Thiên Kiếm Môn

Dao Nhi giáng xuống chiến trường như một luồng sáng thanh khiết giữa vũng máu tanh. Nàng không bộc lộ bất kỳ sát khí hay uy áp nào, nhưng chỉ cần một cái phất tay nhẹ nhàng, từng đạo kiếm khí vô hình đã xuyên qua cơ thể lũ yêu thú, khiến chúng gục xuống trong chớp mắt.

Những tu sĩ còn sống sót trợn mắt kinh hãi, không biết từ đâu lại xuất hiện một nữ tử mạnh mẽ như vậy. Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Dao Nhi đã nhẹ giọng lên tiếng:

"Các ngươi thuộc môn phái nào?"

Một tu sĩ bị thương nặng cố gắng đứng vững, giọng run rẩy: "Chúng ta… là đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Môn. Đa tạ tiên tử cứu giúp!"

Thiên Kiếm Môn? Dao Nhi khẽ gật đầu. Một tông môn có cái tên không tệ.

"Vì sao lại bị yêu thú tấn công?"

"Chúng ta… chúng ta đang trên đường vận chuyển linh tài cho tông môn thì bị đàn yêu thú vây công." Một tu sĩ khác lên tiếng. "Không ngờ trong đàn yêu này lại có một con Yêu Tướng cấp bậc Nguyên Anh, chúng ta không thể chống lại…"

Dao Nhi liếc nhìn xác yêu thú dưới chân. Một con Yêu Tướng cấp Nguyên Anh? Không đáng nhắc tới.

"Các ngươi có thể rời đi." Nàng phất tay, tỏa ra một luồng linh lực giúp những tu sĩ bị thương khôi phục đôi chút.

Đám tu sĩ nhìn nhau, trong lòng hoảng hốt. Nữ tử này không chỉ mạnh mẽ mà còn có linh lực tinh thuần khó tin.

Đúng lúc này, một luồng kiếm quang xé gió bay đến. Một nam tử trung niên mặc đạo bào màu xanh, tóc hoa râm nhưng ánh mắt sắc bén, đáp xuống trước mặt Dao Nhi.

"Bần đạo là trưởng lão ngoại môn của Thiên Kiếm Môn. Không biết tiên tử từ đâu đến, lại có đại ân với môn phái chúng ta như vậy?"

Dao Nhi khẽ nhướng mày, còn chưa kịp trả lời, vị trưởng lão kia đã cẩn trọng lên tiếng:

"Tiên tử có thể đến Thiên Kiếm Môn làm khách chăng? Đây là ý của chưởng môn."

Dao Nhi liếc nhìn về khoảng không phía sau, nơi Tiểu Quy đang ẩn thân. Nhận được một cái gật đầu đồng ý, nàng quay lại, khẽ mỉm cười.

"Vậy thì, đành quấy rầy một phen."

Dưới ánh mắt đầy kinh ngạc và kính nể của đám tu sĩ, Dao Nhi cùng bọn họ hướng về Thiên Kiếm Môn mà đi.

Dao Nhi theo nhóm đệ tử Thiên Kiếm Môn trở về tông môn. Dọc đường đi, nàng không tỏ ra quá mức thân thiện, nhưng cũng không xa cách, chỉ lẳng lặng quan sát thế giới này. Tiểu Quy vẫn ẩn thân trong hư không, lặng lẽ theo dõi mọi chuyện.

Thiên Kiếm Môn tọa lạc trên một dãy núi cao chọc trời, linh khí nồng đậm, tiên hạc lượn lờ, bảo điện nguy nga, kiếm khí tràn ngập khắp nơi. Khi đoàn người về đến cổng chính, đã có vô số đệ tử đứng chờ sẵn, ai nấy đều hiếu kỳ nhìn Dao Nhi.

Một luồng uy áp nhẹ nhàng lan tỏa, không mang theo ác ý nhưng khiến lòng người run lên. Chưởng môn Thiên Kiếm Môn – Lâm Thanh Tuyệt – một trung niên uy nghiêm với mái tóc hoa râm, đôi mắt sâu thẳm như có kiếm quang ẩn hiện, đích thân bước ra nghênh đón.

"Tiên tử đã cứu đệ tử của bổn môn, Thiên Kiếm Môn vô cùng cảm kích." Lâm Thanh Tuyệt chắp tay thi lễ, ngữ khí khách khí nhưng không mất đi sự cẩn trọng.

