ướt áo.
Shinobu ôm Thánh Tiễn, đôi vai run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má.
"Tưởng cả bọn không xong rồi chứ? Mồ… muốn về nhà quá, nhớ nhà quá," cô ấy than phiền, giọng nghẹn ngào, tay siết chặt cung như bám víu vào chút hy vọng mong manh, máu từ tay chảy xuống đất, thấm ướt móng tay.
Kudo hừ một tiếng, tay chống Tiên Dao xuống đất, máu từ vết thương rỉ ra nhỏ giọt xuống đất, thấm đẫm giày.
"Đánh phải như này chứ, chết tiệt," cậu ấy cọc cằn nói, miệng nhếch lên một nụ cười gằn, nhưng đôi mắt đỏ ngầu vì đau, tay run run nắm chặt cán đao, máu chảy thành dòng từ miệng.
Miko bước lại gần, tay nhẹ nhàng chạm vào vai tôi, ngón tay lạnh ngắt vì kiệt sức, máu từ tay nhỏ giọt xuống đất.
"Mọi người vất vả rồi, cậu cũng vậy đấy Hakumo," cô ấy dịu dàng nói, giọng nghẹn ngào, đôi mắt trong veo nhìn tôi, tay siết chặt Nhị Kim, máu thấm ướt cán gậy, như muốn truyền chút sức mạnh cho tôi.
Chúng tôi ngồi nghỉ, lấy thuốc hồi thể lực từ hộp ma vật, nhưng thứ chất lỏng đắng ngắt ấy chỉ giảm chút mệt mỏi, chẳng thể xoa dịu cơn đau nhức nhối trong cơ thể. Máu từ vết thương vẫn rỉ ra, thấm ướt đất, mùi tanh xộc lên khiến tôi muốn nôn, cơ thể co giật vì kiệt sức. Tôi thở dài, lòng nặng trĩu vì sự vô dụng của mình, như một cái xác thối rữa giữa bãi chiến trường đẫm máu này.
Bất chợt, Kotsuke đẩy gọng kính, mắt mở to kinh ngạc, khuôn mặt điềm tĩnh bỗng tái mét, máu từ tay chảy xuống đất.
"Các cậu, có thứ gì đó đang tới, chúng ta về xe ngựa nghỉ ngơi và quan sát đi," cậu ấy hốt hoảng ra lệnh, giọng trầm nhưng gấp gáp, tay run rẩy chỉ vào bóng tối sâu thẳm của rừng, như cảm nhận được một mối nguy kinh hoàng đang rình rập, máu thấm ướt áo.
Chúng tôi lết những cơ thể rệu rã về xe ngựa, máu từ vết thương kéo thành vệt dài trên đất, tanh tưởi, ba lính cận vệ và thương nhân đứng xa, im lặng nhìn chúng tôi với ánh mắt lạnh lẽo, như những con quỷ đội lốt người. Một lính cận vệ đỡ tôi và Kotsuke ngồi xuống, nhưng ánh mắt anh ta dán chặt vào tay tôi, nơi dấu ấn ngọn lửa vẫn mờ nhạt, đỏ rực như máu cháy.
"Sao vậy, tay tôi có gì hả?" tôi yếu ớt hỏi, giọng khàn khàn, mắt mờ đi vì đau, máu từ miệng trào ra từng giọt, thấm ướt đất.
Anh ta giật mình, lắc đầu, khuôn mặt ẩn sau mũ giáp thoáng căng thẳng, máu từ tay tôi dính lên giáp anh ta.
"À, à không có gì, tôi chỉ mất tập trung xíu thôi," anh ta lắp bắp đáp, giọng ngập ngừng, tay run run như đang giấu một bí mật kinh tởm, máu thấm ướt giáp.
Tôi thở dài, lòng vừa vui vừa đau, máu từ ngực chảy xuống tay, thấm ướt đất. Họ hạ Wyvern mà không cần tôi, nhưng sự bất lực này như dao cứa vào tim, cơ thể co giật vì đau. Miko đến bên, tay nhẹ nhàng vuốt vai tôi, ngón tay lạnh ngắt, máu từ tay nhỏ giọt xuống đất.
"Cậu cũng vất vả rồi, mọi thứ sẽ ổn thôi," cô ấy an ủi, giọng dịu dàng, đôi mắt sáng lên niềm tin, nhưng tôi chỉ thấy mình là gánh nặng, một kẻ vô dụng sống nhờ máu và mồ hôi của họ.
Bất chợt – "Rầm!" – một tiếng động kinh hoàng vang lên từ bóng tối, đất rung chuyển như có thứ gì đó khổng lồ đang lao tới, Kotsuke đẩy gọng kính, khuôn mặt tái mét, mắt mở to kinh hoàng, máu từ tay chảy xuống đất.
"Mọi người tránh ra!" cậu ấy hét lên hốt hoảng, giọng lạc đi, tay chỉ về phía bóng tối, ngón tay run rẩy như vừa nhìn thấy quỷ dữ, máu thấm ướt áo.
Chúng tôi chưa kịp định thần, một hắc cầu từ đâu lao tới, nhanh như chớp, xé tan không khí với tiếng rít ghê rợn, đen kịt như bóng tối địa ngục, tỏa ra mùi tử khí nồng nặc. Miko giơ Nhị Kim, khuôn mặt hoảng loạn, mắt mở to vì sợ hãi, máu từ tay chảy xuống đất.
"Light Screen!" cô ấy gấp gáp hô lên, tay run rẩy, ánh sáng lóe lên yếu ớt, nhưng quá muộn – hắc cầu nổ tung, khói đen mịt mù, vụ nổ hất chúng tôi ngã nhào, máu từ vết thương cũ phun ra như suối, thấm đẫm đất, tiếng xương gãy rắc rắc vang lên từ cơ thể Shinobu khi cô ấy đập xuống đất, máu từ miệng phun ra, thấm ướt tóc.
Từ làn khói, một bóng dáng kinh tởm hiện ra, tôi run rẩy, tay ôm ngực, máu trào ra từ miệng, thấm ướt đất.
"C… cái gì vậy?" tôi hoảng hốt thì thầm, giọng lạc đi, mắt mở to kinh hoàng khi thấy con Wyvern sống lại – cơ thể thối rữa, da thịt bong tróc từng mảng lớn, để lộ xương trắng hếu dính đầy thịt vụn mục nát, máu đen chảy thành dòng từ những vết rách, bốc khói nghi ngút. Đầu nó treo lủng lẳng trên cổ gãy, xương cổ đâm xuyên qua thịt, lưỡi thè ra dài ngoằng, rỉ nước dãi xanh lè hôi thối, nhỏ giọt xuống đất, sủi bọt như axit. Nội tạng lòi ra từ lỗ thủng, ruột gan tím tái quấn quanh thân, một bên cánh rách nát, xương gãy đâm xuyên qua thịt, máu đen phun ra từng đợt, thấm đẫm đất, mùi tử khí kinh tởm xộc vào mũi khiến tôi muốn nôn ra mật.
