[7 năm trước]
"Cứu tôi với!"
"Ai đó làm ơn cứu tôi với!"
Tôi tỉnh dậy, cơ thể đau đớn như bị xé toạc từng thớ thịt. Đầu óc tôi quay cuồng, những cơn đau quằn quại lan khắp cơ thể, như thể tôi vừa bị một con thú khổng lồ giẫm đạp lên người.
"Đây là nơi nào?"
"Khó chịu quá…"
Tôi là Tâm, một sinh viên đại học làm việc bán thời gian để kiếm tiền trang trải cuộc sống. Nhưng cuộc đời tôi chưa bao giờ là một câu chuyện cổ tích. Tôi lớn lên trong sự bất công và đau khổ, bị chính gia đình ruồng bỏ chỉ vì tôi không còn giá trị để họ lợi dụng. Bố mẹ tôi mất trong một vụ tai nạn khi tôi còn nhỏ, để lại một khoản tiền bồi thường, bảo hiểm, và tài sản. Gia đình bác nhận nuôi tôi, nhưng không phải vì tình thương – họ chỉ muốn số tiền đó.
Tôi bị đối xử như một con súc vật, bị đánh đập, bị bỏ đói, bị nhốt trong chuồng chó những ngày đông lạnh giá. Mỗi lần tôi khóc, họ lại cười nhạo, gọi tôi là "đồ vô dụng". Khi số tiền của bố mẹ tôi cạn kiệt, họ thẳng tay ném tôi ra đường như một món đồ bỏ đi, không một lời từ biệt, không một chút thương xót. Tôi đã quỳ xin họ, van họ cho tôi ở lại, nhưng họ chỉ đáp lại bằng một cái tát và một câu nói lạnh lùng: "Mày không còn giá trị gì nữa, cút đi!"
May mắn thay, tôi còn chút tiền tích góp, đủ để rời khỏi cái nơi địa ngục đó và đến một thành phố khác. Tôi cố gắng xây dựng lại cuộc sống, làm việc chăm chỉ, theo đuổi ước mơ của mình, hy vọng có thể bỏ lại quá khứ đau buồn phía sau. Nhưng cuộc đời lại vả tôi một cú đau đớn. Xã hội không tốt đẹp như tôi nghĩ. Kẻ có quyền bắt nạt kẻ yếu, tôi bị đổ lỗi, bị nghi ngờ, bị tẩy chay. Tôi không có bạn bè, không có ai để dựa vào. Mỗi ngày trôi qua, tôi chỉ muốn chết quách đi cho xong, nhưng tôi lại không đủ can đảm.
Trong lòng tôi là một chiến trường khốc liệt, nơi những tiếng gào thét của sự tuyệt vọng và oán hận không ngừng vang vọng. Tôi oán hận gia đình bác, oán hận xã hội, oán hận chính bản thân mình vì quá yếu đuối, quá hèn nhát. Tôi tự hỏi tại sao mình lại được sinh ra, nếu chỉ để chịu đựng đau khổ? Tôi đã từng mơ về một cuộc sống bình yên, nơi tôi có thể mỉm cười mà không phải lo sợ, nhưng giấc mơ đó giờ đây chỉ là một ảo ảnh xa xỉ. Tôi ghét bản thân mình, ghét cái sự tồn tại vô nghĩa của mình, nhưng tôi vẫn bám víu vào chút hy vọng mong manh, rằng một ngày nào đó, cuộc đời sẽ mỉm cười với tôi.
Ngày hôm đó là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi. Tôi bị đuổi việc vì một lỗi không phải do tôi gây ra – một gã đồng nghiệp giàu có đã đổ lỗi cho tôi để bảo vệ bản thân. Tôi bị trộm mất số tiền cuối cùng, bị chủ trọ đuổi ra khỏi nhà vì không trả được tiền thuê, và trên đường lang thang tìm chỗ nghỉ ngơi, tôi còn bị một đám côn đồ chặn lại hành hung. Chúng đánh tôi không thương tiếc, cười đùa trên nỗi đau của tôi, gọi tôi là "thằng ăn mày bẩn thỉu". Cơ thể tôi ê ẩm, từng nhát đòn của chúng như vẫn còn in hằn trên da thịt tôi. Tôi lê bước trên đường, không còn chút sức lực, chỉ mong tìm được một góc nhỏ để nghỉ ngơi.
Nhưng rồi, một vòng tròn kỳ lạ xuất hiện dưới chân tôi, phát ra ánh sáng đỏ thẫm như máu. Tôi không kịp phản ứng, một áp lực vô hình ập xuống, ghì chặt tôi xuống mặt đất. Nó mạnh đến mức tôi cảm thấy xương cốt mình như đang rạn nứt.
