Chương 5: Là Sự Kết Thúc Ư?

Nhận thức của tôi mất dần, mất dần. Tôi chắc rằng mình sẽ chìm vào giấc mộng ngàn thu.

Mong rằng tôi sẽ gặp lại các cậu ấy, ở thiên đường.

Tâm thức của tôi như đang chìm sâu vào một vực thẳm đen kịt, lạnh lẽo và ngột ngạt. Tôi cảm giác mình đang trôi nổi trong một khoảng không vô tận, nơi không có ánh sáng, không có âm thanh, chỉ có bóng tối đặc quánh, như một đại dương chết chóc nuốt chửng mọi hy vọng. Xung quanh tôi, những tiếng rít ghê rợn của lũ Goblin dường như vẫn vang vọng, hòa lẫn với tiếng khóc của Miko và Shinobu, nhưng tất cả dần mờ nhạt, như thể tôi đang bị kéo vào một cơn ác mộng không lối thoát.

Tôi không còn cảm nhận được cơ thể mình. Những cơn đau nhức như xé toạc xương tủy, những vết thương từ cú hất của Khiên Cỏ, và máu chảy ra từ miệng – tất cả đều biến mất, thay vào đó là một cảm giác trống rỗng, lạnh giá, như thể tôi đang bị bóng tối nuốt chửng.

Có lẽ tôi đã chết.

Đột nhiên, một luồng sáng yếu ớt lóe lên từ tay trái của tôi, như một ngọn lửa nhỏ bùng lên giữa bóng tối vô tận. Tôi cảm nhận được một chút ấm áp lan tỏa, như thể có một bàn tay vô hình đang kéo tôi ra khỏi vực thẳm. Dấu ấn nhỏ trên mu bàn tay trái – dấu ấn hình ngọn lửa màu xanh nhạt, xuất hiện từ khi tôi còn ở thế giới cũ, trước cả khi chúng tôi được triệu hồi đến đây – bắt đầu phát sáng. Tôi chưa bao giờ hiểu tại sao dấu ấn này lại xuất hiện, hay nó có ý nghĩa gì. Nó chỉ hiện lên một ngày nọ, khi tôi còn ở thế giới cũ, trong một giấc mơ kỳ lạ, nơi tôi thấy mình đứng giữa một không gian trắng xóa, và một giọng nói vô hình thì thầm rằng tôi sẽ mang một sức mạnh đặc biệt. Khi tỉnh dậy, dấu ấn này đã ở đó, mờ nhạt nhưng không bao giờ biến mất.

Ánh sáng từ dấu ấn lan tỏa, xua tan bóng tối xung quanh tôi, nhưng không hoàn toàn, như thể bóng tối đang chống lại nó, co cụm lại thành những vệt đen kịt, rít lên những âm thanh ghê rợn, như tiếng của hàng ngàn linh hồn bị nguyền rủa.

"Ấm quá," tôi lẩm bẩm, giọng yếu ớt, dù tôi không chắc mình có thực sự nói ra hay chỉ nghĩ trong đầu.

Cảm giác như tôi đang được chữa trị. Những cơn đau nhức như xé toạc cơ thể dần dịu đi, như thể có một luồng năng lượng ấm áp đang chảy qua từng mạch máu, từng dây thần kinh, từng thớ thịt của tôi. Nhưng ánh sáng này không ổn định, nó lúc sáng rực, lúc mờ nhạt, như thể đang đấu tranh với một thứ gì đó tà ác, vô hình, ẩn sâu trong bóng tối. Tôi không hiểu tại sao dấu ấn lại phát sáng, hay tại sao nó lại có sức mạnh này. Nó không phải là một phần của sức mạnh mà Tinh Linh Cổ Đại ban cho chúng tôi, không phải là một kỹ năng được trao bởi nghi thức triệu hồi. Nó là một thứ gì đó… khác, một thứ mà tôi không thể giải thích, và điều đó khiến tôi vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi.

Chẳng biết đã qua bao lâu, ánh sáng từ dấu ấn bùng lên mạnh mẽ, chói sáng cả khoảng không bao quanh tôi. Bóng tối co cụm lại, rít lên những âm thanh ghê rợn, như thể đang bị thiêu rụi bởi một thứ ma thuật tinh khiết. Nhưng rồi, ánh sáng lại mờ đi, như thể nó đã cạn kiệt sức mạnh, để lại tôi trong một không gian trắng xóa, mờ mịt, như một màn sương dày đặc.