Shinobu gượng dậy, tay ôm Thánh Tiễn, khuôn mặt trắng bệch, mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má, máu từ miệng chảy xuống đất.
"Sa… sao co… có thể," cô ấy run rẩy nói, giọng nghẹn ngào, đôi vai co rúm như trẻ con đối mặt với ác quỷ, máu thấm ướt áo.
Cô ấy lẩm bẩm, tay run run siết chặt cung, khuôn mặt méo mó vì ám ảnh.
"K… không thể n… nào," giọng đứt quãng, ánh mắt trống rỗng khi nhìn undead Wyvern – ký ức kinh hoàng ùa về: đám Goblin hãm hiếp cô ấy trong hang tối, móng vuốt cào xé da thịt, máu chảy từ đùi, nội tạng suýt lòi ra khi chúng đâm xuyên cơ thể cô ấy; rồi Mith, gã thầy độc ác, đè cô ấy xuống sàn đá lạnh lẽo, cưỡng hiếp cô ấy tàn bạo, tay hắn bóp cổ cô ấy đến nghẹt thở, dùng dao rạch da cô ấy để thỏa mãn thú tính, tiếng cười ghê tởm của hắn vang vọng trong đầu, khiến cô ấy muốn xé toạc tim mình để quên đi.
Kotsuke né được phần nào, lao lên chắn trước chúng tôi, tay đẩy gọng kính, máu từ tay chảy xuống đất, khuôn mặt điềm tĩnh giờ đầy hối hận.
"Các cậu, xin lỗi vì không phát hiện kịp," cậu ấy trầm giọng, mắt thoáng hoảng loạn, tay siết chặt Bảo Kiếm đến mức khớp tay trắng bệch, máu thấm ướt cán kiếm. "Chúng ta… chủ quan rồi," cậu ấy thừa nhận, giọng run run, đôi mày nhíu chặt vì sửng sốt trước undead kinh tởm này, như thể mọi tính toán của cậu ấy đều sụp đổ, máu chảy từ miệng thấm ướt đất.
Kudo bò dậy từ vũng máu, tay chống Tiên Dao, khuôn mặt đỏ ngầu, mắt hằn tia máu, máu từ miệng chảy xuống cằm, thấm ướt đất.
"Mẹ nó, thứ bẩn thỉu quái thai này," cậu ấy gầm lên, hàm răng nghiến chặt đến mức bật máu, máu phun ra từ miệng, thấm đẫm áo. "Khụ khụ, chó chết nhà mày con thằn lằn quái thai này," cậu ấy chửi thề, luồng khí cam bùng lên quanh người – "Kẻ Thịnh Nộ" kích hoạt, cơ bắp căng phồng, rách toạc da thịt, máu phun ra từ các vết nứt trên da, xương kêu răng rắc vì sức mạnh vượt giới hạn, mắt đỏ rực như thú dữ, hơi thở nặng nề như tiếng gầm của quái vật, máu chảy thành dòng từ tay, thấm đẫm đất.
Kotsuke quay sang, đẩy gọng kính, máu từ tay nhỏ giọt xuống đất, ánh mắt sắc lạnh nhưng thoáng kinh ngạc.
"Cậu ta kích hoạt Kẻ Thịnh Nộ rồi," cậu ấy phân tích, giọng trầm nhưng gấp gáp, tay chỉ về Kudo, máu thấm ướt áo. "Đó là kỹ năng bị động, cường hóa cơ thể lên mức cực đại," cậu ấy giải thích, mắt mở to nhìn luồng khí cam cuộn quanh Kudo như ngọn lửa địa ngục, máu từ tay cậu ấy chảy xuống đất. "Cậu ta đang phát điên lên đó," cậu ấy cảnh báo, khuôn mặt sửng sốt khi thấy Kudo biến thành một cỗ máy hủy diệt, cơ bắp rách toạc, máu phun ra từ da, xương lộ ra trắng hếu từ những vết rách, máu chảy thành vũng, thấm đẫm đất. "Tớ sẽ…" cậu ấy chưa dứt lời, Wyvern bất ngờ bay lên, đôi cánh rách nát vỗ mạnh, xương gãy đâm xuyên qua thịt, máu đen phun ra từng đợt, lao về phía Kudo với tiếng gầm rung chuyển khu rừng, đất nứt toạc dưới sức mạnh kinh hoàng của nó.
Kudo gầm lên, tay vung Tiên Dao, máu từ tay phun ra tung tóe, thấm đẫm áo, cơ bắp rách toạc vì "Kẻ Thiện Nộ".
"Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!" cậu ấy hét lớn, khuôn mặt đỏ bừng, mắt hằn tia máu, sẵn sàng lao vào nguy hiểm vì chúng tôi, máu chảy thành dòng từ miệng. "Tao sẽ giết mày!" cậu ấy gầm lên, Tiên Dao chém xuống, xé toạc thịt undead Wyvern, máu đen bắn tung tóe, thấm đẫm mặt, thịt vụn dính đầy tay, xương gãy trắng hếu lộ ra từ vết chém, nhưng cậu ấy vẫn cười đien dại, mắt đỏ rực như thú mất trí, máu chảy từ tay thấm ướt đất.
Kotsuke chạy tới Shinobu, đỡ cô ấy dậy, tay đẩy gọng kính, máu từ tay chảy xuống đất, giọng trầm nhưng dịu dàng.
"Này, bình tĩnh đi Shinobu," cậu ấy trấn an, mắt nhìn thẳng vào cô ấy, tay siết chặt vai cô ấy, máu thấm ướt áo cô ấy. "Cậu sẽ chết nếu như này đấy," cậu ấy cảnh báo, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng lo lắng, ngón tay run run khi thấy Shinobu co rúm vì ám ảnh, máu từ tay chảy xuống đất.
