Chương 1: Hành Trình Mở Màn

Tôi cảm thấy cơ thể mình như bị xé toạc, từng thớ thịt rát bỏng như thể bị thiêu đốt trong ngọn lửa vô hình. Bóng tối bao trùm lấy tôi, dày đặc và ngột ngạt, như một bàn tay khổng lồ siết chặt lồng ngực, ép tôi đến ngạt thở. Đầu óc tôi quay cuồng, những âm thanh mơ hồ vang vọng trong không gian – tiếng tụng niệm trầm thấp, tiếng gào thét của gió, và cả tiếng rít ghê rợn như móng vuốt cào lên đá.

"Cuối cùng cũng thành công rồi."

"Bệ hạ, nghi thức đã hoàn tất. Các dũng sĩ đã được triệu hồi."

"Mười năm ròng rã, công sức của chúng ta cuối cùng cũng được thần linh đáp lời."

Những giọng nói xa lạ vang lên, như thì thầm từ một cõi giới khác. Ai đang nói vậy? Có ai đó ở đây sao?

"Cứu chúng tôi với!" Tôi hét lên, giọng lạc đi trong cơn hoảng loạn. Nhưng tiếng hét của tôi nhanh chóng bị nuốt chửng bởi không gian lạnh lẽo.

Chỉ vài phút trước, tôi còn đang nắm tay Miko, bước đi trên con đường quen thuộc về nhà. Tiếng cười đùa của đám bạn – Kudo, Kotsuke, Shinobu – vẫn còn vang vọng trong đầu tôi. Rồi một áp lực kinh hoàng ập xuống, như thể cả thế giới sụp đổ lên người chúng tôi. Tôi cảm thấy cơ thể mình bị nghiền nát, từng hơi thở trở thành một cuộc chiến. Chúng tôi đã chết rồi sao?

Tôi mở mắt, ánh sáng mờ nhạt đâm vào mí mắt đau nhức. Tay tôi vẫn nắm chặt tay Miko, những ngón tay nhỏ bé của cô ấy run rẩy trong lòng bàn tay tôi. Tôi siết chặt tay cô ấy, không phải để an ủi, mà để che giấu sự run rẩy của chính mình. Cô ấy thở dốc, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt trắng bệch như vừa thoát khỏi cơn ác mộng. Nhìn cô ấy như vậy, tim tôi thắt lại. Tôi luôn tự nhủ sẽ bảo vệ cô ấy, nhưng giờ đây, tôi cảm thấy mình bất lực hơn bao giờ hết. Tôi là ai chứ? Một thằng nhát gan, luôn trốn sau lưng người khác, luôn tự ti và sợ hãi. Làm sao tôi có thể bảo vệ cô ấy khi tôi thậm chí không biết chúng tôi đang ở đâu, hay liệu chúng tôi còn sống hay không?

"Cậu không sao chứ, Miko?" Tôi hỏi, giọng khàn đặc, cố che giấu sự hoảng loạn đang dâng trào trong lòng. Tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy, sợ rằng cô ấy sẽ thấy sự yếu đuối trong ánh mắt tôi.

Cô ấy khẽ gật đầu, đôi môi mấp máy nhưng không thành lời. Cô ấy siết chặt tay tôi hơn, như thể tôi là điểm tựa duy nhất của cô ấy giữa cơn bão này. Cảm giác ấy vừa khiến tôi ấm lòng, vừa khiến tôi sợ hãi. Tôi không muốn cô ấy dựa vào tôi – không phải vì tôi không muốn bảo vệ cô ấy, mà vì tôi sợ mình không đủ sức. Tôi sợ mình sẽ làm cô ấy thất vọng, như cách tôi luôn làm chính mình thất vọng.

