Chúng tôi rời khỏi ngôi làng Elf, men theo một con đường mòn nhỏ uốn lượn qua khu rừng Jeda, nơi những cây cổ thụ khổng lồ vươn cao, tán lá dày đặc che kín bầu trời, chỉ để lại những vệt sáng lấp lánh xuyên qua kẽ lá, như những ngôi sao nhỏ rơi xuống từ thiên đường. Tiếng lá xào xạc trong gió hòa quyện với tiếng chim hót líu lo, tạo nên một bản giao hưởng của thiên nhiên, như một lời chào tạm biệt đầy hy vọng từ khu rừng. Nhờ tấm bản đồ mà anh Mith – một chiến binh Elf trong làng – đã đưa cho chúng tôi trước khi rời đi, chúng tôi dễ dàng tìm được con đường cái dẫn đến thủ đô vương quốc Qeenis.
Tấm bản đồ, được vẽ trên một tấm da cũ kỹ, với những nét mực xanh lam phai màu, ghi chi tiết từng con đường, từng khu rừng, và cả những khu vực nguy hiểm mà chúng tôi cần tránh.
Con đường cái hiện ra trước mắt, rộng rãi nhưng gồ ghề, với những viên đá lót đường đã mòn vẹt bởi thời gian và dấu chân của vô số lữ khách. Hai bên đường, những bụi cỏ dại mọc um tùm, xen lẫn với những bông hoa dại màu tím nhạt, đung đưa trong gió, như những đốm sáng nhỏ giữa khung cảnh hoang dã.
Xa xa, những ngọn núi mờ sương của vương quốc Qeenis hiện lên, cao ngất và hùng vĩ, như một lời mời gọi đầy bí ẩn, hứa hẹn những thử thách và bí mật đang chờ chúng tôi khám phá. Tôi nắm chặt tay Miko, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay cô lan tỏa, như một nguồn sức mạnh vô hình, khiến tôi tin rằng dù con đường phía trước có gian nan đến đâu, chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua.
Sau vài giờ đi bộ, mặt trời đã lên cao, ánh nắng gay gắt chiếu xuống, khiến mồ hôi chảy dài trên trán tôi. Chúng tôi quyết định dừng lại nghỉ trưa bên một con suối nhỏ gần đó. Dòng suối trong veo, lấp lánh dưới ánh nắng, chảy róc rách qua những tảng đá trơn nhẵn, mang theo những cánh hoa dại màu trắng nhỏ xíu, trôi lững lờ trên mặt nước, như những bông tuyết nhẹ nhàng. Hai bên bờ suối, những bụi cỏ xanh mướt đung đưa trong gió, xen lẫn với những bụi hoa dại màu vàng rực rỡ, tỏa ra một mùi hương ngọt ngào, thoang thoảng, như một liều thuốc xoa dịu tâm hồn.
Xung quanh, tiếng chim hót líu lo hòa quyện với tiếng nước chảy, tạo nên một khung cảnh yên bình, như một ốc đảo nhỏ giữa hành trình đầy nguy hiểm.
Chúng tôi ngồi xuống trên những tảng đá lớn, lấy ra những ổ bánh mì và thịt khô mà người dân Elf đã chuẩn bị cho chúng tôi trước khi rời đi. Miko ngồi bên cạnh tôi, mái tóc đen dài của cô bay nhẹ trong gió, đôi mắt sáng lấp lánh ánh sáng dịu dàng, như ánh trăng rằm. Cô mỉm cười, đưa cho tôi một miếng bánh mì, giọng nhẹ nhàng: "Ăn đi, anh cần lấy lại sức đấy." Tôi gật đầu, cảm nhận một luồng ấm áp lan tỏa trong lồng ngực, hạnh phúc vì sự quan tâm của cô.
Đột nhiên, một tiếng kêu cứu vang lên, xé tan không khí yên bình:
"Cứuuuuu!"
Tiếng kêu đầy hoảng loạn, như một nhát dao sắc nhọn đâm vào trái tim tôi, khiến tôi giật mình, làm rơi miếng bánh mì xuống đất. Kudo, với phản xạ nhanh nhạy, lập tức đứng bật dậy, ánh mắt cậu ấy ánh lên sự cảnh giác, tay nắm chặt cây rìu chiến khổng lồ.