Shinobu run rẩy, nước mắt lăn dài trên má, khuôn mặt trắng bệch như xác chết, máu từ miệng chảy xuống cằm. Nội tâm cô ấy tan nát – ký ức Goblin cưỡng hiếp cô ấy trong hang tối, móng vuốt cào xé da thịt, máu chảy từ đùi, nội tạng suýt lòi ra khi chúng đâm xuyên cơ thể cô ấy, tiếng cười ghê tởm của chúng vang vọng trong đầu; rồi Mith, gã thầy độc ác, đè cô ấy xuống sàn đá, xâm phạm cô ấy tàn bạo, dùng dao rạch da cô ấy để thỏa mãn thú tính, máu chảy thành dòng từ ngực, tay hắn bóp cổ cô ấy đến nghẹt thở, khiến cô ấy muốn xé toạc tim mình để quên đi, cơ thể co giật vì đau và sợ hãi.
Miko lết về phía tôi, khuôn mặt đẫm lệ, tay run run ôm lấy tôi, máu từ tay chảy xuống đất, thấm ướt áo tôi.
"Xin lỗi cậu, đáng nhẽ tớ phải là người bảo vệ cậu," cô ấy nghẹn ngào nói, giọng run rẩy, mắt đỏ hoe vì tội lỗi, nước mắt lăn dài trên má. "Xin lỗi, cậu bị thương nặng như thế mà vẫn phải chịu áp lực nhiều như thế chắn cho tớ," cô ấy khóc nức nở, nước mắt rơi xuống đất, tay siết chặt Nhị Kim, máu thấm ướt cán gậy. "Thực sự xin lỗi cậu, Hakumo," cô ấy cúi đầu, khuôn mặt méo mó vì đau đớn, nước mắt hòa với máu trên tay tôi, cơ thể co giật vì kiệt sức.
Tôi bất lực, cơ thể run rẩy, tay chân mềm nhũn như bùn, máu từ ngực chảy xuống đất, thấm ướt móng tay.
"Kh… không sa… sao cả," tôi gượng đáp, giọng khàn khàn, mắt mờ đi vì đau, máu trào ra từ miệng, phun ra từng đợt, thấm đẫm áo. "Đ… đ… đừng á… áy ná… này," tôi cố nói, nhưng máu phun ra từ họng, tôi ho sặc sụa, ngã xuống đất, cơ thể co giật dữ dội, máu chảy thành vũng.
Miko lo lắng lết lại gần, tay run run ôm lấy tôi, khuôn mặt trắng bệch, máu từ tay chảy xuống đất.
"Cậu sao vậy?" cô ấy hoảng hốt hỏi, giọng nghẹn ngào, mắt mở to kinh hoàng khi thấy máu tôi phun ra như suối, thấm ướt áo cô ấy. "Đừng dọa tớ mà," cô ấy khóc nức nở, nước mắt lăn dài trên má, tay ôm chặt tôi như sợ tôi sẽ tan biến, máu thấm ướt tay cô ấy.
Tôi gượng cười, máu chảy từ khóe miệng, thấm ướt đất, cơ thể co giật vì đau.
"Không sao," tôi thì thào, giọng yếu ớt, mắt mờ dần, lòng đau đớn vì không thể làm gì hơn, chỉ biết nằm đây như một cái xác thối rữa, máu chảy thành dòng từ ngực.
Miko giơ Nhị Kim, tạo một kết giới quanh tôi, ánh sáng mờ nhạt bao bọc cơ thể rệu rã của tôi, nhưng nó yếu ớt, lung lay như sắp vỡ, máu từ tay cô ấy chảy xuống đất, thấm ướt kết giới. Cô ấy gượng dậy, tay run run, khuôn mặt đẫm lệ.
"Tớ sẽ bảo vệ cậu," cô ấy thì thầm, giọng quyết tâm, mắt sáng lên dù cơ thể đã kiệt quệ, máu chảy từ tay nhỏ giọt xuống đất, thấm ướt giày.
Kudo vẫn lao vào Wyvern, "Kẻ Thiện Nộ" khiến cậu ấy như một con quái vật – cơ bắp rách toạc, máu phun ra từ các vết nứt trên da, xương kêu răng rắc, mắt đỏ rực như thú dữ, luồng khí cam cuộn quanh người như ngọn lửa địa ngục, máu chảy thành dòng từ tay, thấm đẫm đất. Nhưng đòn đánh của cậu ấy yếu dần, máu từ miệng trào ra từng đợt, phun ra như suối, phản phệ từ kỹ năng khiến cậu ấy gục xuống, cơ thể co giật dữ dội, xương gãy trắng hếu lộ ra từ những vết rách trên da, máu chảy thành vũng, thấm đẫm đất. Wyvern gầm lên, móng vuốt xé toạc ngực Kudo – "Xoẹt!" – máu phun ra như suối, nội tạng lòi ra ngoài, ruột gan tím tái văng khắp nơi, tim cậu ấy rơi xuống đất, đập yếu ớt rồi ngừng hẳn, xương sườn gãy vụn trắng hếu lẫn trong đống thịt vụn, máu đen hòa với máu đỏ chảy thành dòng, thấm đẫm đất, mùi hôi thối nồng nặc xộc lên khiến tôi muốn nôn ra máu.
"Kudo!" Miko hét lên, giọng lạc đi, mắt mở to kinh hoàng, tay ôm chặt tôi, máu từ tay tôi thấm ướt áo cô ấy, nước mắt lăn dài trên má, cơ thể co giật vì sợ hãi.
Kotsuke lao tới dụ Wyvern, nhưng nó quật cánh, xương gãy từ cánh đâm xuyên qua thịt, máu đen phun ra từng đợt, hất cậu ấy đập vào tảng đá – "Rầm!" – máu phun ra từ miệng, thấm đẫm đất, xương sườn gãy rắc rắc vang lên ghê rợn, máu chảy từ đầu thấm ướt tóc, mắt mờ đi vì đau.
"Khụ khụ," Kotsuke ho ra máu, tay đẩy gọng kính, khuôn mặt tái mét, máu chảy từ miệng thấm ướt đất, cơ thể co giật vì đau.
Ấn ký trên tay họ sáng lên, thần khí bùng phát – Bảo Kiếm, Tiên Dao, Thánh Tiễn, Nhị Kim lao về phía Wyvern, xé toạc cơ thể nó, máu đen phun ra như suối, nội tạng văng khắp nơi – ruột gan tím tái, tim thối rữa rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh, xương gãy trắng hếu lẫn trong đống thịt vụn, mùi hôi thối nồng nặc khiến tôi muốn xé toạc cổ họng để thoát khỏi nó. Kotsuke đẩy gọng kính, mắt mở to kinh ngạc, khuôn mặt sửng sốt, máu từ tay chảy xuống đất.
"Nó là thứ gì vậy?" cậu ấy hoảng hốt hỏi, giọng run run, tay run rẩy siết chặt Bảo Kiếm, máu thấm ướt cán kiếm. "Thần khí đang kêu gọi chúng ta," cậu ấy lẩm bẩm, mắt mở to nhìn luồng sức mạnh kinh hoàng, nhưng khuôn mặt thoáng nét hoảng loạn, máu chảy từ miệng thấm ướt đất.