Tôi nhìn quanh – Kudo, Kotsuke, Shinobu – cả đám đều sống sót, nhưng ai nấy đều trông kiệt quệ, nằm rải rác trên nền đá lạnh. Kudo ngồi dậy đầu tiên, ánh mắt rực lửa, tay siết chặt thành nắm đấm. Tôi có thể thấy sự tức giận bùng cháy trong cậu ta – Kudo, một trong những người bạn thân của tôi, luôn mạnh mẽ, bộc trực, và không bao giờ chịu khuất phục. Cậu ta là kiểu người mà tôi luôn ngưỡng mộ nhưng cũng luôn cảm thấy mình thua kém. Kotsuke, người bạn thân khác của tôi, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, đẩy gọng kính lên, ánh mắt sắc bén quét qua khung cảnh. Tôi biết cậu ta đang suy nghĩ, phân tích tình hình – Kotsuke luôn là người lý trí nhất trong nhóm, và điều đó khiến tôi càng cảm thấy mình vô dụng. Shinobu thì nghiến răng, đôi mắt sắc lạnh, nhưng tôi nhận ra bàn tay cô ấy run rẩy khi cô cố đứng dậy. Dù mạnh mẽ đến đâu, Shinobu cũng đang sợ hãi, và điều đó khiến tôi cảm thấy mình càng hèn nhát hơn.

Thứ sức mạnh vừa rồi là gì? Nó giống như bị ném vào một vùng không gian siêu trọng lực, nơi mọi thứ đều muốn nghiền nát chúng tôi. Nhưng điều khiến tôi sợ hãi hơn cả không phải cơn đau, mà là cảm giác bất lực đang gặm nhấm tâm trí tôi. Tôi không biết phải làm gì, không biết phải đối mặt với chuyện này thế nào. Tôi chỉ muốn chạy trốn, muốn trở về thế giới của mình, nơi tôi có thể tiếp tục là một thằng nhát gan mà không ai để ý.

Tôi mải lo cho Miko đến mức không để ý khung cảnh xung quanh. Khi ngẩng đầu lên, tôi chết lặng.

Chúng tôi đang nằm giữa một quảng trường rộng lớn, nhưng không phải một nơi yên bình hay thơ mộng như tôi từng tưởng tượng về thế giới của Elf. Nền đá trắng dưới chân tôi loang lổ những vệt máu khô, đỏ thẫm như những vết mực không thể xóa nhòa. Một số chỗ bị cào xước bởi những vết móng vuốt sâu hoắm, dài và sắc như lưỡi dao, như thể một con ma thú khổng lồ đã từng gầm rú và giãy giụa tại đây. Xung quanh quảng trường, những bông hoa tím thẫm nở rộ, cánh hoa mỏng manh tỏa ánh sáng nhàn nhạt, nhưng ánh sáng ấy không ấm áp – nó lạnh lẽo, như ánh mắt của tử thần.

Những tán cây cổ thụ cao vút bao quanh quảng trường, cành lá đan xen như một mái vòm tự nhiên che phủ bầu trời, nhưng ánh sáng mặt trời không thể xuyên qua. Thay vào đó, một thứ ánh sáng mờ ảo, xanh xám, chiếu xuống, làm nổi bật những ngôi nhà gỗ treo lơ lửng trên cây, nối với nhau bằng cầu thang dây đan chéo. Xa xa, một cung điện tráng lệ hiện ra, những cột trụ bằng đá trắng vươn cao, khắc đầy ký tự cổ xưa, nhưng trên những cột trụ ấy, tôi thấy những vết cháy xém và vết máu bắn tung tóe, như dấu tích của một trận chiến vừa xảy ra.

Gió thổi qua, mang theo mùi tanh nồng của máu hòa quyện với mùi đất ẩm và lá mục. Từ xa, tôi nghe thấy tiếng rít khe khẽ, như tiếng gào thét của một sinh vật không thuộc về thế giới này. Khung cảnh này có thể từng đẹp như một câu chuyện cổ tích, nhưng giờ đây, nó méo mó, u ám, như một bức tranh hoàn hảo bị xé toạc bởi lằn ranh của sự chết chóc.

"Mẹ kiếp, đây là cái nơi quái quỷ nào?!" Kudo gầm lên, tay siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt rực lửa như muốn đốt cháy mọi thứ.

"Im đi, Kudo," Kotsuke lạnh lùng đáp, đẩy gọng kính lên, ánh mắt sắc bén quét qua khung cảnh. Cậu ta khẽ cau mày, lẩm bẩm: "Những vết móng vuốt này… không phải của sinh vật bình thường. Chúng ta đang ở đâu đây?" Tôi biết cậu ta đang suy nghĩ, phân tích tình hình – Kotsuke luôn là người lý trí nhất trong nhóm, và điều đó khiến tôi càng cảm thấy mình vô dụng.

