[Góc nhìn của Hakumo]
Sau khi đồng ý với yêu cầu của Quốc vương Borush, chúng tôi được anh Mith – một chiến binh Elf cao lớn với mái tóc bạch kim và đôi mắt sắc lạnh – dẫn ra khỏi Vương quốc Elf, tiến về ngôi làng Elf ở Vương quốc Qeenis. Anh Mith không nói nhiều, nhưng ánh mắt của anh ta toát lên sự nghiêm nghị và cảnh giác, như thể anh ta biết rõ những nguy hiểm đang chờ đợi chúng tôi.
Chúng tôi tạm biệt anh ấy sau hai tiếng đi bộ ra khỏi khu rừng. Trước khi rời đi, anh Mith đưa cho chúng tôi một tấm bản đồ ma thuật của Vương quốc Qeenis, chỉ dẫn đường đến ngôi làng Elf. "Hãy cẩn thận," anh ta nói, giọng trầm thấp, "Qeenis không phải là nơi an toàn, đặc biệt với những người thiếu kinh nghiệm như các cậu."
Lời cảnh báo của anh ta khiến tôi thoáng rùng mình, nhưng tôi nhanh chóng gạt đi. Chúng tôi có sức mạnh từ Tinh Linh Cổ Đại, chúng tôi đã luyện tập suốt hai tháng, và tôi tin rằng chúng tôi có thể vượt qua mọi thử thách.
Mọi người trong nhóm có vẻ vẫn còn dư sức, nhưng cơ thể tôi đã mệt rã rời. Chân tôi như muốn rụng ra sau quãng đường dài, từng bước đi nặng nề như đeo chì. Tôi cố nhẫn nhịn, không muốn trở thành gánh nặng cho mọi người.
"Hakumo, cậu ổn chứ?" Miko quay sang, đôi mắt cô ánh lên sự lo lắng.
Tôi gật đầu, cố nở một nụ cười gượng gạo. "Tớ… tớ ổn."
Miko không nói gì thêm, nhưng bàn tay dịu dàng của cô chạm vào vai tôi. Một luồng sáng xanh nhạt lóe lên từ tay cô, và tôi cảm nhận được một luồng năng lượng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Cô ấy thi triển ma pháp hồi phục thể lực cho tôi. Dù không thể khôi phục hoàn toàn, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, đủ để tiếp tục bước đi.
"Cảm ơn cậu, Miko," tôi nói, giọng nghẹn ngào.
Cô ấy mỉm cười, nụ cười dịu dàng như ánh nắng giữa khu rừng u ám. "Đừng lo, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mà."
Chúng tôi tiếp tục hành trình, băng qua những con đường mòn hẹp giữa khu rừng rậm rạp. Cây cối ở đây cao lớn, tán lá dày đặc che kín ánh sáng, tạo nên một không gian âm u, lạnh lẽo. Tiếng côn trùng râm ran hòa lẫn với tiếng gió rít qua kẽ lá, như những tiếng thì thầm ma quái. Mặt đất dưới chân tôi ẩm ướt, phủ đầy rêu và lá mục, bốc lên một mùi hôi thối của sự thối rữa. Xung quanh, những cành cây khô gãy rụng, trông như những cánh tay xương xẩu vươn ra từ bóng tối, sẵn sàng túm lấy chúng tôi bất cứ lúc nào.
Đang trên đường đến ngôi làng, bỗng nhiên một tiếng gầm gừ vang lên từ bụi rậm, như tiếng của một con thú đang đói khát. Trước khi chúng tôi kịp phản ứng, một đàn Goblin lao ra từ mọi phía, bao vây chúng tôi trong chớp mắt.
