Cuộc chiến với lũ Goblin kết thúc, nhưng không khí vẫn còn nặng nề bởi mùi máu xanh rêu hôi thối bốc lên từ những mảnh xác rải rác trên mặt đất. Mặt đất trước cổng làng giờ đây loang lổ những vệt máu đen và xanh, hòa quyện với đất bùn, bốc khói nghi ngút như chứa độc tố, tạo nên một khung cảnh ghê rợn, như một bức tranh địa ngục được vẽ nên từ sự tàn bạo của lũ quái vật. Những cành cây khô gần đó vẫn còn nhỏ giọt máu xanh, từng giọt rơi xuống đất, tạo thành những âm thanh tí tách đều đặn, như một bản nhạc tử thần vang vọng trong không gian tĩnh lặng sau trận chiến. Xung quanh, những người dân Elf đứng im, ánh mắt họ ánh lên sự kinh ngạc xen lẫn biết ơn, nhưng cũng không giấu được nỗi sợ hãi khi nhìn thấy tàn dư của lũ Lord Goblin – những mảnh thịt cháy đen, những mẩu xương vỡ vụn, và những vệt máu xanh bắn tung tóe, thấm đẫm cả những bụi cỏ xanh mướt, giờ đây đã nhuộm một màu chết chóc.
Tôi đứng đó, cơ thể vẫn run rẩy vì adrenaline, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, hòa lẫn với những giọt nước mà Miko vừa dùng ma pháp dội lên người tôi. Mùi hôi thối của máu Goblin vẫn bám chặt vào từng sợi tóc, từng thớ thịt, khiến dạ dày tôi cuộn lên từng cơn, như thể cả cơ thể đang phản kháng lại ký ức kinh hoàng của trận chiến. Nhưng khi tôi nhìn sang Miko, mọi cảm giác khó chịu dường như tan biến. Cô ấy đứng đó, mái tóc đen dài bay nhẹ trong gió, đôi mắt sáng lấp lánh ánh sáng của sự tự hào, và nụ cười rạng rỡ trên môi, như ánh nắng ban mai xua tan bóng tối trong lòng tôi. Cây Trượng Nhị Kim trong tay cô vẫn phát ra một luồng ánh sáng tím nhạt, như thể đang phản chiếu sức mạnh mới mà cô vừa khám phá.
Các pháp sư Elf, để chuộc lỗi vì đã chế giễu chúng tôi, bước lên, dùng ma pháp để dọn dẹp đống xác. Một luồng ánh sáng xanh lam lan tỏa, bao bọc lấy những mảnh xác và vệt máu, khiến chúng tan biến trong không khí, như thể chưa từng tồn tại. Mặt đất dần trở lại vẻ sạch sẽ, nhưng mùi hôi thối vẫn còn vương vấn, như một lời nhắc nhở về sự tàn bạo của lũ Goblin. Trưởng làng Han tiến đến, ánh mắt ông ánh lên sự biết ơn, giọng trầm ấm vang lên:
"Cảm ơn các cậu, những anh hùng dị giới. Nhờ các cậu mà ngôi làng đã được an toàn."
Ông ngừng lại, nhìn chúng tôi với ánh mắt đầy tin tưởng, rồi nói tiếp:
"Hãy đến suối nước nóng gần đây để nghỉ ngơi. Các cậu xứng đáng được thư giãn sau trận chiến này."
Chúng tôi gật đầu, cơ thể kiệt sức nhưng tinh thần lại nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Trưởng làng Han dẫn cả nhóm qua một con đường nhỏ uốn lượn giữa rừng Jeda, nơi những cây cổ thụ khổng lồ vươn cao, tán lá dày đặc che kín bầu trời, chỉ để lại những vệt sáng lấp lánh xuyên qua kẽ lá, như những ngôi sao nhỏ rơi xuống từ thiên đường. Tiếng chim hót líu lo vang vọng trong không khí, hòa quyện với tiếng lá xào xạc trong gió, tạo nên một bản giao hưởng của thiên nhiên, như một liều thuốc chữa lành tâm hồn sau những giây phút kinh hoàng.