Shinobu nghiến răng, đôi mắt sắc lạnh, nhưng giọng cô ấy thoáng run: "Nếu không phải mơ, thì chúng ta đang gặp rắc rối lớn rồi đấy." Cô ấy cố đứng dậy, nhưng bàn tay run rẩy của cô khiến tôi nhận ra cô cũng đang sợ hãi, dù cô luôn tỏ ra mạnh mẽ.

Tôi cúi đầu, siết chặt tay Miko hơn, cố che giấu sự run rẩy của mình. Tôi không muốn họ thấy tôi yếu đuối, nhưng tôi biết mình không giỏi che giấu cảm xúc. Tôi luôn vụng về, luôn để lộ sự hèn nhát của mình.

Một giọng nói trầm ấm vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của tôi: "Cậu sắc bén thật đấy. Một lần nữa, tôi xin chào đón các vị anh hùng dị giới. Cảm ơn vì đã đến đây theo lời kêu gọi của chúng tôi."

Tôi ngẩng lên, tay vẫn nắm chặt tay Miko như một cách để trấn an chính mình. Một thanh niên cao gầy, mái tóc vàng óng ánh chảy dài xuống vai, đôi tai nhọn đặc trưng của giống loài yêu tinh. Hắn mặc một bộ áo choàng xanh lam thêu hoa văn bạc, tay cầm một cây quyền trượng gỗ khắc hình chim phượng, đầu trượng lấp lóe ánh sáng ma thuật. Khuôn mặt hắn thanh tú, đôi mắt xanh biếc như mặt hồ tĩnh lặng, nhưng ánh mắt ấy lại có gì đó khó nắm bắt – vừa ấm áp, vừa xa cách, như thể hắn đang che giấu một bí mật không muốn ai chạm tới. Hắn mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng khiến tôi lạnh sống lưng. Có gì đó ở hắn khiến tôi không thể tin tưởng hoàn toàn.

Tôi quan sát kỹ hơn. Xung quanh quảng trường, hàng chục bóng người lặng lẽ đứng nhìn chúng tôi. Họ mặc áo choàng dài, che kín thân, để lộ mái tóc vàng rực và đôi tai dài nhọn hoắt. Trong tay họ là những cây quyền trượng gỗ, đầu trượng lấp lóe ánh sáng ma thuật. Elf – không thể nhầm được. Một chủng tộc chỉ tồn tại trong sách vở và phim ảnh, giờ đang hiện diện ngay trước mắt tôi. Nhưng ánh mắt của họ không thân thiện như tôi tưởng – nó lạnh lùng, dò xét, như thể chúng tôi là những con mồi bị săn.

Tôi đỡ Miko đứng dậy, tay tôi run rẩy khi đỡ lấy vai cô ấy. Cô ấy và Shinobu vẫn quá yếu để tự đi. Trước khi tôi kịp nói gì, gã thanh niên – người tự xưng là Elan – bước tới, giơ quyền trượng lên. Hắn lẩm nhẩm một câu thần chú bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa tôi không hiểu. Một vầng sáng xanh lục tỏa ra, bao lấy chúng tôi. Chỉ vài giây sau, cơn đau và mệt mỏi tan biến, như thể cơ thể được tái sinh.

Miko ngẩng lên, đôi mắt sáng rực trở lại. Cô ấy bất ngờ ôm lấy tôi, hơi ấm từ cô ấy lan tỏa qua lớp áo mỏng. "Cảm ơn cậu, Hakumo," cô ấy thì thầm, giọng nhỏ nhưng ấm áp. Rồi cô ấy quay sang Elan, mỉm cười dịu dàng. "Thay mặt mọi người, em cảm ơn anh vì đã chữa trị cho tụi em."

Dù đang hoang mang, tôi vẫn không khỏi ngẩn ngơ trước nụ cười của cô ấy. Miko luôn như vậy – dịu dàng, lễ phép, và đầy sức sống, ngay cả trong hoàn cảnh tồi tệ nhất. Nhưng tôi nhận ra ánh mắt cô ấy thoáng chút tò mò. "Em thấy mọi người ở đây đều có tai dài. Các anh là Elf đúng không?"