Thiên đường đang chào đón tôi đến với nó ư? Các cậu ấy có lẽ đang đợi tôi ở trên kia.

"Hakumo!"

"Hakumo!"

"Làm ơn, tỉnh lại đi Hakumo!"

"Tỉnh lại đi mà Hakumo!"

"Tại sao cậu lại liều mạng như thế chứ?"

Giọng nói của Miko vang lên, run rẩy, xen lẫn với tiếng nức nở. Sao cô ấy lại khóc chứ? Do tôi quá ngốc sao? Hay do tôi đã làm cậu ấy buồn?

Đến khi lên thiên đường, tôi vẫn tồi tệ đến vậy sao? Tôi thật là vô dụng mà.

"Sao lại liều mạng để cứu mình chứ?" Miko tiếp tục nói, giọng cô ấy lạc đi, đầy đau đớn.

"Hakumo, cậu hứa sẽ ở bên tớ mà!"

"Sao cậu lại bỏ tớ chứ, Hakumo?"

Đừng khóc nữa mà Miko, làm vậy tôi áy náy lắm. Để tôi lên gặp cậu, tôi sẽ làm mọi thứ vì cậu. Chúng ta cùng nhau lên thiên đường nhé, Miko.

Tôi vẫn cứ nghe thấy giọng nói của Miko, vang vọng trong không gian trắng xóa. Có lẽ trong tâm thức, tôi vẫn không thể ngừng nghĩ về cậu ấy. Cậu ấy chắc đã chết trong đau đớn lắm, khi bị hàng chục, hàng trăm con Goblin kia cưỡng hiếp đến chết. Tôi vẫn nhớ hình ảnh cuối cùng trước khi ngất đi: Miko bị ba con Goblin xác sống đè xuống, móng vuốt sắc nhọn của chúng cào xé áo cô ấy, nước dãi đen kịt nhỏ xuống ngực, khiến da cô ấy bỏng rát, để lại những vết đỏ loang lổ. Con Goblin thủ lĩnh đứng phía sau, đôi mắt đỏ rực lấp lánh sự tàn bạo, gầm gừ đầy đe dọa, như thể đang chờ đến lượt nó.

Cả Shinobu nữa, không biết cô ấy có giận tôi vì đã hất cô ấy ra không nhỉ? Shinobu cũng bị bốn con Goblin vây quanh, móng vuốt của chúng cào xé áo cô ấy, để lại những vết rách dài trên da, máu tươi chảy ra từ vai và ngực, thấm đẫm đất bùn. Một con Goblin, với nửa khuôn mặt bị thiêu rụi, một con mắt lòi ra ngoài, treo lơ lửng trên gò má cháy đen, gầm gừ đầy đe dọa, móng vuốt của nó cào vào bụng Shinobu, để lại một vết rách dài, máu tươi chảy ra thành dòng. Tôi đã cố gắng cứu cô ấy, nhưng có lẽ tôi chỉ khiến cô ấy đau đớn hơn. Tôi đúng là tệ thật, chắc lên đó cô ấy sẽ đánh tôi tơi tả mất.

Rồi còn Kotsuke và Kudo nữa, chắc hai cậu ấy sẽ trách móc tôi vì không bảo vệ được Miko và Shinobu. Kudo đã bất tỉnh, máu chảy ra từ vết thương trên vai cậu ấy, nhuộm đỏ mặt đất, tạo thành một vũng máu lớn, loang ra như một bông hoa chết chóc. Kotsuke, dù luôn điềm tĩnh, cũng kiệt sức, quỵ xuống cách tôi vài mét, Bảo Kiếm trong tay cậu ấy run rẩy, máu đen dính đầy trên lưỡi kiếm, chảy xuống chuôi, thấm đẫm tay cậu ấy. Mong họ tha lỗi cho tôi.

"Thằng ngốc này, mày có chịu dậy không thì bảo!" Kudo gầm lên, giọng cậu ấy đầy giận dữ, nhưng xen lẫn sự lo lắng, như thể cậu ấy đang cố gắng lay tôi dậy.

