"Cứu chúng tôi với!" tôi gào lên, giọng lạc đi trong tuyệt vọng, nước mắt trào ra, lăn dài trên gò má, hòa lẫn với mồ hôi lạnh và máu trên mặt.
Tôi không muốn chết ở đây. Tôi muốn được sống.
Có lẽ tôi đã quá xem nhẹ sự tàn khốc của thế giới này. Nó không trong sáng, không đẹp đẽ như tôi từng tưởng tượng. Khi chúng tôi được triệu hồi đến dị giới, được ban phước bởi Tinh Linh Cổ Đại, tôi đã nghĩ rằng chúng tôi sẽ trở thành những anh hùng mạnh mẽ, chống lại các thế lực tà ác để bảo vệ thế giới. Nhưng ngay bây giờ, ngay lúc này đây, chúng tôi lại chịu trận trước lũ Goblin – những ma vật được coi là yếu nhất ở dị giới. Không những bị chúng áp đảo, mà hai người con gái trong tổ đội của tôi, Miko và Shinobu, đang cận kề với việc bị chúng cưỡng hiếp.
"Cứu tớ với!" Shinobu hét lên, giọng cô ấy vỡ òa trong nước mắt, đầy đau đớn và tuyệt vọng.
"Không… không… làm ơn tha cho tao đi mà!" Miko gào thét, giọng cô ấy run rẩy, xen lẫn với tiếng nức nở.
"Khônggggg!" cô ấy tiếp tục cầu xin, nhưng lũ Goblin không dừng lại.
Tôi chỉ biết bất lực nhìn người con gái tôi yêu bị bọn chúng lột từng mảnh đồ. Miko bị ba con Goblin xác sống đè xuống, móng vuốt sắc nhọn của chúng cào xé áo cô ấy, từng mảnh vải bị xé toạc, để lộ làn da trắng bệch, loang lổ những vết cào xước đỏ tươi. Một con Goblin, với đôi mắt trắng dã và một cánh tay bị cháy đen, gầm gừ đầy đe dọa, nước dãi đen kịt chảy dài xuống cằm, nhỏ xuống ngực Miko, bốc khói như chứa độc tố, khiến da cô ấy bỏng rát, để lại những vết đỏ loang lổ. Một con khác, bị chém mất một chân, bò lê trên mặt đất, móng vuốt của nó cào vào đùi Miko, để lại những vết rách dài, máu tươi chảy ra, thấm đẫm đất bùn, hòa lẫn với nước dãi của chúng, tạo thành một vệt máu đỏ đen ghê rợn. Con Goblin thủ lĩnh đứng phía sau, đôi mắt đỏ rực lấp lánh sự tàn bạo, gầm gừ đầy đe dọa, như thể đang giám sát lũ đàn em của mình, chờ đến lượt nó.
Shinobu, bạn thân của Miko, cũng không thoát khỏi số phận kinh hoàng. Cô ấy bị bốn con Goblin xác sống vây quanh, móng vuốt của chúng cào xé áo cô ấy, để lại những vết rách dài trên da, máu tươi chảy ra từ vai và ngực, thấm đẫm đất bùn. Một con Goblin, với nửa khuôn mặt bị thiêu rụi, một con mắt lòi ra ngoài, treo lơ lửng trên gò má cháy đen, gầm gừ đầy đe dọa, móng vuốt của nó cào vào bụng Shinobu, để lại một vết rách dài, máu tươi chảy ra thành dòng, hòa lẫn với nước dãi đen kịt của nó. Một con khác, bị chém đôi cơ thể, giờ chỉ còn nửa thân trên, bò lê trên mặt đất, kéo theo ruột gan lòi ra ngoài, để lại một vệt máu đen dài, sền sệt. Nó dùng móng vuốt cào vào chân Shinobu, cố gắng kéo cô ấy xuống, miệng há to, phát ra những tiếng rên rỉ ghê rợn, như tiếng của một linh hồn bị nguyền rủa.