Bất chợt – "Ầm!" – một tiếng nổ kinh hoàng vang lên từ bóng tối, đất rung chuyển dữ dội, một tiếng cười ghê rợn vang vọng qua khu rừng chết chóc, lạnh lẽo như gió địa ngục, khiến da tôi nổi gai ốc.
"Thành công rồi," một giọng nói quỷ dị cất lên, đầy điên loạn, vang vọng như tiếng xương gãy, máu từ tay tôi chảy xuống đất, thấm ướt móng tay. "Muahaha, thành công rồi," tiếng cười tiếp tục, ghê tởm như tiếng nội tạng bị xé toạc, khiến tim tôi muốn ngừng đập vì sợ hãi.
Một vật thể bay tới – "Phập!" – cắm xuống đất, phát ra ma lực kỳ bí, đen kịt như bóng tối sâu thẳm, tỏa ra mùi tử khí nồng nặc, đất nứt toạc dưới sức mạnh kinh hoàng của nó. Sức mạnh thần khí tan biến, cả bốn người họ hoảng hốt, cơ thể run rẩy, máu từ vết thương chảy xuống đất, thấm đẫm giày. Wyvern lao về phía Miko, tôi gào lên trong vô vọng, máu trào ra từ miệng, phun ra từng đợt, thấm đẫm áo.
"M… iko!" tôi gầm lên, giọng khàn khàn, mắt mở to kinh hoàng, tay run rẩy cố vươn ra, máu chảy thành dòng từ ngực.
Tôi vùng dậy, tay trái triệu "Grass Shield", đẩy cơ thể bay về phía trước, máu từ vết thương phun ra tung tóe, thấm đẫm đất. Tôi vặn người, khiên chắn trước ngực, Wyvern cắn xuống – "Xoẹt!" – đau thấu xương, cánh tay phải của tôi bị xé toạc, thịt vụn văng ra, máu phun như suối, xương trắng hếu lòi ra từ vết rách, gãy vụn kêu răng rắc, nội tạng từ cánh tay bị xé nát văng khắp nơi, tôi gào lên thảm thiết, cơ thể co giật dữ dội, máu chảy thành vũng, thấm đẫm đất.
"Aaaaaaaaa, aaaaaaa!" tôi hét lên, giọng lạc đi, mắt mờ đi vì đau, máu phun ra từ miệng, thấm đẫm áo, cơ thể co giật như sắp tan rã.
Miko gào lên, nước mắt lăn dài trên má, khuôn mặt trắng bệch, máu từ tay tôi thấm ướt áo cô ấy.
"Khônggggg, Hakumo!" cô ấy gào thét, giọng nghẹn ngào, tay ôm lấy tôi, máu chảy từ tay tôi thấm ướt tay cô ấy, cơ thể co giật vì sợ hãi.
Kotsuke gượng dậy, tay đẩy gọng kính, mắt hằn tia máu, khuôn mặt sửng sốt, máu từ miệng chảy xuống cằm.
"Hakumo, cậu… sao cậu lại làm vậy?" cậu ấy hoảng hốt hỏi, giọng run run, tay siết chặt Bảo Kiếm, máu thấm ướt cán kiếm, cơ thể co giật vì đau.
Tôi cười yếu ớt, máu trào ra từ miệng, phun ra từng đợt, thấm đẫm ngực.
"Hì, không… sao đâu," tôi thì thào, giọng yếu ớt, mắt mờ dần, lòng không hối hận vì đã bảo vệ Miko, dù cơ thể tôi như bị xé nát, máu chảy thành dòng từ tay cụt, thấm đẫm đất.
Bốn bóng người bước ra từ bóng tối – thương nhân và ba lính cận vệ – cởi mũ giáp, để lộ đôi tai nhọn của elf, khuôn mặt méo mó vì khoái trá, da tái nhợt như xác chết, mắt đỏ rực như thú đói, nước dãi chảy từ khóe miệng, thấm ướt áo. Kotsuke đẩy gọng kính, mắt mở to kinh ngạc, khuôn mặt sửng sốt, máu từ tay chảy xuống đất.
"Các người là ai?" cậu ấy gằn giọng, mắt hằn tia máu, tay siết chặt Bảo Kiếm, máu thấm ướt cán kiếm, cơ thể co giật vì tức giận.
Elan, gã thương nhân, cười lớn, khuôn mặt méo mó, mắt lấp lánh sự điên loạn, hàm răng vàng khè lộ ra, nước dãi chảy từ khóe miệng, thấm ướt áo.
"Ha ha ha ha," hắn ta điên cuồng cười, hàm răng nghiến chặt, nước dãi phun ra từ miệng, giọng mỉa mai vang vọng qua khu rừng chết chóc. "Nhanh quên vậy sao, thưa cậu Kotsuke?" hắn ta chế nhạo, tay chỉ vào chúng tôi, ngón tay run run vì phấn khích, móng tay sắc nhọn như móng quỷ, máu từ tay tôi dính lên áo hắn.
Tôi nhận ra họ – Elan, Venesa, Gust, và Amith – những gã thầy từng huấn luyện chúng tôi, giờ lộ nguyên hình là lũ quỷ đội lốt người, da tái nhợt, mắt đỏ rực, nước dãi chảy từ miệng như thú đói.
"Elan, Venesa, Gust và Amith," tôi thì thào, giọng yếu ớt, mắt mờ đi vì đau, máu từ miệng chảy xuống đất, thấm ướt móng tay. "Sao các người lại ở đây?" tôi run rẩy hỏi, lòng lạnh toát, cơ thể co giật vì đau và sợ hãi, máu chảy thành dòng từ tay cụt.
Elan bước tới, khuôn mặt nhếch lên một nụ cười ghê tởm, hàm răng vàng khè lộ ra, hơi thở hôi thối phả vào không khí, máu từ tay tôi dính lên áo hắn.
"Bọn ngu chúng mày sắp chết còn tin tưởng tụi tao à?" hắn ta mỉa mai, giọng lạnh lẽo, tay cầm một ma cụ phát sáng đỏ rực, như chứa đựng linh hồn của hàng ngàn kẻ chết oan, máu từ tay chảy xuống đất. "Tất nhiên là đến để thu chiến lợi phẩm rồi," hắn ta cười lớn, mắt hằn tia máu, khuôn mặt méo mó vì tham lam, nước dãi chảy dài từ cằm, thấm ướt áo, móng tay sắc nhọn cào lên ma cụ, để lại những vết xước đỏ rực.