"Cậu định nằm đó đến bao giờ đây, Hakumo?" Kotsuke nói, giọng trầm thấp, nhưng tôi cảm nhận được sự căng thẳng trong từng lời, như thể cậu ấy đang cố kìm nén cảm xúc.

"Cậu ấy… đã chết ư?" Shinobu thì thầm, giọng cô ấy run rẩy, như thể đang cố kìm nén nước mắt, đầy ám ảnh và sợ hãi.

"Đừng nói gở như vậy, cậu ấy phải sống, cậu ấy không được chết!" Kotsuke đáp, giọng cậu ấy lạc đi, đầy tuyệt vọng, như thể cậu ấy đang cầu xin một phép màu.

"Tao nói mày tỉnh dậy đi mà!" Kudo hét lên, giọng cậu ấy vỡ òa, xen lẫn với tiếng đập mạnh xuống đất, như thể cậu ấy đang đấm vào mặt đất để trút giận.

"Làm ơn đó, tớ xin cậu hãy tỉnh lại đi!" Miko nức nở, giọng cô ấy yếu ớt, xen lẫn với tiếng khóc, như thể cô ấy đang quỳ bên cạnh tôi, nắm chặt tay tôi.

Họ… còn sống ư? Không phải do tâm thức của tôi tưởng tượng ra. Họ thực sự vẫn còn sống!

May quá rồi, những cố gắng của tôi đã có ích rồi.

Đột nhiên, tôi cảm nhận được cơ thể mình đang hoạt động trở lại. Tiếng nhịp tim đập thình thịch vang lên trong lồng ngực, như một nhịp trống đánh thức tôi khỏi cơn mê. Các mạch máu, các dây thần kinh bắt đầu hoạt động nhịp nhàng, truyền tín hiệu lên não tôi, như thể cơ thể tôi đang đáp lại lời kêu gọi của mọi người. Nhưng cảm giác này không ổn định, như thể có một thứ gì đó tà ác, vô hình, đang cố kéo tôi trở lại bóng tối, khiến tim tôi đập nhanh hơn, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.

Tôi không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được. Song vào đó, tôi còn phải giữ lời hứa với Miko. Tôi muốn được sống, tôi muốn được sống và ở bên mọi người!

Không gian trắng xóa xung quanh đột nhiên biến mất, tôi không còn cảm giác như mình đang bay giữa khoảng không. Tôi bắt đầu tỉnh dậy.

Mở mắt ra, tôi thấy mọi người đang vây quanh tôi, nước mắt lăn dài trên gò má họ. Miko quỳ bên cạnh tôi, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt tái mét, loang lổ những vết cào xước đỏ tươi, nhưng cô ấy vẫn còn sống. Mái tóc dài của cô ấy rối bù, dính đầy đất bùn và máu đen, đôi tay run rẩy nắm chặt tay tôi, như thể sợ rằng nếu buông ra, tôi sẽ biến mất. Shinobu đứng phía sau, cơ thể run rẩy, không còn mảnh vải che thân, nhưng cô ấy đã dùng một tấm áo choàng từ hộp vật phẩm để che tạm, ánh mắt cô ấy đầy ám ảnh, như thể đang cố kìm nén nỗi sợ hãi. Kudo và Kotsuke đứng bên cạnh, gương mặt họ tái mét, máu đen và đất bùn dính đầy trên áo, nhưng họ vẫn còn sống, vẫn còn ở đây với tôi.

"Mọi người… sao lại khóc vậy?" tôi thì thầm, giọng yếu ớt, máu vẫn chảy ra từ khóe miệng, nhỏ xuống đất thành từng giọt đỏ tươi, hòa lẫn với đất bùn lầy lội.

Bỗng nhiên, Miko ôm chầm lấy tôi, cơ thể cô ấy run rẩy, nước mắt thấm đẫm vai tôi. Cảm giác ấm áp từ cái ôm của cô ấy lan tỏa khắp cơ thể tôi, như một ngọn lửa sưởi ấm trái tim lạnh giá của tôi. Nhưng cái ôm này cũng khiến ngực tôi đau nhói, như thể xương sườn của tôi vẫn còn gãy, chưa lành hẳn.

"Cậu sao vậy, Miko?" tôi hỏi, giọng khàn đặc, cố gắng nâng tay trái lên để chạm vào vai cô ấy, nhưng cánh tay tôi vẫn tê liệt, chỉ có thể run rẩy một cách yếu ớt.