Dù lũ Goblin này đã phát điên, bị thao túng bởi một thứ ma thuật tà ác khiến chúng trở thành xác sống, bản chất đồi bại của chúng vẫn không thay đổi. Chúng vẫn là những sinh vật thấp hèn, bị chi phối bởi ham muốn tình dục, sẵn sàng cưỡng hiếp bất kỳ giống cái nào để thỏa mãn nhu cầu. Đôi mắt trắng dã của chúng lấp lánh sự điên cuồng, nước dãi chảy dài, nhỏ xuống đất, bốc khói như chứa độc tố, như thể sự tà ác đã ăn sâu vào bản chất của chúng, không thể xóa bỏ, dù chúng đã bị biến thành những con quái vật bất tử.
Kudo đã bất tỉnh, máu chảy ra từ vết thương trên vai cậu ấy, nhuộm đỏ mặt đất, tạo thành một vũng máu lớn, loang ra như một bông hoa chết chóc. Kotsuke, người luôn điềm tĩnh và mạnh mẽ, giờ cũng kiệt sức, quỵ xuống cách tôi vài mét, Bảo Kiếm trong tay cậu ấy run rẩy, máu đen dính đầy trên lưỡi kiếm, chảy xuống chuôi, thấm đẫm tay cậu ấy. Gương mặt Kotsuke tái mét, ánh mắt lạnh lùng thường ngày giờ đây ánh lên sự hoang mang, như thể cậu ấy cũng đang bị sự tuyệt vọng nuốt chửng.
Tôi phải làm sao để cứu họ bây giờ? Nếu có một phép màu nào đó xảy ra, thì hãy nhanh chóng đến đây, giải thoát cho chúng tôi đi!
"Lũ khốn, b…ỏ cậu ấy ra!" tôi gồng hết sức hét lên, cố gắng khiến lũ Goblin chú ý đến tôi.
Nhưng chúng chẳng quan tâm. Chúng chỉ tập trung vào việc sắp sửa đáp ứng nhu cầu tình dục của mình, đôi mắt trắng dã lấp lánh sự điên cuồng, nước dãi đen kịt chảy dài, nhỏ xuống đất, bốc khói như chứa độc tố. Con Goblin thủ lĩnh gầm gừ, móng vuốt của nó cào vào đùi Miko, để lại một vết rách dài, máu tươi chảy ra, thấm đẫm đất bùn, hòa lẫn với nước dãi của nó, tạo thành một vệt máu đỏ đen ghê rợn.
Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi không thể để người con gái mình yêu bị cưỡng hiếp. Tôi ráng hết sức muốn lao lên phía cô ấy, nhưng đôi chân của tôi như bị gãy, đau nhức đến mức tôi không tài nào cử động được. Những cơn đau từ bên ngoài lan vào trong xương, trong tủy, như thể từng thớ thịt của tôi đang bị xé toạc. Tôi đã kiệt sức sau trận chiến, cơ thể tôi không còn chút năng lượng nào, và những vết thương từ trước đó – những vết cào xước, vết bầm, và cơn đau từ việc sử dụng Khiên Cỏ – khiến tôi không thể đứng dậy.
"Tại sao vậy chứ? Đến cả cơ thể cũng phản đối tôi là sao?" tôi lẩm bẩm, giọng run rẩy, nước mắt trào ra.
"Cử động đi, cử động đi!" tôi gào lên, đập mạnh tay xuống đất, cố gắng ép buộc đôi chân mình di chuyển.
"Làm ơn, làm ơn hãy cử động đi, tao xin mày!" tôi hét lên, giọng lạc đi trong tuyệt vọng, nhưng đôi chân tôi vẫn không thể nhúc nhích.
Bọn chúng sắp sửa xé nốt mảnh đồ lót cuối cùng của Miko. Con Goblin thủ lĩnh gầm gừ, nước dãi của nó nhỏ xuống ngực cô ấy, bốc khói, khiến da cô ấy bỏng rát, để lại những vết đỏ loang lổ. Một con Goblin xác sống khác, với một cánh tay bị cháy đen, cào vào bụng Miko, để lại một vết rách dài, máu tươi chảy ra thành dòng, thấm đẫm đất bùn.
"Áaaaaaa, đừng, đừng đừng đừng, tao xin mày đừng mà!" Miko la hét trong tuyệt vọng, giọng cô ấy vỡ òa, nước mắt chảy dài, và rồi cô ấy ngất đi, cơ thể mềm nhũn dưới móng vuốt của lũ Goblin.
