Sau nhiều ngày băng qua những con đường gồ ghề, những cánh đồng lúa vàng óng ánh, và những khu rừng Jeda đầy nguy hiểm, chúng tôi cuối cùng cũng đến được cổng thành của thủ đô Qeenis. Bức tường thành cao ngất, được xây từ những khối đá xám khổng lồ, phủ đầy rêu xanh và những vết nứt thời gian, như một người khổng lồ già nua đứng sừng sững giữa đất trời, bảo vệ cả một vương quốc.
Trên đỉnh tường, những lá cờ màu xanh lam thêu hình chim phượng hoàng vàng rực tung bay trong gió, phát ra những âm thanh phần phật, như một lời chào đón đầy kiêu hãnh. Cánh cổng sắt đồ sộ, với những hoa văn chạm khắc hình lá cây và hoa dại, mở rộng, để lộ một khung cảnh nhộn nhịp bên trong, như một thế giới hoàn toàn khác biệt so với những gì chúng tôi đã trải qua.
Nhóm chúng tôi, cùng với đoàn thương nhân của Fruc, dừng lại trước cổng thành. Những binh lính mặc giáp bạc, tay cầm giáo dài, ánh mắt sắc lạnh, chặn chúng tôi lại, giọng họ trầm thấp nhưng đầy uy quyền:
"Xuất trình giấy tờ chứng minh thân phận. Không có giấy phép, không ai được vào thành."
Kotsuke bước lên, ánh mắt cậu ấy bình tĩnh, lấy từ trong túi ra một cuộn giấy da cũ kỹ, được đóng dấu bằng sáp đỏ với biểu tượng của vương quốc Snayf – một chiếc lá bạc bao quanh một viên ngọc xanh. Đó là giấy phép thông hành mà Quốc vương Boruth đã cấp cho chúng tôi trước khi rời vương quốc Snayf, chứng minh thân phận của chúng tôi là những anh hùng dị giới được triệu hồi.
Kotsuke bước lên, ánh mắt cậu ấy bình tĩnh, lấy từ trong túi ra một cuộn giấy da cũ kỹ, được đóng dấu bằng sáp đỏ với biểu tượng của vương quốc Snayf – một chiếc lá bạc bao quanh một viên ngọc xanh. Đó là giấy phép thông hành mà Quốc vương Boruth đã cấp cho chúng tôi trước khi rời vương quốc Snayf, chứng minh thân phận của chúng tôi là những anh hùng dị giới được triệu hồi.
"Đây là giấy phép thông hành của chúng tôi," Kotsuke nói, giọng trầm thấp, ánh mắt nhìn thẳng vào viên chỉ huy binh lính.
Viên chỉ huy cầm cuộn giấy, mở ra xem, ánh mắt ông ta ánh lên sự ngạc nhiên khi nhìn thấy dấu ấn của Quốc vương Boruth. Ông ta gật đầu, giọng nhẹ nhàng hơn:
"Được rồi, các ngươi có thể vào. Chào mừng đến với thủ đô Qeenis."
Fruc, đứng bên cạnh chúng tôi, nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt ông ta ánh lên sự biết ơn. Ông ta cúi đầu, giọng trầm ấm:
"Cảm ơn đã hộ tống chúng tôi. Nếu có gì cần giúp đỡ, các vị có thể đến thương hội của chúng tôi để yêu cầu."
Shinobu, đứng cạnh tôi, khoanh tay, nở một nụ cười nhạt, giọng cô ấy nhẹ nhàng nhưng có chút bông đùa:
"Tiện đường thôi, không có gì đáng quan trọng đâu."
Tôi nhìn Fruc và đoàn thương nhân của ông ta dần khuất bóng sau cánh cổng, nhưng trong lòng vẫn còn chút nghi ngờ về Ignis – chủ thương hội với thái độ cau có và ánh mắt đầy cảnh giác. Viên ma thạch rồng mà họ vận chuyển, thứ thu hút lũ quái vật, vẫn là một bí ẩn lớn trong lòng tôi. Nhưng giờ không phải lúc để nghĩ về điều đó. Chúng tôi có nhiệm vụ quan trọng hơn: diện kiến Quốc vương Qeenis để báo cáo về vấn đề ma vật, tìm hiểu về lũ Goblin bất tử, và ngăn chặn nạn buôn bán thú nhân.
