[7 năm sau tại khu huấn luyện thuộc phía Tây Vương quốc Elf]
"Hakumo, ráng lên nào!"
"Chưa đủ ma pháp đâu, tập trung hơn nữa!"
Giọng nói trầm ấm của ông Orthur vang lên, vừa nghiêm khắc vừa động viên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn. Tôi đang đứng giữa khu huấn luyện phía Tây của Vương quốc Elf, mồ hôi nhễ nhại, tay siết chặt thanh kiếm gỗ mà tôi gần như không thể cầm nổi. Xung quanh tôi, các học viên của đội cận vệ hoàng gia đang luyện tập, tiếng kim loại va chạm, tiếng hét vang vọng, và những luồng ma pháp bùng nổ tạo nên một không gian sôi động nhưng cũng đầy áp lực.
Tôi, Hakumo, vẫn là kẻ yếu nhất trong nhóm. Sau hai tháng ở thế giới này, tôi vẫn không thể vượt qua cảm giác tự ti. Quốc vương Borush đã phân cho tôi năm người kèm cặp khác nhau, nhưng tôi chỉ đáp ứng được duy nhất một người – ông Orthur, một cố vấn cấp cao của vương quốc. Ông không phải là người mạnh mẽ nhất, nhưng sự am hiểu sâu rộng về ma pháp, thiên nhiên, và lòng nhân hậu của ông khiến ông được mọi người kính trọng. Ông từng tham gia các cuộc chiến chống lại Hắc tộc hàng trăm năm trước, góp phần bảo vệ vương quốc khỏi sự hủy diệt, và khả năng nhìn thấu tiềm năng của người khác đã khiến ông trở thành một người thầy vĩ đại. Với tôi, ông không chỉ là một người thầy, mà còn là một người cha, luôn kiên trì chỉ dạy dù tôi thất bại hết lần này đến lần khác.
Kỹ năng Phát quang của tôi, ngoài việc chiếu sáng vào ban đêm, dường như chẳng có tác dụng gì. Thể lực tôi yếu, sinh lực thấp, và lượng ma lực của tôi chỉ vỏn vẹn 1 điểm – con số thấp đến mức các học viên khác thường cười nhạo tôi. Nhưng ông Orthur không bỏ cuộc. Ông đã tìm ra một ma pháp phòng thủ cấp thấp phù hợp với tôi: Khiên Cỏ, một ma pháp chỉ tiêu tốn 1 điểm ma lực nhưng lại bào mòn thể lực. Tấm khiên được tạo ra từ những sợi cỏ đan xen, mỏng manh và dễ bị lửa thiêu rụi, nhưng với tôi, đó là hy vọng duy nhất để tôi có thể bảo vệ bản thân và những người tôi yêu thương.
Suốt một tuần qua, tôi đã tập luyện không ngừng nghỉ, lặp đi lặp lại ma pháp này hàng trăm lần, đến mức cơ thể tôi kiệt quệ, tay chân run rẩy, và tôi phải dựa vào thuốc hồi phục để tiếp tục. Nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi muốn chứng minh rằng mình không vô dụng, rằng mình có thể đuổi kịp các bạn của mình – đặc biệt là Miko, người tôi đã hứa sẽ bảo vệ.
"Hakumo, tập trung vào!" Ông Orthur gọi lớn, giọng ông vang lên giữa tiếng gió thổi qua khu rừng huấn luyện.
"Đã rõ, thưa ông!" Tôi đáp, siết chặt tay, cố gắng hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh.
Tôi nhắm mắt, cảm nhận dòng chảy ma pháp xung quanh – những luồng năng lượng vô hình len lỏi qua từng ngọn cỏ, từng chiếc lá trong khu rừng. Tôi hòa mình vào thiên nhiên, lắng nghe tiếng gió rì rào, tiếng chim hót líu lo, và tiếng nước chảy từ con suối gần đó. Tôi vận ma lực, dù chỉ là một điểm nhỏ bé, tập trung nó vào lòng bàn tay, tưởng tượng một tấm khiên mỏng manh nhưng kiên cường.
"Khiên Cỏ, Triệu hồi!"
Bù!