Tôi không thể nào ngồi nhìn được nữa. Bằng mọi cách, tôi phải cứu cô ấy. Dù có vô vọng đi nữa, tôi không thể chết ở đây. Tôi phải mạnh mẽ hơn nữa.
Tôi ráng trườn lại gần nơi Kotsuke nằm, từng chuyển động đều khiến cơ thể tôi đau nhức như bị xé toạc. Những cơn đau từ bên ngoài lan vào trong xương, trong tủy, như thể từng thớ thịt của tôi đang bị nghiền nát. Mỗi lần tôi di chuyển, đất bùn lầy lội dính đầy lên người tôi, máu đen và nội tạng của lũ Goblin vương vãi trên mặt đất cọ vào da tôi, bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc, khiến tôi muốn nôn mửa. Nhưng tôi vẫn phải cầm cự.
Dù có quá trễ đi nữa, tôi cũng không thể để người con gái tôi yêu chết trong sự nhục nhã.
Dùng hết sức lực của cái cơ thể tồi tàn này, tôi đã trườn được đến chỗ Kotsuke. Tôi với tay lấy Bảo Kiếm của cậu ấy, lưỡi kiếm loang lổ máu đen, ánh thép lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo của khu rừng. Tôi cầm nó trong tay, nhưng tay của tôi cũng đã tê nhức, run lẩy bẩy không thể cầm vững. Mỗi chuyển động đều khiến tôi cảm thấy như cánh tay mình sắp gãy, nhưng tôi vẫn ráng siết chặt chuôi kiếm, cố gắng không để nó rơi xuống.
Tôi đặt cược cả tính mạng mình ngay lúc này. Dùng hết sức, tôi ném thẳng cây Bảo Kiếm vào con Goblin thủ lĩnh.
Bảo Kiếm bay đi, xoay tít trong không khí, và găm thẳng vào bụng con Goblin thủ lĩnh, máu đen bắn tung tóe, bốc khói như chứa độc tố. Dù không thể gây tổn thương nghiêm trọng cho nó, nhưng việc làm này đã khiến nó chú ý đến tôi. Nó gầm lên, đôi mắt đỏ rực lấp lánh sự tàn bạo, nước dãi chảy dài, nhỏ xuống đất, tạo thành một vũng nhỏ bốc khói, như thể mặt đất cũng bị ăn mòn bởi sự tà ác của nó.
Nhân cơ hội, tôi gắng vận dụng chút ma lực ít ỏi còn sót lại trong cơ thể mình để triệu hồi Khiên Cỏ. Tôi nằm sấp xuống, đè tay của mình lên mặt đất, cố gắng tập trung. Khi tôi đặt tay trái xuống đất, tôi cảm nhận được một luồng năng lượng yếu ớt phát ra từ dấu ấn nhỏ trên mu bàn tay – một dấu ấn hình ngọn lửa nhỏ, màu xanh nhạt, xuất hiện sau khi tôi thử sử dụng Phát quang trong một buổi tập luyện cách đây vài tuần.
Dấu ấn này không giống những hình xăm mạnh mẽ trên tay các bạn tôi – những hình xăm đại diện cho sức mạnh của Tinh Linh Cổ Đại, như Kẻ Hủy Diệt của Kotsuke hay Kẻ Thiện Nộ của Kudo. Dấu ấn của tôi chỉ là một vết nhỏ, mờ nhạt, xuất hiện sau khi tôi cố gắng kích hoạt Phát quang, một kỹ năng mà tôi chưa bao giờ sử dụng thành công. Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy một luồng năng lượng yếu ớt chạy qua tay, và dấu ấn này xuất hiện, như một dấu hiệu rằng tôi đã chạm đến một phần nhỏ của sức mạnh tiềm ẩn. Nhưng tôi chưa bao giờ hiểu nó có ý nghĩa gì, và tôi cũng không có thời gian để tìm hiểu.
Giờ đây, trong lúc tuyệt vọng, tôi cảm nhận được một chút ma lực còn sót lại từ dấu ấn này. Nó không mạnh mẽ, không rực rỡ, nhưng nó là tất cả những gì tôi có. Tôi tập trung toàn bộ ý chí, cố gắng khai thác chút ma lực ít ỏi đó để triệu hồi Khiên Cỏ.
"Khiên Cỏ!" tôi hét lên, giọng khàn đặc, và một luồng sáng xanh nhạt lóe lên từ tay tôi.