Kotsuke nghiến răng, tay đẩy gọng kính, mắt hằn tia máu, khuôn mặt sửng sốt, máu từ miệng chảy xuống cổ.
"Chiến lợi phẩm là sao?" cậu ấy gằn giọng, giọng run run vì tức giận, tay siết chặt Bảo Kiếm, máu thấm ướt cán kiếm. "Các ngươi ngay từ đầu đã âm mưu ư?" cậu ấy hét lên, mắt mở to kinh ngạc, máu chảy từ tay nhỏ giọt xuống đất. "Linh cảm lúc đó là chuyện này ư?" cậu ấy lẩm bẩm, tay run rẩy, khuôn mặt tái mét khi nhận ra sự thật kinh tởm, máu thấm ướt áo.
Venesa lao tới, đạp lên ngực Kotsuke, giày dính đầy máu đen từ xác Wyvern, khuôn mặt méo mó vì khoái trá, nước dãi chảy từ khóe miệng, thấm ướt áo.
"Mày là thằng nhóc có giác quan nhạy đấy, nhưng rất ngu," cô ta cười khẩy, giọng độc ác, chân đè mạnh lên ngực Kotsuke, máu từ miệng cậu ấy phun ra, thấm đẫm đất, xương sườn kêu rắc rắc vì áp lực. "Mày cảm nhận được nhưng lại vờ như không có gì," cô ta chế nhạo, mắt lấp lánh sự tàn nhẫn, tay vuốt tóc như đang thưởng thức cơn ác mộng này, móng tay sắc nhọn cào lên áo, để lại những vết xước đỏ rực. "Ha ha," cô ta cười lớn, khuôn mặt điên loạn, nước dãi phun ra từ miệng, thấm ướt đất, máu từ tay Kotsuke dính lên giày cô ta.
Kotsuke ngước lên, máu chảy từ miệng, mắt hằn tia máu, khuôn mặt méo mó vì đau.
"Các người muốn gì?" cậu ấy gằn giọng, tay siết chặt đất, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, máu rỉ ra từng giọt, thấm đẫm đất, cơ thể co giật vì tức giận.
Elan nhếch môi, tay vuốt ma cụ, khuôn mặt méo mó vì tham lam, nước dãi chảy từ cằm, thấm ướt áo.
"Thôi thì để bọn ta nói cho lũ đần này trước khi chết," hắn ta lạnh lùng nói, giọng đầy mỉa mai, mắt lấp lánh sự điên cuồng, móng tay sắc nhọn cào lên ma cụ, để lại những vết xước đỏ rực. "Bọn ta đã triệu hoán người thế giới khác đến đây vô số lần, nhưng chỉ một lần thành công," hắn ta kể, tay siết chặt ma cụ, ngón tay run run vì phấn khích, máu từ tay chảy xuống đất. "Chín năm trước, một anh hùng với thần khí 'Phách Thuẫn' xuất hiện, nhưng hắn ta là một kẻ bại hoại – hãm hiếp dân nữ, xé toạc cơ thể chúng thành từng mảnh, máu bắn khắp nơi, nội tạng văng đầy đất, hắn cười điên dại giữa đống xác chết, moi tim chúng ném cho chó ăn," hắn ta cười lớn, khuôn mặt méo mó, mắt đỏ rực như thú đói, nước dãi phun ra từ miệng, thấm ướt áo. "Khi bọn ta giết hắn, thần khí tan biến, ma cụ cổ ghi lại rằng sức mạnh ẩn chỉ xuất hiện khi đối mặt sống còn. Bọn ta cần hiến tế – máu tươi, nội tạng sống, và linh hồn của kẻ ngoại lai – để kích hoạt undead và cướp thần khí," hắn ta gầm lên, tay chỉ vào chúng tôi, móng tay sắc nhọn run run vì phấn khích, máu từ tay chảy xuống đất. "Bọn ta đã thí nghiệm trên hàng trăm kẻ ngoại lai trước các ngươi – cắt xẻ cơ thể chúng, moi nội tạng khi chúng còn sống, đổ máu vào ma cụ, biến chúng thành undead để phục vụ bọn ta. Nhưng chỉ có thần khí của các ngươi là mạnh nhất, đáng để bọn ta chờ đợi," hắn ta cười điên loạn, mắt lấp lánh sự tham lam, nước dãi chảy dài từ cằm, thấm ướt đất.
Hắn ta chỉ vào tôi, mắt hằn tia khinh bỉ, khuôn mặt méo mó như muốn xé xác tôi, nước dãi chảy từ miệng, thấm ướt áo.
"Nhưng mày, Hakumo, là ngoại lệ – một thằng phế vật không sức mạnh, không đáng để bọn ta phí máu hiến tế," hắn ta chế nhạo, giọng lạnh lẽo, tay chỉ thẳng vào tôi, móng tay sắc nhọn như muốn cào xé da thịt tôi, máu từ tay tôi dính lên áo hắn.
Kudo gầm lên, "Kẻ Thịnh Nộ" bùng phát dữ dội – cơ bắp rách toạc, máu phun ra từ các vết nứt trên da, xương kêu răng rắc, mắt đỏ rực như thú dữ, luồng khí cam cuộn quanh người như ngọn lửa địa ngục, máu chảy thành dòng từ tay, thấm đẫm đất, cơ thể rung lên vì sức mạnh kinh hoàng, sẵn sàng xé xác kẻ thù vì chúng tôi.
"Mẹ nó!" cậu ấy hét lớn, tay vung Tiên Dao, máu từ tay phun ra tung tóe, thấm đẫm áo, lao về phía Elan, khuôn mặt đỏ ngầu, cơ bắp rách toạc lộ ra xương trắng hếu, máu chảy thành vũng, thấm đẫm đất.
Nhưng Wyvern lao tới – "Phập!" – hàm răng sắc nhọn cắn xuống, xé toạc cơ thể Kudo làm đôi, máu phun ra như suối, nội tạng lòi ra ngoài – ruột gan tím tái văng khắp nơi, tim cậu ấy rơi xuống đất, đập yếu ớt rồi ngừng hẳn, xương gãy trắng hếu lẫn trong đống thịt vụn, máu đen hòa với máu đỏ chảy thành dòng, thấm đẫm đất. Wyvern ngấu nghiến nửa dưới cơ thể cậu ấy, xương gãy vụn kêu răng rắc, thịt bị xé toạc thành từng mảnh, máu bắn lên mặt tôi, thấm ướt áo, nội tạng văng ra từ miệng nó, rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh, mùi hôi thối nồng nặc xộc lên khiến tôi muốn nôn ra máu. Elan lao tới, tay cầm ma cụ đâm xuyên ngực Kudo – "Xoẹt!" – moi tim cậu ấy ra khi nó còn đập, máu phun ra từng đợt, hắn bóp nát tim trong tay, máu và thịt vụn chảy qua kẽ tay, ma cụ hút ấn ký từ máu Kudo, phát sáng đỏ rực, linh hồn cậu ấy gào thét từ trong ma cụ, vang vọng qua khu rừng chết chóc.
