Tôi mở mắt giữa tiếng lạch cạch của bánh xe ngựa lăn trên con đường gồ ghề, cơ thể tôi lảo đảo theo từng nhịp rung.
Ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm len qua tấm rèm mỏng, chiếu lên khuôn mặt Miko bên cạnh tôi. Đôi mắt cô ấy khép hờ, lông mi khẽ run như cánh bướm, bàn tay nhỏ nhắn vô thức nắm chặt chiếc kẹp tóc Amethyst tôi tặng ở thủ đô Queenis, như thể nó là thứ duy nhất giữ cô ấy tỉnh táo giữa cơn ác mộng đang rình rập.
Tôi muốn nói gì đó để an ủi, nhưng cổ họng tôi khô khốc, đầu óc quay cuồng vì cơn chóng mặt từ chuyến đi. Dù yếu ớt, tôi vẫn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo với cô ấy, hy vọng che giấu sự bất an đang lớn dần trong lồng ngực – một cảm giác nặng nề, như có thứ gì đó đang rục rịch tỉnh giấc dưới lớp da tôi.
Chúng tôi rời hoàng cung Queenis cùng một thương nhân và ba lính cận vệ do Quốc vương Luis sắp xếp, hướng đến **rừng Raddeis** – khu vực thuộc gia tộc Evera của bá tước Daw. Trên đường, ba lính cận vệ – những bóng hình im lặng trong bộ giáp kín từ đầu đến chân, ánh thép lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng yếu ớt – kể về tình hình nơi đây.
Giọng họ đều đều, không chút cảm xúc, như đang đọc một bản cáo trạng cũ kỹ: Bá tước Daw đang suy tàn, doanh thu từ vùng đất này liên tục tổn thất vì ma vật, khiến gia tộc không còn đủ sức cống hiến cho vương quốc. Bá tước Aman, một kẻ tham lam, đang nhăm nhe chiếm đoạt vùng đất này, đẩy Daw vào đường cùng. Daw sắp rời Queenis, nhường quyền cho em trai – nam tước Madoc – mà không chút tiếc nuối. Một người được nhận nuôi, mang họ Evera nhưng không thực sự thuộc về nó, ông ta dường như chỉ muốn thoát khỏi mớ hỗn loạn này.
Kotsuke ngồi đối diện tôi, tay chống cằm, ánh mắt sắc lạnh như dao. "Nếu bá tước Daw bỏ đi, ai đứng sau việc kiểm soát ma vật ở đây?" cậu ấy lẩm bẩm, đôi mày nhíu chặt, môi mím lại thành một đường thẳng, như đang cố ghép nối những mảnh thông tin rời rạc trong đầu.
Shinobu cắn môi dưới, tay nắm chặt **Thánh Tiễn** – cây cung ánh sáng lấp lánh – đến mức khớp tay trắng bệch. "Có khi nào liên quan đến những thú nhân trong chuồng sắt không?" cô ấy run run hỏi, ánh mắt lướt qua từng người chúng tôi, như tìm kiếm sự đồng tình, đôi vai khẽ co lại vì lo lắng.
Kudo hừ một tiếng, tay đấm mạnh xuống sàn xe khiến nó rung lên một nhịp. "Mấy lão quý tộc đấu đá nhau, kệ mẹ chúng nó. Tao chỉ muốn đập ma vật thôi," cậu ấy gằn giọng, miệng nhếch lên thành một nụ cười hung hãn, nhưng ánh mắt lại thoáng nét căng thẳng, bàn tay siết chặt cán **Tiên Dao** như muốn trút giận.
Tôi không nói gì, đầu óc trôi về hình ảnh những chuồng sắt đầy thú nhân ở thủ đô – ánh mắt van xin của họ như khắc sâu vào tâm trí tôi, khiến tim tôi thắt lại đau đớn. Liệu gia tộc Evera có dính líu không? Hay tất cả chỉ là một phần của cuộc đấu đá mà chúng tôi vô tình bị cuốn vào?