"Tôi đi xem tình hình!" Kudo gầm lên, giọng trầm thấp, rồi lao thẳng về phía trước, đôi chân mạnh mẽ đạp lên mặt đất, để lại những dấu chân sâu hoắm trên cát.
Tôi vội vàng đứng dậy, định chạy theo, nhưng cơ thể tôi vẫn còn kiệt sức sau trận chiến với lũ Goblin ở ngôi làng Elf. Đôi chân tôi run rẩy, không đủ sức để đuổi kịp Kudo, và tôi chỉ có thể đứng đó, thở hổn hển, mồ hôi chảy dài trên trán. Miko nhanh chóng lấy trong túi vật phẩm ra một lọ thuốc nhỏ, chứa một chất lỏng màu xanh lam lấp lánh, như ánh sáng của một viên ngọc quý. Cô đưa lọ thuốc cho tôi, ánh mắt đầy lo lắng:
"Anh uống thuốc thể lực này đi."
Cô ngừng lại, đặt tay lên vai tôi, giọng dịu dàng nhưng kiên quyết:
"Anh đừng cố quá, để các cậu ấy thăm dò trước đã."
Tôi gật đầu, nghe lời Miko, cầm lọ thuốc lên và uống một hơi. Chất lỏng mát lạnh trôi xuống cổ họng, mang theo một cảm giác sảng khoái, như một luồng năng lượng mới lan tỏa khắp cơ thể, xua tan sự mệt mỏi. Tôi đứng dậy, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn từ xa, ánh mắt dán chặt vào khung cảnh phía trước.
Từ xa, tôi nhìn thấy một đoàn thương nhân đang bị bao vây bởi một đàn sói ma vật. Những con sói, với bộ lông xám tro loang lổ máu đen, đôi mắt đỏ rực lấp lánh sự khát máu, gầm gừ hung hãn, móng vuốt sắc nhọn cào xé mặt đất, để lại những vết cào sâu hoắm. Chúng là loài quái vật khát máu, với khứu giác nhạy bén, có thể ngửi thấy mùi máu từ cách xa hàng dặm. Xung quanh xe ngựa, những vệ sĩ của đoàn thương nhân nằm rải rác, cơ thể đầy vết thương, máu đỏ thấm đẫm áo giáp, ánh mắt họ ánh lên sự đau đớn và tuyệt vọng. Một vài người vẫn cố gắng cầm kiếm, nhưng tay họ run rẩy, không đủ sức để chống lại lũ sói.
Kudo lao đến, cây rìu chiến trong tay lóe sáng dưới ánh nắng, như một tia chớp. Cậu ấy ném cây rìu về phía lũ sói, với một lực mạnh mẽ, khiến nó bay vút đi, xoay tròn trong không khí, phát ra những âm thanh rít ghê rợn. Cây rìu cắm thẳng vào ngực một con sói ma vật, xuyên thủng cơ thể nó, máu đen bắn tung tóe, thấm đẫm mặt đất. Con sói gầm lên một tiếng đau đớn, rồi ngã xuống, bất động, đôi mắt đỏ rực dần mờ đi, như ngọn lửa bị dập tắt.
"Chúng tôi đến cứu mọi người đây!" Kudo hét lên, giọng trầm thấp, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm, tay rút cây rìu ra khỏi xác con sói, máu đen nhỏ xuống đất, bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc.
Tôi, Miko, và Shinobu nhanh chóng dọn đồ, chạy xuống hỗ trợ Kudo. Shinobu giương cung, ánh mắt cô ánh lên sự tập trung, đôi tay vẫn còn run rẩy vì ám ảnh từ trận chiến với lũ Goblin, nhưng cô nghiến răng, cố gắng vượt qua nỗi sợ. Miko giơ Cây Trượng Nhị Kim lên, đôi mắt sáng lấp lánh ánh sáng của sự quyết tâm, sẵn sàng thi triển ma pháp. Tôi nắm chặt thanh kiếm của mình, dù cơ thể vẫn còn yếu, nhưng tôi không thể đứng yên khi bạn bè mình đang chiến đấu.