Elan gật đầu, nụ cười không đổi. "Đúng vậy. Tôi là Elan, cận vệ hoàng gia của Quốc vương vương quốc này. Đây là lãnh địa của bộ tộc Elf."

Hắn vừa dứt lời, một tiếng bước chân nặng nề vang lên từ phía cung điện. Một người đàn ông lớn tuổi được hai binh sĩ dìu xuống, mái tóc bạc trắng như sương, gương mặt khắc khổ nhưng toát lên vẻ uy quyền. Ông ta mặc áo choàng đỏ thẫm, viền vàng lấp lánh, tay chống một cây quyền trượng khảm ngọc.

"Xin chào các vị anh hùng dị giới," ông ta cất giọng, trầm và vang như tiếng gió qua rừng sâu. "Ta là Elene Kchisk Borush, Quốc vương của vương quốc Elf này. Ta rất vui khi mười năm nghiên cứu của ta đã được đền đáp. Chính ta đã triệu hồi các ngươi đến đây, với mục đích duy nhất: sử dụng sức mạnh của các ngươi để cứu thế giới này khỏi quân đoàn ma tộc."

Triệu hồi? Cứu thế giới? Tôi sững sờ, tay tôi vô thức siết chặt hơn quanh tay Miko. Chúng tôi chỉ là đám học sinh bình thường, chưa từng cầm kiếm, chưa từng biết đến chiến tranh. Ông ta đang nói gì vậy? Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác bất lực. Tôi luôn tự ti, luôn cảm thấy mình không đủ giỏi, không đủ mạnh. Tôi đã cố gắng rất nhiều để vượt qua chính mình, để trở thành một người mà Miko có thể tự hào, nhưng tôi luôn thất bại. Và giờ đây, bị ném vào một thế giới xa lạ với nhiệm vụ "cứu thế giới", tôi cảm thấy mình càng nhỏ bé hơn. Tôi không muốn dính vào chuyện giết chóc hay chiến tranh. Chỉ nghĩ đến việc phải đối mặt với "ma tộc" thôi đã khiến tôi run rẩy. Tôi muốn chạy trốn, muốn trở về thế giới của mình, nơi tôi có thể tiếp tục là một thằng nhát gan mà không ai để ý. Nhưng tôi biết tôi không thể. Không phải vì tôi không muốn, mà vì tôi không thể bỏ Miko lại.

Kudo bật dậy, gầm lên: "Ông nói cái quái gì vậy? Nghĩ bọn tôi là trẻ con để lừa chắc?!"

Kotsuke lạnh lùng tiếp lời, đẩy gọng kính lên, ánh mắt cậu ta thoáng lóe lên tia nghi ngờ: "Đúng đấy. Sức mạnh gì chứ? Chúng tôi chỉ là người thường, không biết gì về thế giới này, càng không biết đánh đấm. Ông bảo bọn tôi cứu thế giới kiểu gì?" Cậu ta khẽ lẩm bẩm, như đang nói với chính mình: "Triệu hồi… ấn ký… có gì đó không ổn ở đây."

Shinobu nghiến răng, đôi mắt sắc lạnh: "Hơn nữa, chúng tôi còn gia đình ở nhà. Họ sẽ phát điên nếu chúng tôi biến mất thế này! Tôi không muốn dính vào mấy chuyện điên rồ này đâu!"

Lòng tôi rối bời. Họ nói đúng – những gì tôi đang cảm thấy lúc này: hoang mang, sợ hãi, và cả sự bất lực. Tôi muốn về nhà, muốn trở lại cuộc sống bình thường, nơi tôi có thể nắm tay Miko và cười đùa cùng đám bạn. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết điều đó là không thể. Và điều đó khiến tôi càng thêm sợ hãi. Tôi không đủ mạnh, không đủ can đảm. Tôi chỉ là một thằng nhát gan, một kẻ luôn trốn sau lưng người khác. Làm sao tôi có thể đối mặt với một cuộc chiến mà tôi thậm chí không hiểu?

Giọng nói dịu dàng của Miko vang lên, như ngọn gió xoa dịu cơn bão trong lòng tôi: "Mọi người bình tĩnh đã. Chắc chắn sẽ có cách giải quyết khác. Nghe họ giải thích trước đi."

