Kẻ Đứng Sau Thiên Kiếm Môn

Màn đêm buông xuống, phủ lên Thiên Kiếm Môn một tầng u tịch quỷ dị. Trăng máu treo lơ lửng giữa bầu trời, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo như điềm báo cho một đại kiếp sắp giáng lâm.

Dao Nhi đứng trong tiểu viện, thần sắc bình thản, nhưng ánh mắt thâm trầm nhìn về xa xăm. Nàng có thể cảm nhận được một thứ gì đó đang đến gần, một luồng uy áp vô hình như sơn nhạc đè xuống, khiến thiên địa như ngừng lại trong thoáng chốc.

Bầu trời nứt ra.

Một bàn tay khổng lồ thò ra từ trong hư không, ngưng tụ từ vạn đạo kiếm khí, mỗi sợi kiếm ý trong đó đều có thể xé rách càn khôn. Một nam nhân bước ra từ trong khe hở không gian, thần thái như quân lâm thiên hạ, đôi mắt hờ hững quét xuống chúng sinh, mang theo vẻ khinh miệt không thể che giấu.

Hắn mặc hắc bào thêu kim văn, đứng giữa không trung mà như đã dung hợp cùng thiên đạo. Một tia khí tức mơ hồ lan tỏa, lập tức khiến toàn bộ linh khí xung quanh khuấy động, gió lốc nổi lên, mặt đất rạn nứt, vô số đệ tử Thiên Kiếm Môn quỳ sụp xuống, thân thể run rẩy không dám ngẩng đầu.

"Bán Tiên? Lại còn là Âm Linh Thể?" Hắn cất giọng nhàn nhạt, nhưng lại như vọng xuống từ trên cao chín tầng trời, mang theo áp lực không thể kháng cự. "Thú vị, với thể chất của ngươi ngươi lại có thể tồn tại trên thế gian này, lại còn đạt đến Bán Tiên."

Dao Nhi nhướng mày, ánh mắt không gợn sóng. "Ngươi là ai?"

Hắn cười nhạt, chắp tay sau lưng, từng bước hạ xuống như long hành hổ bộ, mỗi bước chân đều khiến không gian rung động. "Bổn tọa là chủ nhân thực sự của Thiên Kiếm Môn. Những kẻ ngươi gặp, bất kể là trưởng môn hay đại trưởng lão, cũng chỉ là con rối mà thôi."

Dao Nhi không đáp, chỉ lặng lẽ quan sát. Nàng có thể cảm nhận được sự nguy hiểm toát ra từ kẻ này. Hắn mạnh hơn nàng, rất nhiều.

"Một kẻ như ngươi, nếu thuận theo ta, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?" Hắn cười nhạt, đôi mắt tựa như xuyên thấu vạn vật. "Nếu trở thành lô đỉnh của ta, không những có thể giữ được mạng, mà còn có thể đắc đạo. Đây là ân huệ ngươi nên trân trọng."

Dao Nhi khẽ nhắm mắt, rồi mở ra, trong con ngươi lóe lên một tia lạnh lùng. "Muốn biến ta thành lô đỉnh? Ngươi thử xem."

Hắn bật cười. "Gan cũng lớn lắm. Nhưng đến khi ngươi quỳ xuống cầu xin, e rằng sẽ không còn giữ được khí phách này nữa."

Hắn vung tay, hư không chấn động. Một đạo kiếm quang xé rách trời cao, bổ thẳng xuống Dao Nhi. Trong khoảnh khắc, toàn bộ thiên địa như bị chia cắt, vạn vật nổ tung, trận văn cổ xưa hiện lên, hình thành một cấm khu phong tỏa.

Dao Nhi không né tránh, chỉ nhẹ nhàng giơ một tay lên.

"Ầm!"

Một luồng chưởng phong đánh bật kiếm quang, nhưng Dao Nhi khẽ cau mày. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng sự chênh lệch giữa hai người. Mỗi đợt công kích của hắn đều như mang theo quy tắc của đại đạo, khiến linh lực của nàng trở nên bất ổn.

Không cho nàng cơ hội nghỉ ngơi, hắn đã xuất hiện ngay trước mặt, một chưởng đánh tới, mang theo lực lượng của cửu thiên thần lôi.

Dao Nhi vung tay nghênh chiến, cả hai lao vào nhau, từng đòn giao kích khiến không gian sụp đổ. Mỗi lần va chạm, đất trời rung chuyển, linh khí tán loạn, hư không bị xé rách từng mảng lớn.

Dần dần, Dao Nhi bắt đầu rơi vào thế hạ phong. Hắn quá mạnh, thậm chí mỗi đòn công kích của hắn đều như đã tính toán trước, ép nàng không có đường lui.

"Quỳ xuống." Hắn cười nhạt, tay phải kết ấn, một luồng xiềng xích màu vàng từ hư không giáng xuống, trói chặt lấy Dao Nhi.

Nàng cắn răng, linh lực bộc phát, nhưng không thể phá được. Sợi xích này không phải là vật phàm, mà là do đại đạo pháp tắc luyện thành!

"Ngươi có thể giãy giụa, nhưng vô dụng thôi." Hắn cười lạnh, bước tới, ánh mắt hiện lên vẻ thỏa mãn. "Từ nay về sau, ngươi sẽ chỉ là một con rối trung thành bên ta."

Ngay khoảnh khắc hắn vươn tay định chạm vào nàng, thiên địa bỗng nhiên rung chuyển.

Một luồng uy áp kinh khủng giáng xuống.

Toàn bộ không gian như đông cứng lại, ngay cả hắn cũng biến sắc, giật mình ngẩng đầu lên.

Trên bầu trời, một bóng dáng xuất hiện. Một sinh vật to lớn hình rùa hùng vĩ như nhật nguyệt giáng thế, thân thể trong suốt như ngọc lưu ly, trên mai rùa lấp lóe hoa văn cổ xưa, tỏa ra hào quang vô tận.

Chỉ một ánh mắt của nó, toàn bộ pháp tắc trong thiên địa đều khuất phục.

Tiểu Quy.

Ánh mắt nó rơi xuống kẻ trước mặt Dao Nhi, không chút cảm xúc, nhưng lại mang theo một luồng uy nghiêm vô thượng.

"Ngươi muốn làm gì đồ nhi của ta?"

Kẻ kia mở to mắt, sắc mặt tái nhợt. Một cỗ sợ hãi xuất hiện trong mắt hắn, như thể đang đối diện với thứ gì đó vượt quá nhận thức.

"Thiên… Thiên Mệnh Quy..." Hắn vừa mở miệng, bỗng nhiên thân thể run rẩy, một vết nứt nhỏ xuất hiện trên cánh tay hắn.

Dao Nhi ngẩng đầu nhìn Tiểu Quy, ánh mắt phức tạp, nhưng cũng mang theo một tia ấm áp.

Tiểu Quy lặng lẽ nhìn kẻ kia, bình thản nói: "Ngươi không xứng."

Chỉ một câu, toàn bộ không gian nổ tung.

Bóng đen kia gào lên thảm thiết, cả người vỡ vụn, hóa thành tro bụi ngay lập tức.

Thiên địa yên tĩnh.

Dao Nhi nhìn Tiểu Quy, khẽ thở dài. "Lại phiền người ra tay rồi."

Tiểu Quy không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bước đến đến bên nàng, nhưng thân thể to lớn của nó như muốn rung chuyển đại địa.