Kotsuke, ngược lại, vẫn đứng yên trên một tảng đá lớn, ánh mắt sắc bén quan sát tình hình. Cậu ấy không vội vàng lao vào, mà dường như đang chờ đợi điều gì đó, tay nắm chặt Bảo Kiếm, ánh thép lấp lánh dưới ánh nắng, như một lời cảnh báo rằng cậu ấy đã sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
Đột nhiên, từ xa, hai con Sói Vương xuất hiện, cao lớn gấp đôi những con sói ma vật bình thường, với bộ lông đen tuyền loang lổ máu đỏ, đôi mắt vàng rực lấp lánh sự tàn bạo, toát lên một luồng khí chết chóc. Chúng đứng trên một gò đất cao, gầm gừ, móng vuốt sắc nhọn cào xé mặt đất, như thể đang chờ đợi thời cơ để tấn công. Ánh mắt của chúng dán chặt vào xe ngựa, như thể chúng đang nhắm đến thứ gì đó bên trong – một thứ mà chúng khao khát.
Bất ngờ, hai con Sói Vương hành động. Chúng giơ móng vuốt lên, và một luồng ánh sáng đen kịt bùng lên, bao bọc lấy cơ thể chúng, như một màn sương tử thần. Bầu trời, vốn đang trong xanh, đột nhiên tối sầm lại, những đám mây đen dày đặc kéo đến, che kín mặt trời, khiến cả khu vực chìm trong bóng tối. Những hạt mưa bắt đầu rơi xuống, lạnh buốt, mang theo một mùi tanh nồng, như mùi của máu và tử khí. Rồi, những tia sét giáng xuống liên tục, rạch ngang bầu trời, phát ra những âm thanh chói tai, như tiếng gầm của một con quái vật khổng lồ. Những tia sét không chỉ đánh xuống đất, mà còn nhắm thẳng vào lũ sói ma vật và cả chúng tôi, như thể hai con Sói Vương không thể kiểm soát được sức mạnh của chúng.
Một tia sét đánh trúng một con sói ma vật gần đó, khiến nó gầm lên đau đớn, cơ thể cháy đen, bốc khói nghi ngút, rồi ngã xuống, bất động. Nhưng những con sói khác, như bị kích động bởi cơn mưa sét, trở nên hung hãn hơn, lao thẳng về phía chúng tôi, móng vuốt sắc nhọn lóe sáng, nước dãi đen kịt nhỏ xuống đất, bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc.
"Không thể để chúng tiếp tục như thế được!" Kotsuke gầm lên, ánh mắt cậu ấy ánh lên sự quyết tâm, tay nắm chặt Bảo Kiếm.
Trong chớp mắt, Kotsuke lao lên, nhanh như một tia chớp, cơ thể cậu ấy như hòa vào gió, để lại những vệt sáng mờ ảo trong không khí. Cậu ấy nhảy lên, Bảo Kiếm lóe sáng, chém thẳng vào cổ một con Sói Vương, cắt đứt động mạch chính, máu đen bắn tung tóe, thấm đẫm mặt đất, bốc lên một mùi hôi thối kinh tởm. Con Sói Vương gầm lên một tiếng đau đớn, rồi ngã xuống, đôi mắt vàng rực dần mờ đi, như ngọn lửa bị dập tắt. Kotsuke không dừng lại, xoay người, chém thêm một nhát nữa, kết liễu con Sói Vương còn lại trong tích tắc, máu đen chảy thành dòng, thấm đẫm bộ lông đen tuyền của nó.
"Mọi người không sao chứ?" Kotsuke hỏi, giọng trầm thấp, ánh mắt quét qua chúng tôi và đoàn thương nhân, Bảo Kiếm trong tay vẫn nhỏ máu đen xuống đất.
Cơn mưa sét dần tan, bầu trời trở lại trong xanh, ánh nắng chiếu xuống, làm nổi bật khung cảnh hỗn loạn sau trận chiến. Xung quanh xe ngựa, những xác sói ma vật nằm rải rác, máu đen thấm đẫm mặt đất, bốc khói nghi ngút, như chứa độc tố. Những vệ sĩ của đoàn thương nhân, dù vẫn còn sống, nhưng cơ thể đầy vết thương, máu đỏ thấm đẫm áo giáp, ánh mắt họ ánh lên sự đau đớn và tuyệt vọng. Một vài người cố gắng đứng dậy, nhưng tay họ run rẩy, không đủ sức để cầm kiếm.