Một luồng sáng xanh nhạt lóe lên từ tay tôi, và trước mặt tôi, một tấm khiên bằng cỏ hiện ra, những sợi cỏ đan xen chặt chẽ, tạo thành một bức tường mỏng nhưng chắc chắn. Tấm khiên lấp lánh dưới ánh nắng, như một biểu tượng của sự kiên trì và nỗ lực của tôi.
"Nó ổn rồi đó, cậu tiến bộ hơn rất nhiều, Hakumo!" Ông Orthur mỉm cười, đôi mắt ông ánh lên niềm tự hào. Ông bước đến, vỗ vai tôi, rồi đưa cho tôi một lọ thuốc hồi phục màu xanh lam. "Hôm nay đến đây thôi. Cầm lấy, nghỉ ngơi đi."
Tôi nhận lọ thuốc, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong lòng. Sau bao lần thất bại, cuối cùng tôi cũng triệu hồi được Khiên Cỏ đạt yêu cầu. Dù nó tiêu tốn rất nhiều thể lực, dù nó dễ bị lửa thiêu rụi, nhưng với tôi, đó là một bước tiến lớn. Tôi nhìn ông Orthur, lòng biết ơn dâng trào. Ông đã không từ bỏ tôi, dù tôi là một học viên yếu ớt và vô dụng trong mắt người khác.
"Cảm ơn ông," tôi nói, giọng nghẹn ngào.
Dù các học viên xung quanh vẫn nhìn tôi với ánh mắt khinh thường, thì họ làm sao hiểu được niềm vui của một kẻ yếu đuối như tôi? Với họ, Khiên Cỏ chỉ là một ma pháp phế phẩm, nhưng với tôi, nó là minh chứng cho sự kiên trì, là ánh sáng hy vọng trong bóng tối tự ti của chính mình.
Tạm biệt ông Orthur, tôi quyết định đến khu luyện tập của Miko để xem cô ấy tập luyện. Trên đường đi, tôi bước qua những con đường mòn rợp bóng cây cổ thụ, ánh nắng xuyên qua tán lá, tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Khu huấn luyện phía Tây nằm trong một khu rừng rộng lớn, nơi thiên nhiên và ma pháp hòa quyện, tạo nên một không gian vừa hùng vĩ vừa yên bình.
Miko được sắp xếp tập luyện cùng Venesa, một ma pháp sư huyền thoại của vương quốc. Venesa là một nữ Elf 321 tuổi, nhưng với tộc Elf, cô ấy vẫn còn rất trẻ. Cô có thân hình thon gọn, mái tóc vàng óng ánh đặc trưng của tộc Elf, với phần ngọn tóc điểm chút sắc xanh như màu của rừng sâu. Venesa không chỉ là một ma pháp sư mạnh mẽ, mà còn là một biểu tượng của trí tuệ và lòng dũng cảm. Cô từng một mình đối đầu với một đạo quân Hắc tộc trong thảm họa cách đây 200 năm, sử dụng ma pháp của mình để bảo vệ hàng ngàn người dân Elf. Sức mạnh của cô không chỉ nằm ở ma pháp, mà còn ở ý chí bất khuất và sự tận tụy với vương quốc. Dù là một trong những ma pháp sư bận rộn nhất, thường xuyên tham gia các cuộc họp chiến lược và nghiên cứu ma pháp cổ xưa, Venesa vẫn dành thời gian để chỉ dạy Miko, với sự tận tâm và nghiêm khắc của một người thầy vĩ đại.
Venesa sở hữu Cuốn Sách Bí Điển Dung Long, một cuốn sách phép cao cấp, mạnh mẽ hơn bất kỳ cuốn sách phép nào khác trong vương quốc. Cuốn sách có bìa màu tím đậm, in hình một con rồng đang gầm thét, toát lên một luồng ma lực mạnh mẽ đến mức tôi có thể cảm nhận được từ xa. Dù không phải do Tinh Linh Cổ Đại tạo ra, Cuốn Sách Bí Điển Dung Long được tạo từ những nguyên liệu quý hiếm và được yểm ma pháp cổ xưa, khiến nó trở thành một tiện cận vũ khí có thể sánh ngang với các thánh khí của Tinh Linh Cổ Đại. Mỗi khi Venesa mở sách, những trang giấy lóe lên ánh sáng tím, như thể sức mạnh của con rồng trên bìa sách đang sống dậy.
