Từ Đông, sau khi tan học, đã kéo một đám bạn vào một con hẻm vắng cùng với Bình An. Chúng nó đánh nhau với lũ học sinh khác—một trận hỗn chiến không luật lệ, không khoan nhượng. Ban nãy ở trường vẫn còn mang danh học sinh, nhưng giờ đây, ngoài đời thật, chúng chỉ là những con thú hoang đội lốt người.
Từ Đông giật mạnh cổ áo một thằng nhóc, đấm thẳng vào mặt nó khiến tên đó lảo đảo ngã xuống đất. Mùi máu tanh nồng vương vất trong không khí, hòa lẫn với tiếng thở hổn hển, tiếng cười man dại của những kẻ còn đứng vững.
Đột nhiên, điện thoại Từ Đông rung lên. Nó nheo mắt nhìn màn hình, rồi bật cười. Một tràng cười dài, khô khốc, quái dị đến mức khiến cả đám bạn xung quanh khựng lại. Nó giơ tay vuốt mặt, đôi tay dính đầy máu kéo dài một vệt đỏ trên làn da, tạo nên một cảnh tượng ghê rợn.
Cả nhóm chợt im lặng. Có kẻ nhíu mày, có kẻ nuốt nước bọt đầy lo lắng. Kể cả Bình An cũng theo phản xạ lùi lại vài bước, ánh mắt hơi dao động.
"Đông... mày... mày sao vậy?" Một tên đứng gần lên tiếng, giọng lộ rõ sự dè chừng.
Từ Đông vẫn giữ nụ cười méo mó trên môi. Nó khẽ nghiêng đầu, nhìn cả bọn bằng ánh mắt điên dại rồi thì thầm:
"Trò chơi... bắt đầu rồi."
Lời nói ấy nhẹ tênh, nhưng mang theo một áp lực vô hình, như thể một cánh cửa nào đó vừa mở ra—một trò chơi mà không ai biết nó sẽ kết thúc thế nào.
—
Con hẻm tối đen như mực, chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt rọi xuống những vệt máu loang lổ trên nền đất. Sau câu nói của Từ Đông, đám bạn xung quanh trở nên im lặng kỳ lạ. Không khí không còn ồn ào nữa, mà trĩu nặng một cách khó hiểu.
Một con quạ từ đâu sà xuống, đậu trên mái tôn gỉ sét phía trên hẻm, kêu lên một tiếng khàn đặc. Âm thanh khô khốc vang vọng trong màn đêm, khiến một kẻ trong nhóm vô thức rùng mình. Bình An nheo mắt nhìn Từ Đông, tự hỏi rốt cuộc "trò chơi" mà nó nói đến là gì.
Điện thoại trong túi áo Từ Đông đột nhiên rung lên. Nó rút ra, màn hình lóe sáng dưới bóng đêm lạnh lẽo. Một tin nhắn từ số ẩn danh:
"Đừng để nó dừng lại. Mày biết phải làm gì."
Mắt Từ Đông co rút, hơi thở nó chững lại một giây, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. Một nụ cười méo mó hiện lên trên mặt nó. Cảm giác như có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt cổ họng, nhưng nó không thể quay đầu nữa rồi.
Trên cao, con quạ đập cánh bay đi, bỏ lại một chiếc lông đen kịt rơi xuống nền đất dính đầy máu.
Sáng hôm sau.
Hành lang trường học vắng lặng, chỉ có ánh nắng nhàn nhạt len qua khung cửa sổ, rọi lên những ô gạch trắng tinh. Không khí yên bình đến mức gần như giả tạo.
Một học sinh đứng trước tủ đựng đồ của mình. Cậu ta do dự một chút trước khi đưa cánh tay không hiểu sao có nhiều vết bầm lên, nắm lấy cánh cửa tủ. lồng ngực nặng trĩu, như thể có gì đó vô hình đang đè lên phổi, khiến từng hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Cạch!
Cánh cửa tủ chậm rãi mở ra. Một mùi tanh nồng xộc vào mũi ngay lập tức, khiến cậu ta giật mình lùi lại theo phản xạ. Tim bắt đầu đập mạnh hơn.