Thương nhân dẫn đường, một gã kỳ cựu trong nghề giao thương và do thám, ngồi ở ghế đánh xe, quấn chặt áo choàng, mũ trùm che kín mặt. Không một mẩu da lộ ra, không một lời thừa thãi – chỉ có tiếng roi ngựa đều đều vang lên giữa không gian ngột ngạt. Tôi thoáng nghĩ, anh ta đang giấu điều gì? Hay chỉ đơn giản là sợ hãi? Ba lính cận vệ cũng chẳng khác – giáp kín mít, im lặng như những cỗ máy, ánh thép lạnh lẽo từ áo giáp khiến tôi rùng mình. Dấu ấn ngọn lửa trên tay tôi khẽ nóng lên, một cảm giác kỳ lạ lan tỏa, như đang cảnh báo điều gì đó mà tôi chưa thể nắm bắt.
Con đường dẫn vào rừng Raddeis chỉ có một lối mòn hẹp, gồ ghề với những tảng đá lởm chởm nhô lên, phủ đầy rêu đen bóng nhẫy như vừa thấm đẫm máu tươi.
Xe ngựa nghiêng ngả liên hồi, bánh xe nghiến lên đá phát ra những tiếng rít khô khốc, xé toạc sự tĩnh lặng. Hai bên đường, những thân cây khô cằn vươn cao, cành lá xơ xác đan xen nhau, tạo thành những hình thù méo mó như những cánh tay gầy guộc giơ lên cầu cứu từ lòng đất.
Không khí nặng nề, ẩm ướt, mang theo mùi đất mục hòa lẫn mùi tanh tưởi của máu khô thấm sâu vào đất, thoảng qua từng cơn gió lạnh buốt khiến da tôi nổi gai. Tán cây dày đặc che kín bầu trời, chỉ để lại vài vệt sáng yếu ớt lọt xuống, tạo thành những mảng sáng tối lập lòe trên mặt đất, như hàng trăm con mắt vô hình đang dõi theo từng bước chân chúng tôi, khiến lòng tôi lạnh toát.
Miko quay sang tôi, đôi mắt trong veo mở to, lông mi khẽ run như cánh bướm. "Hakumo, cậu ổn chứ?" cô ấy dịu dàng hỏi, giọng đầy lo lắng, môi mím lại thành một đường cong nhỏ, tay vô thức siết chặt **Nhị Kim** – đôi gậy phép bằng vàng rực rỡ – như sợ tôi sẽ ngã quỵ bất cứ lúc nào.
Tôi mỉm cười gượng, cố giữ giọng bình tĩnh dù tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. "Tớ ổn, chỉ hơi say xe thôi," tôi đáp, môi khô khốc, nụ cười méo mó, mắt lảng tránh ánh nhìn của cô ấy. Miko của tôi, cô ấy luôn nhận ra khi tôi không ổn, nhưng tôi không muốn làm cô ấy lo thêm.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, bánh xe nghiến lên đá phát ra tiếng rít chói tai, xé tan sự tĩnh lặng khiến tôi giật mình.
"M… Ma vật!" một thương nhân sửng sốt hô hào lên, giọng anh ta lạc đi, khuôn mặt ẩn dưới mũ trùm run rẩy, bàn tay co giật chỉ về phía trước, đôi vai co rúm như muốn quay xe bỏ chạy ngay lập tức.
Tôi nhảy xuống xe, tim đập thình thịch, hơi thở dồn dập như sắp nghẹn lại.
Trước mặt chúng tôi là một **Lord Goblin**, cao lớn, cơ thể gồ ghề đầy sẹo, đôi mắt đỏ rực sáng lên trong bóng tối như hai đốm lửa cháy rừng rực. Tay nó cầm một cây rìu rỉ sét khổng lồ, lưỡi rìu loang lổ máu khô, từng giọt chất lỏng đen nhánh nhỏ xuống đất, bốc khói nghi ngút như acid ăn mòn mọi thứ.