"Tớ vẫn sống đây mà," tôi nói, cố gắng mỉm cười, dù mỗi hơi thở đều khiến ngực tôi đau nhói, như thể có một lưỡi dao đang đâm vào lồng ngực.

"Đồ ngốc!" Miko nức nở, giọng cô ấy lạc đi, nước mắt chảy dài trên gò má, nhỏ xuống vai tôi, hòa lẫn với máu và mồ hôi trên mặt tôi.

"Cậu làm tớ lo lắm biết không?" cô ấy tiếp tục, siết chặt cái ôm, như thể đang cố bám víu vào tôi, sợ rằng tôi sẽ biến mất lần nữa.

"Tớ sợ mất cậu, tớ sợ tớ sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa!" Miko nói, giọng cô ấy run rẩy, xen lẫn với tiếng khóc, như thể cô ấy đang sống lại nỗi kinh hoàng khi bị lũ Goblin đè xuống, cào xé.

Cậu ấy lo cho tôi đến vậy sao? Tình cảm cậu ấy dành cho tôi nhiều đến vậy ư? Tôi cảm thấy tim mình như thắt lại, vừa hạnh phúc, vừa áy náy. Tôi đã hứa sẽ bảo vệ cô ấy, vậy mà tôi lại để cô ấy phải chịu đựng những nỗi đau kinh hoàng như vậy.

"Cậu không sao chứ?" tôi hỏi, ánh mắt quét qua mọi người, cố gắng xác nhận rằng họ thực sự còn sống.

"Làm sao các cậu vẫn bình an vô sự vậy?" tôi tiếp tục, giọng yếu ớt, nhưng đầy lo lắng, ánh mắt nhìn xuống mặt đất, nơi máu đỏ tươi của tôi hòa lẫn với máu đen của lũ Goblin, tạo thành một vệt máu đỏ đen ghê rợn, bốc khói như chứa độc tố.

"Tất cả là nhờ cậu đấy," Kotsuke đáp, giọng cậu ấy trầm thấp, nhưng ánh mắt ánh lên sự biết ơn, xen lẫn sự kinh ngạc và nghi ngờ.

Là nhờ tôi ư? Lúc tôi ngất đi, tôi tưởng mình sẽ chết, và lũ Goblin vẫn còn rất hung hăng mà. Có ai đến cứu chúng tôi hay sao?

"Nhưng mà tớ có làm gì đâu," tôi lẩm bẩm, giọng run rẩy, nước mắt trào ra, lăn dài trên gò má, hòa lẫn với máu và mồ hôi trên mặt.

"Tớ đã cố gắng hết sức để cứu Miko và Shinobu, nhưng kết quả không được," tôi tiếp tục, giọng lạc đi, đầy tự trách, ánh mắt nhìn xuống dấu ấn trên tay trái, giờ đây đã mờ nhạt trở lại, như thể nó đã cạn kiệt ma lực.

"Tớ nghĩ chúng ta đã chết rồi chứ," tôi thì thầm, ánh mắt nhìn quanh khu rừng, nơi vẫn còn loang lổ máu đen và nội tạng của lũ Goblin, bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc, khiến tôi muốn nôn mửa.

Kotsuke bước đến, quỳ xuống bên cạnh tôi, ánh mắt cậu ấy nghiêm nghị nhưng đầy cảm thông. "Thực ra, chúng tôi cũng rất bất ngờ khi tỉnh lại mà vết thương đã gần như khỏi hẳn," cậu ấy nói, giọng trầm thấp, ánh mắt quét qua khung cảnh xung quanh, như thể đang cố tìm kiếm một manh mối. "Mọi người khi tỉnh dậy thì kiểm tra xung quanh, xem lũ Goblin kia đi đâu, nhưng không hề thấy bất kỳ dấu vết nào."