"Thứ gì vậy?!" Tôi hét lên, nhưng giọng tôi lạc đi trong cơn hoảng loạn.
Áp lực ngày càng lớn, như thể một bàn tay khổng lồ từ địa ngục đang nghiền nát tôi. Những âm thanh ghê rợn vang lên từ khoảng không, như tiếng tụng niệm của một nghi thức tà ác, trầm thấp và rít rắm, như thể chính Diêm Vương đang gọi tên tôi.
"Không… không thể nào… Diêm Vương đến lấy linh hồn tôi sao?" Tôi lẩm bẩm, nước mắt trào ra từ khóe mắt.
Áp lực tăng lên, tôi nghe thấy tiếng "rắc" ghê rợn từ chân mình – xương tôi đã gãy. Cơn đau khủng khiếp lan khắp cơ thể, như hàng ngàn mũi dao đâm vào từng thớ thịt. Tôi không chịu nổi nữa, hét lên một tiếng thảm thiết:
"Áaaaaaaaaaa!"
Ý thức tôi chìm vào bóng tối, và khi tỉnh lại, tôi đã ở đây.
Tôi mở mắt, nhưng xung quanh chỉ là bóng tối dày đặc, ngột ngạt đến mức tôi cảm thấy khó thở. Một cái lạnh buốt thấu xương lan tỏa khắp cơ thể, như thể tôi đang nằm trong một ngôi mộ băng giá. Tôi cố gắng cử động, nhưng chân tôi không còn cảm giác – nó đã gãy, và mỗi lần tôi cố nhúc nhích, cơn đau lại bùng lên như một ngọn lửa thiêu đốt.
"Đây là đâu?" Tôi thì thào, giọng khàn đặc, nhưng không có ai trả lời.
Tôi nằm trên một nền đá gồ ghề, lạnh lẽo, phủ đầy rêu mốc và những mảnh vụn không rõ là gì. Xung quanh tôi, những bức tường đá thô ráp vươn cao, loang lổ những vệt đen như máu khô, và từ những kẽ đá, những giọt nước nhỏ xuống, tạo thành những âm thanh "tí tách" đều đặn, như nhịp đập của một trái tim đang hấp hối. Trên trần hầm ngục, những sợi dây leo đen kịt, khô héo, rũ xuống như những cánh tay gầy guộc của tử thần, đung đưa trong làn gió lạnh lẽo thổi qua, mang theo tiếng rít khe khẽ như tiếng thì thầm của những linh hồn bị nguyền rủa.
Ánh sáng duy nhất trong hầm ngục là những đốm sáng xanh nhạt phát ra từ những viên đá phát quang rải rác trên tường, nhưng ánh sáng ấy không ấm áp – nó lạnh lẽo, mờ ảo, như ánh mắt của một con quỷ đang rình rập trong bóng tối. Những viên đá ấy chiếu sáng những ký tự cổ xưa khắc trên tường, những ký tự ngoằn ngoèo, méo mó, như thể được khắc bởi móng vuốt của một sinh vật không thuộc về thế giới này. Tôi cảm nhận được sự tà ác toát ra từ chúng, như thể chúng đang thì thầm những lời nguyền rủa, khiến tim tôi đập thình thịch vì sợ hãi.
Tôi cố hét lên, hy vọng có ai đó nghe thấy: "Có ai ở đây không? Cứu tôi với!" Nhưng tiếng hét của tôi chỉ vang vọng trong không gian lạnh lẽo, rồi tan biến như chưa từng tồn tại.
Cơ thể tôi ê ẩm, chân gãy khiến tôi không thể đứng dậy. Thứ duy nhất tôi có thể làm là dùng tay để cảm nhận xung quanh. Tôi ngửi thấy một mùi hương kinh tởm, hôi hám, như mùi của một con thú chết đang phân hủy, hòa quyện với mùi ẩm mốc và đất bẩn. Mùi hương ấy khiến dạ dày tôi quặn thắt, nhưng tôi vẫn cố gắng dùng tay trườn về phía trước, hy vọng tìm được manh mối về nơi này.
Càng trườn, mùi hương càng nồng nặc, xộc thẳng vào mũi tôi, khiến tôi không thể thở nổi. Tôi nhận ra mình đã sai lầm khi cố gắng tìm hiểu nguồn gốc của mùi hương đó. Nhưng trước khi tôi kịp quay lại, một âm thanh vang lên từ phía trên, lạnh lùng và rợn người:
"Lách cách… lách cách…"
Như thể một vật thể rỗng đang rơi xuống.
"Cạch!"
