Chương 9.1: Cuộc Gặp Gỡ

[Khoảng hai tiếng trước khi lên triều tại quán trọ Hakumo thuê]

Ánh bình minh vừa ló dạng, những tia nắng đầu tiên len qua khe cửa gỗ của quán trọ, chiếu lên khuôn mặt còn ngái ngủ của tôi. Tôi mở mắt, khẽ dụi tay, và nhận ra không gian quanh mình đã rộn ràng hơn tôi tưởng. Miko đang ngồi bên cửa sổ, đôi mắt trong veo chăm chú nhìn ra khoảng trời hồng nhạt, còn Shinobu thì cẩn thận gấp gọn chăn chiếu, mái tóc đen dài khẽ đung đưa theo từng cử động. Hai người họ luôn dậy sớm như vậy, như thể ánh sáng ban mai là lời mời gọi không thể chối từ. Trong khi đó, tiếng ngáy đều đều của Shido và Kotsuke vẫn vang lên từ góc phòng, phá tan sự tĩnh lặng mà tôi mong chờ trong buổi sáng.

Tôi ngồi dậy, vươn vai, cảm nhận cơ thể còn chút mỏi nhừ từ những ngày hành trình dài. Như mọi buổi sáng khác, tôi tìm một khoảng sân rộng phía sau quán trọ để luyện kiếm. Những đường kiếm vung lên trong không khí mát lạnh, từng nhát chém xé gió, hòa cùng tiếng thở đều đặn của tôi. Đây không chỉ là bài tập thể lực, mà còn là cách để tôi bắt kịp những người bạn của mình – những người dường như luôn đi trước tôi một bước, dù chỉ là trong suy nghĩ.

Khoảng nửa tiếng sau, khi mặt trời đã nhô cao hơn, Shido và Kotsuke cuối cùng cũng lồm cồm bò dậy, mắt nháy nháy như vừa thoát khỏi một giấc mơ dài. Chúng tôi cùng nhau ăn sáng – một bữa đơn giản với bánh mì nướng, thịt xông khói và trà nóng thơm lừng do Nelia, cô chủ quán trọ, chuẩn bị. Vừa ăn, chúng tôi vừa thu dọn hành lý, trả phòng, chuẩn bị lên đường đến hoàng cung.

"Cảm ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ của quán," Nelia cúi chào, giọng nhẹ nhàng nhưng ấm áp. "Tạm biệt, và hẹn gặp lại."

Tôi mỉm cười đáp lại, trong lòng thầm nghĩ rằng nơi này quả là một điểm dừng chân đáng nhớ. Dịch vụ chu đáo, không gian yên bình – hy vọng hành trình phía trước cũng sẽ dễ chịu như thế này.

[Hành trình đến hoàng cung]

Rời khỏi quán trọ, chúng tôi bước ra con phố tấp nập của thủ đô. Dù là trung tâm của vương quốc Queenis, nơi đây lại mang một vẻ hỗn tạp kỳ lạ – sự giàu có của các thương nhân xen lẫn những góc khuất tối tăm mà ít ai để ý. Chúng tôi hỏi đường đến hoàng cung từ những người dân địa phương, và thật may mắn, họ chỉ dẫn rất nhiệt tình. Một bà lão bán hoa còn vẽ sơ qua bản đồ trên mảnh giấy cũ, chỉ chúng tôi men theo con đường lớn dẫn thẳng đến nơi thiêng liêng nhất của vương quốc.

Hoàng cung Queenis, theo lời kể, không nằm giữa lòng thủ đô như các quốc gia khác. Nó tọa lạc biệt lập trên một ngọn đồi cao, bao quanh là những bức tường đá đồ sộ và rừng cây rậm rạp, như một pháo đài bất khả xâm phạm. Ngay cả giới quý tộc cũng không được phép tự ý đặt chân vào, trừ khi có lời mời chính thức từ Quốc vương. Điều đó khiến tôi vừa tò mò, vừa hồi hộp khi nghĩ đến những gì đang chờ đợi chúng tôi phía trước.