Chúng tôi bước qua cánh cổng, và ngay lập tức, một khung cảnh đầy ắp nhộn nhịp đập vào mắt tôi, như một cơn sóng cảm xúc cuốn lấy cả tâm hồn. Thủ đô Qeenis không hổ danh là đất nước của giao thương. Con đường chính, lát đá trắng mịn, rộng lớn và đông đúc, với hàng trăm người qua lại, từ những thương nhân mặc áo choàng lụa sặc sỡ, những mạo hiểm giả với áo giáp và vũ khí lấp lánh, đến những người dân bình thường trong trang phục vải thô, tay xách những giỏ hàng đầy ắp rau củ và hoa quả. Hai bên đường, những gian hàng san sát nhau, bày bán đủ thứ trên đời: từ những món trang sức lấp lánh ánh ngọc, những thanh kiếm được rèn tinh xảo, đến những quầy thức ăn tỏa mùi thơm nức mũi – mùi bánh mì mới nướng, thịt nướng xì xèo trên than hồng, và cả mùi gia vị cay nồng từ những nồi súp lớn.
Trên cao, những tấm vải màu đỏ, vàng, và xanh lam được căng ngang qua các con phố, tạo thành những mái che rực rỡ, đung đưa trong gió, như những cánh buồm nhỏ giữa lòng thành phố. Tiếng cười nói, tiếng rao hàng, và tiếng vó ngựa vang lên không ngớt, hòa quyện thành một bản giao hưởng của sự sống, khiến tôi cảm thấy vừa choáng ngợp, vừa phấn khích. Nhưng xen lẫn trong không khí nhộn nhịp ấy, tôi vẫn cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo, như một lời cảnh báo rằng thủ đô này không chỉ có ánh sáng, mà còn ẩn chứa những bóng tối nguy hiểm – những khu chợ đen buôn bán thú nhân, những âm mưu của Hắc tộc, và cả những bí mật mà chúng tôi chưa khám phá.
"Hakumo, nhìn kìa!" Miko đột nhiên lên tiếng, giọng cô ấy đầy hào hứng, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
"Hả?" Tôi quay sang, ánh mắt theo hướng tay cô chỉ.
Miko đang chỉ vào một gian hàng trang sức nhỏ, nằm nép mình giữa hai quầy bán vải. Trên bàn gỗ cũ kỹ, những món trang sức được bày trí tinh tế, lấp lánh dưới ánh nắng: những chiếc vòng cổ bằng ngọc bích xanh thẳm, những chiếc nhẫn bạc khắc hoa văn tinh xảo, và cả những chiếc kẹp tóc được đính đá quý. Nhưng thứ thu hút ánh mắt tôi nhất là một chiếc kẹp tóc hình bán nguyệt, được làm từ đá Amethyst – một loại đá màu tím nhạt, trong suốt, lấp lánh như ánh trăng rằm soi chiếu xuống mặt hồ tĩnh lặng. Trên chiếc kẹp, những sợi lông vũ trắng tinh khôi, mềm mại như mây, được đính tỉ mỉ, đung đưa nhẹ nhàng trong gió, như những cánh chim nhỏ đang bay lượn. Ánh đá Amethyst phản chiếu ánh nắng, tạo thành những vệt sáng lung linh, như những ngôi sao nhỏ rơi xuống từ bầu trời, mang theo một vẻ đẹp mộc mạc nhưng thanh thoát, như chính con người Miko – dịu dàng, thuần khiết, nhưng cũng đầy sức sống.
Chiếc kẹp tóc ấy, như một lời thì thầm của định mệnh, khiến tim tôi đập thình thịch. Tôi nhìn Miko, ánh mắt cô sáng lấp lánh, gò má ửng hồng vì hào hứng, và tôi biết, nó sinh ra để thuộc về cô – để làm nổi bật vẻ đẹp của cô, để trở thành một phần ký ức của chúng tôi trong thế giới khắc nghiệt này.
