Cuối cùng, chúng tôi đã đặt chân đến ngôi làng Elf tại vương quốc Qeenis – nơi chúng tôi được giao nhiệm vụ bảo vệ. Nhưng cơ thể tôi, cũng như mọi người, đã kiệt sức sau trận chiến sinh tử với lũ Goblin. Khi bước qua cánh cổng gỗ chạm khắc tinh xảo, tôi cảm nhận được một luồng không khí trong lành, thoang thoảng mùi hương của lá cây và hoa dại, như một cái ôm dịu dàng của thiên nhiên. Nhưng đôi chân tôi run rẩy, không còn sức để bước tiếp. Trước mắt tôi, một người đàn ông Elf cao lớn, với mái tóc bạc dài óng ánh như ánh trăng, đôi tai nhọn đặc trưng, và đôi mắt xanh lá sắc sảo, bước đến. Ông mặc một bộ áo choàng xanh đậm thêu hoa văn lá cây bằng chỉ vàng, tay cầm một cây gậy gỗ chạm khắc hình chim phượng hoàng nhỏ, toát lên vẻ uy nghiêm nhưng ấm áp.
"Xin chào các vị anh hùng đã đến đây," ông nói, giọng trầm ấm, ánh mắt ánh lên sự lo lắng xen lẫn hy vọng.
Nhưng trước khi tôi kịp đáp lại, một tiếng rầm vang lên. Cơ thể tôi như bị rút cạn sức lực, đầu óc quay cuồng, và tôi ngã xuống, ý thức chìm vào bóng tối. Tiếng nói của mọi người xung quanh trở nên mơ hồ, chỉ còn vang vọng giọng lo lắng của người đàn ông kia:
"Mọi người sao vậy?"
"Lính canh, đâu mau giúp ta một tay, họ có vẻ vừa mới trải qua một trận chiến!"
"Giúp chúng t…ô…i vớ…" tôi cố gắng thì thầm, nhưng giọng tôi lạc đi, và bóng tối nuốt chửng tôi hoàn toàn, như một cơn ác mộng kéo dài.
[2 ngày sau]
"Đây là đâu?"
Tôi mở mắt, cảm giác đầu óc vẫn còn mơ màng, như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài đầy ám ảnh. Một chiếc khăn ướt mát lạnh đắp trên trán tôi, thấm đẫm mồ hôi, mang theo mùi hương thảo dược dịu nhẹ. Tôi bật dậy, lấy chiếc khăn xuống, nhìn xung quanh. Tôi đang nằm trên một chiếc giường gỗ đơn sơ, phủ một tấm chăn dệt từ sợi cây mềm mại, thoang thoảng mùi hương của hoa dại. Căn phòng nhỏ được làm từ gỗ, với những hoa văn chạm khắc tinh xảo hình lá cây và dây leo trên tường, như thể cả căn phòng là một phần của thiên nhiên. Ánh sáng dịu nhẹ từ mặt trời chiếu qua một ô cửa sổ nhỏ, nơi những dây leo xanh mướt bám quanh khung, tạo thành một bức màn tự nhiên, lung linh trong ánh nắng sớm.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, như tiếng lá xào xạc trong gió. Một cô bé Elf bước vào, nhỏ nhắn và đáng yêu, với đôi tai dài nhọn đặc trưng, đôi mắt to tròn màu xanh lam lấp lánh như mặt hồ yên ả. Cô bé mặc một chiếc đầm màu nâu sẫm, tay cầm một chậu nước nhỏ, mái tóc vàng óng buộc thành hai bím nhỏ xinh xắn, đung đưa theo từng bước chân. Nhìn thấy tôi, cô bé giật mình, đôi mắt mở to, rồi vội vàng chạy ra ngoài, giọng trong trẻo vang lên như tiếng chuông bạc:
"Ông ơi, Ngài dũng sĩ kia tỉnh lại rồi!"
"Các anh chị ơi, anh ấy tỉnh lại rồi!"