Suối nước nóng hiện ra trước mắt, như một ốc đảo yên bình giữa lòng rừng Jeda. Những tảng đá lớn, phủ đầy rêu xanh mướt, bao quanh một hồ nước trong veo, hơi nước bốc lên nghi ngút, mang theo mùi hương của thảo dược – một sự pha trộn tinh tế giữa bạc hà, hoa oải hương, và một chút hương gỗ thoang thoảng. Ánh hoàng hôn chiếu xuống, nhuộm mặt nước một màu vàng cam rực rỡ, phản chiếu những tia sáng lung linh, như thể cả hồ nước đang phát sáng, lấp lánh như một viên ngọc quý. Những cánh hoa dại nhỏ xíu, màu tím nhạt, trôi lững lờ trên mặt nước, đung đưa theo từng gợn sóng nhẹ, tạo nên một khung cảnh huyền ảo, như bước ra từ một giấc mơ.
Tôi ngâm mình trong dòng nước ấm áp, cảm giác mọi mệt mỏi như tan biến, những cơn đau nhức trên cơ thể dần dịu đi, như thể dòng nước đang ôm lấy tôi, xoa dịu cả thể xác lẫn tâm hồn. Hơi nước mịn màng lướt qua da tôi, mang theo cảm giác bình yên hiếm hoi, như một cái ôm dịu dàng của thiên nhiên. Tôi nhắm mắt, để dòng nước ấm áp bao bọc lấy mình, và lần đầu tiên sau nhiều ngày, tôi cảm thấy mình thực sự được sống, thực sự được nghỉ ngơi.
"Sướng quá đi," tôi thì thầm, giọng nhẹ nhàng, hòa vào tiếng nước chảy róc rách và tiếng gió thổi qua những tán lá, tạo nên một bản nhạc êm dịu, xoa dịu mọi nỗi đau trong lòng.
Sau khi tắm xong, tôi bước ra, cảm giác cơ thể nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, mùi hôi thối của máu Goblin cuối cùng cũng biến mất, để lại một cảm giác sảng khoái, như thể tôi vừa được tái sinh. Ánh hoàng hôn giờ đây đã nhạt dần, nhường chỗ cho ánh trăng bàng bạc, chiếu xuống khu rừng Jeda một lớp ánh sáng mờ ảo, như một tấm voan mỏng phủ lên mọi thứ. Những ngọn đèn ma thuật lơ lửng trong không khí bắt đầu sáng lên, lấp lánh như những ngôi sao nhỏ, dẫn lối chúng tôi trở về ngôi làng.
Đột nhiên, Miko chạy đến, mái tóc đen dài của cô ấy bay trong gió, lấp lánh dưới ánh trăng, như một dải lụa đen óng ánh. Đôi mắt cô sáng lên, lấp lánh ánh sáng dịu dàng, như ánh trăng rằm soi chiếu vào lòng tôi. Cô nở một nụ cười thân thiện, giọng nhẹ nhàng, như một làn gió mát lành:
"Cậu cùng đi dạo với tớ không, Hakumo?"
Nghe lời mời bất ngờ đó, tim tôi như loạn nhịp, đập thình thịch trong lồng ngực, như muốn nhảy ra ngoài. Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, gật đầu, giọng hơi run:
"Ừ, được thôi."
Cùng nhau, tôi và Miko đi dạo quanh ngôi làng, dưới ánh trăng bàng bạc và ánh sáng lấp lánh của những ngọn đèn ma thuật. Chúng tôi bước qua những cây cầu dây leo, đung đưa nhẹ nhàng trong gió, tiếng gỗ kẽo kẹt hòa quyện với tiếng lá xào xạc, tạo nên một bản nhạc êm dịu, như một lời thì thầm của thiên nhiên. Những ngôi nhà gỗ trên cây hiện lên trong ánh sáng mờ ảo, với những hoa văn chạm khắc tinh xảo hình lá cây và hoa dại, như những tác phẩm nghệ thuật được thiên nhiên ban tặng. Người dân Elf đã trở về nhà, nhưng tiếng cười trong trẻo của trẻ em Elf vẫn vang vọng từ xa, như một giai điệu của sự sống, của hy vọng, giữa lòng thế giới đầy rẫy nguy hiểm này.
Chúng tôi dừng lại dưới một gốc cây cổ thụ khổng lồ gần cuối làng, nơi những cành cây rủ xuống như một bức màn xanh mướt, tạo nên một không gian riêng tư, tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Ánh trăng xuyên qua những kẽ lá, tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất, như những ngôi sao nhỏ rơi xuống từ bầu trời, chiếu lên gương mặt Miko một lớp ánh sáng mờ ảo, khiến cô trông như một nàng tiên bước ra từ truyền thuyết. Những cánh hoa dại màu trắng nhỏ xíu, bị gió thổi bay, lượn lờ trong không khí, đáp xuống vai cô, như những bông tuyết nhẹ nhàng, làm nổi bật vẻ đẹp dịu dàng của cô. Gió thổi qua, mang theo mùi hương của hoa dại và lá cây, hòa quyện với hương thơm thoang thoảng từ mái tóc Miko, khiến tim tôi đập thình thịch, như muốn tan chảy.
