Giữa vùng hư không vô tận, nơi những quy tắc thiên địa đang lặng lẽ trôi nổi, Tiểu Quy ngẩng đầu, ánh mắt cổ xưa phản chiếu từng dòng đạo vận huyền diệu.
Có những quy tắc mang theo ánh sáng lộng lẫy, như nhật nguyệt tuần hoàn, ẩn chứa sự tuần hoàn sinh diệt của vạn vật. Có những quy tắc lại tối tăm mờ mịt, như vực sâu không đáy, chỉ cần chạm vào sẽ lập tức bị cuốn vào dòng chảy vô tận của tử vong. Có những quy tắc mỏng manh tựa gió thoảng, chỉ cần lướt qua cũng có thể thay đổi nhân quả của một thế giới.
Tiểu Quy lặng im quan sát, không vội đưa ra lựa chọn. Những quy tắc này đại diện cho những đại đạo khác nhau, cũng đại diện cho vận mệnh của vô số sinh linh.
"Vô biên vô tận, thiên địa vẫn thế, ta vẫn thế."
Nó cười nhạt, rồi chậm rãi nâng một chân lên, nhẹ nhàng đặt vào dòng chảy thiên địa.
Một thế giới hiện ra trước mắt.
Bầu trời nơi đây mang màu xanh thẳm, dãy núi trùng điệp kéo dài đến tận chân trời, những dòng sông bạc như những dải lụa uốn lượn quanh đất trời. Nơi đây có những sinh linh tu hành, có những kẻ đạp gió cưỡi mây, có những vương triều cường thịnh trải dài qua trăm vạn năm, lại có những đế quân nắm giữ thiên đạo, một tay chấn nhiếp thương sinh.
Tiểu Quy không quan tâm nhiều, nó chỉ lặng lẽ tiến bước, đi qua từng vùng đại địa, chứng kiến sự sinh trưởng và diệt vong lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn bất tận.
Thời gian trôi qua, vạn năm chỉ như một cái chớp mắt đối với Tiểu Quy.
Nó tiếp tục hành trình của mình, vẫn như trước kia, không vội vã, không mục đích. Nhưng đúng vào một ngày nọ, khi nó đang chậm rãi bước đi trong một cánh rừng rậm nguyên sơ, bỗng nhiên một giọng nói mềm mại vang lên từ trên lưng nó:
"Quy gia gia, bao giờ chúng ta dừng lại nghỉ ngơi?"
Bước chân Tiểu Quy hơi khựng lại, nhưng chỉ trong thoáng chốc liền trở lại như bình thường. Nó không quay đầu, chỉ khẽ hừ, giọng nói mang theo nét già nua, trầm ổn:
"Dao Nhi! con lại lười biếng?"
Một tiếng cười khẽ vang lên. Từ trên mai nó, một tia linh quang lóe sáng, hóa thành hình bóng của một thiếu nữ áo xanh. Khuôn mặt nàng thanh tú, đôi mắt sáng ngời, mang theo chút tinh nghịch nhưng cũng đầy sự kính trọng. Nàng ngồi khoanh chân trên mai rùa, hai tay chống cằm, dáng vẻ như đã quá quen với những lời trách cứ nhẹ nhàng của Tiểu Quy.
Thiên Mệnh Dao.
Linh hồn nhỏ bé năm nào nó thu lấy, giờ đây đã thức tỉnh từ rất lâu, theo nó tu hành vạn năm.
Trước kia, nàng có tên là Dao Dao, mọi người đều gọi nàng như vậy. Nhưng khi biết Tiểu Quy là Thiên Mệnh Quy, nàng đã quyết định đặt cho mình một cái tên mới—Thiên Mệnh Dao.
Tiểu Quy lúc ấy dở khóc dở cười, từng cố ngăn cản nàng, nhưng rốt cuộc vẫn không thể thay đổi được quyết định của nàng.
Giờ đây, nàng không gọi nó là sư phụ, cũng không gọi là tiền bối, mà vẫn như khi nàng vừa thức tỉnh, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Quy gia gia."
Nhưng so với ngày đó, nàng đã không còn là một linh hồn bé nhỏ yếu ớt nữa. Khí tức trên người nàng thâm sâu như đại dương, ánh mắt nàng chứa đựng cả vạn năm tu hành, nhưng khi nhìn Tiểu Quy, lại chỉ có sự thân thuộc như thuở ban đầu.
Bởi vì đối với nàng, Tiểu Quy không chỉ là người dẫn dắt nàng tu hành, mà còn là người thân duy nhất của nàng trên thế gian này.
"Gia gia, người có biết không, đối với ta, ngàn vạn năm qua chỉ như một giấc mộng dài, nhưng dù thế nào, khi tỉnh lại vẫn luôn có người ở bên cạnh." Nàng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Tiểu Quy, trong đó không có sự kính sợ đối với một sinh linh cổ xưa mạnh mẽ, mà là sự ấm áp của con cháu dành cho trưởng bối của mình.
Tiểu Quy không đáp, chỉ chậm rãi tiếp tục bước đi. Nhưng ánh mắt nó thoáng qua một tia nhu hòa hiếm thấy.