Chúng tôi bước đi trong im lặng, chỉ nghe tiếng giày lẹp kẹp trên con đường lát đá và tiếng chim hót văng vẳng từ xa. Không khí buổi sáng thật dễ chịu, cho đến khi Shinobu đột nhiên dừng lại, giọng cậu ấy run run:

"Các cậu, nhìn kìa… đó có phải là…"

Cả nhóm chúng tôi quay đầu theo hướng tay Shinobu chỉ. Trong một con hẻm nhỏ, khuất sau những gian hàng sầm uất, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt. Tôi cảm thấy dạ dày mình quặn thắt, một cơn buồn nôn dâng lên không kiểm soát được.

Trước mặt chúng tôi là hàng chuồng sắt rỉ sét, nhốt chặt bên trong là những thú nhân thuộc đủ mọi chủng tộc – từ người sói với bộ lông xám xịt đến người cáo với đôi tai cụp xuống thảm hại. Một số kẻ còn thoi thóp thở, ánh mắt đục ngầu đầy tuyệt vọng, trong khi những cái xác đã bắt đầu phân hủy, để lại mùi hôi thối nồng nặc hòa quyện với không khí ẩm ướt của con hẻm. Xung quanh họ là những vòng sắt khắc ký hiệu – dấu hiệu của nô lệ, thứ trói buộc cả thể xác lẫn linh hồn.

Họ bị đối xử như súc vật, bị nhốt lại, bị mua bán như một món hàng không hơn không kém. Tôi từng chứng kiến máu tanh khi chiến đấu với ma thú, từng quen với mùi tử khí trên chiến trường, nhưng cảnh tượng này lại khác. Nó gợi lên một nỗi sợ hãi nguyên thủy, một sự đồng cảm sâu sắc đến đau lòng. Những ánh mắt van xin từ trong chuồng sắt như xuyên thẳng vào tim tôi, khiến tay tôi run rẩy.

"Hakumo… đây là…" Giọng tôi lạc đi, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình bất lực đến vậy.

Miko bất ngờ ôm chặt lấy tôi, vài giọt nước mắt lăn dài trên má cô ấy. "Hakumo… tớ… tớ…" Giọng cậu ấy nghẹn ngào, không thể nói trọn một câu.

"Không sao đâu, Miko," tôi cố gắng an ủi, dù chính tôi cũng đang rối bời. "Rồi chúng ta sẽ giúp họ, khi chúng ta mạnh hơn. Bây giờ… chúng ta chỉ là một nhóm anh hùng non nớt, chưa đủ sức thay đổi chuyện này."

Miko ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe chứa đựng cả sự tiếc nuối lẫn thất vọng. Không chỉ cậu ấy, mà tất cả chúng tôi – Shido, Kotsuke, Shinobu – đều cảm nhận được sự bất lực ấy. Đây là thế giới Fantasy, nơi luật lệ khắc nghiệt và tàn nhẫn hơn chúng tôi tưởng rất nhiều.

Kudo đột nhiên đấm mạnh vào bức tường bên cạnh, gầm lên: "Mất hết cả hứng! Cái thế giới chó má này bị làm sao vậy?"

"Bình tĩnh đi, Kudo," Kotsuke lên tiếng, giọng trầm nhưng đầy lý trí. "Chúng ta nên đến hoàng cung trước. Đây là quy luật của thế giới này – khó chấp nhận thật, nhưng chúng ta chưa thể làm gì. Trừ khi một ngày nào đó, chúng ta đủ mạnh để đứng trên tất cả."

Shinobu cúi đầu, khẽ thì thầm: "Đáng lẽ mình không nên để ý lung tung… xin lỗi các cậu."