Tôi vẫn chưa kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì một người đàn ông Elf bước vào – chính là người đã chào chúng tôi trước khi tôi ngất đi. Ông cao lớn, với mái tóc bạc dài óng ánh, đôi mắt xanh lá sắc sảo ánh lên sự thông thái. Bộ áo choàng xanh đậm của ông khẽ lay động theo từng bước chân, và cây gậy gỗ trong tay ông phát ra một luồng ánh sáng ma thuật yếu ớt, như thể đang phản chiếu tâm trạng của ông.
"Chào cậu, vị anh hùng ở dị giới," ông nói, giọng trầm ấm, nở một nụ cười hiền từ, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên chút lo lắng. "Xin được giới thiệu, ta là Han, người đứng đầu ngôi làng này. Còn cô bé kia là Lilia, cháu gái của ta."
Tôi nhìn ông, rồi nhìn cô bé Lilia đang nép sau lưng ông, ánh mắt tò mò nhưng rụt rè, đôi tay nhỏ bé nắm chặt chậu nước như để che giấu sự ngại ngùng. Có lẽ ông ấy đã cứu chúng tôi.
"Tôi rất biết ơn vì ông đã cứu chúng tôi," tôi nói, giọng vẫn còn khàn, cố gắng ngồi thẳng dậy, dù cơ thể vẫn đau nhức, như thể từng thớ thịt đang kêu gào phản đối. "Có thể cho tôi biết những người khác đang ở đâu được không?"
"Những người khác đều đã tỉnh lại từ rất sớm rồi," trưởng làng Han đáp, ánh mắt ông ánh lên sự lo lắng. "Vết thương của cậu rất nặng, nên tốc độ hồi phục chậm hơn. Từ lúc cậu ngất xỉu đến nay cũng đã 2 ngày trôi qua rồi."
Hai ngày ư? Tôi đã nằm đây liên tiếp 2 ngày? Dù biết rằng sức khỏe của tôi xuống cấp trầm trọng sau trận chiến đó, nhưng chỉ 2 ngày ngắn ngủi mà tôi có thể hồi phục đến mức này ư? Có phải nhờ Phát quang đã chữa trị, giúp tôi qua cơn nguy kịch, hay nhờ người dân ở đây với ma thuật của họ?
"Cậu tỉnh lại rồi, vậy giờ ta muốn cậu và các bạn của cậu kể cho ta biết chuyện gì đã xảy ra," trưởng làng Han nói, giọng ông nghiêm túc hơn, ánh mắt quét qua tôi, như thể đang cố đọc suy nghĩ của tôi. "Ta đã cố hỏi, nhưng họ từ chối cho đến khi cậu tỉnh lại."
Những gì đã xảy ra ư? Cảnh tượng đó… tôi không dám nghĩ đến nữa. Hình ảnh lũ Goblin với đôi mắt đỏ rực, móng vuốt sắc nhọn cào xé áo Miko, nước dãi đen kịt nhỏ xuống ngực cô ấy, khiến da cô bỏng rát, hiện lên trong tâm trí tôi. Nếu được quay lại lúc đó, có lẽ tôi sẽ chọn chạy trốn ngay lập tức, thay vì ở lại đối mặt với chúng. Suýt nữa chúng tôi đã chết, suýt nữa Miko – người con gái tôi yêu – bị chúng cưỡng hiếp. Nghĩ đến thôi mà tim tôi đập thình thịch, cơ thể run lên vì sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Không thể tin được rằng chúng tôi đã thoát khỏi chúng.
Đột nhiên, từ phía ngoài cửa, một hình bóng quen thuộc lao vào. Miko, với mái tóc đen dài rối bù, đôi mắt đỏ hoe, lao thẳng về phía tôi, ôm chầm lấy tôi trước sự ngỡ ngàng của tôi. Cơ thể cô ấy run rẩy, nước mắt thấm đẫm vai tôi, giọng cô ấy lạc đi, xen lẫn tiếng nức nở:
"Cuối cùng thì… cậu cũng tỉnh lại rồi!"
"Tớ đã rất lo cho cậu… thật may quá!"