Miko đột nhiên dừng lại, ánh mắt cô ấy nhìn tôi, đầy dịu dàng nhưng cũng xen lẫn chút lo lắng, gò má đỏ ửng vì ngại ngùng.
"Thực sự cảm ơn cậu suốt thời gian qua đã bảo vệ tớ," cô nói, giọng nhẹ nhàng, như một làn gió mát lành, nhưng xen lẫn chút run rẩy vì cảm xúc. "Nếu không có cậu, tớ chắc cũng không còn sống nữa mất."
Cô ngừng lại, ánh mắt nhìn xuống, đôi tay đan chặt vào nhau, như thể đang cố lấy can đảm để nói điều gì đó. Rồi cô ngẩng lên, đôi mắt lấp lánh nước, giọng thì thầm:
"Cậu có nhớ… ngày đầu tiên chúng ta bị triệu hồi đến thế giới này không?"
Tôi sững sờ, ký ức ùa về như một cơn sóng, kéo tôi trở lại căn phòng đá lạnh lẽo của nghi thức triệu hồi. Ngày đó, khi ánh sáng ma thuật bao bọc lấy chúng tôi, tôi đã nhìn thấy Miko – cô gái với mái tóc đen dài, đôi mắt sáng như ánh trăng, và nụ cười dịu dàng khiến tim tôi rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lúc đó, tôi chỉ là một kẻ tự ti, yếu đuối, luôn nghĩ mình vô dụng, không xứng đáng đứng bên cạnh những người bạn tài năng như Kotsuke, Kudo, hay Shinobu. Tôi đã đứng một mình trong góc, ánh mắt nhìn xuống, lòng đầy lo lắng và sợ hãi, không biết mình có thể làm gì trong thế giới khắc nghiệt này. Nhưng rồi Miko đã bước đến, nắm lấy tay tôi, bàn tay cô ấm áp, mềm mại, như một tia nắng sưởi ấm trái tim lạnh giá của tôi. Cô đã nhìn tôi, nở một nụ cười dịu dàng, và nói: "Tớ tin cậu, Hakumo. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ, được không?" Lời nói đó, như một lời hứa, đã khắc sâu vào trái tim tôi, trở thành động lực để tôi cố gắng, để tôi dám đối mặt với mọi nguy hiểm, chỉ để bảo vệ cô, để không phụ lòng tin của cô.
"Tớ nhớ," tôi thì thầm, giọng run rẩy, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, tim đập thình thịch. "Lời hứa của cậu… đã giúp tớ có can đảm để tiếp tục. Nếu không có cậu, tớ không biết mình có thể đi xa đến đâu."
Miko mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhưng đầy cảm xúc, nước mắt lăn dài trên gò má, lấp lánh dưới ánh trăng.
"Tớ đã thích cậu từ lúc đó, Hakumo," cô nói, giọng lạc đi, gò má đỏ ửng, đôi tay run rẩy đan chặt vào nhau. "Tớ luôn muốn nói với cậu… nhưng tớ sợ. Sợ rằng cậu sẽ không cảm nhận được tình cảm của tớ, sợ rằng tớ không xứng đáng với cậu."
Cô ngừng lại, hít một hơi thật sâu, rồi nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt lấp lánh ánh sáng của sự chân thành, như ánh trăng soi chiếu vào lòng tôi:
"Nhưng sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua, tớ không thể giữ im lặng nữa. Tớ yêu cậu, Hakumo. Tớ yêu cậu từ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, và tớ muốn ở bên cậu… mãi mãi."
Lời tỏ tình của cô, như một ngọn lửa, thiêu đốt trái tim tôi, khiến tôi sững sờ, không thể tin vào tai mình. Tim tôi đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, và tôi cảm thấy một luồng hạnh phúc vỡ òa, như thể cả thế giới chỉ còn lại tôi và cô, dưới ánh trăng bàng bạc và những cánh hoa dại lượn lờ trong gió. Tôi bước đến, nắm lấy tay cô, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay nhỏ bé của cô lan tỏa, như một lời hứa rằng tôi sẽ không bao giờ để cô phải chịu tổn thương nữa.