Venesa chỉ dạy Miko về cách điều khiển ma lực, sử dụng các loại ma pháp, và khai thác sức mạnh từ thánh khí của cô ấy – Cây Trượng Nhị Kim. Cây trượng có hình dáng như một lưỡi hái, nhưng chia làm hai đầu, với màu tím nhạt huyền bí, lấp lánh như ánh sao. Nó là một thánh khí được tạo ra bởi Tinh Linh Cổ Đại dưới sự chỉ đạo của thần Medius, mang trong mình sức mạnh của thiên nhiên và ma pháp cổ xưa. Cây trượng có khả năng hoàn thành ma pháp ngay lập tức mà không cần niệm chú, khuếch đại uy lực ma pháp, và cho phép Miko sử dụng mọi nguyên tố ma pháp. Kết hợp với kỹ năng Siêu Ma Tốc, Miko có thể tái tạo ma lực liên tục chỉ cần cô còn sinh lực, biến cô thành một pháp sư có thể thi triển ma pháp cấp cao liên tục mà không lo cạn kiệt. Hơn nữa, kỹ năng Kẻ Tà Thuật – một di sản từ Tinh Linh Cổ Đại – tăng sát thương ma pháp của cô và xóa bỏ giới hạn về loại ma pháp cô có thể sử dụng.
Tinh Linh Cổ Đại, theo những gì tôi được biết, là những thực thể cấp cao thuộc quyền hạn của thần Medius, một trong ba vị thần tạo ra thế giới này. Họ là những linh hồn bất tử, mang trong mình sức mạnh của thiên nhiên và ma pháp, được Medius giao nhiệm vụ giám sát và bảo vệ các vương quốc. Sau thảm họa Hắc tộc cách đây hàng ngàn năm, khi quân đoàn ma tộc và Hắc tộc tàn phá thế giới, Medius đã cho phép một số Tinh Linh Cổ Đại lưu xuống các vương quốc loài người để giúp đỡ và giám sát, trong khi những Tinh Linh khác ở lại bên Medius. Những Tinh Linh ở lại với Medius đã ban phước cho những chiến binh được chọn, truyền thừa sức mạnh của họ qua các kỹ năng đặc biệt như Kẻ Tà Thuật, Kẻ Hủy Diệt, hay Kẻ Truy Sát. Các thánh khí, như Cây Trượng Nhị Kim của Miko, cũng được tạo ra bởi những Tinh Linh Cổ Đại ở lại với Medius, mang trong mình một phần linh hồn của họ, và chỉ những người được chọn mới có thể khai thác toàn bộ sức mạnh của chúng.
Tôi đứng từ xa, nhìn Miko tập luyện dưới sự hướng dẫn của Venesa. Miko giơ cao cây trượng, đôi mắt cô sáng rực, tập trung cao độ.
"Triệu hồi nguyên tố, Hỏa Long!" Miko hô lớn, giọng cô vang vọng, đầy uy lực.
Cây Trượng Nhị Kim lóe lên ánh sáng tím, và từ đầu trượng, một luồng ma lực bùng nổ, hóa thành một con rồng lửa khổng lồ. Con rồng gầm rú, thân hình rực cháy, đôi cánh lửa giang rộng, lao thẳng về phía mục tiêu – một tảng đá lớn cách đó hàng chục mét. Khi nó va chạm, tảng đá vỡ tan thành từng mảnh, những mảnh vụn bốc cháy, rơi xuống như một cơn mưa lửa.
Tôi trố mắt, tim đập thình thịch. Ma pháp của Miko không chỉ mạnh mẽ, mà còn đẹp đến mê hoặc, như một phép màu từ những câu chuyện cổ tích.
"Tốt lắm, Miko!" Venesa mỉm cười, giọng cô đầy tự hào. "Cô làm rất tốt. Uy lực của Hỏa Long đã đạt đến cấp trung, nhưng cô cần kiểm soát luồng ma lực tốt hơn để tránh lãng phí."
"Em cảm ơn chị!" Miko đáp, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cô. "Nhờ sự chỉ bảo của chị thôi ạ."
"Con bé này khách sáo quá!" Venesa bật cười, nhưng ánh mắt cô ánh lên sự hài lòng.