Một hộp sọ người lăn đến trước mặt tôi, đôi hốc mắt trống rỗng nhìn thẳng vào tôi, như đang cười nhạo sự bất lực của tôi. Tôi giật mình, tim đập thình thịch, và khi nhìn kỹ hơn, tôi nhận ra xung quanh mình là một đống xương – không chỉ xương người, mà còn có những bộ xương kỳ lạ, với những chiếc sừng cong vút, những chiếc móng vuốt dài như lưỡi dao, và những chiếc răng nanh sắc nhọn. Đây là xương của những sinh vật không thuộc về thế giới của tôi.
Tôi thẫn thờ, tay tôi run rẩy, không còn sức để trườn tiếp. Dù sợ hãi đến mức muốn hét lên, tôi lại quá mệt mỏi, quá kiệt sức. Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi, dù chỉ một chút, để quên đi cơn đau và nỗi sợ đang gặm nhấm tâm trí tôi. Nhưng trong lòng tôi, một cơn bão cảm xúc đang gào thét. Tôi oán hận số phận, oán hận thần linh, oán hận cả chính mình. Tại sao tôi lại phải chịu đựng tất cả những điều này? Tại sao tôi không thể có một cuộc sống bình thường, một cuộc sống mà tôi có thể mỉm cười mà không phải lo sợ? Tôi muốn sống, nhưng tôi cũng muốn chết – hai ý nghĩ ấy giằng xé tâm trí tôi, khiến tôi cảm thấy mình như một con thú bị mắc kẹt trong lồng, không lối thoát.
Nhưng rồi, một âm thanh khác vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của tôi. Tiếng bước chân – không, là tiếng bước chân của một đoàn người, nặng nề và dồn dập, đang tiến lại gần tôi.
"Cuối cùng mình được cứu rồi sao?" Tôi lẩm bẩm, một tia hy vọng nhỏ nhoi bùng lên trong lòng. "Ai đó làm ơn, cứu tôi với!"
Tiếng bước chân ngày càng gần, và tôi cố gắng ngẩng đầu lên, hy vọng nhìn thấy ánh sáng của sự cứu rỗi. Nhưng thứ tôi nhìn thấy khiến máu trong người tôi như đông cứng lại.
Đó không phải con người.
Một đám sinh vật khổng lồ, cao hơn hai mét, với khuôn mặt giống hệt lợn rừng, đôi mắt đỏ rực đầy hung tợn, đang lao về phía tôi. Chúng mặc những chiếc khố rách rưới, tay cầm những cây rìu đá thô sơ nhưng sắc bén, trên lưỡi rìu còn dính những vệt máu khô. Mùi hôi thối từ cơ thể chúng hòa quyện với mùi tử khí trong hầm ngục, khiến tôi muốn nôn mửa. Những chiếc răng nanh của chúng lóe lên dưới ánh sáng xanh nhạt, nước dãi chảy dài từ khóe miệng, như thể chúng đang đói khát và tôi là con mồi tiếp theo.
"Orc?!" Tôi hét lên, giọng lạc đi trong cơn hoảng loạn.
Không thể nào! Orc chỉ tồn tại trong game, trong truyện tranh giả tưởng, vậy tại sao chúng lại ở đây?
Chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, như một tia sét đánh thẳng vào tâm trí. Vòng tròn phát sáng, áp lực vô hình, âm thanh bùa chú – tôi đã bị dịch chuyển đến một thế giới khác. Tôi đã xuyên không. Tại sao tôi không nhận ra sớm hơn?
Nhưng nhận ra thì đã quá muộn. Đám Orc lao đến, tiếng gầm rú của chúng vang vọng trong hầm ngục, như tiếng kèn báo tử. Chúng nhìn tôi với ánh mắt đói khát, như thể tôi là một con mồi ngon lành.
"Mình sẽ chết ở đây sao?" Tôi lẩm bẩm, nước mắt trào ra từ khóe mắt.
Chân tôi gãy, cơ thể tôi không còn chút sức lực. Tôi chỉ có thể ngồi đó, bất lực nhìn đám Orc lao đến, những cây rìu đá giơ cao, sẵn sàng kết liễu tôi.
"Tôi không muốn chết…" Tôi thì thào, giọng run rẩy. "Dù cuộc sống quay lưng với tôi, tôi vẫn chưa muốn chết mà…"
Tôi đã từng nghĩ rằng nếu được triệu hồi đến một thế giới khác, tôi sẽ trở thành một anh hùng, một dũng sĩ với những kỹ năng bá đạo, được các vị thần ban phước, ban cho một cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Nhưng tại sao số phận lại bất công với tôi đến vậy? Tại sao tôi lại bị ném vào một nơi như thế này, chỉ để chết một cách thảm thương?
"Thần linh ơi, tại sao lại đối xử với tôi như thế?" Tôi hét lên, giọng lạc đi trong cơn tuyệt vọng.
Đám Orc lao đến, con Orc dẫn đầu vung rìu về phía tôi, lưỡi rìu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo của tử thần. Tôi nhắm mắt, chuẩn bị đón nhận cái chết.