"Đẹp ha, cậu muốn mua nó không, Miko?" Tôi hỏi, giọng nhẹ nhàng, ánh mắt không rời khỏi cô, tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Miko quay sang, đôi mắt cô sáng rực, gò má đỏ ửng, giọng ríu rít: "Ừ, tớ thích lắm, Hakumo!"
Tôi mỉm cười, nắm tay cô, kéo cô lại gần gian hàng. Bàn tay cô nhỏ bé, ấm áp, nằm gọn trong tay tôi, như một lời hứa rằng tôi sẽ luôn ở bên cô, dù thế giới này có nguy hiểm đến đâu. Người bán hàng, một bà lão Elf với đôi tai nhọn và mái tóc bạc trắng, nở một nụ cười hiền từ, giọng bà ấm áp:
"Chàng trai trẻ, cậu muốn mua chiếc kẹp này cho cô gái của mình sao? Nó được làm từ đá Amethyst, mang ý nghĩa của sự thuần khiết và bảo vệ. Những sợi lông vũ là lông của chim phượng hoàng non, biểu tượng của sự tái sinh và hy vọng. Rất hợp với cô gái này đấy."
Lời nói của bà lão, như một lời tiên tri, khiến tôi cảm thấy chiếc kẹp tóc này không chỉ là một món trang sức, mà còn là một biểu tượng – biểu tượng của tình yêu, của sự bảo vệ, và của hy vọng rằng chúng tôi sẽ vượt qua mọi thử thách để trở về thế giới cũ. Tôi gật đầu, lấy ra 2 đồng bạc từ túi tiền mà Quốc vương Boruth đã cấp, đưa cho bà lão. Sau khi nhận chiếc kẹp, tôi quay sang Miko, nhẹ nhàng cài nó lên mái tóc đen dài của cô.
Những sợi lông vũ trắng mềm mại đung đưa, ánh đá Amethyst lấp lánh dưới ánh nắng, như một ánh trăng nhỏ soi chiếu lên gương mặt Miko. Chiếc kẹp tóc, với hình bán nguyệt và những sợi lông vũ, như một vầng trăng rằm ôm lấy những cánh chim nhỏ, làm nổi bật vẻ đẹp của cô – một thiếu nữ đôi mươi, thuần khiết, xinh đẹp, và đầy sức sống. Tôi nhìn cô, tim đập thình thịch, như muốn tan chảy. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy cả thế giới như ngừng lại, chỉ còn lại tôi và cô, dưới ánh nắng rực rỡ của thủ đô Qeenis, với chiếc kẹp tóc như một lời hứa thầm lặng rằng tôi sẽ luôn bảo vệ cô, dù có phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm.
"Cậu đẹp lắm, Miko," tôi thì thầm, giọng run rẩy, không giấu được cảm xúc, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, như muốn khắc sâu hình ảnh này vào trái tim.
Miko đỏ mặt, cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ, nhưng đầy hạnh phúc: "Cảm ơn cậu, Hakumo… Tớ sẽ giữ nó mãi mãi."
"Ớn lạnh với hai người luôn đó, thôi đi tìm nơi dừng chân đi, hai đôi tình nhân trẻ!" Shinobu đột nhiên chen vào, giọng cô ấy đầy bông đùa, ánh mắt lườm chúng tôi, nhưng khóe môi lại nhếch lên một nụ cười tinh nghịch.
"Cậu lại vậy nữa rồi, bọn tớ chỉ xem hàng chút thôi mà!" Miko phản ứng, gò má cô đỏ ửng, giọng hơi hờn dỗi, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự vui vẻ.
Tôi lườm Shinobu, thầm nghĩ: Cô ấy lúc nào cũng phá đám những khoảnh khắc đẹp của chúng tôi! Nhưng tôi không nói ra, chỉ thở dài, nắm tay Miko, kéo cô đi theo nhóm.