Tôi bước đến gần, không kìm được cảm giác tự hào xen lẫn ghen tị. Miko mạnh mẽ đến vậy, còn tôi… tôi chỉ có một tấm Khiên Cỏ yếu ớt. Nhưng tôi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó. Dù tôi không mạnh, chỉ cần tôi có thể hỗ trợ mọi người, vậy là đủ rồi.
"Hakumo, cậu đến đây từ khi nào vậy?" Miko quay sang, đôi mắt cô sáng lên khi nhìn thấy tôi. "Sao cậu đứng đơ ra thế? Có chuyện gì hả?"
Giọng cô ngọt ngào, dịu dàng, như một làn gió mát lành xoa dịu tâm hồn tôi. Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, và một nụ cười tự nhiên nở trên môi.
"À, tớ không sao cả," tôi gãi gáy, ngượng ngùng. "Chỉ là… mải mê nhìn cậu thôi."
Miko đỏ mặt, đôi tai cô cũng ửng hồng, trông cô vừa đáng yêu vừa xinh đẹp. Tôi nhận ra mình vừa nói một câu sến sẩm, và điều đó khiến tôi cũng ngại ngùng không kém.
"Này, hai người bớt tán tỉnh nhau đi!" Venesa nghiêm giọng, nhưng khóe môi cô khẽ nhếch lên, như thể cô đang cố nhịn cười. "Chưa hết giờ luyện tập đâu, Miko. Em vẫn còn phải luyện tập nhiều nữa!"
Venesa nghiêm túc thật. Cô ấy luôn tận tâm với công việc, và tôi có thể thấy cô đã dành rất nhiều thời gian và tâm huyết để chỉ dạy Miko, dù cô còn rất nhiều việc khác phải làm.
Tôi quyết định ở lại xem Miko tập luyện. Dù sao tôi cũng không còn việc gì để làm, và các bạn khác đang luyện tập ở những khu vực khác với những người thầy ưu tú của vương quốc.
Sau một tiếng, buổi huấn luyện của Miko kết thúc. Venesa rời đi ngay lập tức, trông cô rất vội vã, có lẽ để tiếp tục công việc của mình.
"Tạm biệt chị Venesa, cảm ơn chị vì ngày hôm nay!" Miko vẫy tay, giọng cô đầy biết ơn.
Tôi và Miko cùng nhau trở về nhà nghỉ ngơi. Trên đường đi, chúng tôi nắm tay nhau, cười đùa vui vẻ. Ánh hoàng hôn buông xuống, nhuộm vàng cả khu rừng, và tôi cảm thấy đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình. Tôi biết rằng những ngày yên bình này sẽ không kéo dài, rằng sau khi tập luyện, chúng tôi sẽ phải phiêu lưu, đối mặt với những nguy hiểm để bảo vệ thế giới này. Nhưng ngay lúc này, tôi chỉ muốn giữ lấy khoảnh khắc này mãi mãi.
________________________________________
Trong hai tháng qua, cả nhóm chúng tôi đã luyện tập không ngừng nghỉ, mỗi người đều có những bước tiến đáng kể, dù không phải lúc nào cũng dễ dàng.
Miko, như tôi đã thấy, đã tăng cấp ma lực của mình lên rất nhiều. Uy lực của các ma pháp cơ bản của cô đã vượt ngưỡng trung cấp, và cô đang dần làm chủ các ma pháp cấp cao như Hỏa Long hay Băng Tiễn. Với sự hướng dẫn của Venesa, tôi tin rằng một ngày nào đó, cô sẽ trở thành một ma pháp sư huyền thoại.
Kotsuke được huấn luyện bởi Gust, một lính đánh thuê huyền thoại của vương quốc. Gust là một người đàn ông cao gầy, với mái tóc đen dài buộc gọn, và một vết sẹo dài chạy dọc từ trán xuống má, khiến anh ta trông vừa đáng sợ vừa bí ẩn. Anh ta từng là người duy nhất sống sót sau một trận chiến với Hắc tộc, nơi anh ta một mình tiêu diệt một đạo quân ma thú, bảo vệ một ngôi làng của loài người. Gust không chỉ mạnh mẽ, mà còn là một chiến lược gia xuất sắc, luôn biết cách tận dụng tốc độ và sự tàn nhẫn để giành chiến thắng. Anh ta đã đẩy Kotsuke đến giới hạn của mình, và nhờ đó, Kotsuke đã tăng tiến sức mạnh đáng kinh ngạc.