Nhưng ngay lúc đó, một vệt sáng màu vàng lóe lên, rực rỡ như ánh mặt trời giữa bóng tối vô tận của hầm ngục. Nó di chuyển nhanh đến mức tôi không thể nhìn rõ, như một tia chớp cắt ngang không gian, mang theo một luồng sát khí lạnh lẽo nhưng đầy uy lực. Vệt sáng ấy lướt qua đám Orc, và trong chớp mắt, đầu của chúng bị chém đứt, máu đen bắn tung tóe lên tường đá, tạo thành những vệt loang lổ như một bức tranh kinh hoàng. Những tiếng gầm rú của đám Orc biến thành những tiếng kêu thảm thiết, rồi im bặt.
Tôi mở mắt, tim đập thình thịch. Máu đen của đám Orc chảy thành vũng trên nền đá, mùi hôi thối nồng nặc hơn bao giờ hết. Những cái đầu lợn lăn lóc trên mặt đất, đôi mắt đỏ rực của chúng vẫn mở to, như thể chúng không kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
"Tôi… tôi được cứu sao?" Tôi lẩm bẩm, một tia hy vọng nhỏ nhoi bùng lên trong lòng.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Vệt sáng vàng ấy không dừng lại. Nó tiếp tục lướt qua, và tôi cảm nhận được một cơn đau nhói ở cổ, như thể một lưỡi dao lạnh lẽo vừa cắt qua da thịt tôi. Ý thức tôi chìm vào bóng tối, nhưng trước khi ngất đi, tôi kịp nhìn thấy một bóng người mặc áo giáp đen, với cặp sừng cong vút trên đầu, đứng giữa đống xác của đám Orc. Hắn cầm một thanh kiếm dài, lưỡi kiếm lấp lóe ánh sáng vàng nhạt, như thể nó được rèn từ chính ánh sáng của mặt trời, nhưng ánh sáng ấy lại lạnh lẽo, không chút ấm áp, như ánh mắt của tử thần.
...
"Rốt cuộc nó ở đâu?!" Một giọng nói trầm thấp, đầy tức giận vang lên, cắt ngang không gian tĩnh lặng của hầm ngục.
Người đàn ông mặc áo giáp đen, với cặp sừng cong vút trên đầu, siết chặt thanh kiếm trong tay. Hắn là Rin, thuộc hạ của Ma thần Vedos, kẻ đang truy lùng ba viên Linh châu để phá hủy thế giới. Xung quanh hắn, những xác Orc nằm la liệt, máu đen chảy thành vũng trên nền đá. Xác của Tâm cũng nằm đó, giữa đống xương và máu, nhưng Rin thậm chí không thèm nhìn. Với hắn, một kẻ yếu đuối như Tâm chẳng khác gì một con côn trùng – không đáng để bận tâm.
"Thưa Đại nhân Rin, thần không tìm thấy bất cứ manh mối nào trong hầm ngục này," một giọng nói khác vang lên, cung kính nhưng đầy lo lắng. Đó là Ablo, một Hắc tộc với đôi cánh dơi rách nát, đang quỳ trước mặt Rin.
"Mẹ kiếp, đây là hầm ngục thứ ba rồi!" Rin gầm lên, đạp mạnh vào một hộp sọ người, khiến nó vỡ tan thành từng mảnh. "Ăn nói sao với thần Vedos đây?!"
Hắn quay người, ánh mắt đỏ rực đầy sát khí quét qua hầm ngục. Dưới ánh sáng xanh nhạt của những viên đá phát quang, khung cảnh xung quanh hiện lên rõ ràng hơn, nhưng cũng rùng rợn hơn bao giờ hết. Xương người và xương của những sinh vật kỳ lạ nằm rải rác khắp nơi, một số bộ xương vẫn còn dính những mảnh thịt thối rữa, bốc lên mùi hôi thối kinh tởm. Xen lẫn trong đống xương là những bộ đồ áo cũ kỹ, rách nát, không thuộc về thế giới này – những chiếc áo choàng thêu hoa văn cổ xưa, những bộ giáp rỉ sét với những ký hiệu kỳ lạ, và cả những mảnh vải lụa rách rưới, từng có màu sắc rực rỡ nhưng giờ đây đã bạc màu, loang lổ máu khô. Những bộ đồ ấy như kể lại câu chuyện của những kẻ đã từng bị triệu hồi đến đây, nhưng không bao giờ sống sót để rời đi.
"Sang chỗ khác thôi, Ablo," Rin lạnh lùng ra lệnh, bước qua xác Tâm mà không chút do dự.
"Tuân lệnh," Ablo đáp, nhanh chóng đứng dậy và đi theo chủ nhân của mình, để lại hầm ngục chìm trong bóng tối và sự chết chóc.