Ngay lúc đó, tôi nhận ra tay trái của cô ấy phát sáng. Một ấn ký đen tuyền hiện lên, hình dáng như đầu cú mèo, bí ẩn và ma mị. Tôi nhìn xuống tay mình – trống rỗng. Không có ấn ký, không có dấu hiệu nào cho thấy tôi được thần linh ban phước. Nhưng Kudo, Kotsuke, Shinobu – tất cả đều có ấn ký riêng, mỗi người một hình thù khác nhau.

"Elan, giải thích cho họ," Quốc vương Borush ra lệnh, giọng không chút cảm xúc.

Elan gật đầu, bước tới gần hơn. "Vâng, thưa Quốc vương." Hắn quay sang chúng tôi, ánh mắt lóe lên tia khó hiểu. "Nhưng trước tiên, các vị có thể cho tôi biết tên không?"

Tôi thở dài, tay tôi khẽ run khi buông tay Miko ra để trả lời. "Tôi là Hakumo. Đây là Miko, bạn gái tôi," tôi chỉ vào cô ấy, giọng tôi thoáng ngập ngừng. "Kia là Shinobu. Còn hai người kia là Kotsuke và Kudo, bạn thân của tôi."

Kotsuke nhếch môi, đẩy gọng kính lên: "Tôi không chắc có nên nói tên ở đây không, nhưng thôi, đằng nào cũng lỡ rồi." Cậu ta khẽ lẩm bẩm: "Mình cần thêm thông tin. Có gì đó không ổn với gã này."

Elan mỉm cười. "Cảm ơn các vị. Giờ tôi sẽ nói đôi điều về thế giới này."

Hắn bắt đầu kể, giọng trầm đều như dẫn chúng tôi lạc vào một câu chuyện cổ tích đen tối. Hắn nói về ba vị thần tối cao – Medius, Lucifer, Keios – những kẻ đã tạo ra thế giới này cách đây bảy ngàn năm. Medius ban sức mạnh cho Thánh Địa, biến vùng đất cằn cỗi thành lục địa trù phú, phong ấn sức mạnh vào bảy thần khí huyền thoại. Lucifer, quỷ thần, sáng tạo ma pháp từ ma lực của mình, nhưng cũng để lại những cấm thuật nguy hiểm. Keios, vị thần bí ẩn, hiến sức mạnh tạo ra ba viên Linh châu để phong ấn Vùng Đất Chết, rồi biến mất không dấu vết.

Hắn kể về chiến tranh, về sự phản bội của tộc Vampire, về những con quỷ Undead tàn phá thế giới. Và giờ đây, một kẻ tên Rin – thuộc hạ của Ma thần Vedos, một thực thể tà ác đầy bí ẩn – đang truy lùng Linh châu, đe dọa phá hủy tất cả. Vedos, theo lời Elan, là một Ma thần cổ xưa, kẻ đã hồi sinh tộc Vampire, biến chúng thành Hắc tộc – những sinh vật mạnh mẽ và nguy hiểm gấp đôi quỷ tộc hay ma tộc. Hắn không nói nhiều về Vedos, nhưng giọng hắn thoáng run khi nhắc đến cái tên ấy, như thể chỉ nhắc đến thôi cũng đủ khiến hắn sợ hãi.

"Ấn ký trên tay các vị là dấu ấn của thần Medius," Elan kết thúc. "Nó chọn những kẻ từ dị giới để ban sức mạnh. Trước đây, từng có một anh hùng như các vị, nhưng anh ta đã chết vì không khống chế được sức mạnh ấy."

Tôi nghe mà lạnh người. Vậy là chúng tôi bị lôi vào một cuộc chiến không hồi kết? Nhưng điều khiến tôi hoang mang hơn cả là: "Elan, tại sao bạn tôi đều có ấn ký, còn tôi thì không?" Tôi hỏi, giọng tôi run rẩy, tay tôi vô thức nắm chặt lấy mép áo để che giấu sự lo lắng.

Hắn nhìn tôi, nụ cười thoáng cứng lại. "Tôi… không chắc. Có lẽ cậu không được thần Medius chọn. Nhưng nếu cố gắng, cậu vẫn có thể mạnh mẽ theo cách riêng."