"Kudo, khônggggg!" Miko gào lên, giọng lạc đi, mắt mở to kinh hoàng, tay ôm chặt tôi, máu từ tay tôi thấm ướt áo cô ấy, nước mắt lăn dài trên má, cơ thể co giật vì sợ hãi.
Kudo gục xuống, máu chảy thành vũng, cơ thể bị xé làm đôi, mắt mờ đi, linh hồn bị hút vào ma cụ, gào thét trong đau đớn.
"Đáng chết," cậu ấy thều thào, giọng yếu ớt, máu trào ra từ miệng, thấm đẫm đất, cơ thể co giật lần cuối trước khi tắt thở. "Chạy… đ…" cậu ấy chưa dứt lời, Wyvern ngấu nghiến nửa trên cơ thể cậu ấy, xương gãy vụn kêu răng rắc, thịt bị xé toạc, máu bắn tung tóe lên mặt tôi, nội tạng văng ra từ miệng nó, rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Elan cười lớn, tay cầm ma cụ dính đầy máu và thịt vụn, liếm môi, mắt lấp lánh sự điên loạn, nước dãi chảy từ cằm, thấm ướt áo.
"Hahaha, sức mạnh này, cảm giác này, cảm giác như ta có thể san bằng cả lục địa này!" hắn ta điên cuồng hét lên, khuôn mặt méo mó, tay run run vì phấn khích, máu từ tay chảy xuống đất. "Nào, bọn mày muốn chết thoải mái hay chết nhảm nhí như thằng não chó này nào?" hắn ta chế nhạo, tay chỉ vào xác Kudo, mắt đỏ rực như thú đói, móng tay sắc nhọn run run vì phấn khích. "Appy, ăn xác nó đi con," hắn ta ra lệnh, Wyvern gầm lên, ngấu nghiến thi thể Kudo, xương gãy vụn kêu răng rắc, thịt bị xé toạc thành từng mảnh, máu đen hòa với máu đỏ bắn khắp nơi, nội tạng văng ra từ miệng nó, rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh, mùi hôi thối nồng nặc xộc lên khiến tôi muốn xé toạc cổ họng.
Miko gào lên, nước mắt lăn dài trên má, khuôn mặt trắng bệch, máu từ tay tôi thấm ướt áo cô ấy.
"Đừng mà, làm ơn!" cô ấy khóc nức nở, giọng nghẹn ngào, tay ôm chặt tôi, nước mắt hòa với máu trên đất, cơ thể co giật vì sợ hãi. "Để cơ thể cậu ấy yên!" cô ấy van xin, mắt đỏ hoe, khuôn mặt méo mó vì đau đớn, nước mắt rơi xuống đất, thấm ướt máu của Kudo.
Kotsuke nghiến răng, máu chảy từ miệng, mắt hằn tia máu, khuôn mặt méo mó vì tức giận, máu từ tay chảy xuống đất.
"Mẹ nó, đám các người!" cậu ấy gầm lên, tay siết chặt đất, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, máu rỉ ra từng giọt, thấm đẫm đất, cơ thể co giật vì tức giận.
Tôi vùng dậy, đôi chân mềm nhũn bước tới, tay nắm chặt cánh tay còn lại của Kudo, máu từ đó thấm ướt tay tôi, thịt vụn dính đầy áo, xương trắng hếu lộ ra từ vết rách. Wyvern hất tôi văng ra – "Rầm!" – tôi đập xuống đất, xương kêu rắc rắc, máu phun ra từ miệng, thấm đẫm đất, nhưng tôi vẫn ôm chặt cánh tay cậu ấy, máu chảy thành dòng từ tay cụt, nội tạng từ cánh tay bị xé nát văng khắp nơi.
"Ước gì tôi có sức mạnh," tôi thì thào, giọng khàn khàn, mắt mờ đi vì đau và hận thù, cơ thể co giật vì kiệt sức, máu chảy thành vũng, thấm đẫm đất.
Amith bước tới Shinobu, khuôn mặt méo mó vì khát máu, mắt lấp lánh sự tàn nhẫn, hàm răng vàng khè lộ ra, nước dãi chảy từ khóe miệng, thấm ướt áo, móng tay sắc nhọn run run vì phấn khích.
"Đừng, đừng qua đây!" Shinobu gào lên, giọng run rẩy, tay ôm Thánh Tiễn, mắt đỏ hoe vì ám ảnh quá khứ – Goblin xé toạc cơ thể cô ấy, máu chảy từ đùi, nội tạng suýt lòi ra khi chúng đâm xuyên cơ thể cô ấy; Mith đè cô ấy xuống, cưỡng hiếp cô ấy tàn bạo, dùng dao rạch da cô ấy, máu chảy thành dòng từ ngực, tay hắn bóp cổ cô ấy đến nghẹt thở.
Amith cười ghê tởm, tay đè Shinobu xuống, móng tay sắc nhọn cào xé áo cô ấy – "Xoẹt!" – máu chảy từ những vết rách trên da, thấm đẫm đất, hắn xé toạc quần cô ấy, lộ ra cơ thể trắng bệch đầy vết sẹo từ những lần bị hãm hiếp bởi goblin, máu chảy từ đùi, thấm ướt đất.
"Mày bảo tao phải nghe à, con đĩ này?" hắn ta chế nhạo, giọng lạnh lẽo, tay đâm xuyên hạ bộ cô ấy – "Phập!" – máu phun ra như suối, nội tạng lòi ra ngoài, ruột gan tím tái văng khắp nơi, hắn cưỡng hiếp cô ấy tàn bạo, xương chậu kêu rắc rắc khi hắn thúc mạnh, cơ thể cô ấy co giật dữ dội, máu chảy thành dòng từ hạ bộ.
Shinobu gào lên, nước mắt lăn dài trên má, khuôn mặt méo mó vì đau đớn, máu từ miệng phun ra, thấm ướt đất.
