Chương 34: Ngồi bên hồ

Chương 34: Ngồi bên hồ

 

Toàn Phương không đi tìm chỗ mua bút mà dừng xe bên cạnh hồ. Cậu ngồi xuống rồi bảo Kiều Ly ngồi xuống nghỉ ngơi 1 lúc. Kiều Ly lờ mờ cảm thấy thằng quỷ con này đang có ý trốn học, liền nhíu mày hỏi:

- Thì ra em làm mọi cách để trốn học hả?

Toàn Phương lắc đầu:

- Không phải. Đã cam kết với chị là cố hết sức để vào ĐH Ngoại Thương rồi, sẽ không thất hứa.

Mùa xuân, vài cơn gió nhẹ ngoài hồ thổi vào, mang theo mùi hương của đất trời, của hoa cỏ, cũng khiến tâm hồn thư thái nhẹ nhõm. Kiều Ly không phản đối nữa mà lặng lẽ ngồi xuống cạnh cậu ta.

Kiều Ly phóng tầm mắt nhìn xuống hồ rộng mênh mông, vu vơ bảo:

- Em đúng là thiên tài đầu thai nhỉ? Bố mẹ giỏi giang thành đạt mà vẫn hết lòng quan tâm đến con.

Sau 1 thoáng im lặng, Toàn Phương khẽ lắc đầu:

- Đấy là người ngoài thấy vậy thôi. Chứ họ luôn muốn áp đặt em, theo cái cách họ áp đặt cho nhân viên của mình. Lúc nào cũng xem em như trẻ con cần uốn nắn.

Kiều Ly cảm thấy buồn cười. Thằng quỷ con này mà người lớn với ai. Có lẽ phải thông não nó 1 chút.

- Em bao nhiêu tuổi rồi?

- 17. Chị biết rồi còn hỏi.

- 17 tuổi còn chưa đủ tuổi vị thành niên. Bố mẹ em quản thúc em là đúng rồi còn gì.

- Chị cũng hơn em có 3 tuổi thôi. Làm như mình già lắm ấy.

- Chị thì lại không muốn lớn chút nào. Trước đây chị cứ nghĩ đỗ đại học là màu hường phấn, là đích đến. Nhưng sau khi đỗ ĐH rồi mới biết chỉ là bắt đầu 1 con đường chông gai hơn thôi. Thay đổi môi trường sống, chương trình học thì nặng hơn, bắt buộc phải làm người lớn, thật sự có lúc rất mệt mỏi.

Nghe được tâm tư của Kiều Ly, Toàn Phương lại càng muốn lớn nhanh hơn, để có thể trở thành nơi mà cô có thể dựa vào. Có điều ở hiện tại, cậu vẫn chỉ là học sinh lớp 11, làm việc gì cũng bị quản thúc bởi bố mẹ.

Toàn Phương thả lỏng người, hướng ánh mắt nhìn xa xôi:

- Chị có nhan sắc như vậy, tìm 1 người đàn ông để dựa vào là được rồi.

Kiều Ly khẽ lắc đầu mỉm cười:

- Nếu cô gái nào cũng muốn tìm đàn ông để dựa, thì đàn ông sợ mà bỏ trốn hết mất.

Toàn Phương chậm rãi nhìn sang phía Kiều Ly, nói rất rõ ràng rành mạch:

- Em không sợ. Nếu chị muốn luôn có thể dựa vào em.

- Hả?

Kiều Ly không biết mình có nghe nhầm không, định hỏi lại nhưng cũng thấy ngại. Cô quay đi, hướng ánh mắt nhìn xa xôi quanh hồ. Đang là mùa xuân, có mấy đôi tình thân ngồi bên nhau, vòng tay ôm lấy nhau, thậm chí, còn hôn nhau say đắm.