"Không phải lỗi của cậu," tôi đáp. "Nếu không thấy hôm nay, thì ngày mai chúng ta cũng sẽ thấy. Cậu đừng tự trách."

Tinh thần cả nhóm chùng xuống rõ rệt. Thế giới quan màu hồng mà chúng tôi từng mơ mộng đã vỡ tan, thay vào đó là một thực tại lạnh lẽo, tàn khốc. Chúng tôi tiếp tục hành trình đến hoàng cung, nhưng bước chân mỗi người đều nặng trĩu, như mang theo gánh nặng của những sinh mệnh bị cầm tù trong con hẻm kia.

Sau một quãng đường dài, hoàng cung cuối cùng cũng hiện ra trước mắt – một công trình tráng lệ với những ngọn tháp cao vút, tường đá trắng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Từ xa, chúng tôi thấy những cỗ xe ngựa lộng lẫy, chạm khắc hoa văn tinh xảo, lần lượt rời khỏi cổng chính. Shinobu reo lên, như cố xua tan nỗi buồn lúc nãy:

"Nhìn kìa, chắc là xe của các bá tước hoặc tướng lĩnh trong triều! Đẹp quá!"

"Ừ, đẹp thật," Miko mỉm cười yếu ớt. "Như trong cổ tích vậy."

Nhưng Kudo, với bản tính bộc trực, nhanh chóng phá tan bầu không khí mơ mộng:

"Nhìn kìa, có người bước ra nữa. Trông như sắp đánh nhau ấy. Tao ngứa tay quá, muốn đập ma thú ngay bây giờ luôn!"

"Cậu thôi cái kiểu thú hoang đi, Kudo," Kotsuke cau mày. "Từ lúc đến đây cậu cứ như thoát khỏi chuồng ấy."

"Hả? Mày nói tao là thú hoang hả, muốn ăn đòn không, Kotsuke?" Kudo gằn giọng, tay đã nắm chặt lại.

Tôi thở dài, chen vào trước khi hai người họ kịp lao vào nhau: "Thôi đi, đứng đây nãy giờ rồi. Tiến vào trong thôi."

Chúng tôi bước đến cổng chính, nhưng ngay lập tức bị hai lính gác chặn lại, giáo mác sáng loáng chĩa về phía trước. "Đứng lại! Đây là hoàng cung của vương quốc Queenis, không phận sự miễn vào!"

Kotsuke bình tĩnh rút ra một mảnh giấy từ Quốc vương Boruth, đưa cho lính gác xem. Người lính liếc qua, lập tức đổi thái độ: "Thất lễ rồi! Thì ra các vị là khách của Quốc vương. Tôi sẽ báo người dẫn các vị vào ngay."

Chỉ vài phút sau, một hầu nữ xinh đẹp trong bộ váy trắng tinh khôi xuất hiện, dẫn chúng tôi qua cổng chính. Bên trong hoàng cung là một khung cảnh như lạc vào tiên giới: những khóm hoa sặc sỡ nở rộ khắp lối đi, hương thơm thoang thoảng quyện vào không khí, và tiếng suối róc rách đâu đó vọng lại.

Chúng tôi không khỏi trầm trồ, tạm quên đi những ám ảnh vừa trải qua.

Chúng tôi được dẫn đến một đại sảnh rộng lớn, nơi Quốc vương Luis ngự trị. Ông ngồi trên ngai vàng cao ngất, thân hình to béo trong bộ long bào thêu rồng vàng, xung quanh là hàng chục thị nữ chăm sóc tận tình.

Điều khiến tôi giật mình là tất cả họ đều là thú nhân – đôi tai nhọn, đuôi dài, ánh mắt cúi gằm đầy服tùng. Sau cảnh tượng trong con hẻm, tôi không thể nhìn họ mà không cảm thấy một nỗi bất an len lỏi.

"Hakumo, này, cậu sao vậy?" Miko lay vai tôi, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

"Không sao," tôi lắc đầu, cố nở một nụ cười gượng gạo. "Chắc tớ hơi mệt thôi."