Trong số các thương nhân, tôi chú ý đến một người đàn ông mặc đồ khác biệt – một bộ áo choàng màu đỏ thẫm, thêu hoa văn vàng óng ánh, với một chiếc mũ lông chim sặc sỡ trên đầu. Ông ta trông không giống một thương nhân bình thường, mà giống một quan chức cấp cao, hay một người có địa vị quan trọng. Ông ta đứng nép sau xe ngựa, ánh mắt đầy cảnh giác, tay ôm chặt một chiếc hộp gỗ nhỏ, như thể đang bảo vệ một thứ gì đó quý giá.
Một người đàn ông khác, với dáng người gầy gò, mái tóc đen dài buộc gọn sau gáy, bước đến, ánh mắt ông ta ánh lên sự biết ơn. Ông ta mặc một bộ áo choàng màu nâu sẫm, đơn giản nhưng sạch sẽ, tay cầm một cây gậy gỗ nhỏ, như một dấu hiệu của một thương nhân. Ông ta cúi đầu, giọng run rẩy:
"Chúng tôi cảm ơn các vị vì đã cứu chúng tôi. Chúng tôi là các thương nhân đến từ vương quốc láng giềng, đến đây nhằm giao vật phẩm được một quý tộc ở Qeenis mua."
Ông ta ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía các vệ sĩ bị thương, giọng trầm xuống:
"Trên đường đi, chúng tôi vô tình bị tấn công. Dù thoát được, nhưng một số binh sĩ đã bị thương khá nặng. Họ ngồi trong xe hàng, và chúng tôi tiếp tục khởi hành. Nhưng vì thế mà lại bị lũ sói ma vật kia bao vây. Thật may khi được các vị cứu giúp."
Vương quốc láng giềng với Qeenis ư? Theo hướng họ đi, từ phía Bắc xuống, vậy là họ đến từ vương quốc Keyja – một vương quốc nổi tiếng với những mạo hiểm giả mạnh mẽ và những thương hội giàu có. Nhưng nếu vậy, tại sao họ không thuê những mạo hiểm giả đó, mà chỉ mang theo vài vệ sĩ yếu ớt? Và người đàn ông mặc đồ đỏ thẫm kia, ông ta là ai? Họ đang giấu chúng tôi điều gì sao?
Tôi lắc đầu, tự nhủ rằng có lẽ mình đang suy nghĩ quá nhiều.
"Không có gì cả, chỉ tiện đường thôi," tôi nói, giọng nhẹ nhàng, cố gắng xua tan nghi ngờ trong lòng. "Mọi người không sao là tốt rồi."
"Để chúng tôi hồi phục cho những người bị thương," Miko nói, giọng dịu dàng, ánh mắt cô ánh lên sự quan tâm, tay cầm Cây Trượng Nhị Kim, sẵn sàng thi triển ma pháp chữa trị.
Miko và tôi bước đến bên những vệ sĩ bị thương, tôi sử dụng Phát quang, tạo ra một luồng ánh sáng xanh nhạt, bao bọc lấy cơ thể họ, giúp họ qua cơn nguy kịch. Ánh sáng từ Phát quang lấp lánh, như những ngôi sao nhỏ, mang theo một cảm giác ấm áp, nhưng tôi biết nó không đủ mạnh để chữa lành hoàn toàn. Miko tiếp tục, thi triển ma pháp chữa trị, một luồng ánh sáng tím nhạt lan tỏa, xoa dịu những vết thương, khiến các vệ sĩ dần tỉnh lại, ánh mắt họ ánh lên sự biết ơn.
Nhưng khi nhìn những vết thương của họ, tôi càng nghi ngờ hơn. Những vết thương này không phải do lũ sói ma vật gây ra – chúng quá sâu, quá đều, như thể bị một thứ gì đó sắc nhọn hơn, mạnh mẽ hơn tấn công. Không lẽ chúng tôi không kịp giải cứu họ khỏi đám sói? Không thể nào, Kudo đã chạy đến ngay khi nghe tiếng kêu cứu. Chắc chắn họ đang giấu chuyện gì đó.
