Chương 9: Xung Đột Trong Đất Nước

[Tại thủ đô vương quốc Qeenis, Cung điện Kazzatse]

Thủ đô Qeenis rực rỡ dưới ánh nắng ban mai, một bức tranh sống động của sự phồn vinh và hỗn loạn. Những con đường lát đá trắng lấp lánh như ngọc trai, phản chiếu ánh sáng thành những vệt sáng lung linh, dẫn lối cho hàng ngàn lữ khách, thương nhân, và mạo hiểm giả chen chúc qua lại. Hai bên đường, những gian hàng san sát nhau như một khu rừng vàng bạc, bày bán đủ thứ trên đời: những tấm vải lụa đỏ rực thêu chỉ vàng óng ánh, những thanh kiếm rèn từ thép ma thuật lóe sáng như ngọn lửa, và những quầy thức ăn tỏa mùi thơm ngào ngạt – mùi bánh mì mới nướng hòa quyện với gia vị cay nồng từ những nồi súp lớn, khói trắng nghi ngút bay lên như những linh hồn đang nhảy múa. Trên cao, những tấm vải màu đỏ, vàng, và xanh lam căng ngang qua các con phố, đung đưa trong gió, tạo thành một mái che rực rỡ như vầng hào quang của vương quốc thương buôn vĩ đại này.

Tiếng cười nói, tiếng rao hàng, và tiếng vó ngựa vang lên không ngớt, hòa quyện thành một bản giao hưởng của sự sống, nhưng ẩn sâu trong đó là một luồng khí ma mị không thể xua tan. Những ngọn đèn ma thuật lơ lửng trên không, lấp lánh như những con mắt vô hồn quan sát từng bước chân, và từ những con hẻm tối, tiếng thì thầm về chợ đen buôn bán thú nhân vang lên, như lời nguyền rủa len lỏi giữa ánh sáng rực rỡ. Qeenis không chỉ là đất nước của vàng bạc, mà còn là nơi bóng tối ngự trị, núp dưới lớp áo hoa lệ.

Giữa lòng thủ đô, Cung điện Kazzatse hiện lên như một viên ngọc đen khổng lồ giữa biển ánh sáng. Những bức tường đá đen bóng cao ngất, khắc đầy hoa văn cổ xưa về chiến tranh và nghi thức máu, phản chiếu ánh nắng thành những vệt sáng đỏ rực như máu tươi. Những ngọn tháp nhọn hoắt vươn lên bầu trời, treo những lá cờ phượng hoàng vàng tung bay kiêu hãnh, nhưng gió thổi qua lại phát ra âm thanh rít lên như tiếng khóc của những linh hồn bị giam cầm. Bên trong đại sảnh, những cột trụ khổng lồ phủ bụi tro, những tấm thảm đỏ thẫm loang lổ vết cháy, và ánh sáng từ ngọn đuốc lập lòe như hơi thở của một con quái vật đang ngủ yên, tạo nên một không gian vừa uy nghi vừa ám ảnh.

Quốc vương Luis bước ra từ hậu cung, áo choàng xanh đậm thêu chỉ vàng rách viền phất phơ, vương miện ngọc xanh trên đầu tỏa ra luồng ma lực yếu ớt, như đang hút lấy sự sống từ không khí nặng nề. Đằng sau ông, đoàn nữ hầu với đôi mắt vô hồn lặng lẽ di chuyển, tay cầm khay bạc đựng rượu đỏ sóng sánh như máu, ánh sáng lấp lánh trên bề mặt như những linh hồn đang giãy chết. Ông bước lên ngai vàng, đôi mắt xanh lam sắc lạnh quét xuống đám tể tướng và binh sĩ đang cúi đầu, giọng trầm thấp vang vọng như tiếng vọng từ vực thẳm:

"Chúng thần diện kiến bệ hạ!" đám đông đồng thanh, âm thanh khô khốc như tiếng xương va chạm.