Lời an ủi của hắn chẳng giúp tôi khá hơn. Tôi cảm thấy mình vô dụng, lạc lõng giữa đám bạn – những người giờ đây đã được thần linh ban phước. Miko chạm vào ấn ký của cô ấy, và một bảng ánh sáng hiện lên, hiển thị sức mạnh của cô ấy:

Miko

HP: 2000

MP: 2500

Sp: 80

Satk: 0

Tài năng: Nhị kim, Siêu ma tốc, Thẩm định, Hợp vật phẩm, Kẻ tà thuật

Cô ấy là một pháp sư, với khả năng ma thuật vượt trội. Kotsuke cũng làm điều tương tự, và bảng sức mạnh của cậu ta hiện lên:

Kotsuke

HP: 2000

MP: 100

Sp: 150

Aq: 0

Tài năng: Bảo kiếm, Siêu tăng trưởng, Thẩm định, Hợp vật phẩm, Kẻ hủy diệt

Cậu ta là một sát thủ, với khả năng triệu hồi bảo kiếm và tốc độ đáng kinh ngạc. Kotsuke đẩy gọng kính lên, ánh mắt cậu ta lóe lên tia hứng thú: "Bảo kiếm… thú vị đấy. Có vẻ mình sẽ có nhiều việc để làm."

Shinobu và Kudo cũng lần lượt kiểm tra:

Shinobu

HP: 2000

MP: 100

Sp: 300

Ac: 70%

Tài năng: Thánh tiễn, Siêu thiện xạ, Thẩm định, Hợp vật phẩm, Kẻ truy sát

Cô ấy là một xạ thủ, với độ chính xác đáng sợ. Shinobu nhếch môi, giọng cô ấy thoáng chút tự tin: "Siêu thiện xạ? Hợp với mình đấy. Xem ra mình sẽ không vô dụng đâu."

Kudo

HP: 4000

MP: 0

Sp: 300

Def: 2000

Tài năng: Tiên dao, Siêu cường hóa, Thẩm định, Hợp vật phẩm, Kẻ thiện nộ

Kudo là một đấu sĩ, với sức mạnh và khả năng phòng thủ vượt trội. Cậu ta cười lớn, đấm tay vào ngực: "Ha! Đấu sĩ! Tao biết ngay mà! Xem ra tao sẽ đè bẹp lũ ma tộc đó dễ thôi!"

Cả nhóm bắt đầu bàn tán sôi nổi, mỗi người đều tỏ ra hào hứng với sức mạnh của mình. Nhưng tôi thì không. Tôi không có ấn ký, không có dấu hiệu nào cho thấy tôi được thần linh ban phước. Tôi cúi đầu, tay tôi run rẩy khi chạm vào cổ tay trống rỗng của mình. Nhưng rồi, một cảm giác kỳ lạ lan tỏa từ lòng bàn tay tôi – một luồng sáng nhàn nhạt, không rõ ràng, nhưng đủ để tôi cảm nhận được. Tôi giật mình, vô thức giơ tay lên, và một bảng ánh sáng hiện ra trước mắt tôi, dù tôi không có ấn ký:

Hakumo

HP: 1000

MP: 1

Sp: 75

En: 900

Tài năng: Phát quang (Error), Thẩm định, X2 Phát quang (Error)

Phát quang? Đó là cái gì? Tôi không có thần khí, không có kỹ năng chiến đấu. So với bạn bè, tôi chẳng khác gì một kẻ vô dụng. Cảm giác tự ti vốn đã ăn sâu trong tôi giờ đây bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tôi luôn cảm thấy mình không đủ giỏi, không đủ mạnh để đứng ngang hàng với đám bạn. Kudo mạnh mẽ, Kotsuke thông minh, Shinobu sắc sảo, còn Miko – cô ấy luôn tỏa sáng như ánh mặt trời, khiến tôi vừa ngưỡng mộ vừa tự ti. Tôi đã cố gắng rất nhiều để vượt qua chính mình, để trở thành một người mà cô ấy có thể tự hào, nhưng tôi luôn thất bại. Và giờ đây, khi cả nhóm được thần linh ban phước, tôi lại bị bỏ lại phía sau.

