Dưới ánh trăng mờ ảo, Tiểu Quy lặng lẽ đứng bên bờ suối, ánh mắt trầm lặng dõi theo dòng nước cuộn trôi. Nó không cảm thấy kinh ngạc hay bi thương—trong đời mình, nó đã chứng kiến quá nhiều sinh linh đến rồi đi, hưng thịnh suy tàn vốn chỉ là quy luật tất yếu của thiên địa.
Thế nhưng, khi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, dòng Minh Hà xa xăm bỗng hiện ra trong tầm mắt. Vô số linh hồn mờ nhạt trôi theo dòng chảy luân hồi, thế nhưng có một điểm sáng nhỏ bé lại khiến nó dừng bước. Đó là linh hồn của cô bé...
Khác với những linh hồn khác, nàng như còn lưu luyến dương gian, chưa thể hoàn toàn rời đi. Tiểu Quy im lặng nhìn một lúc lâu, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm. Nó từng thấy vô số linh hồn ra đi, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện ngăn cản vòng xoay luân hồi.
Nhưng lần này, nó lại muốn đưa nàng trở về.
Không phải vì thương tiếc, không phải vì không nỡ, mà là vì một mối nhân quả mơ hồ mà nó không thể lý giải. Một sinh linh nhỏ bé giữa trời đất, dẫu yếu đuối nhưng lại kiên cường, dẫu mỏng manh nhưng lại dám đối diện với tử vong mà không oán than.
Tiểu Quy chậm rãi vươn móng vuốt, xuyên qua hư không, chạm đến dòng Minh Hà.
Nó không thể nghịch thiên cải mệnh, không thể thay đổi vòng xoay luân hồi. Nhưng nếu thiên địa không giữ lấy nàng, vậy thì... nó sẽ giữ.
Lần đầu tiên, nó lựa chọn tranh giành một sinh linh với thiên địa.
Linh hồn nhỏ bé kia khẽ run rẩy khi bị tách ra khỏi dòng Minh Hà, nhưng không hề giãy giụa, như thể nàng cũng đang chờ đợi điều gì đó. Tiểu Quy lặng lẽ thu nàng về, đặt lên lưng mình. Một luồng linh quang nhàn nhạt tỏa ra, bao phủ lấy linh hồn cô bé, ngăn cản sự tiêu tán hoàn toàn.
Từ khoảnh khắc này, nàng không còn thuộc về dương gian, cũng chẳng phải kẻ đã khuất. Không sống, nhưng cũng chưa hẳn là chết. Một linh hồn bất toàn, nhưng được cất giữ trong mai rùa vững chắc, chờ đợi ngày tháng tôi luyện.
Bất kể thiên địa có cho phép hay không, nàng sẽ không rời đi. Vì trên thế gian này, đã có một tồn tại sẵn sàng lưu giữ nàng trong dòng chảy của thời gian.
Sau khi thu lấy linh hồn cô bé, Tiểu Quy không dừng lại lâu. Nó tiếp tục hành trình, băng qua sông núi, vượt qua cát vàng, chứng kiến từng vạn sinh linh xuất hiện rồi lại hóa thành tro bụi theo dòng chảy của thời gian.
Thế giới nó vừa đặt chân đến cũng chỉ là một trong vô vàn thế giới mà nó từng đi qua. Mỗi thế giới đều có những kẻ từng một thời hô phong hoán vũ, rồi cuối cùng cũng chẳng thể cưỡng lại vòng xoay luân hồi. Có những đế triều cường thịnh đến mức tưởng chừng vạn cổ bất diệt, nhưng đến khi nó quay lại, chỉ còn là phế tích hoang tàn.
Những điều đó, nó đã thấy quá nhiều.
Mãi cho đến khi Tiểu Quy bước đến điểm tận cùng của thế giới này, phía trước nó không còn đất, chỉ có một vùng biển rộng mênh mông kéo dài vô tận. Sóng vỗ nhẹ nhàng, tựa như những âm thanh xa xăm của tạo hóa. Nó không chần chừ, từng bước tiến vào lòng biển cả.
Nước biển lạnh lẽo dâng lên, nhấn chìm thân hình khổng lồ của nó.
Nó cứ thế lặng lẽ đi xuống, đi mãi, xuyên qua đáy biển thăm thẳm, cho đến khi mọi thứ trước mắt chỉ còn là bóng tối vô biên. Nhưng nơi đây không phải là điểm kết thúc—mà là một điểm giao thoa.
Một nơi nối liền vô số thế giới.
Khi ánh mắt cổ xưa của nó mở ra, nó nhìn thấy vô vàn vũ trụ đan xen trước mặt.
Ở một phương thế giới, trên bầu trời có chín mặt trời đang rực cháy, một người vận hắc bào cầm cung đứng trên đỉnh thiên địa, mũi tên của hắn nhắm thẳng vào những vầng nhật nguyệt khổng lồ, chỉ cần một khắc là có thể bắn rơi tinh tú.
Ở một thế giới khác, một vị nữ tử bạch y đứng bên bờ Vong Xuyên, trong tay nàng là một tấm lụa đỏ dài đến vô tận, mỗi sợi tơ trên đó đều kết nối với số mệnh của vô số sinh linh. Ánh mắt nàng xa xăm, phảng phất như đã trải qua vạn kiếp luân hồi.
Phía xa hơn, nơi bầu trời bị xé toạc, một thân ảnh bạch y vác kiếm lặng lẽ bước đi trên cánh đồng hoang tàn. Xung quanh hắn là những pho tượng khổng lồ đã đổ nát, nhưng thần uy vẫn còn lưu lại, tựa như đã từng chấn nhiếp cả một thời đại.
Một nơi khác, đại đạo phân tranh, thiên địa nứt vỡ, một nam tử thân khoác áo vải lam, một tay nâng kiếm, một tay nâng đỉnh, đứng trên bầu trời nát vụn, cản lại luồng thiên uy đang hàng lâm xuống chúng sinh.
Tiểu Quy lặng lẽ nhìn những thế giới ấy, nhìn vô số sinh linh đang vùng vẫy giữa dòng chảy vận mệnh.
Hóa ra, thế gian này rộng lớn như vậy.
Hóa ra, luân hồi chưa từng có điểm dừng.
Hóa ra, dù là sinh linh bé nhỏ hay kẻ đạp lên đỉnh phong, cuối cùng vẫn không thoát khỏi vòng xoay thiên địa.
Tiểu Quy thu hồi ánh mắt, tiếp tục tiến vào khoảng không vô tận, nơi mà ngay cả thời gian cũng không thể để lại dấu vết.
Nó bước vào hư không, chìm vào vùng giao hội của những thế giới chưa ai biết đến, để rồi tiếp tục cuộc hành trình bất tận của mình.