Sau khi Dao Nhi đồng ý ở lại Thiên Kiếm Môn, nàng được sắp xếp ở một tiểu viện thanh tĩnh nằm trên một ngọn núi riêng biệt, linh khí dồi dào. Đệ tử Thiên Kiếm Môn ai nấy đều hiếu kỳ về nàng, nhưng không ai dám tùy tiện đến gần. Tin tức về nữ tử thần bí này lan truyền khắp tông môn, khiến không ít người tò mò, cũng có kẻ ngầm bất mãn.
Ba ngày sau, Lâm Thanh Tuyệt đích thân đến mời Dao Nhi tham dự một buổi luận đạo của các trưởng lão và đệ tử tinh anh trong môn. Mục đích chính là để tìm hiểu thực lực của nàng, đồng thời cũng để ổn định lòng người.
Tại quảng trường chính, hàng trăm đệ tử đã tề tựu, trên đài cao, các trưởng lão cũng đã an tọa. Khi Dao Nhi chậm rãi bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng.
Hàn Kinh, đại trưởng lão Thiên Kiếm Môn, vuốt râu trầm giọng: "Tiên tử, không biết người có hứng thú giao thủ một trận để chúng ta mở mang kiến thức không?"
Dao Nhi khẽ cười, ánh mắt đảo qua những tu sĩ phía dưới. "Các ngươi muốn thử sao?"
Một nam tử trẻ tuổi đứng dậy, ánh mắt sắc bén. "Ta là Đỗ Thiên, đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm Môn, xin lĩnh giáo tiên tử một chiêu."
Dao Nhi khẽ gật đầu. "Ra tay đi."
Đỗ Thiên không chần chừ, liền tung người lên không, trường kiếm trong tay bộc phát ánh kiếm chói mắt, kiếm khí tràn ngập như sấm rền chớp giật. Đây chính là Thiên Lôi Kiếm Quyết – một trong những kiếm kỹ mạnh mẽ của Thiên Kiếm Môn.
Dao Nhi vẫn đứng yên, đợi đến khi kiếm khí áp sát mới nhẹ nhàng giơ một ngón tay lên.
"Rắc!"
Tất cả kiếm khí trong khoảnh khắc đó bỗng nhiên vỡ vụn như gương nát.
Đỗ Thiên trợn trừng mắt, cảm thấy toàn thân cứng đờ, linh lực như bị chấn động mà rối loạn. Hắn chưa kịp phản ứng, đã bị một luồng lực nhẹ nhàng đẩy lùi ra sau, đáp xuống đất an toàn nhưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cả quảng trường lặng ngắt như tờ.
Dao Nhi thu tay lại, ánh mắt vẫn bình thản như chưa từng ra tay. "Kiếm pháp không tệ, nhưng vẫn còn nhiều sơ hở."
Hàn Kinh nhìn chằm chằm nàng, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc lẫn thâm trầm. Chỉ một chiêu đã hóa giải hoàn toàn kiếm quyết của Đỗ Thiên, không hề sử dụng bất kỳ linh lực nào rõ ràng…
Lâm Thanh Tuyệt phá tan bầu không khí căng thẳng bằng một tràng cười sang sảng. "Tiên tử quả nhiên thần diệu! Hôm nay đến đây thôi, mọi người giải tán đi."
Đệ tử Thiên Kiếm Môn rời đi, nhưng ai nấy đều bàn tán xôn xao. Dao Nhi không để tâm, chỉ lặng lẽ trở về tiểu viện của mình.
Nhưng ngay khi nàng vừa đặt chân vào viện, một giọng nói lạ lùng vang lên:
"Tiên tử quả thật lợi hại, nhưng không biết có chống đỡ được trận pháp này không?"
Ầm!
Một luồng trận lực bùng lên, phong tỏa toàn bộ tiểu viện. Trận văn chớp động, khí tức như một lưới kiếm vô hình bao phủ lấy Dao Nhi.
Dao Nhi khẽ nghiêng đầu, khóe môi nhếc
h lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Thú vị."
Nàng đứng giữa trận pháp, ánh mắt bình thản nhìn những đạo kiếm khí đang hội tụ trên bầu trời, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ. Trận này không tầm thường, ít nhất cũng là một đại trận do cao thủ bày ra, chuyên dùng để phong tỏa và nghiền nát kẻ địch.
Từ trong bóng tối, ba bóng người xuất hiện. Một trong số đó chính là Đỗ Thiên, sắc mặt hắn trầm trọng nhưng ánh mắt mang theo sự không cam lòng. Bên cạnh hắn là hai nam tử trung niên, cả hai đều mang huy hiệu của trưởng lão nội môn Thiên Kiếm Môn.
"Tiên tử, đắc tội rồi." Một trong hai người lên tiếng, giọng nói lạnh lùng. "Thiên Kiếm Môn không thể để một người không rõ lai lịch ở lại quá lâu. Nếu tiên tử chịu giao ra danh tính thực sự, chúng ta có thể nể tình mà bỏ qua."
Dao Nhi cười nhạt. "Nếu ta không muốn?"
"Vậy thì đừng trách Thiên Kiếm Môn vô tình!"
Ầm!
Trận pháp khởi động, kiếm quang tràn ngập như cơn bão, lao thẳng về phía Dao Nhi.
Nàng không lùi bước, chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên, trong khoảnh khắc đó, không gian xung quanh như ngừng lại. Mọi tia kiếm khí vừa chạm đến phạm vi của nàng đều lập tức tan biến như hư ảo.
Chỉ một cái phất tay, cả đại trận vỡ vụn!
Hai trưởng lão biến sắc, kinh hoàng thối lui, nhưng Dao Nhi không cho họ cơ hội. Một luồng áp lực vô hình ập xuống, khiến cả ba người không thể nhúc nhích.
Nàng chậm rãi bước tới, từng bước chân đều như đạp lên trái tim bọn họ.
"Các ngươi, muốn ta rời đi sao?" Giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng mang theo uy nghiêm khiến linh hồn kẻ khác run rẩy.
Đỗ Thiên cắn răng, cuối cùng không dám nói thêm một lời.
Dao Nhi liếc nhìn họ, ánh mắt lướt qua cả bóng tối phía xa, nơi có những kẻ khác đang ẩn nấp quan sát.
"Trò trẻ con."
Nói xong, nàng xoay người rời đi, không hề để ý đến những kẻ vừa tấn công mình.
Nhưng ai nấy đều hiểu, từ hôm nay trở đi, không ai dám xem thường nữ tử thần bí này nữa.