"Nè, 3 người các cậu, đằng kia có quán trọ kìa!" Kotsuke gọi lớn, giọng cậu ấy vang lên từ phía trước, tay chỉ về một tòa nhà lớn nằm ở góc phố.
"Được! Bọn tớ lại ngay!" Tôi đáp, giọng hào hứng, kéo Miko chạy theo, ánh mắt vẫn không rời khỏi chiếc kẹp tóc trên mái tóc cô, như một ánh trăng nhỏ soi đường cho tôi trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm này.
Quán trọ hiện ra trước mắt, sừng sững như một lâu đài nhỏ giữa lòng thủ đô. Tòa nhà ba tầng, được xây từ gỗ sồi nâu sẫm, với những khung cửa sổ lớn, trên đó treo những chậu hoa dại màu tím nhạt, đung đưa trong gió. Mái nhà dốc, lợp ngói đỏ, với một ống khói nhỏ bốc khói nghi ngút, mang theo mùi thơm của bánh mì mới nướng và thịt hầm. Trên cánh cửa chính, một tấm bảng gỗ khắc dòng chữ "Quán Trọ Phượng Hoàng" bằng những nét chữ uốn lượn, bên cạnh là hình vẽ một con phượng hoàng vàng rực, như biểu tượng của thủ đô Qeenis. Tôi nhìn tòa nhà, cảm giác như nó chỉ có thể xuất hiện trong những tựa game nhập vai mà tôi từng chơi, nhưng giờ đây, nó hiện hữu ngay trước mắt, sống động và chân thực đến từng chi tiết.
Chúng tôi bước vào, và ngay lập tức, một cô gái thú nhân với đôi tai mèo nhọn và mái tóc nâu dài chào đón chúng tôi. Cô ấy mặc một bộ đồ hầu gái màu đen trắng, với chiếc tạp dề nhỏ đính ren, ánh mắt sáng lấp lánh, nụ cười rạng rỡ:
"Chào mừng quý khách! Quý khách muốn gì? Ăn uống, đặt phòng nghỉ, hay là dịch vụ gái?"
Tôi sững sờ, không tin vào tai mình. Dịch vụ gái? Ý cô ấy là gì chứ? Tôi liếc nhìn Kotsuke và Kudo, cả hai đều đỏ mặt, ánh mắt lúng túng. Miko thì nghiêng đầu, ánh mắt ngây thơ, như chưa hiểu chuyện gì. Shinobu, ngược lại, nhếch môi cười, ánh mắt cô ấy ánh lên sự tinh nghịch, như thể cô đã biết về những thứ này từ trước.
Kotsuke, cố gắng giữ bình tĩnh, lên tiếng:
"Chúng tôi muốn qua đêm ở đây. Không biết còn phòng trống nào không?"
Tôi thêm vào, giọng ngập ngừng:
"À thì… chúng tôi muốn ở đây trong vài ngày tới, nên không biết nơi này thế nào."
Cô gái thú nhân mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:
"Các vị có thể lại quầy lễ tân để đặt phòng, và tôi sẽ dẫn các vị đến phòng của mình. Quán trọ chúng tôi có phòng đơn cho một người, phòng đôi cho hai người, và phòng tổ đội cho nhóm từ bốn đến bảy thành viên. Ngoài ra, nếu các vị có sở thích, buổi tối còn có thể thuê dịch vụ gái để… xả thú tính."
Tôi giật mình, mặt nóng bừng. Dịch vụ gái… tức là mua dâm sao? Ở đây việc này không bị cấm ư? Kotsuke và Kudo cũng cúi đầu, mặt đỏ như gấc. Miko vẫn ngây thơ, nhưng Shinobu che miệng cười, ánh mắt như muốn nói: Mấy người ngây thơ quá!
Kotsuke, dẹp đi sự lúng túng, lên tiếng:
"À um… Vậy cho chúng tôi thuê phòng tổ đội."