Kotsuke kể lại những gì đã xảy ra khi tôi bất tỉnh. Miko tỉnh dậy với tâm thế hoảng loạn, gương mặt cô ấy tái mét, đôi mắt đỏ hoe, đầy ám ảnh. Cô ấy đã bị sốc tâm lý sau những gì lũ Goblin đã làm – những móng vuốt sắc nhọn cào xé áo cô ấy, nước dãi đen kịt nhỏ xuống ngực, khiến da cô ấy bỏng rát, để lại những vết đỏ loang lổ, như những vết sẹo không bao giờ lành. Dù chưa bị cưỡng hiếp, nhưng nỗi kinh hoàng khi bị lũ Goblin đè xuống, cào xé, và cảm giác bất lực đã khắc sâu vào tâm trí cô ấy, như một cơn ác mộng không bao giờ chấm dứt. Shinobu cũng không khá hơn, cơ thể cô ấy loang lổ những vết cào xước đỏ tươi, máu chảy ra từ vai và ngực, thấm đẫm đất bùn. Cô ấy run rẩy, ánh mắt đầy ám ảnh, như thể đang cố gắng quên đi hình ảnh con Goblin với nửa khuôn mặt bị thiêu rụi, một con mắt lòi ra ngoài, treo lơ lửng trên gò má cháy đen, gầm gừ đầy đe dọa, móng vuốt của nó cào vào bụng cô ấy, để lại một vết rách dài, máu tươi chảy ra thành dòng.

Nhưng Miko, dù hoảng loạn, vẫn lấy lại được chút bình tĩnh. Cô ấy thi triển một ma pháp ổn định tâm thần, một luồng ánh sáng xanh nhạt lan tỏa từ Cây Trượng Nhị Kim, bao bọc lấy cô ấy và Shinobu, giúp giảm bớt nỗi ám ảnh trong tâm trí. Dù vậy, ánh mắt của cả hai vẫn ánh lên sự sợ hãi, như thể ký ức kinh hoàng đó sẽ không bao giờ biến mất. Miko và Shinobu sau đó lấy đồ trong hộp vật phẩm ra thay, che đi cơ thể gần như không còn mảnh vải. Họ bắt đầu đi loanh quanh, tìm kiếm tôi và các bạn khác.

Khi họ tìm thấy tôi, tôi đang nằm bất động trên mặt đất, cơ thể đầy thương tích, máu chảy ra từ miệng và mũi, hòa lẫn với đất bùn, tạo thành một vệt máu đỏ đen ghê rợn, bốc khói như chứa độc tố. Cánh tay phải của tôi gãy, xương lòi ra ngoài, máu tươi chảy ra thành dòng, thấm đẫm đất bùn. Cánh tay trái, nơi có dấu ấn nhỏ, run rẩy một cách yếu ớt, như thể đang cố gắng phát sáng, nhưng không đủ sức.

"Họ thấy cậu thương tích đầy mình, gần như không còn dấu hiệu sự sống," Kotsuke tiếp tục, giọng cậu ấy trầm thấp, ánh mắt ánh lên sự lo lắng. "Nhưng rồi, dấu ấn trên tay trái của cậu bỗng phát sáng."

Kotsuke kể rằng ánh sáng từ dấu ấn nhỏ trên tay trái của tôi – dấu ấn hình ngọn lửa màu xanh nhạt – bùng lên mạnh mẽ, lan tỏa khắp khu rừng, như một ngọn lửa tinh khiết xua tan bóng tối. Ánh sáng đó bao bọc lấy cả nhóm, chữa trị những vết thương nghiêm trọng của mọi người. Những vết cào xước trên da Miko và Shinobu dần lành lại, máu ngừng chảy, dù vẫn để lại những vết sẹo mờ nhạt, như một lời nhắc nhở về nỗi kinh hoàng mà họ đã trải qua. Vết thương trên vai Kudo cũng khép lại, dù vẫn còn đau nhức, khiến cậu ấy phải nghiến răng để chịu đựng. Kotsuke, dù không bị thương nặng, cũng cảm nhận được một luồng năng lượng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, giúp cậu ấy hồi phục sức lực.

"Ánh sáng đó không chỉ chữa trị cho chúng tôi," Kotsuke nói, giọng cậu ấy trầm thấp, ánh mắt ánh lên sự kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ. "Nó còn khiến lũ Goblin biến mất. Khi ánh sáng lan tỏa, chúng tôi nghe thấy những tiếng rít ghê rợn, như thể lũ Goblin đang bị thiêu rụi bởi một thứ ma thuật tinh khiết. Nhưng khi ánh sáng tắt đi, chúng đã biến mất hoàn toàn, không để lại bất kỳ dấu vết nào – không có tro bụi, không có máu đen, không có bất cứ thứ gì. Như thể chúng chưa từng tồn tại."