Tôi cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của cô ấy, sự lo lắng và nhẹ nhõm hòa quyện trong cái ôm chặt của cô. Hơi ấm từ cơ thể cô lan tỏa, như một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim lạnh giá của tôi. Tôi chỉ biết xoa lưng cô ấy, cố gắng an ủi, dù tim tôi đập thình thịch vì hạnh phúc. Nhìn qua vai Miko, tôi thấy những người bạn của mình – Kotsuke, Kudo, và Shinobu – đứng ở cửa, ánh mắt họ ánh lên sự nhẹ nhõm và vui mừng.
"Chào mừng cậu trở lại, Hakumo," Kotsuke nói, giọng trầm thấp, nở một nụ cười hiếm hoi, ánh mắt ánh lên sự tự hào.
"Chú mày tỉnh lại là tốt rồi. Tao còn tưởng chú mày sẽ ngủ lười ở đó mãi chứ," Kudo gầm gừ, nhưng ánh mắt cậu ấy ánh lên sự quan tâm, dù cố che giấu bằng vẻ cộc cằn thường ngày.
"Tốt quá rồi," Shinobu thì thầm, giọng cô ấy nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt vẫn còn chút ám ảnh từ trận chiến trước, đôi tay run rẩy nắm chặt cây cung.
Các cậu ấy đã rất lo cho tôi. Tôi cảm thấy một luồng ấm áp lan tỏa trong lồng ngực, hạnh phúc vì lúc đó tôi đã có ích, đã thành công cứu mọi người khỏi lũ Goblin.
"Cảm ơn mọi người," tôi nói, giọng run rẩy, nước mắt trào ra, lăn dài trên gò má. "Thấy mọi người vẫn ổn là tớ vui rồi.
"Có lẽ điều hạnh phúc đơn giản nhất bây giờ là còn được thấy các cậu ấy, được đồng hành và chiến đấu cùng nhau.
"Làm phiền các vị," trưởng làng Han lên tiếng, ngắt đi bầu không khí vui tươi. "Cậu Hakumo đây cũng đã tỉnh lại rồi. Các vị có thể kể cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra được không?"
Chúng tôi nhìn nhau, rồi bắt đầu kể chi tiết câu chuyện cho trưởng làng Han và những người dân Elf xung quanh nghe. Chúng tôi kể về trận chiến kinh hoàng trong khu rừng Jeda, về lũ Goblin bất tử, với cơ thể loang lổ máu đen, đôi mắt đỏ rực, và sự tàn bạo không giống với những con Goblin thông thường. Chúng tôi kể về cách chúng tái sinh sau mỗi lần bị giết, về nỗi kinh hoàng khi Miko và Shinobu suýt bị chúng cưỡng hiếp, và về cách chúng tôi chiến đấu đến kiệt sức để bảo vệ nhau.
Tuy nhiên, theo lời Kotsuke, chúng tôi giấu đi chi tiết về Phát quang của tôi. Chúng tôi không chắc liệu ánh sáng đó có thực sự xua đuổi lũ Goblin hay không, hay sự biến mất của chúng là do một thế lực khác. Tôi cảm thấy một chút bất an khi giữ bí mật này, nhưng tôi biết Kotsuke đúng – chúng tôi cần tìm hiểu thêm trước khi tiết lộ.
Sau khi nghe xong, trưởng làng Han và người dân Elf xung quanh im lặng, ánh mắt họ ánh lên sự nghi ngờ. "Lũ Goblin mà các cậu nói… chúng không giống với những con Goblin thông thường ở khu vực này," trưởng làng Han nói, giọng trầm thấp, ánh mắt ông quét qua chúng tôi, như thể đang cố xác nhận sự thật.
Ông kể rằng ngôi làng này nằm trong rừng Jeda của vương quốc Qeenis, một khu vực vốn chỉ có những quái vật cấp thấp như Slime hay Goblin. Những con Goblin ở đây rất yếu, chỉ cần một mũi tên hay một nhát kiếm trúng chỗ hiểm là chết ngay, không có khả năng tái sinh hay bất tử như chúng tôi mô tả. Tuy nhiên, ông cũng tiết lộ rằng sâu trong khu rừng Jeda, có những ma vật cấp cao, với sức mạnh kinh hoàng, nhưng chúng hiếm khi xuất hiện gần ngôi làng.