"Đứng lên," Luis đáp, tay chống nạnh, ánh mắt nghiêm nghị như lưỡi dao sẵn sàng cắt qua mọi dối trá.

Luis ngồi xuống ngai vàng, cảm giác lạnh lẽo từ đá đen xuyên qua áo choàng, như một lời nhắc nhở về gánh nặng quyền lực mà ông mang. Ông không còn là vị vua trẻ trung đầy nhiệt huyết của những ngày đầu trị vì; giờ đây, ông mệt mỏi, bị giằng xé giữa lòng trung thành với thần dân và nỗi nghi ngờ về những kẻ dưới trướng. Ông biết Qeenis đang đứng trên bờ vực của sự hỗn loạn – ma thú, âm mưu, và cả những lời thì thầm về một thế lực cổ xưa. Ông cần kiểm soát, cần chứng minh quyền lực của mình, nhưng sâu trong lòng, ông sợ hãi – không phải ma thú, mà là thứ gì đó lớn hơn, tà ác hơn, đang rình rập từ bóng tối.

"Ta được báo rằng vùng giáp biên giới bị ma thú tấn công, xâm chiếm lãnh thổ, dân chúng kêu cứu trong tuyệt vọng," Luis nói, giọng lạnh lùng nhưng ẩn chứa cơn giận đang âm ỉ. "Đó là đất của Bá tước Daw, đúng không? Ngươi đã làm gì để ngăn chặn?"

Không khí trong đại sảnh chùng xuống, nặng nề như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về một góc tối, nơi Bá tước Evera Daw bước ra. Ông mặc bộ quân phục bạc thêu hiệu bá tước, mái tóc bạch kim lòa xòa che đi vết sẹo chéo trên mắt trái – dấu vết của một trận chiến cũ mà ông không bao giờ kể. Ông khụy một gối, giọng run rẩy nhưng cố giữ vẻ kiên định:

"Thưa bệ hạ, thần đã cử thương nhân gia tộc đến các vương quốc lân cận cầu cứu mạo hiểm giả. Một vài tổ đội đã nhận nhiệm vụ, nhưng họ chưa đến. Trong vài ngày tới, họ sẽ có mặt. Xin bệ hạ yên tâm."

Daw cúi đầu, tim đập thình thịch trong lồng ngực, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Ông biết mình đang đứng trên lằn ranh sinh tử – không chỉ là sự sống, mà là danh dự của gia tộc Evera. Ông không phải kẻ tham lam hay yếu kém như Luis nghĩ; ông đã cố gắng hết sức để bảo vệ vùng đất nghèo khó của mình, nhưng ma thú ngày càng hung hãn, vượt xa khả năng của đám binh sĩ ít ỏi dưới trướng. Ông sợ hãi – sợ mất tất cả, sợ gia tộc nhỏ bé của mình bị xóa sổ, và trên hết, sợ ánh mắt khinh miệt từ những kẻ như Aman, người luôn rình rập để giẫm đạp lên ông.

Luis đập tay xuống tay vịn ngai vàng, tiếng vang chói tai như tiếng sét. Mắt ông rực lên cơn thịnh nộ, giọng gầm lên:

"Yên tâm? Ngươi bảo ta yên tâm khi đất ngươi cai quản ngập trong máu và lửa? Binh sĩ của ngươi đâu? Một đám ma thú mà không dẹp nổi sao? Bá tước ăn hại, cùng đám lính vô dụng của ngươi, chỉ biết ngồi nhìn dân chúng chết dần!"

Ông ngừng lại, ánh mắt như lưỡi dao đâm thẳng vào Daw, giọng trầm xuống đầy khinh miệt:

"Doanh thu vùng đó năm nào cũng thấp nhất vương quốc. Ta nghi ngờ ngươi không chỉ yếu kém, mà còn ăn chặn tiền của Qeenis, Bá tước Daw!"