Kotsuke bước lên, ánh mắt sắc lạnh, tay nắm chặt **Bảo Kiếm** – thanh kiếm lấp lánh ánh bạc, sắc bén như ánh trăng.
"Ba người yểm hộ thương nhân! Để bọn tôi lo!" cậu ấy ra lệnh chắc nịch, môi mím chặt, đôi mày nhíu lại đầy quyết đoán, như một chỉ huy thực thụ đứng giữa chiến trường.
Ba lính cận vệ gật đầu, lùi lại phía xe với động tác đồng bộ, giáp sắt lách cách vang lên khô khan.
Tôi rút kiếm, tay hơi run, nhưng nhóm chúng tôi nhanh chóng vào vị trí – một sự phối hợp đã thành thục qua bao trận chiến, như một cỗ máy được mài giũa qua thời gian.
Kudo lao lên, miệng nhếch lên thành nụ cười hung hãn, mắt sáng rực như thú săn mồi.
"Đến đây nào, đồ khốn!" cậu ấy gầm lớn, **Tiên Dao** vung lên, ánh thép cong lóe sáng trong bóng tối, nhắm thẳng vào ngực Lord Goblin, hàm răng nghiến chặt đầy phấn khích như thể đây là khoảnh khắc cậu ấy sống.
Lord Goblin né nhanh, nhưng Kudo xoay người, tung đòn chém ngang, giữ chân nó lại.
Shinobu hét lên, đôi chân lướt nhanh giữa các gốc cây, mái tóc đen bay rối trong gió. "Kiềm nó đi!" cô ấy ra lệnh dứt khoát, mắt sáng lên đầy tập trung, môi mím chặt, tay giơ **Thánh Tiễn** như sẵn sàng tung đòn quyết định.
Miko giơ **Nhị Kim**, ánh sáng ma pháp lóe lên từ đôi gậy phép, khuôn mặt cô ấy rạng rỡ với nụ cười tự tin.
"Boost!" cô ấy hô vang, đôi mắt lấp lánh niềm tin, tay khẽ run vì ma lực dâng trào.
"Tớ đã cải thiện nó rồi, giờ mạnh hơn trước đấy!" cô ấy quay sang tôi, nụ cười dịu dàng như ánh nắng xuyên qua bóng tối, khiến lòng tôi ấm áp giữa không gian lạnh lẽo.
Tôi gật đầu, cảm nhận cơ thể mình nhẹ nhàng hơn, sức mạnh dâng trào như dòng nước ấm chảy qua từng thớ thịt.
Shinobu giơ **Thánh Tiễn**, đôi mắt nheo lại, môi cong lên đầy kiêu hãnh. "Xuyên Tiễn, Trảm Pháp Thần!" cô ấy hét lên sắc bén, tay vững vàng kéo dây cung, mũi tên ánh sáng bắn ra, xuyên thủng cổ Lord Goblin, khuôn mặt cô ấy sáng lên khi thấy đòn trúng đích, một nụ cười thoáng qua đầy thỏa mãn.
Nó gầm lên, âm thanh rung chuyển cả khu rừng, lá khô rơi lả tả như mưa.
Kudo giữ chặt tay nó, hàm răng nghiến chặt, mồ hôi chảy dài trên trán, đôi mắt đỏ ngầu vì gắng sức. Kotsuke lao tới, **Bảo Kiếm** vung lên một đường cong hoàn hảo, đôi mắt cậu ấy lạnh lùng không chút dao động. Đầu Lord Goblin rơi xuống đất, máu đen phun ra như suối, bốc khói nghi ngút, mùi hôi thối lan tỏa khiến tôi phải nín thở.
Kotsuke quay lại, lau lưỡi **Bảo Kiếm**, đôi mày giãn ra, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt. "Hiệu quả hơn trận ở làng Elf nhỉ?" cậu ấy bình thản nói, ánh mắt sáng lên niềm tin vào nhóm, tay cầm kiếm nhẹ nhàng như đang vuốt ve một người bạn cũ.