Chúng là những con yêu tinh xanh, lùn tịt với đôi tai dài nhọn hoắt và cái đuôi cụt ngủn. Da chúng nhăn nheo, loang lổ những vết sẹo và mụn mủ rỉ nước, bốc lên một mùi hôi thối như xác chết thối rữa. Mắt chúng đỏ rực, lấp lánh sự hung tợn, miệng nhe răng nhọn hoắt, nước dãi đen kịt chảy dài xuống cằm, nhỏ xuống đất thành từng giọt sền sệt. Chúng cầm những thanh kiếm gỉ sét, giáo mác cùn, và gậy gỗ dính đầy máu khô, chỉa thẳng vào chúng tôi, gầm gừ đầy đe dọa.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi đối mặt với quái vật ở thế giới này. Một cảm giác sợ hãi thoáng qua trong lòng tôi, nhưng nó nhanh chóng biến mất. Đằng nào thì chúng cũng chỉ là Goblin – những con quái cấp thấp mà tôi từng thấy trong game. Với sức mạnh từ Tinh Linh Cổ Đại, chúng tôi có thể giải quyết chúng trong phút mốt.
"Chỉ là Goblin thôi, có gì mà phải sợ?" Kudo cười khẩy, siết chặt Tiên Dao trong tay.
"Đúng vậy, chúng ta có thể xử lý chúng dễ dàng," Kotsuke gật đầu, ánh mắt lạnh lùng, tay đặt lên chuôi Bảo Kiếm.
Tôi nhìn Miko và Shinobu, cả hai cũng gật đầu, dù ánh mắt của họ vẫn còn chút lo lắng.
[Góc nhìn của Kotsuke]
Tôi lao lên trước, Bảo Kiếm lóe sáng trong ánh sáng mờ ảo của khu rừng. Kỹ năng Kẻ Hủy Diệt khiến tôi cảm nhận rõ từng chuyển động của lũ Goblin, từng kẽ hở trong phòng thủ của chúng. Tôi di chuyển nhanh như một cơn gió, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve cắt qua không khí, chém đứt cổ họng của năm con Goblin liên tiếp. Máu đen đặc sệt bắn tung tóe, nhuộm đỏ mặt đất, bốc lên một mùi tanh hôi nồng nặc, như mùi của xác chết để lâu ngày. Một vài giọt máu bắn lên mặt tôi, ấm nóng và nhớp nháp, khiến tôi rùng mình kinh tởm.
Lần đầu tiên giết một sinh vật sống, tôi cảm thấy dạ dày mình quặn thắt, một cảm giác buồn nôn dâng lên trong cổ họng. Nhưng Kẻ Hủy Diệt nhanh chóng kích hoạt, làm dịu đi cảm giác đó. Nó khiến tôi tập trung hơn, biến việc giết chóc thành một hành động bản năng, như thể tôi sinh ra để làm điều này. Tôi tiếp tục chém, từng nhát kiếm chính xác, từng con Goblin ngã xuống, cơ thể chúng co giật, máu đen chảy ra thành vũng, hòa lẫn với đất bùn, tạo thành một khung cảnh hoang tàn, chết chóc.
Xung quanh, khu rừng như bị nhuộm đỏ bởi máu của lũ Goblin. Những cành cây khô gãy rụng, bị máu và nội tạng của chúng bắn lên, trông như những cánh tay xương xẩu đang rỉ máu. Mặt đất dưới chân tôi lầy lội, đầy những mảnh thịt và xương vỡ, mỗi bước đi đều phát ra âm thanh ướt át, ghê rợn.
Miko đứng phía sau, giơ cao Cây Trượng Nhị Kim. "Hỏa Cầu!" cô hét lên, và từ đầu trượng, những quả cầu lửa rực cháy bắn ra liên tiếp, lao thẳng vào đám Goblin. Những tiếng nổ vang lên, từng con Goblin bị thiêu rụi, cơ thể chúng cháy đen, bốc lên mùi thịt khét lẹt. Một con Goblin bị Hỏa Cầu đốt cháy, nhưng nó vẫn bò về phía chúng tôi, nửa khuôn mặt đã bị thiêu rụi, một con mắt lòi ra ngoài, treo lơ lửng trên gò má cháy đen, miệng há to, phát ra những tiếng rên rỉ ghê rợn.