Bên trong… chẳng có gì ngoài những vệt máu bấy nhầy, nhỏ giọt xuống nền gạch, loang lổ trên từng mép sách vở. Cái thứ chất lỏng đỏ thẫm ấy đã khô lại một phần, nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất đi độ tươi mới của nó.
Ở giữa mớ hỗn độn đó, một tờ giấy nhàu nát bị nhồi đại vào trong. Cậu ta nuốt khan, bàn tay run run cầm lấy mảnh giấy, cẩn thận mở ra.
Dòng chữ viết trên giấy—chỉ vỏn vẹn một câu, nhưng khiến máu trong người như đông cứng lại.
"Trò chơi bắt đầu rồi. Chạy đi."
Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ. Không có tiếng cười nói, không có tiếng bước chân. Chỉ có tiếng từng giọt máu chậm rãi rơi xuống nền gạch, vang lên trong đầu cậu ta như những hồi chuông tử thần.
__
Lớp học hôm nay yên ắng một cách kỳ lạ. Sự yên ắng ấy không phải do sự kỷ luật mà giống như một cơn bão vừa quét qua, cuốn sạch đi không khí bình thường, chỉ để lại một mảng trống rỗng đến rợn người.
Phúc An bước vào, ngay lập tức cảm nhận được bầu không khí bất thường. Những tiếng xì xào vang lên từ khắp nơi, nhưng không ai dám nói lớn. Ánh mắt cô quét một vòng, dừng lại khi nhìn thấy Từ Đông và Bình An vừa trở về từ đâu đó, trên tay Từ Đông là một nam sinh bị kẹp chặt cổ, kéo lê như một món đồ chơi hỏng. Cậu ta dáng người nhỏ con, thân thể run rẩy, đôi mắt đỏ hoe vì sợ hãi.
Phúc An không biết cậu ta đã làm gì để bị lôi ra như vậy, nhưng chuyện này không phải lần đầu. Trong lớp này, chẳng thiếu những kẻ từng bị kéo lê như vậy.
Từ Đông bước ngang qua cô, nở một nụ cười nửa miệng. Nó thích thú khi thấy cô hoảng loạn, nhưng lại chẳng dám làm gì.
"Ngồi xuống," Bình An lên tiếng, giọng điệu nhẹ bẫng như đang ra lệnh cho một con vật cưng.
Nam sinh kia lảo đảo ngồi xuống, đầu cúi gằm xuống bàn, tay siết chặt mép áo. Cả lớp nhìn chằm chằm vào cậu ta, có đứa nhếch môi cười khẩy, có đứa xì xào bàn tán, nhưng tuyệt nhiên không ai lên tiếng bảo vệ.
"Cậu ta ăn cắp tiền của mình đấy," Bình An nói, giọng điệu như đang kể một câu chuyện cười.
Cả lớp đồng loạt "Ồ" lên một tiếng, có kẻ cười rúc rích. Chẳng ai quan tâm đó là thật hay không, chỉ cần có chuyện vui là được.
"Không... Không phải..." Nam sinh lắc đầu, giọng nói run rẩy.
Từ Đông khoanh tay, tựa lưng vào bàn, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống cậu ta. "Vậy mày nói đi, tại sao hôm qua mày lại đi ngang qua chỗ bọn tao? Hôm đó có người mất tiền, mày có phải kẻ trộm không?"
Cậu ta lắc đầu liên tục, cả người run cầm cập.
Một cái bàn bị đá mạnh, tạo ra âm thanh chói tai vang vọng cả lớp học.
"Nói đi, đừng để tao phải mất thời gian," Từ Đông nói, giọng nói chứa đầy sự đe dọa.
Những tiếng cười khẽ vang lên, ai cũng nhìn về phía nam sinh kia như chờ đợi một màn kịch hấp dẫn.
Phúc An siết chặt mép áo, hai tay run rẩy dưới bàn.
Cô không muốn nhìn.
Nhưng cô không thể không nhìn.
Ánh mắt cô hướng về phía nam sinh ấy, cậu ta đã sớm cúi gằm mặt xuống, vai co rụt lại như thể chỉ muốn biến mất.
Bất ngờ, một chai nước bay thẳng tới, đổ ụp xuống đầu cậu ta.
Nước lạnh chảy dài từ tóc xuống mặt, thấm ướt cả cổ áo.