Shinobu gật đầu, tay chống **Thánh Tiễn** xuống đất, nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi.
"Tớ đã tính được góc bắn chính xác hơn. Còn cậu, Miko?" cô ấy hào hứng hỏi, mắt lấp lánh như trẻ con khoe thành tích, khuôn mặt sáng lên sau trận chiến.
Miko cười rạng rỡ, tay vuốt mái tóc rối, khuôn mặt ửng hồng vì ma lực vừa tiêu hao, tay cầm **Nhị Kim** lấp lánh dưới ánh sáng mờ nhạt. "Boost giờ tăng cả tốc độ lẫn sức mạnh, tớ luyện suốt ba tháng ở làng đấy!" cô ấy tự hào đáp, đôi mắt nhìn tôi như muốn tôi công nhận, khiến lòng tôi ấm áp nhưng cũng thoáng chút tự ti.
Tôi chưa kịp mở miệng, một tiếng gầm rú kinh hoàng bất ngờ vang lên từ xa, mỗi lúc một gần hơn, khiến tim tôi đập mạnh như muốn vỡ ra.
Kotsuke nhíu mày, tay siết chặt **Bảo Kiếm**, ánh mắt trầm xuống như đang chìm vào suy nghĩ sâu thẳm. "Động tĩnh vừa nãy chỉ là rung chấn nhẹ, sao lại có thứ gì đó lớn hơn đến nhanh thế?" cậu ấy trầm thấp lẩm bẩm, môi mím chặt, đôi mày nhíu lại như đang ghép nối thông tin.
"Chẳng lẽ liên quan đến ma thạch rồng mà đoàn Keyja chở?" cậu ấy ngẩng lên, ánh mắt sắc bén quét qua từng bóng cây, như muốn xuyên thấu bóng tối."Vút!" Một âm thanh xé gió lướt qua nhanh đến mức tôi chỉ kịp nghe, dấu ấn ngọn lửa trên tay tôi nóng rực lên, tim đập thình thịch như trống trận.
Kotsuke hét lớn, lao tới đẩy Shinobu ngã nhào xuống đất, khuôn mặt cậu ấy căng thẳng, hàm răng nghiến chặt vì gấp gáp.
"Shinobu, né ra!" cậu ấy ra lệnh dứt khoát, mắt mở to đầy lo lắng, tay siết chặt vai Shinobu khi đẩy cô ấy ra khỏi nguy hiểm.
Một **Chimera** lao xuống từ trên cao – cơ thể ghép từ sư tử, đại bàng và rắn, cái đuôi rắn đầy nọc độc quất mạnh làm mặt đất nứt toác, bụi bay mù mịt như màn sương chết chóc. Đôi cánh đại bàng xòe rộng, che khuất ánh sáng yếu ớt còn sót lại, đôi mắt đỏ rực nhìn Kotsuke với vẻ hận thù cháy bỏng, khiến tôi lạnh sống lưng.
Kotsuke đứng dậy, tay nắm chặt **Bảo Kiếm**, đôi mày nhíu lại, môi mím thành một đường thẳng lạnh lùng. "Là Chimera. Nhanh, mạnh, và nguy hiểm. Có khi nó bị thu hút bởi thứ gì đó quanh đây," cậu ấy trầm tĩnh phân tích, nhưng ánh mắt lóe lên sự nghi ngờ, như đã tìm ra một mảnh ghép quan trọng trong câu đố.
Shinobu đứng dậy, thở hổn hển, tay chống **Thánh Tiễn** xuống đất, mắt mở to đầy kinh ngạc. "Ý cậu là… giống Sói Vương ở rừng Jeda? Ma thạch?" cô ấy run run hỏi, môi mím chặt, ánh mắt lướt qua Kotsuke như cầu cứu một câu trả lời, khuôn mặt trắng bệch vì vừa thoát chết.