[Góc nhìn của Shinobu]
Tôi di chuyển nhanh nhẹn giữa đám Goblin, chạm vào từng con để kích hoạt kỹ năng Kẻ Truy Sát. "Phá Tiễn… Diệt!" tôi hét lên, giương cung. Mũi tên lóe sáng, lao đi như một tia chớp, xuyên qua đầu một con Goblin, khiến nó gục xuống ngay lập tức. Máu và óc bắn tung tóe, dính lên mặt tôi, ấm nóng và nhớp nháp. Tôi hét lên, lùi lại, tay run rẩy. "Kinh tởm quá… kinh tởm quá…" tôi lẩm bẩm, cảm giác buồn nôn dâng trào.
Nhưng Kẻ Truy Sát giúp tôi lấy lại bình tĩnh, biến sự kinh tởm thành một cảm giác tê dại. Tôi tiếp tục bắn, mũi tên của tôi xuyên qua cơ thể lũ Goblin, để lại những lỗ hổng lớn, máu đen chảy ra thành dòng, hòa lẫn với đất bùn. Một con Goblin bị tôi bắn trúng ngực, nhưng nó vẫn lao về phía tôi, nội tạng lòi ra ngoài, treo lơ lửng trên bụng, kéo lê trên mặt đất, để lại một vệt máu đen dài.
Khung cảnh xung quanh thật kinh hoàng. Mặt đất lầy lội, đầy máu và nội tạng, không còn một mảnh đất nào sạch sẽ. Những cành cây khô bị máu bắn lên, trông như đang rỉ máu, nhỏ xuống thành từng giọt đen kịt. Mùi hôi thối của máu, thịt cháy, và xác thối rữa bao trùm cả khu rừng, khiến tôi cảm thấy ngạt thở.
[Góc nhìn của Kudo]
Tôi lao thẳng vào đám Goblin, Tiên Dao trong tay xoay tít như một cơn lốc. "Chúng mày chết đi, lũ sâu bọ!" tôi gầm lên, ném mạnh thanh dao về phía trước. Lưỡi dao sắc bén cắt đôi cơ thể của ba con Goblin, nội tạng của chúng văng ra, rơi xuống đất với âm thanh ướt át. Một con Goblin bị chém đôi, nhưng nửa thân trên của nó vẫn bò về phía tôi, kéo theo ruột gan lòi ra ngoài, miệng há to, gầm gừ đầy đe dọa.
Trong đầu tôi chỉ có giết chóc và cuồng bạo. Kẻ Thiện Nộ kích hoạt, biến sự kinh tởm thành cơn giận dữ, khiến tôi càng hung hãn hơn. Tôi lao lên, chém liên tiếp, máu đen bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả cơ thể tôi. Nhưng bỗng nhiên, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, như thể có một đôi mắt vô hình đang quan sát tôi từ bóng tối. Tôi cảm thấy bức bách, như thể có một thứ gì đó tà ác đang lan tỏa trong khu rừng này, khiến tôi rùng mình.
[Góc nhìn của Hakumo]
Tôi không thể đứng nhìn các bạn mình chiến đấu một mình. Dù tôi yếu ớt, dù tôi sợ hãi, tôi vẫn phải làm gì đó. Tôi lao lên, phối hợp cùng Miko.
"Miko, giúp tớ!" tôi hét lên, tay siết chặt thanh kiếm gỗ.
"Để tớ lo!" Miko đáp, giọng cô kiên định. Cô giơ Cây Trượng Nhị Kim, ánh sáng tím lóe lên. "Hóa Băng!"