Cô gái thú nhân gật đầu:
"Được, của các vị hết 30 đồng bạc cho một đêm, và có thể sử dụng nhà tắm của quán trọ miễn phí. Đồ ăn các vị có thể xuống đây để gọi."
Chúng tôi trả chi phí, và cô gái thú nhân – tự giới thiệu là Nelia – dẫn chúng tôi đến phòng nghỉ. Căn phòng rộng rãi, được chia thành các khu vực riêng bởi những vách ngăn gỗ, mỗi khu vực có một chiếc giường nhỏ, một bàn gỗ, và một kệ để đồ. Những tấm thảm lông màu đỏ sẫm trải trên sàn, mang lại cảm giác ấm áp, trong khi ánh sáng từ những ngọn đèn ma thuật lơ lửng trên trần, lấp lánh như những ngôi sao nhỏ, chiếu sáng cả căn phòng.
"Wow, rộng rãi quá, đẹp quá!" Miko reo lên, giọng đầy hào hứng, ánh mắt sáng lấp lánh.
"Ngoài sức tưởng tượng của tớ," Shinobu nói, giọng đầy ngạc nhiên.
"Lần đầu thấy nơi như này," Kotsuke thêm vào, khóe môi nhếch lên một nụ cười hiếm hoi.
Cả nhóm đợi tôi cất đồ ở giường, bởi tôi là người duy nhất không có hộp vật phẩm. Sau khi cất đồ xong, Kudo lên tiếng:
"Này bà chị, nơi tắm ở đâu? Tôi thấy hơi khó chịu trong người rồi."
Nelia mỉm cười:
"Các cậu chắc đều mệt hết rồi. Muốn ăn món gì, có thể gọi và sẽ có người đưa đến, hoặc xuống ăn dưới quán. Đi theo tôi, tôi sẽ dẫn các vị đến nơi tắm."
Chúng tôi đi theo Nelia đến khu vực tắm – một căn phòng lớn với những bồn tắm bằng đá, nước nóng bốc hơi nghi ngút, mang theo mùi hương của thảo dược. Sau khi tắm xong, chúng tôi gọi một vài món ăn – bánh mì nướng, thịt hầm, và súp rau củ – rồi ngồi xuống ăn, trò chuyện với những người xung quanh để hỏi thăm thêm thông tin về vương quốc Qeenis.
Sau bữa ăn, chúng tôi trả tiền và trở về phòng nghỉ. Căn phòng giờ đây yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió thổi qua khung cửa sổ, mang theo mùi hương của hoa dại và khói củi từ những ngôi nhà gần đó. Ánh sáng từ những ngọn đèn ma thuật lấp lánh, chiếu lên gương mặt của từng người trong nhóm, như những ngôi sao nhỏ soi sáng tâm hồn chúng tôi.
[Góc nhìn của Shinobu]
Tôi ngồi trên giường, ánh mắt nhìn xa xăm qua khung cửa sổ, nơi ánh trăng bàng bạc chiếu xuống những mái nhà của thủ đô Qeenis. Không khí nhộn nhịp ban ngày giờ đây đã lắng xuống, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng của màn đêm. Nhưng trong lòng tôi, một cơn bão cảm xúc đang cuộn trào, không thể kìm nén. Tôi lên tiếng, giọng trầm xuống, mang theo một nỗi buồn khó tả:
"Ngày mai không biết sẽ ra sao ha…"
Tôi ngừng lại, ánh mắt nhìn xuống, giọng nhỏ nhẹ:
"Tớ thực sự cảm thấy rất vui, nhưng mà lại có một cảm giác gì đó nhớ nhà. Các cậu có thấy nhớ nhà không?"
Lời nói của tôi, như một viên đá nhỏ rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, làm gợn lên những cảm xúc mà cả nhóm đã cố kìm nén. Không ai nói gì, chỉ có tiếng thở dài khe khẽ vang lên trong không gian yên tĩnh. Tôi nhìn những người bạn của mình, những người đã cùng tôi chiến đấu, cùng tôi vượt qua bao nguy hiểm, nhưng giờ đây, tôi cảm thấy một khoảng cách vô hình – khoảng cách giữa thế giới này và thế giới cũ, nơi tôi từng có một mái ấm, một gia đình, và những giấc mơ giản dị.