"Đau quá, đau quá, dừng lại đi mà, làm ơn!" cô ấy van xin, giọng lạc đi, tay vùng vẫy trong vô vọng, máu chảy từ đùi thành dòng, nội tạng lòi ra từ hạ bộ, ký ức kinh hoàng ùa về như dao cứa vào tim, cơ thể co giật vì đau và sợ hãi.
Amith bóp cổ cô ấy, khuôn mặt méo mó vì khoái trá, mắt lấp lánh sự tàn nhẫn, móng tay sắc nhọn cắm sâu vào cổ cô ấy, máu chảy từ cổ, thấm ướt tay hắn.
"A, sướng quá, ta ra nè!" hắn ta hét lên, giọng điên loạn, tay siết chặt cổ cô ấy đến mức da tím tái, máu từ miệng cô ấy phun ra, thấm đẫm đất. "Con đĩ nhận lấy tinh dịch của ta!" hắn ta cười lớn, rút ra, tay cầm dao rạch từ âm đạo lên ngực Shinobu – "Xoẹt!" – máu và nội tạng phun ra như suối, ruột gan tím tái văng khắp nơi, tim cô ấy rơi xuống đất, đập yếu ớt rồi ngừng hẳn, xương sườn gãy vụn trắng hếu lẫn trong đống thịt vụn, máu hòa với tinh dịch chảy thành vũng tanh tưởi, thấm đẫm đất. Hắn đâm ma cụ vào ngực cô ấy – "Phập!" – moi tim ra khi nó còn đập, máu phun ra từng đợt, ma cụ hút ấn ký từ máu Shinobu, phát sáng đỏ rực, linh hồn cô ấy gào thét từ trong ma cụ, vang vọng qua khu rừng chết chóc, cơ thể cô ấy gục xuống, máu chảy thành dòng, nội tạng văng khắp nơi, mùi hôi thối nồng nặc xộc lên khiến tôi muốn xé toạc cổ họng.
Miko ôm tôi, cơ thể run bần bật, nước mắt lăn dài trên má, máu từ tay tôi thấm ướt áo cô ấy.
"Khôngggggg!" cô ấy gào lên, giọng lạc đi, mắt mở to kinh hoàng, tay siết chặt tôi, máu chảy từ tay tôi thấm ướt tay cô ấy, cơ thể co giật vì sợ hãi.
Kotsuke ra hiệu, mắt mờ đi vì đau, máu chảy từ miệng, khuôn mặt méo mó vì đau đớn, nước mắt lăn dài trên má.
"Ư… Ư…!" cậu ấy thều thào, tay run run chỉ về phía Miko, máu phun ra từ miệng, thấm đẫm đất, cơ thể co giật vì kiệt sức.
Miko giơ Nhị Kim, tay run run, khuôn mặt đẫm lệ, máu từ tay chảy xuống đất.
"Fire Whale!" cô ấy hét lên, giọng nghẹn ngào, một bánh xe lửa lăn chúng tôi ra xa, máu từ tay cô ấy chảy xuống đất, thấm ướt giày, Kotsuke mỉm cười yếu ớt, hy sinh để chúng tôi có cơ hội trốn thoát, máu chảy từ miệng thấm ướt đất.
Gust lao tới, tay cầm dao rạch ngang miệng Kotsuke – "Xoẹt!" – máu phun ra như suối, lưỡi cậu ấy bị móc ra, đỏ tươi, dính đầy máu, hắn cắt đứt nó – "Phập!" – máu chảy thành vũng, thấm đẫm đất, ném xuống đất như rác, máu từ miệng Kotsuke phun ra từng đợt, thấm ướt áo. Gust đâm tay vào ngực Kotsuke – "Xoẹt!" – moi tim cậu ấy ra, máu phun ra như suối, tim đỏ tươi đập yếu ớt trong tay hắn, hắn bóp nát tim trong tay, máu và thịt vụn chảy qua kẽ tay, ném cho Wyvern – con quái vật ngấu nghiến, xương gãy vụn kêu răng rắc, máu bắn lên mặt tôi, thấm ướt áo, nội tạng văng ra từ miệng nó, rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh. Gust đâm ma cụ vào ngực Kotsuke – "Phập!" – hút ấn ký từ máu cậu ấy, ma cụ phát sáng đỏ rực, linh hồn Kotsuke gào thét từ trong ma cụ, vang vọng qua khu rừng chết chóc, cơ thể cậu ấy gục xuống, máu chảy thành dòng, nội tạng văng khắp nơi, mùi hôi thối nồng nặc xộc lên khiến tôi muốn nôn ra máu.
Miko kéo tôi đến vách núi, nước mắt lăn dài trên má, khuôn mặt trắng bệch, máu từ tay tôi thấm ướt áo cô ấy.
"Hakumo, cậu bị sao vậy hả?" cô ấy hoảng hốt hỏi, giọng run rẩy, tay lắc tôi mạnh, máu từ tay tôi thấm ướt tay cô ấy, nước mắt rơi xuống đất. "Tỉnh táo đi mà, làm ơn!" cô ấy van xin, mắt đỏ hoe, nước mắt hòa với máu trên đất, cơ thể co giật vì sợ hãi. "Làm ơn mà, Hakumo," cô ấy khóc nức nở, khuôn mặt méo mó vì đau đớn, rồi bất ngờ hôn tôi – môi cô ấy ấm áp nhưng run rẩy, máu từ miệng tôi thấm lên môi cô ấy, cơ thể co giật vì đau.
Tôi giật mình, mắt mờ đi, máu trào ra từ miệng, phun ra từng đợt, thấm đẫm áo.
"X… in lỗi, khụ khụ," tôi thì thào, giọng yếu ớt, lòng ấm áp vì nụ hôn của cô ấy, nhưng cơ thể co giật vì đau, máu chảy thành dòng từ tay cụt.
Miko mỉm cười, nước mắt lăn dài trên má, khuôn mặt đẹp đẽ nhưng đầy bi thương, máu từ tay tôi thấm ướt áo cô ấy.
"Không sao mà, chúng ta còn chút thời gian thôi," cô ấy dịu dàng nói, giọng nghẹn ngào, tay vuốt tóc tôi, máu từ tay cô ấy thấm ướt tóc tôi, nước mắt rơi xuống đất. "Hakumo này, cậu biết không, là thanh mai trúc mã từ nhỏ," cô ấy thì thầm, mắt sáng lên niềm hạnh phúc xen lẫn ai oán, nước mắt lăn dài trên má, máu từ tay tôi thấm ướt tay cô ấy. "Tớ đã luôn yêu cậu đó, và lần tỏ tình ở làng, tớ vui lắm đó," cô ấy cười yếu ớt, giọng run rẩy, tay siết chặt tay tôi, máu từ tay tôi chảy xuống đất, thấm ướt móng tay. "Tớ chỉ muốn nói điều này thôi, em yêu anh!" cô ấy nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống má, khuôn mặt méo mó vì đau đớn, máu từ tay tôi thấm ướt áo cô ấy. "Em khóc xấu lắm đúng không, hì," cô ấy cười, giọng run rẩy, mắt mờ đi vì lệ, máu từ tay tôi thấm ướt tay cô ấy, cơ thể co giật vì kiệt sức.