Với Bảo Kiếm – một thanh kiếm dài, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve, lấp lánh ánh bạc – Kotsuke đã trở thành một sát thủ thực thụ. Kỹ năng Siêu Tăng Trưởng giúp cậu ấy học hỏi và phát triển nhanh chóng, và kỹ năng Kẻ Hủy Diệt từ Tinh Linh Cổ Đại tăng khả năng phân tích và cảm nhận nguy hiểm. Trong một buổi huấn luyện, Kotsuke ẩn nấp trong bóng tối, di chuyển nhanh như một cơn gió, và chỉ trong chớp mắt, cậu lao ra, chém đứt mục tiêu – một con rối gỗ – thành hai mảnh, không một tiếng động. Gust, dù là một lính đánh thuê kỳ cựu, cũng phải thừa nhận rằng tốc độ của Kotsuke đã vượt qua anh ta, dù sức mạnh của cậu vẫn còn thua kém.
Shinobu được Amith, một xạ thủ huyền thoại của vương quốc, chỉ dạy. Amith là một người đàn ông trung niên, với mái tóc nâu rối bù và đôi mắt sắc bén như chim ưng. Anh ta từng là người bắn hạ một con rồng Hắc tộc từ khoảng cách hàng ngàn mét, cứu cả một đội quân Elf khỏi sự hủy diệt. Amith không chỉ là một xạ thủ xuất sắc, mà còn là một người thầy sáng tạo, luôn tìm ra những cách mới để sử dụng cung tên. Anh ta hướng dẫn Shinobu cách tẩm ma lực vào mũi tên, giúp mỗi phát bắn gây sát thương trên diện rộng.
Shinobu, với kỹ năng Kẻ Truy Sát, có thể bắn bách phát bách trúng chỉ cần chạm vào mục tiêu, nhưng hạn chế là cô phải chạm vào mục tiêu trước. Kỹ năng Thánh Tiễn của cô giúp mỗi mũi tên bắn ra gây uy lực lớn và hóa đá mục tiêu, nhưng nó tiêu tốn rất nhiều thể lực. Trong một buổi huấn luyện, Shinobu giương cung, mũi tên lóe lên ánh sáng trắng, và khi cô bắn, mũi tên lao đi như một tia chớp, xuyên qua mục tiêu và hóa đá nó trong tích tắc. Nhưng sau vài phát bắn, cô kiệt sức, phải dựa vào thuốc hồi phục để tiếp tục. Amith, với sự kiên nhẫn và sáng tạo của mình, đã giúp Shinobu tìm ra cách sử dụng ma lực hiệu quả hơn, dù cô vẫn tiến bộ chậm hơn mọi người.
Kudo được chính Elan, cận vệ hoàng gia, huấn luyện. Elan trông gầy gò, không có vẻ gì là một chiến binh, nhưng anh ta sở hữu sức mạnh đáng kinh ngạc và khả năng kiểm soát sức mạnh hoàn hảo. Elan là một huyền thoại sống, người từng một mình đối đầu với một Hắc tộc cấp cao, bảo vệ Quốc vương Borush trong một trận chiến định mệnh. Anh ta không chỉ mạnh mẽ, mà còn là một người thầy nghiêm khắc nhưng tận tâm, luôn đặt lợi ích của học viên lên hàng đầu. Elan hướng dẫn Kudo nâng cao độ cứng cáp, sử dụng Tiên Dao – một thanh dao lớn, lưỡi dao cong như lưỡi liềm, sắc bén đến mức có thể chém đứt đá – và kết hợp với một chiếc khiên để tăng khả năng chống chịu.
Kỹ năng Siêu Cường Hóa của Kudo giúp cậu tăng sức mạnh thể chất lên gấp nhiều lần, và kỹ năng Kẻ Thiện Nộ từ Tinh Linh Cổ Đại tăng sát thương khi cậu rơi vào trạng thái giận dữ. Trong một buổi huấn luyện, Kudo lao vào một con golem đá, hét lớn, cơ bắp cậu căng lên, và với một nhát chém duy nhất, cậu cắt đôi con golem, khiến mặt đất rung chuyển. Elan, dù nghiêm khắc, luôn tận tâm chỉ dạy Kudo cách kiểm soát sức mạnh, để cậu không bị cảm xúc chi phối.