Chiếc khiên bằng cỏ xuất hiện, nhưng sức ép khủng khiếp từ nó tác dụng lên tay và ngực tôi, như thể một tảng đá nặng hàng tấn đang đè lên cơ thể tôi. Tôi cảm thấy xương mình như vỡ vụn, ngực tôi đau nhói, như muốn nổ tung. Nhưng tôi vẫn ráng gượng, dùng chút sức lực cuối cùng của mình. Sức ép từ chiếc khiên hất văng tôi lên không trung, cơ thể tôi bay đi, xoay tròn trong không khí, máu từ miệng tôi phun ra, rơi xuống đất thành từng giọt đỏ tươi, hòa lẫn với máu đen của lũ Goblin.
May mắn thay, tôi bay về hướng đám Goblin đang bao vây Shinobu. Tôi đáp xuống, đè lên chúng, cơ thể tôi đập mạnh xuống đất, tạo thành một tiếng rầm lớn, bụi đất bay mù mịt. Tôi thành công đẩy Shinobu ra khỏi đám Goblin, cô ấy ngã ra một đoạn khá xa, cơ thể không còn mảnh vải che thân, loang lổ những vết cào xước đỏ tươi, máu chảy ra từ vai và ngực, thấm đẫm đất bùn.
"À hự!" tôi rên lên, cơ thể đau nhức như bị xé toạc, máu từ miệng tôi trào ra, chảy xuống cằm, nhỏ xuống đất thành từng giọt đỏ tươi.
Con Goblin thủ lĩnh thấy vậy liền bỏ xó Miko, lao thẳng đến chỗ tôi. Nó gầm lên, đôi mắt đỏ rực lấp lánh sự tàn bạo, nước dãi chảy dài, nhỏ xuống đất, bốc khói như chứa độc tố. Nó vung rìu, lưỡi rìu loang lổ máu khô, lao thẳng về phía tôi, như muốn kết liễu tôi ngay lập tức.
Tôi không thể chịu đựng nổi những cơn đau nữa. Máu từ miệng tôi phun ra thành từng ngụm, rơi xuống trước mặt con Goblin thủ lĩnh, làm giảm tầm nhìn của nó. Nhưng điều đó chẳng giải quyết được gì.
Cánh tay phải của tôi đã gãy, xương vỡ vụn vì chịu áp lực từ cú hất của Khiên Cỏ. Cánh tay trái, nơi có dấu ấn nhỏ, cũng gần như tê liệt, đau nhức đến mức tôi không thể cử động. Tôi nằm đó, bất động, máu chảy ra từ miệng và mũi, hòa lẫn với đất bùn, tạo thành một vệt máu đỏ đen ghê rợn.
Có lẽ sự cố chấp của tôi đã quá lãng phí rồi. Dù cố gắng đến đâu, kết cục vẫn không thay đổi. Tôi cứ tưởng mình đã có ích hơn khi cứu Miko và Shinobu khỏi việc bị cưỡng hiếp, nhưng tôi chỉ khiến việc đó chậm trễ hơn, chứ không thể giải quyết được gì.
"Tớ xin lỗi, tớ quá vô dụng," tôi lẩm bẩm, giọng yếu ớt, nước mắt trào ra, lăn dài trên gò má, hòa lẫn với máu và mồ hôi trên mặt.
Nếu như người chịu những cú đánh chí mạng là tôi, nếu như người ngất xỉu vì các vết thương nghiêm trọng là tôi thay vì Kudo và Kotsuke, thì chắc chắn Miko và Shinobu đã được cứu. Tôi quá vô dụng, đã hứa rằng sẽ bảo vệ cô ấy, vậy mà tôi không thể làm được.
"Tớ xin lỗi, Miko," tôi thì thầm, giọng lạc đi, nước mắt chảy dài, rơi xuống đất, hòa lẫn với máu và đất bùn.
Tôi nhắm mắt, chờ đợi cái chết đến. Con Goblin thủ lĩnh gầm lên, lưỡi rìu của nó vung cao, chuẩn bị kết liễu tôi. Tôi không còn sức để chống cự, không còn hy vọng để bám víu. Tôi đã làm tất cả những gì có thể, nhưng tôi vẫn thất bại.