Chimera gầm lên, đôi cánh xoay tròn như chuẩn bị tung đòn chết người. Tôi hét lớn, tay giơ lên theo phản xạ, khuôn mặt căng thẳng, mắt mở to vì sợ hãi. "Miko, tường ma pháp!" tôi gấp gáp ra lệnh, giọng lạc đi, mồ hôi chảy dài trên trán, tim đập thình thịch khi thấy lông vũ chuẩn bị bắn ra từ đôi cánh kinh tởm kia.
Miko phản ứng ngay, tay giơ **Nhị Kim**, ánh sáng ma pháp lóe lên rực rỡ, khuôn mặt cô ấy nghiến chặt, mắt sáng rực quyết tâm.
"Light Screen!" cô ấy hét lên chắc nịch, môi cong lên đầy tự tin, tay khẽ run vì ma lực dâng trào. Bức tường ánh sáng hiện ra trước mặt chúng tôi, vững chắc hơn bao giờ hết, như một tấm khiên bất khả xâm phạm.
Chimera tung cơn lốc lông vũ sắc nhọn, chúng đâm vào tường, tiếng va chạm chát chúa vang lên như kim loại va vào đá.
Miko nghiến răng, mồ hôi lăn dài trên trán, đôi mắt sáng rực không rời bức tường. "Tớ đã tăng cường nó rồi, cầm cự được lâu hơn!" cô ấy tự hào hô lên, giọng run run nhưng đầy kiêu hãnh, tay siết chặt **Nhị Kim** như không muốn buông bỏ dù chỉ một giây.
Khi Chimera ngừng tấn công, Kotsuke ra lệnh, ánh mắt lạnh lùng, môi mím chặt như một đường kiếm. "Kudo, dẫn dụ nó! Tớ cắt chân. Miko, Shinobu, bắn vào cánh – làm nó rơi xuống!" cậu ấy dứt khoát chỉ huy, tay chỉ từng người, khuôn mặt không chút dao động, như đã tính toán mọi thứ trong đầu.
Kudo nhếch môi, mắt sáng rực, hàm răng nghiến chặt đầy phấn khích. "Dễ thôi!" cậu ấy hét lớn, nhảy bật lên cao, **Tiên Dao** chém liên hồi, khuôn mặt đỏ bừng vì gắng sức, nụ cười hung hãn không rời môi, như thể cậu ấy sinh ra để đối đầu với những con quái vật như thế này.
Shinobu giơ **Thánh Tiễn**, mắt nheo lại, môi cong lên đầy tập trung. "Thánh Tiễn, Trảm!" cô ấy hét lên sắc lạnh, tay vững vàng kéo dây cung, mũi tên ánh sáng bắn trúng cánh trái Chimera, khuôn mặt cô ấy sáng lên khi thấy hiệu quả, một nụ cười thoáng qua đầy tự tin.
Miko giơ **Nhị Kim**, ánh lửa lóe lên từ đôi gậy phép, khuôn mặt ửng hồng, mắt sáng rực như ngọn lửa cô ấy vừa triệu hồi. "Fire Blast!" cô ấy hô vang, tay khẽ run vì ma lực, ánh mắt lấp lánh khi ngọn lửa trúng cánh phải Chimera, thiêu cháy một phần lông vũ của nó.
Chimera gầm rú, rơi xuống đất với tiếng động kinh hoàng. Tôi giơ tay lên, ánh sáng trắng lóe lên từ dấu ấn, khuôn mặt căng thẳng, mồ hôi chảy dài trên trán. "Phát quang!" tôi khàn khàn hét lên, mắt mở to, tay run run khi ánh sáng bùng phát, làm Chimera chói mắt, đôi cánh của nó khựng lại trong khoảnh khắc.
Kotsuke lao tới, **Bảo Kiếm** vung lên một đường cong hoàn hảo, đôi mắt cậu ấy lạnh lùng, môi mím chặt không chút dao động. Cơ thể Chimera bị chém đôi, máu đen phun ra như suối, bốc khói nghi ngút, mùi hôi thối lan tỏa khiến tôi phải nín thở. Cậu ấy lẩm bẩm, ánh mắt trầm xuống, đôi mày nhíu lại như đang chìm vào suy nghĩ. "Ma vật phối hợp quá tốt… như được điều khiển," cậu ấy trầm thấp nói, khuôn mặt đầy nghi ngờ, tay siết chặt **Bảo Kiếm** như sẵn sàng cho điều tồi tệ hơn.