"Dạo gần đây, không rõ nguyên nhân, lũ ma vật cấp cao bắt đầu xuất hiện nhiều hơn," trưởng làng Han tiếp tục, giọng ông trầm xuống, ánh mắt ánh lên sự lo lắng. "Dù trong làng có các binh sĩ, pháp sư cao cấp và trung cấp, nhưng chúng tôi không thể ngăn chặn hoàn toàn. Đó là lý do chúng tôi cầu cứu sự giúp đỡ từ vương quốc Elf, và nghe tin rằng các cậu – những anh hùng dị giới – sẽ đến giải cứu."
Chúng tôi nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi ngờ. Lũ Goblin quái dị kia rốt cuộc là gì? Có phải chúng liên quan đến sự gia tăng của ma vật cấp cao trong khu rừng? Nhưng chúng tôi quyết định gác lại câu hỏi đó. Trước mắt, chúng tôi chấp nhận yêu cầu của ngôi làng – ở lại và bảo vệ họ.
"Mặc dù vẫn còn rất sợ lũ Goblin đó, dù không biết những con khác có giống chúng hay không," Kotsuke nói, giọng cậu ấy trầm thấp, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm. "Nhưng chúng tôi vẫn muốn đương đầu với thử thách. Chúng tôi sẽ bảo vệ ngôi làng này."
Vừa tập luyện, vừa nâng cao kinh nghiệm chiến đấu – đây là cơ hội để chúng tôi phát triển hơn.
[Vài ngày sau]
Ngôi làng Elf nằm giữa lòng rừng Jeda, như một viên ngọc ẩn giữa thiên nhiên hoang dã. Những ngôi nhà gỗ được xây dựng trên những cây cổ thụ khổng lồ, với những hoa văn chạm khắc tinh xảo hình lá cây và hoa dại, như thể mỗi ngôi nhà là một tác phẩm nghệ thuật của thiên nhiên. Những cây cầu dây leo chắc chắn nối các ngôi nhà với nhau, đung đưa nhẹ nhàng trong gió, tạo nên những âm thanh xào xạc êm tai. Ánh sáng ma thuật từ những ngọn đèn lơ lửng trong không khí chiếu sáng cả ngôi làng, lấp lánh như những ngôi sao nhỏ giữa màn đêm, tạo nên một khung cảnh huyền ảo, như bước ra từ một câu chuyện cổ tích. Người dân Elf, với đôi tai nhọn và mái tóc óng ánh, luôn nở nụ cười hiền từ, nhưng ánh mắt họ ánh lên sự lo lắng mỗi khi nhắc đến lũ ma vật trong rừng.
Vào một buổi sáng, khi mặt trời vừa ló dạng, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu qua những tán lá, tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Đột nhiên, tiếng chuông báo động vang lên, phá tan không khí yên bình của ngôi làng. Một đàn Goblin xuất hiện, đông đến mức che kín cả con đường dẫn vào làng. Chúng không giống lũ Goblin bất tử mà chúng tôi từng đối mặt – cơ thể chúng nhỏ bé, gầy gò, với làn da xanh rêu loang lổ, đôi mắt xanh lục lấp lánh sự hung hãn, và móng vuốt sắc nhọn lăm lăm trong tay.
Mỗi người trong chúng tôi đều cảm thấy một luồng sợ hãi dâng lên, như một cơn sóng lạnh buốt tràn qua cơ thể. Miko và Shinobu sầm mặt lại, ánh mắt đầy ám ảnh, cơ thể run rẩy khi nhớ lại những gì lũ Goblin trước đó đã làm – những móng vuốt sắc nhọn cào xé áo, nước dãi đen kịt nhỏ xuống, và cảm giác bất lực khi bị chúng đè xuống. Tôi cũng không khá hơn, tim tôi đập thình thịch, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, hình ảnh con Goblin thủ lĩnh với đôi mắt đỏ rực hiện lên trong tâm trí. Nhưng tôi biết chúng tôi không thể yếu đuối. Tôi nghiến răng, tự nhủ: Phải mạnh mẽ lên, Hakumo. Mày không thể để nỗi sợ kiểm soát mình! Mày đã hứa sẽ bảo vệ Miko, bảo vệ mọi người!