Một luồng khí lạnh bùng nổ từ cây trượng, đóng băng năm con Goblin trước mặt tôi. Cơ thể chúng bị bao phủ bởi một lớp băng mỏng, đôi mắt đỏ rực của chúng vẫn mở to, như thể chúng vẫn còn sống. Tôi vung kiếm, chém mạnh vào cơ thể chúng. Lớp băng vỡ tan, và cơ thể của lũ Goblin cũng vỡ vụn theo, máu đen chảy ra, hòa lẫn với băng, tạo thành những vệt loang lổ trên mặt đất.
"Chết đi!" tôi hét lên, nhưng khi lưỡi kiếm chạm vào cơ thể chúng, tôi cảm thấy một cảm giác kinh tởm dâng trào. Máu đen bắn lên tay tôi, mùi hôi thối xộc vào mũi, khiến dạ dày tôi quặn thắt. Tôi quỵ xuống, nôn mửa ngay tại chỗ, nước mắt trào ra vì sự ghê tởm. Tôi chưa bao giờ giết một sinh vật sống, và cảnh tượng này quá kinh khủng: máu đen, nội tạng lòi ra, và những tiếng rên rỉ ghê rợn của lũ Goblin trước khi chết.
Tôi không có kỹ năng như các bạn, không có Kẻ Hủy Diệt hay Kẻ Thiện Nộ để giúp tôi thích nghi với việc giết chóc. Mỗi nhát chém đều khiến tôi run rẩy, mỗi giọt máu đều khiến tôi ám ảnh. Hơn nữa, tôi đã mất rất nhiều thể lực chỉ để giết một con Goblin yếu ớt. Cơ thể tôi run rẩy, mồ hôi chảy đầm đìa, nhưng tôi không thể bỏ cuộc.
Dù tôi yếu, nhưng khả năng quan sát và tư duy của tôi rất cao. Tôi nhận ra lũ Goblin đang nhắm vào Miko và Shinobu, không phải để giết, mà để làm điều kinh tởm hơn. "Các cậu, bọn chúng giống như trong game vậy!" tôi hét lên, giọng run rẩy. "Bọn chúng đang nhắm vào Shinobu và Miko để giải tỏa ham muốn!"
"Mẹ kiếp, giờ mới nhớ!" Kudo gầm lên, gương mặt cậu ấy tối sầm lại.
"Đứng bảo vệ hai cậu ấy!" Kotsuke ra lệnh, giọng lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán.
Tôi, Kotsuke, và Kudo lập tức tạo thành một hàng rào phía trước Miko và Shinobu, để hai cô ấy có thể xả sát thương từ phía sau. Dù tôi vẫn còn ám ảnh bởi cảnh giết chóc, tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, tập trung vào việc bảo vệ các bạn mình. Tôi không thể để họ bị tổn thương.
[Góc nhìn của Miko]
Tôi đứng phía sau, tiếp tục thi triển ma pháp, nhưng khung cảnh xung quanh khiến tôi bất ngờ và kinh hoàng. Lũ Goblin không giống như trong game – chúng tàn bạo, điên cuồng, và không hề sợ chết. Một con Goblin bị Hỏa Cầu của tôi thiêu rụi, nhưng nó vẫn bò về phía tôi, nửa cơ thể đã cháy đen, một cánh tay bị thiêu rụi, nhưng nó vẫn gầm gừ, nước dãi đen kịt chảy ra từ miệng, nhỏ xuống đất thành từng giọt sền sệt.
Tôi cảm thấy cơ thể mình yếu dần, không dám bước tiếp. Mỗi bước đi đều khiến tôi run rẩy, mỗi tiếng gầm gừ của lũ Goblin đều khiến tôi rùng mình. Tôi chưa bao giờ thấy một khung cảnh nào kinh khủng đến thế: máu đen chảy thành vũng, nội tạng văng khắp nơi, và những cành cây khô bị máu bắn lên, trông như đang rỉ máu. Mùi hôi thối của xác thối rữa bao trùm cả khu rừng, khiến tôi cảm thấy ngạt thở.
[Góc nhìn của Shinobu]
Tôi đã lấy lại bình tĩnh nhờ Kẻ Truy Sát, nhưng bỗng nhiên, một tiếng gừ vang lên, khiến cả khu rừng rung chuyển. "Gừuuu!"