Tôi lắng nghe, ánh mắt nhìn xuống dấu ấn trên tay trái, giờ đây đã mờ nhạt trở lại, như thể nó đã cạn kiệt ma lực. Nhưng tôi cảm nhận được một luồng năng lượng yếu ớt vẫn còn sót lại, như một ngọn lửa nhỏ đang âm ỉ, chờ đợi được đánh thức. "Ánh sáng từ tay tớ ư?" tôi lẩm bẩm, giọng run rẩy, nước mắt trào ra, lăn dài trên gò má.

"Không lẽ là khả năng Phát quang?" tôi thì thầm, ánh mắt ánh lên sự kinh ngạc, xen lẫn sự hoang mang.

Nhưng nếu Phát quang của tôi thực sự xua đuổi lũ Goblin, tại sao chúng lại biến mất mà không để lại bất kỳ dấu vết nào? Không có tro bụi, không có máu đen, không có bất cứ thứ gì, như thể chúng bị một thứ ma thuật vô hình nuốt chửng. Và tại sao dấu ấn của tôi lại tự động phát sáng, khi tôi đã bất tỉnh, không còn chút ý thức nào để kích hoạt nó? Sức mạnh này… rốt cuộc là gì? Nó không phải là một phần của sức mạnh mà Tinh Linh Cổ Đại ban cho chúng tôi, không phải là một kỹ năng được trao bởi nghi thức triệu hồi. Nó là một thứ gì đó… khác, một thứ mà tôi không thể giải thích, và điều đó khiến tôi vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi.

Để xác nhận, tôi quyết định thử sử dụng Phát quang một lần nữa, dù cơ thể tôi vẫn kiệt sức, như thể mỗi hơi thở đều rút cạn chút năng lượng còn sót lại.

"Phát quang!" tôi hét lên, giọng khàn đặc, tập trung toàn bộ ý chí vào dấu ấn trên tay trái, cố gắng đánh thức luồng năng lượng mà tôi cảm nhận được.

Một luồng ánh sáng ấm áp bùng lên từ dấu ấn, lan tỏa khắp khu rừng, như một ngọn lửa tinh khiết xua tan bóng tối. Ánh sáng đó bao bọc lấy cả nhóm, chữa trị những vết thương còn lại của mọi người. Những vết cào xước trên da Miko và Shinobu gần như biến mất, dù vẫn để lại những vết sẹo mờ nhạt, như một lời nhắc nhở về nỗi kinh hoàng mà họ đã trải qua. Vết thương trên vai Kudo khép lại hoàn toàn, dù cậu ấy vẫn cảm thấy đau nhức, khiến cậu ấy phải nghiến răng để chịu đựng. Kotsuke, dù không bị thương nặng, cũng cảm nhận được một luồng năng lượng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, giúp cậu ấy hồi phục sức lực.

Nhưng ánh sáng này không ổn định, nó lúc sáng rực, lúc mờ nhạt, như thể đang đấu tranh với một thứ gì đó tà ác, vô hình, ẩn sâu trong khu rừng. Và tôi cảm nhận được một luồng năng lượng lạnh giá, như một bàn tay vô hình, đang cố kéo tôi trở lại bóng tối, khiến cơ thể tôi run rẩy, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.

Có lẽ Phát quang của tôi không chỉ có khả năng chữa trị các vết thương nghiêm trọng, mà còn xua đuổi quái vật, như một thứ ma thuật tinh khiết đối lập với sự tà ác của lũ Goblin. Nhưng tại sao chúng lại biến mất mà không để lại dấu vết? Và tại sao tôi lại cảm thấy một luồng năng lượng lạnh giá, như thể có một thứ gì đó đang theo dõi chúng tôi, ẩn sâu trong khu rừng? Sức mạnh này… nó đến từ đâu? Và tại sao nó lại chọn tôi?

Vậy là tôi không còn vô dụng nữa. Tôi đã trở nên hữu ích hơn với mọi người! Nhưng sự bí ẩn của sức mạnh này khiến tôi không khỏi lo lắng. Nếu tôi không thể kiểm soát nó, liệu nó có thể gây nguy hiểm cho nhóm không?