Daw tái mặt, tay run rẩy, mồ hôi thấm đẫm quân phục. Ông cúi thấp hơn, giọng lạc đi trong hoảng loạn:

"Thưa bệ hạ, xin ngài cho gia tộc Evera một cơ hội! Thần thề sẽ dẹp sạch ma thú, tăng doanh thu. Thần luôn dâng mình cho Qeenis, không dám ăn chặn hay lười biếng. Xin bệ hạ bớt giận!"

Từ đám đông, Tể tướng Aman bước ra, bộ áo choàng đen thêu chỉ vàng phất phơ, ánh mắt sắc lạnh ẩn sau nụ cười nham hiểm:

"Bệ hạ anh minh, nể tình Bá tước Daw từng cống hiến, xin cho gia tộc nhỏ bé của ông ta một cơ hội cuối. Nhưng nếu vẫn thất bại, thần đề nghị khai trừ gia tộc Evera, giao vùng đất đó cho gia tộc Aman. Thần cam đoan sẽ quản lý tốt hơn gấp trăm lần tên vô dụng kia."

Aman đứng đó, ánh mắt khinh bỉ liếc qua Daw, khóe môi nhếch lên như một con cáo ngửi thấy mùi máu. Trong lòng ông ta, niềm kiêu hãnh và tham vọng cháy bỏng như ngọn lửa không bao giờ tắt. Ông xem Daw như một con mồi yếu ớt, một kẻ cản đường giấc mơ quyền lực của gia tộc Aman. Ông không thật lòng xin cho Daw cơ hội – đó chỉ là màn kịch để đẩy đối thủ vào góc chết, để khi Daw thất bại, ông sẽ dễ dàng chiếm lấy vùng đất Raddeis, biến nó thành bàn đạp cho âm mưu lớn hơn: vươn tới ngai vàng của Luis.

Luis gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám quan lại, tiếp tục hỏi về tình hình trong nước. Nhưng giữa lúc đó, một cơn gió ấm áp bất ngờ ùa vào đại sảnh, mang theo hương hoa dại và ánh sáng rực rỡ, làm những ngọn đuốc lập lòe bừng sáng như được tiếp thêm sức sống. Cơn gió ngưng tụ giữa đại sảnh, hóa thành một hình bóng rực rỡ: Barashi – Tinh Linh Cổ Đại bảo hộ Qeenis. Hắn hiện ra với vẻ ngoài thuần khiết, đôi cánh trắng bạc lấp lánh như ánh nắng ban mai, mái tóc bạc dài óng ánh như dòng suối dưới ánh trăng, và đôi mắt vàng rực ấm áp như ngọn lửa mùa xuân. Trong tay hắn là một cây đàn hạc nhỏ, những sợi dây rung lên phát ra âm thanh trong trẻo, như tiếng chim hót giữa rừng sâu. Nụ cười trên môi hắn rạng rỡ, mang lại sức sống tươi vui, nhưng trong ánh mắt vàng rực ấy, một tia nham hiểm lóe lên, như lưỡi dao ẩn dưới lớp lụa mềm.

"Thần dân Qeenis, tham kiến Barashi đại nhân!" đám đông đồng thanh, giọng run rẩy pha lẫn ngưỡng mộ.

"Đứng lên," Barashi đáp, giọng nhẹ nhàng như làn gió xuân, nhưng ẩn chứa một sắc thái bí ẩn khiến lòng người bất an.

Barashi lơ lửng giữa không trung, đôi cánh khẽ đập, những sợi lông vũ trắng tinh rơi xuống sàn đá, tỏa ra ánh sáng dịu dàng như những ngôi sao nhỏ. Hắn nhìn xuống đám người với ánh mắt vừa ấm áp vừa lạnh lùng, như một vị thần ban phước nhưng cũng sẵn sàng giáng họa. Trong lòng, hắn không hoàn toàn là kẻ bảo hộ – hắn muốn duy trì sự cân bằng của Qeenis, nhưng đồng thời, một phần tà ý trong hắn khao khát thử nghiệm, muốn xem con người sẽ phản ứng thế nào khi đứng trước lằn ranh của sự sống và cái chết. Những "tài năng trẻ" mà hắn nhắc đến không chỉ là cứu tinh – chúng là quân cờ trong một ván bài lớn hơn mà hắn đã sắp đặt từ rất lâu.