Lũ Goblin hung hãn đột nhiên lùi lại, tạo thành một vòng tròn xung quanh chúng tôi. Một con Goblin lớn hơn, cao gần gấp đôi những con khác, bước ra từ bụi rậm. Nó cầm một cây rìu lớn, lưỡi rìu loang lổ máu khô, đôi mắt đỏ rực lấp lánh sự tàn bạo. Trên cơ thể nó là những vết sẹo chằng chịt, và từ miệng nó, nước dãi đen kịt chảy dài, nhỏ xuống đất, tạo thành một vũng nhỏ bốc khói, như thể nước dãi của nó có chứa độc tố.
Và rồi, điều kinh hoàng nhất xảy ra. Những xác chết của lũ Goblin mà chúng tôi đã giết – những cơ thể bị chém đôi, bị thiêu rụi, bị đóng băng – đột nhiên co giật. Chúng từ từ đứng dậy, đôi mắt trắng dã, miệng há to, phát ra những tiếng rên rỉ ghê rợn. Máu đen chảy ra từ những vết thương hở, nội tạng lòi ra ngoài, nhưng chúng vẫn di chuyển, lao về phía chúng tôi. Một con Goblin bị tôi bắn trúng ngực, giờ đang bò về phía tôi, ruột gan kéo lê trên mặt đất, để lại một vệt máu đen dài. Một con khác, bị Kudo chém đôi, giờ chỉ còn nửa thân trên, nhưng nó vẫn bò bằng hai tay, miệng há to, nước dãi chảy dài, gầm gừ đầy đe dọa.
Sự sợ hãi dâng trào trong lòng tôi, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tôi hét lên, lùi lại, tay run rẩy. "Sao… sao bọn chúng vẫn còn sống?" tôi lẩm bẩm, giọng run rẩy. Tôi cảm thấy tim mình đập thình thịch, như muốn vỡ tung ra khỏi lồng ngực. Mỗi tiếng rên rỉ của lũ Goblin xác sống đều khiến tôi rùng mình, mỗi bước đi của chúng đều khiến tôi cảm thấy như cái chết đang đến gần.
[Góc nhìn của Kotsuke]
Tôi vốn điềm tĩnh, luôn phân tích tình huống, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi thắc mắc về sức mạnh của lũ Goblin. Tại sao chúng lại bất tử? Tại sao chúng có thể đứng dậy sau khi bị chém đôi, bị thiêu rụi, bị đóng băng? Kẻ Hủy Diệt giúp tôi phân tích, nhưng lần này, tôi cảm thấy quá tải. Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu tôi: Liệu đây có phải là một loại ma pháp cấm? Liệu có một thế lực nào đó đang thao túng lũ Goblin? Liệu chúng có liên quan đến Hắc tộc hay Vedos?
Tôi cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, không thể suy nghĩ thêm được nữa. Con Goblin thủ lĩnh lao lên, cây rìu trong tay nó vung mạnh về phía Hakumo.
"Né ra, Hakumo!" tôi hét lên, đẩy Hakumo sang một bên.
Đùng!
Cây rìu cắm xuống đất, tạo thành một vết nứt lớn, bụi đất bay mù mịt. Nếu tôi không phản ứng kịp, có lẽ Hakumo đã bị chém làm đôi.
"Cảm ơn…" Hakumo lẩm bẩm, nhưng giọng cậu ấy run rẩy.
"Đây không phải lúc nghĩ đâu," tôi nói, giọng lạnh lùng. "Chúng ta gặp rắc rối với lũ Goblin này rồi."