Bùm! Một tiếng nổ vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Một mũi tên từ anh lính gác Elf bay thẳng vào một con Goblin, xuyên qua ngực nó. Con Goblin ngã xuống, bất động, máu xanh rêu chảy ra, thấm đẫm mặt đất, bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc. Chúng tôi đứng im, ánh mắt dán chặt vào con Goblin, chờ đợi xem nó có tái sinh hay không. Nhưng nó không động đậy, chỉ nằm đó, như một xác chết thực sự.
Từ phía sau, các pháp sư cao cấp của làng thi triển ma pháp. Một luồng ánh sáng đỏ rực bùng lên, như một ngọn lửa địa ngục, quét sạch cả đàn Goblin trong chớp mắt. Những tiếng rít ghê rợn vang lên, rồi im bặt, để lại mặt đất loang lổ máu xanh và những mảnh xác cháy đen, bốc khói nghi ngút.
"Các cậu là anh hùng sao mà đứng đơ vậy?" một pháp sư Elf lên tiếng, giọng đầy chế giễu, ánh mắt ánh lên sự khinh thường.
"Anh hùng rơm à?" một người khác tiếp lời, giọng mỉa mai, tay vẫn cầm cây trượng ma thuật lấp lánh ánh sáng.
"Mang danh được thần ban phước mà cứ đứng đực ra đấy, chả được tích sự gì vậy?"
"Có thật mấy người là anh hùng không vậy?"
Những lời chỉ trích đó như một cái tát vào mặt, khiến chúng tôi bừng tỉnh, nhưng cũng làm tim tôi nóng lên vì tức giận. Tuy nhiên, tôi biết họ đúng. Chúng tôi đã để nỗi sợ kiểm soát, và điều đó không thể tiếp diễn. Nhờ họ, chúng tôi nhận ra lũ Goblin này không giống với bọn trước – chúng thực sự đã chết, không tái sinh. Tinh thần chúng tôi ổn định hơn phần nào, như thể một gánh nặng vừa được trút bỏ.
Cùng nhau, chúng tôi lao lên hỗ trợ họ. Miko, dù vẫn còn run rẩy, bước lên phía trước, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. Cô giơ Cây Trượng Nhị Kim lên, mái tóc đen dài bay trong gió, giọng hét lớn, đầy mạnh mẽ:
"Lốc xoáy!"
Một cơn lốc xoáy khổng lồ xuất hiện, như một con quái vật vô hình, cuốn bay cả đàn Goblin, khiến chúng bị xé nát trong không trung, máu xanh bắn tung tóe, rơi xuống như một cơn mưa kinh tởm. Sức mạnh của Miko khiến tôi và mọi người ngỡ ngàng. Chẳng phải cô ấy vừa rất sợ hãi sao? Vậy mà giờ đây, cô ấy đã vượt qua nỗi sợ, trở nên chín chắn và mạnh mẽ hơn, như một chiến binh thực thụ.
"Tớ làm được rồi!" Miko reo lên, giọng đầy phấn khích, nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh ánh sáng của sự tự hào.
"Giỏi quá, Miko, cậu đúng thật là rất mạnh luôn!" tôi nói, ánh mắt ánh lên sự ngưỡng mộ, tim tôi đập thình thịch vì tự hào.
"Cậu làm thế thì chúng tớ còn đánh đấm cái gì?" Kotsuke cười nhẹ, giọng đùa cợt, nhưng ánh mắt cậu ấy ánh lên sự tự hào, Bảo Kiếm trong tay vẫn lấp lánh ánh thép.
"Cậu chiếm hết vinh quang về mình đó, Miko," Shinobu nói, giọng nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt cô ấy vẫn còn chút ám ảnh, đôi tay run rẩy nắm chặt cây cung.
