Thiên Hồng Sơn

Thế giới mà Tiểu Quy và Thiên Mệnh Dao đặt chân đến là một đại lục rộng lớn, nơi linh khí dày đặc đến mức hóa thành sương mù giăng phủ bốn phía. Núi non hùng vĩ vươn thẳng trời cao, từng con sông dài như những dải lụa bạc chảy xuyên qua đại địa. Bầu trời nơi đây xanh thẳm, thỉnh thoảng lại có những đạo lưu quang xẹt qua, tựa như dấu vết của những kẻ phi thăng để lại.

Tiểu Quy hạ thân xuống một khu rừng rậm rạp. Cây cối nơi này cao chọc trời, tán lá đan xen tạo thành một mái vòm thiên nhiên che phủ ánh mặt trời. Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương vị của đất trời.

Dao Nhi nhẹ nhàng đáp xuống từ trên mai Tiểu Quy, tà áo khẽ bay trong gió. Nàng hít một hơi thật sâu, ánh mắt sáng ngời như chứa đựng cả thế gian.

"Quy gia gia, nơi này thật đẹp."

Tiểu Quy chỉ lặng lẽ gật đầu. Nó đã chứng kiến vô số cảnh sắc kỳ vĩ, nhưng thế gian này rộng lớn, mỗi thế giới lại có những vẻ đẹp riêng, chẳng có nơi nào thật sự giống nhau.

Dao Nhi xoay người, bước đến cạnh một gốc cổ thụ khổng lồ. Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên thân cây, cảm nhận nhịp đập sinh mệnh bên trong.

"Linh khí ở đây rất nồng đậm, e rằng là một thế giới tu chân thượng đẳng." Nàng trầm ngâm suy nghĩ. "Nhưng mà… không biết thế giới này có đại đạo ra sao, có kẻ nào đang thống lĩnh thiên địa hay không."

Tiểu Quy không nói gì. Nó không quan tâm đến chuyện thế gian ai thống trị, ai tranh đấu. Hành trình của nó chỉ đơn thuần là bước tiếp, chứng kiến mọi thứ rồi lại rời đi.

Nhưng Dao Nhi thì khác. Nàng đã không còn là linh hồn yếu ớt năm nào, nàng có trí tuệ, có khát vọng, cũng có những điều nàng muốn tìm hiểu.

"Quy gia gia, chúng ta nên tìm một nơi để quan sát thế giới này trước." Dao Nhi nhẹ giọng đề nghị.

Tiểu Quy không phản đối. Nó khẽ di chuyển thân hình to lớn, mang theo Dao Nhi hướng về phía một dãy núi cao vút.

Dãy núi này gọi là Thiên Hồng Sơn, một trong những nơi có linh khí hùng hậu nhất của thế giới này. Đỉnh núi cao vút, mây mù bao phủ quanh năm, tựa như chốn thần tiên tách biệt khỏi trần thế.

Từ trên cao nhìn xuống, Dao Nhi có thể thấy vô số tông môn lớn nhỏ trải dài khắp đại địa. Có những tòa tiên cung lơ lửng giữa không trung, từng luồng ánh sáng lưu chuyển quanh chúng. Có những đạo tràng khổng lồ, nơi hàng vạn đệ tử tu luyện, tiếng tụng kinh vang vọng khắp không gian.

"Thế giới này không đơn giản." Dao Nhi cười khẽ. "E rằng có không ít nhân vật cường đại ẩn cư."

Tiểu Quy vẫn im lặng, ánh mắt cổ xưa lặng lẽ nhìn xuống thế gian này.

Một cơn gió mạnh thổi qua, mang theo mùi máu tanh nồng đậm.

Dao Nhi cau mày. "Phía đó có huyết tinh."

Ánh mắt nàng nhìn về phía chân núi, nơi một trận chiến đang diễn ra. Một nhóm tu sĩ đang giao chiến với một đàn yêu thú khổng lồ. Tiếng gào thét vang vọng cả không trung, kiếm quang lóe lên, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

Dao Nhi nhìn thoáng qua Tiểu Quy, tựa như muốn hỏi ý kiến. Nhưng nó chỉ thản nhiên đáp: "Được."

Dao Nhi cười nhẹ, thân hình khẽ động, hóa thành một đạo lưu quang lao xuống chiến trường.

Kiếm quang rực rỡ, tiên khí lưu chuyển, Dao Nhi xuất hiện giữa chiến trường tựa như một vì tinh tú giáng trần. Một đạo kiếm ý ngập trời bùng phát, hàng loạt yêu thú bị chém thành tro bụi. Đám tu sĩ đang giao chiến nhất thời sửng sốt, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi lẫn kính sợ.

Một con yêu thú khổng lồ gầm lên, thân thể như một ngọn núi nhỏ lao tới Dao Nhi. Nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng vung tay, một luồng ánh sáng như ngân hà bùng nổ, yêu thú lập tức hóa thành tro bụi.

Tiểu Quy vẫn đứng trên đỉnh núi, lặng lẽ quan sát. Nó đã chứng kiến Dao Nhi trưởng thành từ một linh hồn nhỏ bé đến lúc có thể đứng giữa trời đất, vung tay liền diệt yêu, một thân tiên vận lẫm liệt.