Một tiếng xào xạc bất ngờ vang lên từ bụi cây, khiến lòng tôi lạnh toát. "Các anh hùng, cẩn thận!" một lính cận vệ hoảng hốt hét lên, giọng lạc đi, đôi vai run rẩy sau lớp giáp, bàn tay nắm kiếm run run như đang sợ hãi điều gì đó kinh khủng hơn cả những gì chúng tôi vừa đối mặt.
Từ bóng tối, một đám ma vật nhỏ lao ra – chuột, nhím, sói – mắt đỏ rực, phối hợp như một đội quân được huấn luyện. Một con chuột nhổ lông nhím ném về phía tôi, tôi giơ kiếm đỡ theo phản xạ, lông xượt qua má để lại một vết xước rát bỏng. "Bọn chúng có linh trí!" tôi hoảng loạn hét lên, khuôn mặt trắng bệch, mắt mở to vì kinh ngạc, tay nắm chặt kiếm lao tới chém con chuột, mồ hôi chảy dài trên trán.
Kotsuke hét lớn, ánh mắt sắc lạnh, tay chỉ về phía đám ma vật như một tướng quân. "Miko, chia ra!" cậu ấy gấp gáp ra lệnh, môi mím chặt, khuôn mặt căng thẳng khi thấy số lượng ma vật tăng lên nhanh chóng, vượt ngoài dự đoán.
Miko gật đầu, tay giơ **Nhị Kim**, ánh lửa lóe lên rực rỡ, khuôn mặt cô ấy nghiến chặt, mắt sáng rực quyết tâm. "Fire Blast!" cô ấy hét lên chắc nịch, tay run run vì ma lực, ánh mắt lấp lánh khi ngọn lửa bùng lên, thiêu rụi đám ma vật trong chớp mắt, khuôn mặt cô ấy sáng lên vì hiệu quả của đòn đánh.
Tôi giơ khiên, khuôn mặt căng thẳng, mồ hôi lăn dài trên trán như mưa. "Grass Shield!" tôi khàn khàn hét lên, mắt mở to khi chất độc xanh rỉ ra từ lông nhím đâm vào khiên, làm nó mục nát ngay tức khắc. "Độc này… giống thứ giết thú nhân trong chuồng sắt!" tôi hoảng hốt hét lên lần nữa, khuôn mặt trắng bệch, tay run run khi nhận ra sự liên kết kinh khủng này.
Kotsuke gật đầu, ánh mắt trầm xuống, môi mím chặt như một đường kiếm. "Có kẻ đứng sau, chắc chắn rồi," cậu ấy trầm thấp khẳng định, tay siết chặt **Bảo Kiếm**, khuôn mặt đầy nghi ngờ, như đã nhìn thấy bóng dáng của một thế lực lớn hơn ẩn trong bóng tối.
Mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội, không một dấu hiệu báo trước, khiến tim tôi như ngừng đập.
Một **Wyvern** khổng lồ xuất hiện từ sâu trong rừng – thân hình rồng với đôi cánh ở chi trước, chân sau sắc nhọn như móng vuốt, đôi mắt vàng rực đầy sát khí quét qua chúng tôi. Nó há miệng, phun ra một cầu lửa khổng lồ mà không chút do dự.
"Đùng!"
Vụ nổ kinh hoàng thổi bay chúng tôi, ngọn lửa đỏ rực liếm qua mọi thứ, biến lối mòn thành biển lửa trong chớp mắt.
Miko hét lớn, tay giơ **Nhị Kim** lên theo phản xạ, khuôn mặt cô ấy hoảng loạn, mắt mở to vì kinh ngạc. "Light Screen!" cô ấy gấp gáp hô lên, giọng run run, tay run rẩy vì ma lực vội vã, ánh mắt lấp lánh khi bức tường ánh sáng hiện ra, giảm bớt phần nào sát thương từ ngọn lửa kinh hoàng.