[Góc nhìn của Hakumo]
Tôi quỵ xuống đất, toàn thân tê liệt, không thể cử động. Trước mắt tôi, khu rừng đã biến thành một địa ngục trần gian, nơi sự chết chóc và tàn bạo ngự trị. Mặt đất lầy lội, đầy máu đen và nội tạng, không còn một mảnh đất nào sạch sẽ – chỉ còn lại những vũng máu sền sệt, loang lổ, bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc của xác thối rữa, như thể cả khu rừng đang mục ruỗng từ bên trong. Những cành cây khô bị máu bắn lên, trông như đang rỉ máu, nhỏ xuống thành từng giọt đen kịt, rơi xuống đất với âm thanh tí tách ghê rợn, hòa lẫn với đất bùn, tạo thành những vệt loang lổ, như những vết sẹo của sự hủy diệt.
Cây cối xung quanh héo úa, lá cây rụng xuống, biến thành màu đen kịt, như thể bị nhiễm độc bởi một thứ ma thuật tà ác. Một vài chiếc lá rơi xuống, chạm vào mặt đất, lập tức bốc khói, tan rã thành tro bụi, như thể sự sống đã bị rút cạn. Mặt đất nứt toác, những khe nứt sâu hoắm bốc lên những luồng khí đen, mang theo mùi hôi thối của sự thối rữa, xen lẫn với tiếng rít ghê rợn, như tiếng của những linh hồn bị nguyền rủa đang gào thét từ dưới lòng đất. Không khí nặng nề, ngột ngạt, như thể cái chết đang len lỏi vào từng hơi thở của tôi, bóp nghẹt lồng ngực tôi, khiến tôi cảm thấy ngạt thở.
Kudo đã bất tỉnh, nằm bất động cách tôi vài mét. Máu chảy ra từ vết thương trên vai cậu ấy, nhuộm đỏ mặt đất, tạo thành một vũng máu lớn, loang ra như một bông hoa chết chóc. Tiên Dao rơi khỏi tay cậu ấy, lưỡi dao loang lổ máu đen, ánh thép lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo của khu rừng, như một minh chứng cho sự hung bạo của cậu ấy trước khi gục ngã. Gương mặt Kudo tái mét, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, như thể cậu ấy đang đứng trên ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Shinobu bị lũ Goblin xác sống đè xuống, tiếng hét của cô ấy vang vọng trong khu rừng, đầy đau đớn và tuyệt vọng.
"Đừng… đừng mà!" Shinobu gào lên, giọng cô ấy lạc đi, xen lẫn với tiếng khóc nức nở.
"Làm ơn, đừng!" cô ấy tiếp tục cầu xin, nhưng lũ Goblin không dừng lại.
"Cứu… cứuuuu!" Shinobu hét lên, giọng cô ấy vỡ òa trong nước mắt, như một nhát dao cứa vào tim tôi.
Những móng vuốt sắc nhọn của lũ Goblin cào xé áo cô ấy, để lại những vết rách dài trên da, máu tươi chảy ra, hòa lẫn với nước dãi đen kịt của chúng. Nước dãi của chúng bốc khói, như chứa độc tố, khiến da Shinobu bỏng rát, để lại những vết đỏ loang lổ, như những vết sẹo của sự tàn bạo. Một con Goblin cào vào vai cô ấy, máu tươi chảy ra thành dòng, thấm đẫm áo cô ấy, hòa lẫn với đất bùn, tạo thành một vệt máu đỏ đen ghê rợn.
Miko, người mà tôi đã hứa sẽ bảo vệ, cũng không thoát khỏi số phận kinh hoàng. Con Goblin thủ lĩnh đè cô ấy xuống đất, sức mạnh của nó quá lớn, cô ấy không thể vùng vẫy. Gương mặt nó kề sát mặt Miko, nước dãi của nó nhỏ xuống má cô ấy, bốc khói như chứa độc tố, khiến da cô ấy bỏng rát, để lại những vết đỏ loang lổ, như những vết bỏng của sự tàn bạo. Nó bắt đầu cào xé áo Miko, móng vuốt của nó để lại những vết rách dài trên da cô ấy, máu tươi chảy ra, thấm đẫm áo cô ấy, hòa lẫn với đất bùn, tạo thành một vệt máu đỏ tươi, như một bông hoa nở rộ giữa sự chết chóc.