Một tràng cười vang lên.
"Ôi trời, không ngờ cậu ta khóc thật kìa!" Một đứa nói lớn.
Nam sinh kia không khóc.
Nhưng vẻ mặt tủi nhục của cậu ta còn đáng sợ hơn cả tiếng khóc.
Cậu ta muốn mở miệng thanh minh, nhưng cổ họng nghẹn cứng. Không ai quan tâm cậu có ăn cắp tiền hay không. Bọn họ chỉ quan tâm đến vở kịch đang diễn ra.
Phúc An ngồi đó, mắt dán chặt vào đôi vai run rẩy của cậu ta. Cô muốn đứng dậy.
Muốn nói gì đó.
Muốn bảo họ dừng lại.
Nhưng...
Đôi chân cô không nhúc nhích được.
Cổ họng khô khốc.
Tim đập loạn xạ.
Sự sợ hãi giam cầm cô trong sự im lặng.
"Không sao đâu..." Cô tự nói với mình.
Cũng như những lần trước, chuyện này rồi sẽ kết thúc.
Rồi ngày mai, sẽ có một người khác thế chỗ cậu ta.
Cứ tưởng rằng trò vui đã kết thúc.
Nhưng không.
Một nam sinh to xác từ hàng ghế cuối đứng dậy, tiến thẳng đến trước mặt cậu bạn bị hành hạ. Không báo trước, hắn vung tay đấm thẳng vào mặt cậu ta.
Cú đấm mạnh đến mức khiến cậu bật ngửa ra sau, lưng va mạnh xuống nền gạch lạnh lẽo.
Máu từ khóe môi rỉ ra, chảy qua kẽ tay đang ôm mặt.
"Má mày! Mấy hôm trước tao mất một chiếc điện thoại, hóa ra là mày!" Hắn gầm lên, đôi mắt đầy sự hằn học.
Cậu nam sinh kia lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói khản đặc vì hoảng loạn. "Không… không phải tao! Tao không làm!"
Nhưng không ai quan tâm.
Có kẻ đã rút điện thoại ra, bật quay video. Tiếng cười khúc khích vang lên, vài đứa thì thầm to nhỏ, có kẻ còn cổ vũ.
Nhục nhã.
Cậu nam sinh co rúm lại, cả người run lên như đang lên cơn sốt rét.
Không ai giúp cậu ta.
Không ai lên tiếng.
Phúc An siết chặt bàn tay, móng tay bấm sâu vào da thịt đến mức đau nhói.
Rồi đột nhiên, như nhớ ra điều gì đó, cậu nam sinh rít lên trong tuyệt vọng.
"Không phải tao… Không phải tao… Có kẻ hại tao!"
Từ Đông nhếch mép cười lạnh, bước lên, giơ tay đập mạnh xuống đầu cậu ta.
Bốp!
"Thế mày muốn đổ cho ai?" Giọng nó đầy giễu cợt. "Tao ghét nhất loại người dám làm mà không dám nhận."
Bàn tay nó ghì chặt gáy cậu nam sinh, ấn đầu cậu ta sát xuống nền đất bẩn thỉu.
Không ai can ngăn.
Cả lớp học như biến thành một rạp xiếc méo mó, nơi bạo lực trở thành trò tiêu khiển.
Ngay lúc đó, cửa lớp bật mở.
Một giọng nói sắc bén vang lên.
"Chết người đấy, Từ Đông!"
Không gian như đông cứng lại trong vài giây.
Tất cả đều quay đầu nhìn về phía cửa.
Thiên Minh đứng đó, ánh mắt sắc lạnh, đầy căng thẳng.
Từ Đông nhìn thoáng qua cậu ta, khóe môi nhếch nhẹ, như thể vừa nghe một câu chuyện cười nhạt nhẽo.
"Thế tao bắt mày phải chôn nó à?"
Giọng nói vô cảm đến đáng sợ.
Không phải một câu hỏi, mà là một lời khiêu khích.
Cả lớp cười rộ lên.
Phúc An vẫn ngồi đó, hai tay siết chặt lấy mép áo.
Không ai nhận ra rằng…
Đôi mắt cô đã đỏ hoe từ bao giờ