Quốc vương Luis nhìn xuống chúng tôi, giọng trầm vang: "Các ngươi đến từ vương quốc Elf?"

Kotsuke bước lên, đáp lời: "Đúng vậy, thưa bệ hạ. Chúng tôi được Quốc vương Boruth cử đến để thảo phạt ma vật."

"Vậy là đúng rồi," ông gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng không giấu được sự tò mò. "Chào mừng đến hoàng cung của ta. Ta là Luis, Quốc vương vương quốc Queenis. Theo lời Barashi đại nhân, các ngươi sẽ đến đây, và ta sẽ tiếp đón cho đến khi ngài ấy xuất hiện."

"Barashi?" Kotsuke lẩm bẩm trong đầu. "Ông ta biết trước chúng ta sẽ đến? Người đó là ai mà được gọi là đại nhân, ngay cả Quốc vương cũng kính nể?"

Tôi cũng cảm nhận được điều bất thường. Một linh cảm kỳ lạ trỗi dậy, như thể mọi thứ đang được sắp đặt. Nhưng trước khi tôi kịp suy nghĩ sâu hơn, một luồng gió mạnh bất ngờ thổi qua đại sảnh, mang theo giọng nói nhỏ nhẹ nhưng sắc lạnh: "Hoàn thành rồi."

Cả nhóm giật mình quay lại. Từ trong cơn gió, một bóng dáng dần hiện ra – một tinh linh cổ đại với đôi cánh lấp lánh, mái tóc bạc phất phơ, và cây đàn nhỏ trên tay. Bà mỉm cười, ánh mắt sắc bén quét qua từng người chúng tôi.

"Rất vui được gặp các ngươi, anh hùng," bà nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền. "Ta là Bạo Phong Linh Barashi, tinh linh cổ đại cai trị vương quốc này. Ta đã nghe về các ngươi từ Elan và Quốc vương Boruth, trong một chuyến đi cách đây vài tháng."

Tôi nhíu mày. "Nghe về chúng tôi từ lâu? Ý bà ta là sao?"

Barashi tiếp lời, như đọc được suy nghĩ của tôi: "Lúc đó các ngươi đang luyện tập, nên không gặp ta. Boruth đã sắp xếp để các ngươi đến đây học hỏi, nhưng có vẻ cậu ta còn muốn các ngươi trải nghiệm thực chiến với ma vật. Đơn giản thôi – hãy đến rừng Raddeis, giải quyết đám ma vật đang hoành hành ở đó. Với ta, chúng chẳng là gì, nhưng ta bị ràng buộc bởi lời thề với đại nhân Medius, không được ra tay. Vì vậy, hãy cho ta thấy sức mạnh của các ngươi đi."

Hakumo gật đầu, đáp: "Chúng tôi sẽ cố gắng."

Barashi quay sang Quốc vương Luis: "Luis bệ hạ, sắp xếp người dẫn họ đi. Càng sớm càng tốt."

"Vâng, thưa Barashi đại nhân," Quốc vương cúi đầu đáp.

Chúng tôi được đãi một bữa ăn hoàng gia fđầy ắp món ngon, sau đó nghỉ ngơi trong những căn phòng sang trọng của hoàng cung. Tôi nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, nhưng tâm trí vẫn không ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra – từ cảnh tượng kinh hoàng trong con hẻm đến nụ cười bí ẩn của Barashi. Bà ta thân thiện, nhưng sao tôi vẫn cảm thấy bất an?

Ngày mai, chúng tôi sẽ lên đường đến rừng Raddeis, cùng một thương nhân và ba vệ sĩ hoàng gia. Tôi hy vọng chuyến đi này sẽ suôn sẻ, nhưng sâu thẳm trong lòng, linh cảm về một thử thách lớn hơn vẫn không ngừng ám ảnh tôi.