"Mọi người chưa xong đâu, còn một đàn ngoài kia nữa!" một lính gác Elf hét lên, giọng đầy lo lắng, chỉ tay về phía xa.
Tôi nhìn ra xa, và tim tôi như ngừng đập. Một đàn Goblin khác đang tiến đến, và ở giữa chúng là năm con Lord Goblin khổng lồ, cao gấp đôi người thường, cơ thể to béo, với làn da xanh rêu loang lổ máu đen, toát lên một luồng khí chết chóc. Chúng cầm những cây chùy gỗ khổng lồ, một con trong số đó cầm một lá cờ rách nát, như thể đang dẫn đầu cả đàn, đôi mắt đỏ rực lấp lánh sự tàn bạo.
"Là Lord Goblin ư?" Kudo gầm lên, ánh mắt cậu ấy ánh lên sự phấn khích xen lẫn lo lắng, tay nắm chặt cây rìu chiến khổng lồ.
"Mới lấy lại được tinh thần mà lại sắp vui rồi đây," Kotsuke nói, giọng trầm thấp, ánh mắt ánh lên sự tự tin, như thể cậu ấy đã sẵn sàng cho mọi thử thách. "Mọi người cứ để chúng cho chúng tôi, chỉ cần bảo vệ đừng cho Goblin vào làng là được."
Kotsuke có vẻ đã có kế hoạch. "Mọi người, chúng ta lên thôi!" cậu ấy hét lên, lao thẳng về phía trước, Bảo Kiếm trong tay lóe sáng như một tia chớp. Một đường chém nhanh như cắt, cậu ấy chém bay đầu lũ Goblin xung quanh, máu xanh bắn tung tóe, rồi chạy thẳng đến con Lord Goblin ở giữa, không một chút do dự. Thấy vậy, chúng tôi cũng chia nhau ra để tấn công.
Miko giơ Cây Trượng Nhị Kim lên, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm, mái tóc đen dài bay trong gió, như một nữ chiến thần. "Hắc cầu!" cô hét lớn, giọng đầy mạnh mẽ. Một quả cầu màu tím đậm bùng lên, như một ngôi sao tử thần, bay thẳng vào con Lord Goblin gần nhất, xuyên thủng ngực nó, để lại một lỗ hổng lớn, máu xanh chảy ra thành dòng. Quả cầu tiếp tục bay, phát nổ vang trời, khiến mặt đất rung chuyển, máu xanh và mảnh xác bắn tung tóe, như một cơn mưa chết chóc. Uy lực của ma pháp này khiến tôi rùng mình – Miko đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, như thể cô ấy đang thử nghiệm những chiêu thức mới, quyết tâm vượt qua nỗi sợ hãi của mình.
Kudo, với cây rìu chiến khổng lồ, nhảy lên, hét lớn: "Chết đi!" Cậu ấy chém một nhát, cắt đôi con Lord Goblin từ đầu đến chân, máu xanh bắn ra như suối, thấm đẫm mặt đất, bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc. Kudo đứng đó, thở hổn hển, ánh mắt ánh lên sự tự hào, nhưng cũng xen lẫn chút ám ảnh từ trận chiến trước, như thể cậu ấy đang cố xua đuổi những ký ức kinh hoàng.
Shinobu, dù vẫn còn run rẩy, nắm chặt cây cung, ánh mắt đầy quyết tâm xen lẫn sợ hãi. "Phá thiên," cô thì thầm, giọng run rẩy, đôi tay run lên khi giương cung. "Mình phải làm được… mình phải làm được…"
Cô nhắm mắt, cố gắng quên đi những hình ảnh kinh hoàng của lũ Goblin trước đó – móng vuốt sắc nhọn cào xé áo cô, nước dãi đen kịt nhỏ xuống, và cảm giác bất lực khi bị chúng đè xuống. Cô chuyển hóa nỗi sợ thành sự căm hận, nghiến răng, hét lớn: "Ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh của ta! Phá thiên – Mũi tên xuyên thấu bầu trời!"