Hiện tại, họ chưa làm gì trông khả nghi, nhưng tôi biết chúng tôi phải cảnh giác. Tôi liếc nhìn Kotsuke, ánh mắt cậu ấy sắc bén, như thể cũng đang nghi ngờ điều gì đó.
Người đàn ông gầy gò, tự xưng là Fruc, nhìn chúng tôi, ánh mắt ông ta ánh lên sự lo lắng:
"Trông các vị có vẻ đang đề phòng gì đó với chúng tôi."
Ông ta ngừng lại, hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp:
"Tôi không rõ, nhưng tôi có thể ủy thác các vị bảo vệ chúng tôi đến thủ đô được không?"
Kotsuke bước lên, ánh mắt cậu ấy sắc bén, giọng trầm thấp, không chút do dự:
"Được thôi, nhưng chúng tôi muốn làm rõ."
Cậu ấy nhìn thẳng vào Fruc, ánh mắt như một lưỡi dao:
"Rốt cuộc món đồ mà các vị vận chuyển là thứ gì?"
Kotsuke đúng là sắc bén, cậu ấy luôn như vậy – nghi ngờ điều gì là hỏi thẳng, không vòng vo như tôi, với hàng tá câu hỏi quay cuồng trong đầu. Từ khi có sức mạnh, cậu ấy luôn là người dẫn dắt nhóm, với sự quyết đoán và thông minh hiếm có.
Fruc giật mình, ánh mắt ông ta ánh lên sự lo lắng, nhưng rồi ông ta thở dài, như thể đã quyết định nói ra sự thật:
"Được thôi, trước tiên tôi xin được giới thiệu về những thương nhân bên tôi."
Ông ta chỉ tay về phía mình, giọng trầm xuống:
"Tôi là Fruc, thương nhân của vương quốc Keyja."
Ông ta chỉ sang hai người đứng bên cạnh, một cặp anh em song sinh với mái tóc đen dài và đôi mắt nâu sáng, trông rất giống nhau:
"Còn hai người này là trợ thủ của tôi, Chalote và Romax."
Rồi ông ta chỉ sang người đàn ông mặc đồ đỏ thẫm, giọng trầm xuống:
"Còn người đàn ông kia là Ignis, chủ thương hội của chúng tôi. Vì được yêu cầu giao vật phẩm này đến Qeenis với giá rất cao, nên ông ấy đi theo."
Fruc ngừng lại, ánh mắt ông ta nhìn về phía xe ngựa, giọng run rẩy:
"Vật phẩm chúng tôi được giao nhiệm vụ đưa đến là một viên ma thạch khổng lồ. Chúng tôi không rõ nó là của con quái vật nào, nhưng trong hình dạng như thế, chúng tôi đoán nó là của một con rồng."
Ông ta thở dài, ánh mắt ánh lên sự lo lắng:
"Chúng tôi cũng chỉ nhận yêu cầu, rồi có một đội quân đưa viên ma thạch đến và nhắc nhở rằng không được kể với bất kỳ mạo hiểm giả nào. Nên chúng tôi đành đi mà chỉ thuê vài binh sĩ."
Ông ta ngừng lại, giọng trầm xuống:
"Và cũng từ lúc xuất phát đến giờ, lũ quái vật đã tấn công chúng tôi biết bao nhiêu lần. Tôi nghĩ là do viên ma thạch đó gây ra. Nó dường như thu hút lũ quái vật, khiến chúng trở nên hung hãn hơn."
Fruc nhìn chúng tôi, ánh mắt đầy hy vọng:
"Không biết người ủy thác chúng tôi là ai và có ý định gì với viên ma thạch này, nhưng vì ham tiền, chúng tôi vẫn liều mạng giao. Nên mong các vị có thể giúp chúng tôi. Về tiền nong, khi nhận được tiền từ ngài quý tộc kia, tôi sẽ gửi lại các vị."
Một viên ma thạch của rồng ư? Tôi sững sờ, không thể tin vào tai mình. Vậy là thế giới này thực sự có rồng, và chúng không giống những loài quái vật khác – khi chết, ma thạch của chúng không vỡ hay teo nhỏ, mà vẫn giữ nguyên hình dáng to lớn, chứa đựng một nguồn sức mạnh khổng lồ. Nhưng nếu viên ma thạch này thực sự thu hút lũ quái vật, thì việc vận chuyển nó đến thủ đô Qeenis có thể gây ra nguy hiểm không chỉ cho đoàn thương nhân, mà cả cho chúng tôi.