Dư chấn hất cả nhóm ngã nhào xuống đất. Tôi ngã mạnh, tai ù đi, mắt mờ dần, khuôn mặt trắng bệch vì hoảng hốt, hơi thở dồn dập như sắp nghẹn lại.
Miko nằm cách đó vài mét, máu chảy từ trán xuống má, Kotsuke ôm vai trái với khuôn mặt nhăn nhó, Shinobu ho sặc sụa, tay ôm ngực, còn Kudo thì tay rỉ máu đỏ thẫm, đôi mắt đỏ ngầu vì đau đớn.
Wyvern lao tới, miệng há rộng nhắm thẳng vào tôi, hàm răng sắc nhọn lóe lên trong bóng tối.
Tôi bất động, cơ thể tê liệt vì kiệt sức, nhưng Kudo gượng dậy, ôm lấy tôi và lăn sang bên ngay trước khi hàm răng kinh tởm kia cắn xuống đất.
"Nguy hiểm quá, khụ khụ," cậu ấy ho ra máu, nụ cười nhếch mép méo mó vì đau, tay run run khi đặt tôi xuống đất an toàn. "Lo cho chú mày trước đi," cậu ấy gằn giọng, mắt sáng rực quyết tâm dù khuôn mặt đã trắng bệch vì mất máu.
Miko đứng dậy, khuôn mặt đầy vết xước nhưng đôi mắt sáng rực quyết tâm, tay nắm chặt **Nhị Kim**.
Kotsuke hét lớn, ánh mắt lạnh lùng, tay siết chặt **Bảo Kiếm** dù vai vẫn đang đau. "Này Hakumo, đừng ủ rũ!" cậu ấy ra lệnh chắc nịch, môi mím chặt như một đường kiếm. "Cậu là đồng đội của bọn tớ!" cậu ấy nhấn mạnh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào tôi, như muốn kéo tôi ra khỏi hố sâu tự ti.
Shinobu cười yếu ớt, tay giơ **Thánh Tiễn** lên dù cơ thể run rẩy, khuôn mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt lấp lánh kiên cường. "Xem bọn tớ hạ nó đi!" cô ấy khích lệ, giọng yếu ớt nhưng nụ cười nhẹ đầy quyết tâm, như muốn chứng minh chúng tôi vẫn chưa gục ngã.
Miko quay sang tôi, khuôn mặt dịu dàng dù tóc rối bời, mắt lấp lánh niềm tin, tay cầm **Nhị Kim** run run. "Tớ tin cậu sẽ mạnh hơn thế này," cô ấy dịu dàng nói, giọng run run vì mệt mỏi, tay khẽ nắm chặt chiếc kẹp tóc như muốn truyền sức mạnh cho tôi, ánh mắt cô ấy như ngọn đèn soi sáng bóng tối trong lòng tôi.
Họ lao vào chống trả Wyvern, ngọn lửa phun ra khắp nơi, tiếng gầm rú của nó rung chuyển khu rừng.
Tôi siết chặt tay, dấu ấn ngọn lửa nóng rực trên da, khuôn mặt tôi dần chuyển từ hoảng loạn sang quyết tâm, mắt sáng lên dù cơ thể vẫn run rẩy. "Tớ sẽ không từ bỏ," tôi thì thầm khàn khàn, môi mím chặt như tự nhủ với chính mình, quyết tâm không để các bạn phải chiến đấu một mình.
Nhưng từ sâu trong rừng, tiếng xào xạc bất ngờ vang lên, dày đặc và đáng sợ, như hàng trăm con mắt vô hình đang nhìn chúng tôi từ bóng tối. Wyvern không phải kẻ thù cuối cùng – một mối nguy lớn hơn, tà ác hơn, đang đến gần, và chúng tôi vẫn chưa sẵn sàng.