Một mũi tên lóe sáng, bay lên trời, kéo theo một luồng ánh sáng rực rỡ, như một ngôi sao băng, đâm xuyên tim con Lord Goblin. Mũi tên kéo nó lên không trung, rồi phát nổ, khiến cơ thể nó tan tành, từng mảnh thịt và máu xanh bắn tung tóe khắp nơi, rơi xuống như một cơn mưa kinh tởm, thấm đẫm mặt đất.
Tôi đứng đờ người, sởn gai ốc khi nhìn cảnh tượng đó, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Làm một đứa con gái giận mà đáng sợ đến vậy sao? Shinobu, dù vẫn còn ám ảnh, đã vượt qua nỗi sợ, trút giận lên con Lord Goblin bằng tất cả sức mạnh của mình, như thể đang xóa bỏ nỗi nhục nhã trong quá khứ.
"Tớ sẽ mất ngủ tối nay," tôi lẩm bẩm, giọng run rẩy, cố gắng xua đi hình ảnh kinh tởm đó, cảm giác dạ dày cuộn lên vì mùi hôi thối của máu xanh.
"Cậ…u làm cái gì vậy, Shinobu?" Miko hỏi, giọng cô ấy lạc đi, ánh mắt đầy kinh ngạc xen lẫn sợ hãi, đôi tay run rẩy nắm chặt Cây Trượng Nhị Kim.
"Tớ không cố ý," Shinobu đáp, giọng run rẩy, ánh mắt ánh lên sự hối hận, gò má đỏ ửng vì xấu hổ. "Xin lỗi các cậu…"
Mải mê nhìn các cậu ấy, tôi không nhận ra một con Lord Goblin đã lẻn ra sau lưng mình. Nó vung cây chùy gỗ khổng lồ, nhắm thẳng vào tôi, đôi mắt đỏ rực lấp lánh sự tàn bạo. Tôi chỉ kịp quay lại, tim đập thình thịch, nhưng không kịp phản ứng, cơ thể như đông cứng vì sợ hãi.
May mắn thay, Kotsuke, sau khi giải quyết con Lord Goblin ở giữa, lao đến, Bảo Kiếm trong tay lóe sáng như một tia chớp. Một đường chém nhanh như cắt, cậu ấy chém chết con Lord Goblin ngay lập tức, máu xanh bắn tung tóe, thấm đẫm cả người tôi. Một mùi hôi thối nồng nặc bốc lên, như thể cả khu rừng bị bao phủ bởi mùi tử khí, khiến tôi muốn nôn mửa.
"Thực sự xin lỗi, tớ không cố ý," Kotsuke nói, giọng đầy áy náy, ánh mắt ánh lên sự lo lắng, Bảo Kiếm trong tay vẫn nhỏ máu xanh xuống đất.
Nếu bây giờ tôi nói "Không sao" thì chắc chắn là tôi đang nói dối. Làm sao có thể tha thứ cho chuyện này cơ chứ? Mùi tanh của máu, thêm mùi hôi thối từ cơ thể con Lord Goblin, khiến tôi không chịu nổi, dạ dày cuộn lên từng cơn. Tôi chỉ muốn đấm Kotsuke một cái, nhưng tôi không còn sức để làm điều đó, chỉ biết nghiến răng, cố gắng kìm nén cơn buồn nôn.
"Đừng giận cậu ấy chứ," Miko nói, giọng nhẹ nhàng, nở một nụ cười an ủi, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng. Cô giơ Cây Trượng Nhị Kim lên. "Khối nước!"
Một khối nước hình cầu xuất hiện, trong suốt như pha lê, dội thẳng lên người tôi, cuốn trôi hết máu xanh trên cơ thể, để lại những giọt nước lấp lánh trên da tôi. Nhưng mùi hôi vẫn còn, bám chặt vào từng sợi tóc, từng thớ thịt, như một lời nhắc nhở về sự kinh tởm của lũ Goblin.
"Cảm ơn cậu," tôi nói, giọng yếu ớt, cố gắng mỉm cười, dù vẫn cảm thấy khó chịu. "Nhưng tớ nghĩ tớ cần đi tắm."