Kotsuke quay sang Ignis, ánh mắt cậu ấy sắc bén, giọng trầm thấp:
"Thế ông Ignis, tôi hỏi ông một chút được không?"
Cậu ấy chỉ tay về phía chiếc hộp gỗ mà Ignis đang ôm chặt, ánh mắt đầy nghi ngờ:
"Ông đang giấu giấu diếm diếm cái gì từ nãy đến giờ mà cứ ôm chặt và có vẻ phòng vệ chúng tôi vậy?"
Ignis giật mình, ánh mắt ông ta ánh lên sự cảnh giác, giọng gằn lên, đầy khó chịu:
"Ta chỉ đang bảo vệ tài sản của ta với mấy người các ngươi thôi!"
Ông ta ngừng lại, ánh mắt nhìn chúng tôi đầy nghi ngờ:
"Mặc kệ tên Fruc kia nói gì, ta vẫn không tin các ngươi. Ta làm sao mà chắc được các ngươi không phải mấy tên cướp giả danh anh hùng cơ chứ?"
Thái độ của Ignis khiến tôi khó chịu. Ông ta, với dáng người phát tướng, ria mép hai bên mũi, và mái tóc vàng được đội lên một chiếc mũ lông chim sặc sỡ, trông như một kẻ hám tiền và keo kiệt. Nhưng tôi biết chúng tôi không thể làm gì khác. Đằng nào cũng đã chấp nhận ủy thác của họ, và chúng tôi cũng đang trên đường đến thủ đô Qeenis. Giúp họ cũng là giúp chính mình.
"Đằng nào cũng tiện đường, nên chúng tôi sẽ giúp," tôi nói, giọng nhẹ nhàng, cố gắng xua tan không khí căng thẳng.
Chúng tôi cùng nhau lên đường, đồng hành với đoàn thương nhân và các vệ sĩ vẫn còn chưa hồi phục hẳn. Ignis, với dáng người phát tướng và thái độ cau có, ngồi một mình trên xe ngựa, chiếc mũ lông chim sặc sỡ của ông ta đung đưa theo từng nhịp xe, như một lời nhắc nhở về sự kiêu ngạo của ông ta. Những người khác, bao gồm Fruc, Chalote, Romax, và các vệ sĩ, phải đi bộ, ánh mắt họ ánh lên sự mệt mỏi, nhưng cũng đầy hy vọng khi có chúng tôi bảo vệ.
Chalote và Romax, cặp anh em song sinh làm trợ thủ của Fruc, là những người vui vẻ và hòa đồng nhất trong đoàn. Họ có mái tóc đen dài, đôi mắt nâu sáng, và nụ cười rạng rỡ, trông rất giống nhau, đến mức tôi luôn nhầm lẫn giữa hai người. Họ có vẻ là con cháu của Fruc, vì cả ba đều có những nét tương đồng – từ mái tóc đen đến ánh mắt sắc sảo. Chalote, người anh, thường kể những câu chuyện hài hước về những chuyến đi của họ, trong khi Romax, người em, thích trêu chọc anh mình, khiến cả nhóm bật cười, xua tan không khí căng thẳng.
Bước trên con đường đến thủ đô, tôi cảm nhận được một luồng gió mát lành thổi qua, mang theo mùi hương của cỏ dại và hoa rừng, như một lời nhắc nhở rằng dù thế giới này đầy rẫy nguy hiểm, vẫn còn những khoảnh khắc yên bình đáng trân trọng. Xung quanh, những cánh đồng lúa trải dài bất tận, vàng óng ánh dưới ánh nắng, đung đưa trong gió, như một biển vàng rực rỡ. Xa xa, những ngọn núi của Qeenis ngày càng rõ nét, cao ngất và hùng vĩ, như một lời hứa rằng chúng tôi sắp đến đích. Tôi nắm tay Miko, ánh mắt nhìn về phía trước, tin rằng hành trình này sẽ giúp chúng tôi trưởng thành hơn, không chỉ về sức mạnh, mà còn về tinh thần và tình bạn.