Tôi nhớ nhà, nhớ đến mức tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi nhớ những buổi chiều ngồi bên cửa sổ, đọc những cuốn tiểu thuyết phiêu lưu mà tôi yêu thích, mơ mộng về những chuyến đi xa. Tôi nhớ mẹ tôi, người luôn mắng tôi vì đọc sách quá nhiều, nhưng vẫn lén để lại những cuốn sách mới trên bàn học. Tôi nhớ bố tôi, người luôn bận rộn với công việc, nhưng mỗi tối chủ nhật lại dành thời gian chơi cờ với tôi, dù ông luôn thua. Tôi nhớ cả cô em gái nhỏ của tôi, đứa em luôn quấn lấy tôi, đòi tôi kể chuyện trước khi đi ngủ. Giờ đây, tôi không biết họ thế nào. Liệu họ có đang phát điên lên vì tìm tôi không? Liệu họ có nghĩ tôi đã chết, và đang khóc lóc trong tuyệt vọng? Ý nghĩ ấy khiến tôi cảm thấy như có một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim, đau đến mức tôi không thở nổi. Tôi muốn trở về, muốn ôm lấy họ, muốn nói rằng tôi vẫn còn sống, nhưng tôi không thể. Tôi bị mắc kẹt ở đây, trong một thế giới đầy rẫy nguy hiểm, và tôi không biết liệu mình có thể trở về hay không.
[Góc nhìn của Kotsuke]
Lời nói của Shinobu khiến tôi giật mình, kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ miên man. Tôi ngồi trên giường, ánh mắt nhìn xuống, giọng trầm thấp, đầy tâm sự:
"Tớ cũng rất nhớ nhà. Bố tớ, các cậu cũng biết, lúc nào cũng bận bịu công việc, ít có thời gian cho gia đình. Mẹ tớ thì ở một mình với tớ, tớ với mẹ chăm sóc lẫn nhau. Không biết tớ biến mất, bà ấy sẽ lo lắng thế nào nữa. Liệu gia đình tớ có phát hoảng lên, đi tìm tớ mà quên ăn quên ngủ hay không?"
Tôi nói, nhưng trong lòng, tôi cảm thấy một nỗi tuyệt vọng không thể diễn tả. Tôi luôn là người lãnh đạo của nhóm, luôn cố gắng giữ bình tĩnh, luôn đưa ra những quyết định đúng đắn để bảo vệ mọi người. Nhưng giờ đây, tôi cảm thấy mình thật vô dụng. Tôi không thể bảo vệ mẹ tôi, không thể ở bên bà khi bà cần tôi nhất. Tôi nhớ những buổi tối ngồi bên bàn ăn, nghe mẹ kể về những ngày bà còn trẻ, về những giấc mơ mà bà đã từ bỏ để nuôi tôi khôn lớn.
Tôi nhớ ánh mắt dịu dàng của bà, giọng nói ấm áp của bà, và cả những lần bà ôm tôi vào lòng, nói rằng tôi là niềm tự hào lớn nhất của bà. Nhưng giờ đây, tôi không biết bà thế nào. Liệu bà có đang khóc lóc, gọi tên tôi trong tuyệt vọng? Liệu bà có nghĩ rằng tôi đã bỏ rơi bà? Ý nghĩ ấy khiến tôi cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên ngực, khiến tôi không thể thở. Tôi muốn trở về, muốn nói với bà rằng tôi vẫn còn sống, nhưng tôi không thể. Tôi bị mắc kẹt ở đây, và tôi không biết liệu mình có thể giữ lời hứa với bà – rằng tôi sẽ luôn ở bên bà – hay không.