Hắn quét ánh mắt vàng rực qua đại sảnh, dừng lại trên Bá tước Daw:

"Ta nghe tất cả từ nãy giờ. Ma thú hoành hành ở rừng Raddeis, đất của ngươi, đúng chứ, Daw?"

Daw ngẩng lên, gương mặt tái nhợt, giọng lắp bắp:

"V… vâng, thưa Barashi đại nhân. Thần đã cử người kêu gọi mạo hiểm giả, và họ—"

"Đủ rồi," Barashi ngắt lời, nụ cười trên môi vẫn rạng rỡ, nhưng ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh. "Ngươi không cần lo nữa. Ta đã liên lạc với vương quốc Elf. Họ gửi đến vài tài năng trẻ – những kẻ đáng tin hơn đám thương nhân vô dụng của ngươi."

Hắn cười khẽ, âm thanh trong trẻo như tiếng chuông bạc, nhưng mang theo một sắc thái nham hiểm:

"Bọn chúng đã đến Qeenis. Sẽ sớm diện kiến thôi. Luis, nhớ đón tiếp cẩn thận. Đó là khách của ta."

Nói xong, Barashi vung tay, cây đàn hạc rung lên một âm thanh ngọt ngào, và cơ thể hắn tan biến thành một luồng ánh sáng rực rỡ, để lại những sợi lông vũ trắng lơ lửng trong không khí, rơi xuống sàn đá như những cánh hoa dại. Đại sảnh chìm trong im lặng, nhưng không khí không còn nặng nề – thay vào đó là một cảm giác kỳ lạ, vừa nhẹ nhõm vừa bất an. Luis thở dài, đứng dậy, giọng mệt mỏi ra lệnh bãi triều, chỉ thị binh sĩ để ý những kẻ lạ mặt tiến vào cung điện. Các tể tướng và bá tước nhanh chóng rời đi, chỉ còn Bá tước Daw đứng thất thần, ánh mắt trống rỗng như một kẻ mất hết hy vọng.

"Đúng là tên thất bại," Aman thì thầm, giọng đầy khinh miệt khi lướt qua Daw, ánh mắt lóe lên sát khí.

"Ngài cẩn trọng lời nói, thưa Tể tướng Aman," Daw đáp, giọng khàn khàn, tay siết chặt đến mức móng tay đâm vào da chảy máu.

Hai người rời đi, sát khí tỏa ra như hai con thú sẵn sàng lao vào nhau.

[Góc nhìn của Tể Tưởng Aman]

Ta bước ra khỏi cung điện, ánh nắng rực rỡ của Qeenis chiếu lên áo choàng đen, nhưng không xua tan được tham vọng cháy bỏng trong lòng. Ta nhìn về phía xa, nơi rừng Raddeis đang chìm trong bóng tối của ma thú, và mỉm cười nham hiểm. Bá tước Evera Daw – tên tạp chủng đó – sẽ sớm sụp đổ dưới tay ta. Gia tộc Evera yếu ớt của hắn không xứng đáng cai quản vùng đất ấy. Nó phải thuộc về gia tộc Aman, với sức mạnh và tham vọng của ta. Ta đã âm thầm phá hoại hắn từ lâu – cắt nguồn thương mại, tung tin đồn, và giờ đây, ta sẽ chờ hắn thất bại trước ma thú để giẫm đạp lên đống tro tàn của hắn. Nhưng Barashi… nụ cười rạng rỡ của hắn khiến ta cảm thấy một luồng khí kỳ lạ. Hắn không đơn thuần là vị thần bảo hộ – hắn đang giấu một âm mưu, và ta phải tìm cách lợi dụng nó trước khi chính ta trở thành con mồi.