"Áaaa, đừng, đừng!" Miko hét lên, nước mắt trào ra, giọng cô ấy run rẩy, đầy đau đớn và tuyệt vọng.
"Tha cho tao đi!" cô ấy cầu xin, giọng lạc đi, xen lẫn với tiếng nức nở.
"Xin mày, tha cho tao!" Miko tiếp tục gào thét, nhưng con Goblin thủ lĩnh không dừng lại.
"Đừng mà… đừng mà…" cô ấy lẩm bẩm, giọng yếu ớt, như thể mọi hy vọng đã bị dập tắt.
Từng lời cầu xin của Miko như một nhát búa đập vào đầu tôi, khiến tôi cảm thấy tim mình như vỡ vụn. Tôi muốn lao đến cứu cô ấy, nhưng cơ thể tôi không còn chút sức lực nào. Tôi chỉ có thể quỵ xuống, ôm lấy đầu mình, nước mắt chảy dài, hòa lẫn với mồ hôi và máu trên mặt.
Sự tuyệt vọng bao trùm lấy tôi, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tôi chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến thế. Chúng tôi đã quá xem thường lũ Goblin, quá tự tin vào sức mạnh của mình. Chúng tôi nghĩ rằng với sức mạnh từ Tinh Linh Cổ Đại, chúng tôi có thể dễ dàng vượt qua mọi thử thách. Nhưng chúng tôi đã sai, sai một cách thảm hại. Thế giới này không giống game, và lũ Goblin này không phải là quái vật cấp thấp. Chúng là những sinh vật tàn bạo, điên cuồng, và gần như bất tử.
Con Goblin thủ lĩnh, với đôi mắt đỏ rực và luồng khí chết chóc toát ra từ cơ thể nó, như hiện thân của cái chết, lan tỏa sự hủy diệt lên mọi thứ xung quanh. Cây cối héo úa, lá cây rụng xuống, biến thành tro bụi ngay khi chạm đất. Mặt đất nứt toác, những khe nứt sâu hoắm bốc lên những luồng khí đen, mang theo tiếng rít ghê rợn, như tiếng của những linh hồn bị nguyền rủa đang gào thét từ dưới lòng đất. Không khí ngập tràn mùi hôi thối của sự thối rữa, xen lẫn với mùi máu tanh và thịt cháy, khiến tôi cảm thấy ngạt thở, như thể cái chết đang bóp nghẹt lồng ngực tôi.
Lũ Goblin xác sống vẫn tiếp tục lao về phía chúng tôi, cơ thể chúng méo mó, biến dạng, như những con quái vật bước ra từ cơn ác mộng kinh hoàng nhất. Một con Goblin bị tôi chém đôi giờ đang bò về phía tôi, nửa thân trên của nó kéo lê trên mặt đất, ruột gan lòi ra ngoài, để lại một vệt máu đen dài, sền sệt, bốc khói như chứa độc tố. Một con khác, bị Miko thiêu rụi, giờ chỉ còn một nửa cơ thể, nhưng nó vẫn bò, một con mắt lòi ra ngoài, treo lơ lửng trên gò má cháy đen, miệng há to, phát ra những tiếng rên rỉ ghê rợn, như tiếng của một linh hồn bị nguyền rủa. Một con Goblin khác, bị Kotsuke chém đứt cổ, giờ đang đứng dậy, đầu nó lệch sang một bên, treo lơ lửng trên vai, máu đen chảy ra từ vết chém, nhỏ xuống đất thành từng giọt, bốc khói như chứa độc tố, tạo thành những vũng nhỏ loang lổ, như những vết sẹo của sự chết chóc.
"Chúng ta chỉ đi được đến đây thôi sao?" tôi lẩm bẩm, giọng run rẩy, nước mắt trào ra, lăn dài trên gò má, hòa lẫn với mồ hôi lạnh và máu trên mặt. Tôi cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, từng nhịp đập đều đau đớn, như thể nó đang cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi lồng ngực.