Kudo nhìn qua bảng của tôi, cậu ta cười khẩy, giọng đầy khinh thường: "Phát quang? Cái quái gì thế này? Mày định làm đèn pin cho bọn tao à, Hakumo? Vô dụng thật đấy!" Cậu ta vỗ mạnh vào vai tôi, như một cách để động viên theo kiểu của cậu ta, nhưng cái vỗ vai ấy chỉ khiến tôi càng cảm thấy nặng nề hơn.

Lời nói của Kudo như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Tôi cúi đầu, tay tôi siết chặt đến mức móng tay cắm vào lòng bàn tay, nhưng tôi không dám phản bác. Cậu ta nói đúng. Tôi vô dụng. Tôi không xứng đáng ở đây. Tôi không xứng đáng đứng bên Miko. Tôi chỉ là một thằng nhát gan, một kẻ vô dụng. Tôi muốn chạy trốn, muốn biến mất khỏi nơi này, nhưng tôi không thể. Không phải vì tôi không muốn, mà vì tôi không thể bỏ Miko lại.

Miko nhận ra sự thay đổi trong tôi. Cô ấy nắm lấy tay tôi, giọng cô ấy dịu dàng như mật ngọt: "Đừng nghe Kudo nói bậy, Hakumo. Tớ biết cậu mà. Cậu luôn cố gắng hết mình, và tớ tin rằng cậu sẽ tìm ra cách để phát triển sức mạnh của mình. Dù là phát quang hay gì đi nữa, tớ tin nó sẽ trở thành một thứ tuyệt vời, vì đó là sức mạnh của cậu."

Lời nói của cô ấy như một luồng ánh sáng xua tan bóng tối trong lòng tôi. Tôi ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô ấy, và trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình có thể làm được mọi thứ, chỉ cần cô ấy ở bên tôi. Tôi siết chặt tay cô ấy, cố nở một nụ cười gượng gạo: "Cảm ơn cậu, Miko."

Kotsuke đẩy gọng kính lên, ánh mắt cậu ta thoáng chút tò mò: "Phát quang… có thể nó không phải kỹ năng chiến đấu, nhưng mình cá là nó có công dụng đặc biệt. Cậu nên thử tìm hiểu thêm, Hakumo." Cậu ta khẽ lẩm bẩm: "Mình cần quan sát thêm. Có gì đó không ổn với gã Elan này."

Shinobu nhếch môi, giọng cô ấy thoáng chút trêu chọc: "Đừng để Kudo bắt nạt cậu, Hakumo. Dù sao thì cậu cũng có Miko ở đây rồi, đúng không?"

Tôi đỏ mặt, cúi đầu, tay tôi vô thức gãi gáy để che giấu sự ngượng ngùng. Dù vẫn còn tự ti, nhưng sự động viên của cả nhóm, đặc biệt là Miko, khiến tôi cảm thấy mình không hoàn toàn vô dụng. Tôi phải cố gắng. Tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn, không phải vì tôi, mà vì Miko.

Miko nắm tay tôi, giọng cô ấy kiên định: "Dù không có kinh nghiệm, em sẽ giúp. Tớ tin cậu cũng sẽ làm được, Hakumo."

Kotsuke nhếch môi, đẩy gọng kính lên: "Họ mất mười năm để triệu hồi chúng ta. Cậu nghĩ họ sẽ dễ dàng thả về sao? Mình cá là có gì đó mờ ám ở đây."

Tôi giật mình. Đúng vậy. Chúng tôi không có lựa chọn. "Chúng tôi có thể tin các người không?" Tôi hỏi, nhìn thẳng vào Elan, cố che giấu sự run rẩy trong giọng nói. Nhưng tôi biết mình không giỏi che giấu cảm xúc. Tôi luôn vụng về, luôn để lộ sự hèn nhát của mình.

"Tất nhiên," hắn đáp, giọng vẫn trầm ấm nhưng ánh mắt thoáng lóe lên một tia khó hiểu. "Chúng tôi sẽ huấn luyện các vị, giúp các vị khai phá sức mạnh. Đến một mức độ, các vị sẽ tự mình phát triển."

Quốc vương Borush gật đầu. "Ta cảm ơn các vị đã chấp nhận. Hai ngày nữa, những chiến binh ưu tú của vương quốc sẽ huấn luyện các ngươi."