[Góc nhìn của Kudo]
Lời tâm sự của Kotsuke khiến tôi không thể im lặng. Tôi lên tiếng, giọng lạc đi, ánh mắt ánh lên nỗi đau:
"Đâu chỉ gia đình chú mày. Bố tao mất sớm, mẹ thì bệnh tật, còn có hai đứa em nhỏ nữa. Tao phải vừa đi học vừa phụ giúp mẹ tao bán hàng. Không biết giờ bà ấy sao nữa. Chết tiệt thật đấy, tao không biết họ sống thế nào khi không có tao đây."
Tôi nói, nhưng trong lòng, tôi cảm thấy một nỗi tuyệt vọng như muốn nuốt chửng tôi. Tôi là trụ cột của gia đình, là người duy nhất mà mẹ và các em có thể dựa vào. Tôi nhớ những buổi sáng sớm, khi tôi dậy từ 4 giờ để phụ mẹ chuẩn bị hàng ra chợ, nhớ những lần mẹ ho khan, nhưng vẫn cố mỉm cười để tôi không lo lắng. Tôi nhớ hai đứa em nhỏ của tôi, những đứa trẻ luôn quấn lấy tôi, đòi tôi cõng trên lưng, đòi tôi kể chuyện về những anh hùng mà tôi đọc được trong sách.
Nhưng giờ đây, tôi không biết họ thế nào. Liệu mẹ tôi có đang kiệt sức vì vừa chăm sóc các em, vừa tìm kiếm tôi? Liệu các em tôi có đang khóc lóc, gọi tên tôi trong giấc mơ? Ý nghĩ ấy khiến tôi cảm thấy như có một ngọn lửa thiêu đốt trái tim tôi, đau đến mức tôi muốn hét lên. Tôi muốn trở về, muốn ôm lấy mẹ và các em, muốn nói rằng tôi vẫn còn sống, nhưng tôi không thể. Tôi bị mắc kẹt ở đây, và tôi không biết liệu mình có thể giữ lời hứa với mẹ – rằng tôi sẽ luôn bảo vệ gia đình – hay không.
[Góc nhìn của Hakumo]
Nghe những lời tâm sự của Shinobu, Kotsuke, và Kudo, tôi cảm thấy lòng mình chạnh lại, như có một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim. Tôi là một đứa rụt rè, thiếu tự tin trong mọi chuyện, và gia đình tôi… họ quan tâm tôi, nhưng chỉ ở mặt vật chất. Bố mẹ tôi luôn bận rộn với công việc, luôn cho tôi những thứ tốt nhất – quần áo đẹp, đồ chơi đắt tiền, trường học danh giá – nhưng họ hiếm khi hỏi tôi cảm thấy thế nào, hiếm khi dành thời gian để lắng nghe tôi. Tôi tự hỏi, liệu họ có thấy buồn khi tôi biến mất không? Hay họ chỉ nghĩ tôi đi đâu đó, rồi tiếp tục cuộc sống bận rộn của họ, như thể tôi chưa từng tồn tại?
Tôi nhìn sang Miko, ánh mắt cô lấp lánh nước, nhưng cô vẫn cố nở một nụ cười dịu dàng, giọng run rẩy:
"Mọi người, tớ… tớ tin rằng sẽ không sao đâu. Quốc vương Boruth đã nói là sau khi giải cứu thế giới này khỏi hiểm họa, chúng ta sẽ trở về đúng dòng thời gian chúng ta được gọi tới."
Cô ngừng lại, hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn từng người trong nhóm, giọng lạc quan nhưng xen lẫn nỗi buồn:
"Tớ tin rằng, chúng ta có thể thành công mà… Đúng không?"
[Góc nhìn của Miko]
Tôi nói, nhưng trong lòng, tôi cảm thấy một nỗi đau như muốn xé nát trái tim. Tôi nhớ nhà, nhớ đến mức tôi muốn khóc òa lên, nhưng tôi không thể. Tôi phải mạnh mẽ, phải động viên mọi người, vì tôi biết, nếu tôi gục ngã, cả nhóm sẽ mất đi hy vọng. Tôi nhớ bố mẹ tôi, những người luôn yêu thương tôi vô điều kiện. Tôi nhớ những buổi sáng mẹ gọi tôi dậy, chuẩn bị bữa sáng với bánh mì và mứt dâu – món tôi thích nhất. Tôi nhớ những buổi tối bố ngồi bên tôi, dạy tôi vẽ, khen tôi là một cô bé tài năng. Tôi nhớ cả chú mèo nhỏ của tôi, con mèo luôn cuộn tròn trong lòng tôi mỗi khi tôi buồn.