"Dù sức mạnh của cậu có thể hồi phục các vết thương lớn, chí mạng, nhưng nó không hồi phục hoàn toàn," Kotsuke nói, giọng cậu ấy trầm thấp, ánh mắt nghiêm nghị, quét qua khu rừng, như thể đang cố tìm kiếm một manh mối về sự biến mất của lũ Goblin. "Chúng ta phải xuất phát đến ngôi làng Elf kia để chữa trị."

"Ngôi làng đó cũng cách đây không xa, chúng ta đi thôi," Shinobu nói, giọng cô ấy yếu ớt, nhưng ánh mắt ánh lên sự quyết tâm, dù vẫn còn chút ám ảnh từ những gì cô ấy đã trải qua.

"Mọi người không sao, tớ mừng lắm," tôi thì thầm, nước mắt trào ra, lăn dài trên gò má, hòa lẫn với máu và mồ hôi trên mặt.

"Nhưng cơ thể tớ hiện tại không thể di chuyển được, làm gánh nặng cho các cậu rồi," tôi nói, giọng run rẩy, đầy áy náy, ánh mắt nhìn xuống cánh tay phải gãy, xương lòi ra ngoài, máu tươi vẫn chảy ra, thấm đẫm đất bùn.

"Chú mày nói gì đó?" Kudo gầm lên, giọng cậu ấy cộc cằn, nhưng ánh mắt ánh lên sự biết ơn, xen lẫn sự lo lắng.

"Chính mày đã cứu tụi tao mà, để tao cõng mày coi như cảm ơn," Kudo nói, cúi xuống, nhấc tôi lên vai một cách dễ dàng, dù cơ thể cậu ấy vẫn còn đau nhức, khiến cậu ấy phải nghiến răng để chịu đựng.

Dù không được ban phước mạnh mẽ như các cậu ấy, nhưng với sức mạnh này, tôi sẽ hỗ trợ mọi người. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng khi sử dụng Phát quang, chỉ số năng lượng của tôi tiêu thụ quá nhanh, như thể toàn bộ ma lực trong cơ thể bị rút cạn. Dù nó đang hồi phục, nhưng tốc độ rất chậm, khiến tôi cảm thấy kiệt sức, như thể cơ thể tôi sắp sụp đổ. Và luồng năng lượng lạnh giá mà tôi cảm nhận được khi sử dụng Phát quang khiến tôi không khỏi lo lắng. Nó là gì? Liệu nó có liên quan đến sự biến mất của lũ Goblin không?

Chúng tôi không ngừng cuộc hành trình, cùng nhau tiến đến ngôi làng Elf. Nhờ sự giúp đỡ từ Kudo, cơ thể tôi không đủ sức để di chuyển, nên cậu ấy đã cõng tôi. Dù thái độ có hơi cộc cằn, nhưng cậu ấy vẫn rất tốt bụng, luôn quan tâm đến bạn bè theo cách của riêng mình.

Trên đường đi đến ngôi làng Elf, chúng tôi cố gắng nói chuyện với nhau để giữ tinh thần, dù có mệt mỏi hay đau nhức do vết thương, mọi người cũng cố gắng đến làng với tâm thế lạc quan. Khu rừng xung quanh vẫn âm u, nhưng không còn luồng khí chết chóc từ con Goblin thủ lĩnh nữa. Những cành cây khô vẫn loang lổ máu đen, nhỏ xuống đất thành từng giọt, bốc khói như chứa độc tố, nhưng không khí đã bớt ngột ngạt, như thể ánh sáng từ Phát quang đã xua tan một phần sự tà ác trong khu vực này. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm nhận được một luồng năng lượng lạnh giá, như một bàn tay vô hình, đang theo dõi chúng tôi từ xa, khiến tôi không khỏi rùng mình.

"Chúng ta… đến nơi rồi," Miko nói, giọng cô ấy yếu ớt, nhưng ánh mắt ánh lên sự nhẹ nhõm, dù vẫn còn chút ám ảnh từ những gì cô ấy đã trải qua.

Trước mắt chúng tôi, ngôi làng Elf hiện ra, với những ngôi nhà bằng gỗ được xây dựng trên cây, ánh sáng ma thuật lấp lánh từ những ngọn đèn treo lơ lửng trong không khí. Người dân Elf nhìn chúng tôi với ánh mắt lo lắng, nhưng họ nhanh chóng chạy đến, giúp đỡ chúng tôi vào làng để chữa trị.