"Phải… cố gắng lên…" Kotsuke đáp, giọng cậu ấy yếu ớt, đầy mệt mỏi. Cậu ấy đứng cách tôi vài bước, Bảo Kiếm trong tay run rẩy, máu đen dính đầy trên lưỡi kiếm, chảy xuống chuôi, thấm đẫm tay cậu ấy. Gương mặt Kotsuke tái mét, ánh mắt lạnh lùng thường ngày giờ đây ánh lên sự hoang mang, như thể cậu ấy cũng đang bị sự tuyệt vọng nuốt chửng.
Tôi nhìn quanh, cố gắng tìm một tia hy vọng, nhưng tất cả những gì tôi thấy chỉ là sự chết chóc và hủy diệt. Mùi hôi thối của xác thối rữa bao trùm cả khu rừng, khiến tôi cảm thấy ngạt thở. Không khí nặng nề, như thể cái chết đang len lỏi vào từng hơi thở của tôi. Tôi cảm thấy cơ thể mình run rẩy không kiểm soát, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, thấm đẫm áo tôi.
Tôi nghĩ về những gì đã xảy ra, về sự ngây thơ của chúng tôi khi bước vào thế giới này. Chúng tôi đã nghĩ rằng mình là những anh hùng, rằng chúng tôi có thể bảo vệ thế giới này với sức mạnh từ Tinh Linh Cổ Đại. Nhưng giờ đây, tôi nhận ra rằng chúng tôi chỉ là những con cừu non giữa bầy sói dữ. Chúng tôi không biết gì về thế giới này, không biết gì về sự tàn bạo và khắc nghiệt của nó. Chúng tôi đã quá tự tin, và giờ đây, chúng tôi phải trả giá – một cái giá quá đắt.
Tôi nhìn Miko, nhìn Shinobu, nhìn Kudo và Kotsuke, và tôi cảm thấy tim mình như vỡ vụn. Tôi đã hứa sẽ bảo vệ họ, nhưng tôi không thể làm được. Tôi quá yếu ớt, quá vô dụng. Tôi không có sức mạnh như Kudo, không có sự nhanh nhẹn như Kotsuke, không có ma pháp như Miko, không có kỹ năng bắn cung như Shinobu. Tôi chỉ có một tấm Khiên Cỏ yếu ớt, dễ bị lửa thiêu rụi, và một kỹ năng Phát quang vô dụng. Tôi là một gánh nặng, một kẻ vô dụng, và giờ đây, tôi đang chứng kiến các bạn mình bị làm nhục, bị giết chết, mà không thể làm gì để cứu họ.
Sự tuyệt vọng trong tôi dâng lên như một cơn sóng thần, nhấn chìm mọi hy vọng, mọi ý chí. Tôi cảm thấy như mình đang rơi xuống một vực thẳm không đáy, nơi chỉ có bóng tối và sự chết chóc. Tôi muốn hét lên, muốn gào thét, nhưng cổ họng tôi khô khốc, không thể phát ra một âm thanh nào. Tôi chỉ có thể quỵ xuống, ôm lấy đầu mình, nước mắt chảy dài, hòa lẫn với mồ hôi và máu trên mặt.
"Ai đó… làm ơn cứu chúng tôi với!" tôi thầm cầu nguyện, nhưng trong thâm tâm, tôi biết rằng không ai sẽ đến. Chúng tôi đã bị bỏ rơi, bị số phận bỏ rơi, bị thế giới này bỏ rơi. Chúng tôi sẽ chết ở đây, trong khu rừng hoang tàn này, giữa sự tàn bạo và chết chóc của lũ Goblin. Và tôi, Hakumo, sẽ chết với nỗi ân hận lớn nhất trong đời – rằng tôi không thể bảo vệ những người tôi yêu thương.