Sau hai tháng luyện tập gian khổ, chúng tôi đã sẵn sàng để bước vào hành trình thực sự. Chúng tôi tạm biệt Elisa, người đã chăm sóc chúng tôi trong suốt thời gian qua, với những bữa ăn ngon lành và sự quan tâm ấm áp.
"Cảm ơn chị những ngày qua đã giúp đỡ bọn em," Miko nói, giọng cô đầy biết ơn.
"Cảm ơn chị vì những bữa ăn hàng ngày," Shinobu cười, ôm chầm lấy Elisa.
"Chúng em đi đây," tôi nói, cảm giác lưu luyến dâng trào. Ngôi nhà gỗ này đã trở thành một phần ký ức của tôi, và tôi hy vọng một ngày nào đó sẽ được quay lại.
"Các em khởi hành thuận lợi nhé, chúc mọi người sống tốt!" Elisa vẫy tay, đôi mắt cô ánh lên sự xúc động.
[Góc nhìn của Kotsuke]
Chúng tôi đến lâu đài, diện kiến Quốc vương Borush và các đại thần. Quốc vương trao cho chúng tôi những vật phẩm cần thiết – những món đồ được làm từ nguyên liệu quý hiếm, như áo giáp nhẹ, thuốc hồi phục cao cấp, và một bản đồ ma thuật có thể tự cập nhật.
"Hỡi các vị dũng sĩ, sau hai tháng trời tập luyện, các vị đã trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng vẫn còn thiếu kinh nghiệm," Quốc vương Borush nói, giọng ông trầm ấm nhưng đầy uy quyền. "Vì vậy, ta sẽ đưa các vị đến Vương quốc Qeenis, giao thương với người dân ở đó."
Tôi đứng phía sau nhóm, ánh mắt sắc bén quan sát từng cử chỉ, từng biểu cảm của Quốc vương Borush. Từ khi bị triệu hồi đến thế giới này, tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn – một bí mật mờ ám mà tôi chưa thể nắm bắt. Kỹ năng Kẻ Hủy Diệt của tôi không chỉ tăng khả năng phân tích, mà còn khiến tôi nhạy cảm hơn với mọi thứ xung quanh – từ những chi tiết nhỏ nhất đến những ý đồ ẩn giấu. Và lời nói của Quốc vương Borush, dù nghe có vẻ hợp lý, lại khiến tôi cảm thấy bất an.
Tôi bước lên, giọng lạnh lùng, không giấu được sự nghi ngờ. "Tôi có một câu muốn hỏi ông!"
"Cậu muốn hỏi gì, Kotsuke?" Quốc vương đáp, ánh mắt ông thoáng chút tò mò.
"Theo tôi biết, Vương quốc Qeenis chủ yếu là giao thương, mua bán," tôi nói, từng lời của tôi đều được cân nhắc kỹ lưỡng. "Ông muốn chúng tôi mạnh mẽ hơn để bảo vệ thế giới này, nhưng sao lại đưa chúng tôi đến đó? Có điều gì bí ẩn ở đó hay sao?"
Tôi quan sát từng biểu cảm trên gương mặt Quốc vương. Ông ta mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không thật. Tôi có thể cảm nhận được – một sự căng thẳng rất nhỏ trong ánh mắt của ông, một sự do dự thoáng qua trong giọng nói. Kẻ Hủy Diệt không chỉ giúp tôi phân tích kẻ thù, mà còn giúp tôi nhìn thấu ý đồ của người khác, và tôi biết, Quốc vương Borush đang giấu điều gì đó.
"Cậu sắc bén đấy," Quốc vương nói, nụ cười của ông trở nên khó hiểu hơn. "Ta muốn các cậu đến Qeenis vì ở đó có rất nhiều quái vật, từ yếu đến rất mạnh, nhưng lại không có thương hội mạo hiểm giả nào để giải quyết chúng. Có một ngôi làng của bà con chúng ta đang gặp nguy hiểm. Ta muốn các vị đến đó giúp họ, đồng thời rèn luyện để mạnh mẽ hơn."