"Miko…" tôi thì thầm, giọng run rẩy, nước mắt trào ra, lăn dài trên gò má. "Tớ cũng yêu cậu… từ ngày đầu tiên tớ nhìn thấy cậu. Tớ luôn nghĩ mình không xứng đáng, nhưng cậu đã cho tớ lý do để cố gắng, để trở nên mạnh mẽ hơn. Tớ hứa… tớ sẽ bảo vệ cậu, mãi mãi."
Miko nhón chân, đôi tay vòng qua cổ tôi, và đặt một nụ hôn lên môi tôi. Nụ hôn đầu của tôi, mềm mại, ấm áp, như một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim tôi, mang theo hương thơm của hoa dại và hơi thở dịu dàng của cô. Tôi ôm chặt cô vào lòng, hôn lại cô thật lâu, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim cô hòa quyện với trái tim tôi, dưới ánh trăng bàng bạc và những cánh hoa dại rơi lặng lẽ, như những chứng nhân thầm lặng cho tình yêu của chúng tôi.
Một thời gian sau, chúng tôi tiếp tục ở lại ngôi làng, vừa tập luyện vừa chiến đấu, và tôi nhận ra rằng chúng tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều, không chỉ về sức mạnh mà còn về tinh thần. Miko trở nên mạnh mẽ và tự tin hơn, sử dụng ma pháp một cách điêu luyện, như một nữ chiến thần thực thụ. Cô thậm chí còn dạy người dân Elf cách sử dụng ma lực của họ, chỉ dẫn họ với sự kiên nhẫn và dịu dàng, khiến họ yêu quý cô như một người chị lớn. Shinobu, dù vẫn còn ám ảnh bởi những ký ức kinh hoàng, đã học cách chuyển hóa nỗi sợ thành sức mạnh, trở thành một cung thủ đáng gờm, với những mũi tên chính xác đến mức khiến cả lũ quái vật phải khiếp sợ. Kudo và Kotsuke cũng phát triển kỹ năng chiến đấu, trở thành những chiến binh thực thụ, luôn dẫn đầu trong mỗi trận chiến, ánh mắt họ ánh lên sự quyết tâm và lòng trung thành với nhóm.
Tôi cũng nhận ra rằng Phát quang của mình không thực sự xua đuổi quái vật như tôi từng nghĩ. Nó chỉ gây chói mắt cho lũ quái, làm chúng mất phương hướng, và có khả năng hồi phục cho những người xung quanh, dù không quá hiệu quả. Sức mạnh này vẫn là một bí ẩn, như một câu đố chưa có lời giải, và tôi quyết định sẽ tìm hiểu thêm về nó trong tương lai, để hiểu rõ hơn về dấu ấn trên tay trái – dấu ấn hình ngọn lửa màu xanh nhạt, thứ đã xuất hiện từ khi tôi còn ở thế giới cũ, trong một giấc mơ kỳ lạ mà tôi không thể quên.
Sau 3 tháng ở lại ngôi làng, chúng tôi đã giành được lòng tin của người dân Elf. Họ yêu quý chúng tôi, xem chúng tôi như gia đình, như những người anh hùng thực sự của họ. Trẻ em Elf, đặc biệt là cô bé Lilia, thường chạy theo chúng tôi, đòi nghe kể chuyện về thế giới của chúng tôi. Lilia, với đôi mắt to tròn màu xanh lam và mái tóc vàng óng buộc thành hai bím nhỏ, luôn nắm tay tôi, giọng trong trẻo vang lên: "Anh Hakumo, kể thêm chuyện về thế giới của anh đi! Ở đó có ma thuật không?" Những khoảnh khắc đó, dù nhỏ bé, đã sưởi ấm trái tim tôi, khiến tôi cảm thấy mình thực sự có một nơi để thuộc về.
Nhưng chúng tôi biết mình không thể ở lại mãi mãi. Để giải quyết vấn đề ma vật xuất hiện quá đông, và để tìm hiểu thêm về lũ Goblin bất tử – những con quái vật với đôi mắt đỏ rực và khả năng tái sinh kỳ lạ – chúng tôi quyết định tiếp tục cuộc hành trình, đến thủ đô của Qeenis. Chúng tôi muốn tìm hiểu về đất nước này, ngăn chặn việc buôn bán trái phép thú nhân, và quan trọng hơn, tìm đến Tinh Linh Cổ Đại bảo kê của vương quốc này để hỏi về lũ Goblin kỳ lạ kia, hy vọng sẽ tìm ra manh mối về thế lực tà ác đứng sau chúng.