Nhưng giờ đây, tôi không biết họ thế nào. Liệu bố mẹ tôi có đang khóc lóc, gọi tên tôi trong tuyệt vọng? Liệu họ có nghĩ rằng tôi đã chết, và đang sống trong đau khổ? Ý nghĩ ấy khiến tôi cảm thấy như có một lưỡi dao đâm vào tim, đau đến mức tôi không thở nổi. Tôi muốn trở về, muốn ôm lấy họ, muốn nói rằng tôi vẫn còn sống, nhưng tôi không thể. Tôi bị mắc kẹt ở đây, và tôi không biết liệu mình có thể giữ lời hứa với họ – rằng tôi sẽ luôn là cô con gái ngoan của họ – hay không.
Nhưng khi nhìn sang Hakumo, nhìn chiếc kẹp tóc trên mái tóc tôi – chiếc kẹp mà cậu ấy đã mua cho tôi – tôi cảm thấy một tia hy vọng nhỏ bé. Chiếc kẹp tóc, với ánh đá Amethyst lấp lánh và những sợi lông vũ mềm mại, như một ánh trăng nhỏ soi đường cho tôi, như một lời hứa rằng Hakumo sẽ luôn ở bên tôi, bảo vệ tôi. Tôi nắm chặt tay cậu ấy, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay cậu lan tỏa, và tôi biết, dù thế giới này có khắc nghiệt đến đâu, tôi vẫn có cậu ấy, vẫn có nhóm, và chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua.
"Hứa nhé, mọi người cùng nhau cố gắng quay về," tôi nói, giọng run rẩy, ánh mắt lấp lánh nước, nhưng nụ cười trên môi vẫn rạng rỡ, như ánh nắng ban mai.
[Góc nhìn của Hakumo]
Lời nói của Miko, dù mang vẻ lạc quan, nhưng tôi biết, sâu thẳm trong đó là một nỗi buồn xa xôi mà cô đang cố kìm nén. Cô ấy phải mạnh mẽ đến mức nào để có thể giấu đi nỗi đau của chính mình, để động viên chúng tôi? Một cô gái mỏng manh, nhưng lại kiên cường đến vậy, khiến tôi cảm thấy mình thật thất bại. Tôi, một kẻ luôn tự ti, luôn nghĩ mình vô dụng, lại không thể làm gì để xoa dịu nỗi buồn của cô, không thể mạnh mẽ như cô để bảo vệ những người mình yêu thương.
Nhưng chính lời nói của Miko đã thắp lên một tia hy vọng trong lòng tôi, như một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim lạnh giá. Tôi nhìn chiếc kẹp tóc trên mái tóc cô, ánh đá Amethyst lấp lánh, như một ánh trăng nhỏ, và tôi biết, nó không chỉ là một món trang sức, mà còn là một biểu tượng – biểu tượng của tình yêu, của sự bảo vệ, và của hy vọng rằng chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách, để trở về thế giới cũ.
Cả nhóm nhìn nhau, rồi đồng thanh, giọng vang lên đầy quyết tâm:
"Cùng nhau cố gắng!"
Sau đó, chúng tôi tâm sự thêm một chút, chia sẻ những kỷ niệm ở thế giới cũ, những giấc mơ, những nỗi sợ, và cả những hy vọng. Dần dần, không khí trở nên nhẹ nhõm hơn, và chúng tôi quyết định đi ngủ, chuẩn bị cho một ngày mới bắt đầu – một ngày mà chúng tôi sẽ diện kiến Quốc vương Qeenis, đối mặt với những bí ẩn về lũ Goblin bất tử, và tiếp tục hành trình của mình.