Dao Nhi khẽ gật đầu, ánh mắt thản nhiên đảo qua toàn bộ Thiên Kiếm Môn. Cảm nhận được luồng linh khí mạnh mẽ hội tụ tại nơi này, nàng mỉm cười nhàn nhạt: "Tông môn này không tệ."

Lâm Thanh Tuyệt hơi sững lại, trong lòng thầm kinh ngạc. Người khác khi đến Thiên Kiếm Môn đều tỏ vẻ kính sợ hoặc ngưỡng mộ, nhưng nữ tử trước mặt lại hờ hững như thể một ngọn núi nhỏ bé chẳng đáng lọt vào mắt nàng.

Hắn không dám chậm trễ, lập tức mời Dao Nhi vào chính điện. Các trưởng lão đều đã tề tựu đông đủ, ánh mắt mỗi người đều lóe lên sự tò mò xen lẫn thăm dò. Đặc biệt là đại trưởng lão Hàn Kinh, một lão giả râu tóc bạc phơ nhưng ánh mắt như kiếm, cẩn thận đánh giá Dao Nhi.

"Không biết tiên tử đến từ tông môn nào?" Hàn Kinh hỏi, giọng điệu vẫn duy trì sự khách sáo nhưng ẩn chứa ý dò xét.

Dao Nhi mỉm cười, thong thả đáp: "Ta không có tông môn."

Câu trả lời khiến mọi người trong đại điện hơi chấn động. Một nữ tử cường đại đến mức có thể giết chết một Yêu Tướng Nguyên Anh chỉ bằng một cái phất tay, vậy mà lại không thuộc về tông môn nào?

Lâm Thanh Tuyệt trầm ngâm một lát, rồi cười nhẹ: "Nếu tiên tử không chê, Thiên Kiếm Môn sẵn lòng mời tiên tử lưu lại làm khách."

Dao Nhi nhàn nhạt liếc hắn, trong mắt hiện lên tia suy tư. Nàng biết bọn họ đang thăm dò, nhưng cũng không có ý định che giấu thân phận làm gì. Tuy nhiên, trước khi nàng trả lời, một giọng nói bất mãn vang lên.

"Chưởng môn, nữ tử này lai lịch bất minh, vì sao có thể dễ dàng lưu lại trong tông môn?"

Mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về phía người vừa lên tiếng – một nam tử trẻ tuổi có khí tức Kim Đan hậu kỳ, dáng vẻ ngạo nghễ, hiển nhiên là một trong những thiên tài của Thiên Kiếm Môn.

Dao Nhi nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt bình thản không gợn sóng. Bỗng nhiên, nàng khẽ phất tay một cái.

Ầm!

Nam tử kia còn chưa kịp phản ứng, đã bị một luồng kiếm khí vô hình nhấc bổng lên không trung rồi hung hăng quăng ra ngoài đại điện, lăn lộn mấy vòng trên bậc thang đá.

Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi. Dao Nhi từ đầu đến cuối không hề có sát khí, nhưng hành động lại gọn gàng, mạnh mẽ, không chút lưu tình.

Bên ngoài đại điện, nam tử kia chật vật đứng dậy, trên mặt tràn đầy kinh hãi lẫn phẫn nộ. Hắn muốn nói gì đó, nhưng khi đối diện với ánh mắt thản nhiên như nhìn một con kiến của Dao Nhi, miệng lại không thể thốt lên lời.

Lâm Thanh Tuyệt thở dài, lên tiếng hòa giải: "Tiên tử thứ lỗi, trong môn có vài kẻ trẻ tuổi chưa hiểu chuyện…"

Dao Nhi cười nhạt: "Ta không để tâm. Nhưng nếu có kẻ còn bất kính, lần sau không đơn giản như vậy đâu."

Cả đại điện lập tức chìm vào im lặng. Lúc này, mọi người mới thật sự hiểu, nữ tử trước mặt không phải kẻ mà bọn họ có thể tùy tiện xem thường.

Lâm Thanh Tuyệt trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu: "Đã vậy, nếu tiên tử không ngại, có thể ở lại Thiên Kiếm Môn một thời gian. Chúng ta cũng mong học hỏi được từ tiên tử."

Dao Nhi không trả lời ngay, mà quay đầu nhìn về phía chân trời. Trong ánh mắt nàng, dường như có một điều gì đó sâu xa hơn.

Một lúc sau, nàng khẽ gật đầu.

"Tốt. Ta ở lại."