Tôi gượng kéo cô ấy gần hơn, hôn lên trán cô ấy, máu từ miệng tôi thấm lên trán cô ấy, chiếc kẹp tóc rơi xuống đất, lăn vào vũng máu, cơ thể co giật vì đau.
"Khô… ng đâ… u, khụ khụ," tôi thì thào, máu phun ra từ miệng, thấm đẫm ngực, lòng đau đớn vì không thể nói thêm, cơ thể co giật dữ dội, máu chảy thành vũng, thấm đẫm đất.
Venesa xuất hiện – "Ầm!" – đất rung chuyển dưới bước chân cô ta, khuôn mặt méo mó vì khoái trá, mắt lấp lánh sự tàn nhẫn, nước dãi chảy từ khóe miệng, thấm ướt áo, móng tay sắc nhọn run run vì phấn khích.
"Tìm thấy bọn mày rồi," cô ta cười lớn, giọng độc ác, tay cầm ma cụ đỏ rực như máu, máu từ tay chảy xuống đất. "Tình tứ nữa cơ à?" cô ta chế nhạo, mắt đỏ rực như thú đói, hàm răng nghiến chặt, nước dãi phun ra từ miệng, thấm ướt đất. "Yêu nhau lắm cơ đấy, nhưng bây giờ thì chịu chết đi," cô ta gầm lên, tay giơ ma cụ, khuôn mặt méo mó vì điên loạn, máu từ tay chảy xuống đất. "Đầu tiên là thằng chó phế phẩm này," cô ta hét lớn, mắt hằn tia máu, tay tung đòn, móng tay sắc nhọn run run vì phấn khích. "Fire Shot!" cô ta gầm lên, một viên đạn lửa lao về phía tôi, xé tan không khí với tiếng rít ghê rợn, tỏa ra mùi tử khí nồng nặc.
Miko lao tới, dùng thân mình che cho tôi, viên đạn lửa xuyên qua ngực cô ấy – "Phập!" – máu phun ra như suối, nội tạng lòi ra ngoài – ruột gan tím tái văng khắp nơi, tim cô ấy rơi xuống đất, đập yếu ớt rồi ngừng hẳn, xương sườn gãy vụn trắng hếu lẫn trong đống thịt vụn, máu chảy thành dòng từ ngực, thấm đẫm áo tôi, cơ thể cô ấy gục xuống trong tay tôi, máu chảy từ miệng thấm ướt đất.
"T… tốt q… quá rồi," cô ấy thì thào, giọng yếu ớt, mắt mờ đi, nụ cười mãn nguyện trên môi, máu chảy từ miệng thấm ướt đất, cơ thể co giật lần cuối trước khi tắt thở.
Tôi ôm cô ấy, cơ thể cô ấy nguội lạnh, máu từ ngực cô ấy chảy xuống tay tôi, thấm ướt đất, nội tạng từ ngực văng ra, rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh. Venesa bước tới, đâm ma cụ vào ngực Miko – "Phập!" – moi tim cô ấy ra khi nó còn đập, máu phun ra từng đợt, thấm đẫm tay cô ta, ma cụ hút ấn ký từ máu Miko, phát sáng đỏ rực, linh hồn cô ấy gào thét từ trong ma cụ, vang vọng qua khu rừng chết chóc, cơ thể cô ấy gục xuống, máu chảy thành dòng, nội tạng văng khắp nơi, mùi hôi thối nồng nặc xộc lên khiến tôi muốn nôn ra máu. Venesa cười điên loạn, khuôn mặt méo mó, nước dãi chảy từ cằm, thấm ướt áo, máu từ tay chảy xuống đất.
"Sắp lúc chết còn bị Strong Mind à?" cô ta chế nhạo, giọng ghê tởm, mắt lấp lánh sự tàn nhẫn, móng tay sắc nhọn run run vì phấn khích. "Cũng ngưỡng mộ tình yêu hai đứa chúng mày, tao sẽ ban cho một đặc ân," cô ta cười lớn, tay giơ ma cụ, khuôn mặt méo mó vì khoái trá, máu từ tay chảy xuống đất. "Đó là giữ nguyên cơ thể," cô ta gầm lên, triệu ma pháp đóng băng – băng lan ra, bao bọc cơ thể Miko và tôi, máu từ tay tôi đông lại trong băng, lạnh buốt thấu xương, cơ thể co giật vì đau.
Bất chợt – "Rầm!" – một con Chimera lao tới từ bóng tối, hàm răng sắc nhọn ngậm lấy chúng tôi, máu từ miệng nó chảy xuống, thấm ướt băng, mùi hôi thối nồng nặc xộc lên khiến tôi muốn nôn ra máu. Venesa bắn hạ nó – "Xoẹt!" – máu đen phun ra như suối, thấm đẫm đất, tảng băng vỡ tan, cơ thể Miko hóa thành bụi, máu và thịt vụn văng khắp nơi, cánh tay cụt của tôi cũng tan biến, máu chảy thành dòng từ tay cụt, nội tạng từ cánh tay bị xé nát văng ra, rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh. Tôi rơi xuống, trúng thêm một đòn ma pháp – "Phập!" – nội tạng lòi ra ngoài, ruột gan tím tái văng đầy đất, máu phun ra như suối, thấm đẫm cơ thể tôi, xương gãy trắng hếu lộ ra từ những vết rách, tim tôi rơi xuống đất, đập yếu ớt rồi ngừng hẳn, máu chảy thành vũng, thấm đẫm đất. Tôi gục xuống, tay vẫn nắm chặt chiếc kẹp tóc, máu từ tay chảy xuống đất, thấm ướt nó, mắt mờ đi, linh hồn tôi gào thét trong đau đớn khi bị ma cụ hút lấy, vang vọng qua khu rừng chết chóc, lòng tràn đầy hận thù và bi thương. Số phận anh hùng của chúng tôi hóa ra chỉ là một trò hề đẫm máu dưới bàn tay lũ elf độc ác, khung cảnh kinh tởm này – máu, nội tạng, thịt vụn, xương gãy – là lời chứng cuối cùng cho sự tàn nhẫn của chúng, một cơn ác mộng không lối thoát.