Ngày chúng tôi rời đi, cả ngôi làng Elf tụ tập trước cổng làng để tiễn chúng tôi. Ánh bình minh vừa ló dạng, nhuộm cả khu rừng Jeda một màu vàng nhạt, như một lời chào tạm biệt đầy hy vọng. Những tia nắng đầu tiên chiếu qua tán lá, tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất, phản chiếu lên những giọt sương long lanh trên cỏ, như những viên ngọc nhỏ lấp lánh. Những cây cầu dây leo đung đưa nhẹ nhàng trong gió, tiếng gỗ kẽo kẹt hòa quyện với tiếng chim hót líu lo, tạo nên một bản nhạc êm dịu, như một lời hứa rằng chúng tôi sẽ sớm trở lại. Những ngọn đèn ma thuật lơ lửng trong không khí, dù đã mờ nhạt dưới ánh sáng ban ngày, vẫn lấp lánh yếu ớt, như những ngôi sao nhỏ không muốn rời xa chúng tôi.
Người dân Elf đứng thành hai hàng, ánh mắt họ ánh lên sự lưu luyến, nhưng cũng đầy tin tưởng. Trẻ em Elf, với đôi tai nhọn và mái tóc óng ánh, chạy theo chúng tôi, vẫy tay, tiếng cười trong trẻo vang vọng trong không khí, như một giai điệu của sự sống. Một vài người dân cầm những bó hoa dại, màu tím nhạt và trắng tinh khôi, ném về phía chúng tôi, những cánh hoa rơi lặng lẽ trên mặt đất, như một lời chúc phúc thầm lặng cho hành trình sắp tới.
"Cảm ơn mọi người trong thời gian qua," tôi nói, ánh mắt nhìn trưởng làng Han và người dân Elf, lòng đầy biết ơn, giọng run rẩy vì cảm xúc.
"Chúng tôi sẽ sớm quay lại," Kotsuke nói, giọng trầm thấp, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm, Bảo Kiếm trên vai cậu ấy lấp lánh dưới ánh nắng, như một lời hứa rằng chúng tôi sẽ không bỏ rơi họ.
"Bé Lilia giữ gìn sức khỏe nhé," tôi nói, quỳ xuống, xoa đầu cô bé, nở một nụ cười dịu dàng.
"Anh Hakumo cũng vậy," Lilia đáp, giọng trong trẻo, đôi mắt lấp lánh nước, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay tôi, như không muốn buông ra.
"Bọn chị sẽ quay lại sớm thôi," Miko nói, giọng dịu dàng, nắm tay tôi thật chặt, ánh mắt cô ánh lên sự dịu dàng xen lẫn quyết tâm, như một lời hứa rằng chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách phía trước.
"Tạm biệt mọi người," chúng tôi đồng thanh, giọng vang vọng trong không khí, hòa quyện với tiếng gió thổi qua những tán lá, như một lời chia tay đầy cảm xúc.
Chúng tôi bước ra khỏi ngôi làng, từng bước chân vang lên trên con đường đất nhỏ, dẫn vào sâu trong rừng Jeda. Xa xa, những ngọn núi mờ sương hiện lên dưới ánh bình minh, như một lời mời gọi đầy bí ẩn, hứa hẹn những thử thách và bí mật đang chờ chúng tôi khám phá. Những cành cây khô vươn ra hai bên đường, như những cánh tay gầy guộc, nhưng ánh nắng chiếu qua, làm chúng trở nên ấm áp, như một lời chúc phúc cho hành trình mới. Một con chim nhỏ, với bộ lông màu xanh lam rực rỡ, bay ngang qua, cất tiếng hót líu lo, như một điềm báo rằng phía trước sẽ là những điều kỳ diệu, nhưng cũng đầy nguy hiểm.
Tôi nắm chặt tay Miko, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay cô lan tỏa, như một nguồn sức mạnh vô hình, khiến tôi tin rằng dù con đường phía trước có gian nan đến đâu, chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua. Xa xa, tiếng chuông báo động của ngôi làng vang lên một lần cuối, như một lời tạm biệt, nhưng cũng như một lời nhắc nhở rằng chúng tôi luôn có một nơi để trở về. Hành trình mới của chúng tôi bắt đầu, và tôi biết rằng, những bí mật về lũ Goblin bất tử, về Phát quang, và về thế giới này, đang chờ chúng tôi khám phá.