Lời giải thích của ông ta nghe có vẻ hợp lý, nhưng tôi không tin. Vương quốc Qeenis, theo những gì tôi được biết, không chỉ là trung tâm giao thương, mà còn là nơi diễn ra những hoạt động mờ ám – mua bán thú nhân, quái vật, và chế tạo thuốc cấm. Quốc vương của Qeenis cậy có Tinh Linh Cổ Đại bảo kê, nên không sợ bất kỳ ai. Nếu chỉ để rèn luyện, tại sao Borush không chọn một nơi khác, nơi có quái vật nhưng ít nguy hiểm hơn? Tại sao lại là Qeenis, một nơi đầy rẫy những âm mưu và hiểm nguy?
Tôi suy nghĩ nhanh. Có thể Borush muốn chúng tôi làm gì đó ngoài việc giúp ngôi làng – có thể là điều tra, hoặc đối đầu với một thế lực nào đó ở Qeenis. Nhưng tại sao ông ta không nói thẳng? Hay ông ta đang thử thách chúng tôi, để xem chúng tôi có đủ khả năng đối mặt với những nguy hiểm lớn hơn, như Hắc tộc hay Rin – kẻ mà Elan từng nhắc đến?
Một khả năng khác lóe lên trong đầu tôi: nghi thức triệu hồi. Tôi vẫn luôn nghi ngờ về nghi thức đã đưa chúng tôi đến đây. Elan từng nói rằng một anh hùng dị giới trước đây đã chết vì không khống chế được sức mạnh, và tôi không thể gạt bỏ cảm giác rằng có điều gì đó sai trái với nghi thức này. Liệu Borush có đang giấu chúng tôi điều gì về những người bị triệu hồi trước đó? Liệu Qeenis có liên quan đến những bí mật đó?
Tôi không nói gì thêm, nhưng ánh mắt tôi vẫn không rời khỏi Quốc vương. Tôi cần thêm thông tin, và tôi sẽ tìm ra sự thật, dù phải tự mình điều tra. Kẻ Hủy Diệt khiến tôi trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn hơn, nhưng tôi biết, nếu tôi đi sai đường, Hakumo sẽ là người kéo tôi trở lại. Cậu ta nhút nhát, yếu đuối, nhưng cậu ta không bao giờ bỏ cuộc, và cậu ta luôn coi trọng bạn bè.
"Sao nhìn tớ hoài vậy?" Hakumo đột nhiên quay sang, giọng cậu ta ngạc nhiên. "Trên mặt tớ dính gì hả?"
Hakumo không hỏi thêm, nhưng tôi có thể thấy sự lo lắng trong mắt cậu ta. Cậu ta lại đang tự ti, lo mình sẽ trở thành gánh nặng.
"Đừng lo lắng quá, có tớ và mọi người đây mà," Miko nắm tay Hakumo, nụ cười của cô như ánh nắng xua tan bóng tối.
"Trông chú mày lại sắp sửa bày bộ mặt hèn nhát đó nữa rồi," Kudo càu nhàu, vỗ mạnh vào vai Hakumo. "Vực dậy tinh thần đi, thằng ngốc!"
Tôi nhìn cả nhóm, cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng. Dù tôi có trở nên lạnh lùng đến đâu, thì những người bạn này vẫn là ánh sáng của tôi.
"Chúng tôi sẽ đồng ý yêu cầu của ngài, thưa Quốc vương," Hakumo nói, giọng cậu ta kiên định hơn bao giờ hết.
"Đúng vậy, chúng tôi sẽ cứu lấy ngôi làng đó và phát triển kỹ năng của mình để mạnh mẽ hơn, để bảo vệ thế giới này," Miko tiếp lời, ánh mắt cô rực cháy quyết tâm.
Mỗi người trong chúng tôi đều có sức mạnh riêng, trọng trách riêng, và giờ đây, chúng tôi sẽ cùng nhau bước vào hành trình mới. Dù tôi vẫn nghi ngờ Borush, nhưng tôi tin rằng, với những người bạn này bên cạnh, chúng tôi sẽ vượt qua mọi thử thách.