Phúc An ngồi đối diện Thụy Dương, tay cầm chiếc bánh mà anh vừa đưa cho, nhưng cô không ăn.
Cảm giác cắn vào chiếc bánh ấy như thể đang cố nuốt chửng cả nỗi lòng mình.
Lặng lẽ nhìn Thụy Dương, nhưng ánh mắt cô trống rỗng, không biết rõ mình đang nhìn gì nữa.
Thụy Dương vẫn im lặng, đôi mắt anh thỉnh thoảng liếc nhìn cô, nhưng không nói gì. Anh quen thuộc với cách Phúc An im lặng, với cách cô luôn có vẻ muốn giấu đi tất cả những thứ đang dày vò tâm trí. Nhưng lần này, anh cảm nhận được rằng có điều gì đó không ổn.
Một lúc lâu, cô mới khẽ lên tiếng, giọng nói nhẹ như gió thoảng, nhưng trong đó có chút gì như thầm thì: "Thụy Dương..."
Thụy Dương ngừng tay, đôi mắt anh lướt qua cô. "Em sao vậy?" Giọng anh trầm và có chút băn khoăn, nhưng không hỏi thêm. Anh đã quen với sự im lặng của cô, nhưng lần này lại không thể bỏ qua.
Phúc An cắn chặt môi, tay siết chặt chiếc bánh như muốn làm cái gì đó, nhưng rồi lại thôi. Cô không thể nói ra những gì đang cuộn trào trong lòng mình. Chỉ cần nghĩ đến những gì đã xảy ra, những gì cô đã chứng kiến và phải chịu đựng, cô không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Em..." giọng cô khẽ rung lên dù cô đã cố gắng giữ cho nó vững vàng. Nhưng vẫn có chút gì đó nghẹn ngào. "Từ Đông... Bình An...sao cô ta lại về đây.."
Thụy Dương không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô, cảm nhận được sự giằng xé trong ánh mắt đó. Anh đặt chiếc bánh xuống, mắt vẫn không rời khỏi cô.
"Phúc An"
anh khẽ nói, giọng nhẹ nhàng nhưng có sức nặng. "Đừng sợ, cô ta sẽ không dám đụng vào em"
Cô không nhìn anh, chỉ cúi đầu, như thể sợ đối mặt với cái gì đó quá đỗi đau đớn. Nhưng Thụy Dương biết cô nghe thấy.
"Anh sẽ giúp em" Thụy Dương tiếp tục, giọng anh trở nên kiên định hơn.
"Em không một mình đâu Phúc An, đừng chịu đựng."
Phúc An siết chặt tay vào nhau, mắt đẫm lệ nhưng không chịu rơi. "Đừng, Thụy Dương, đừng xen vào chuyện của em..." Cô đứng dậy, buông chiếc bánh xuống bàn, ánh mắt đã trở nên sắc lạnh. "em không muốn anh phải chịu nó thay em, anh còn một đoạn đường phía trước."
Thụy Dương cũng đứng dậy, nhưng không bước về phía cô. Anh chỉ đứng im, ánh mắt không giận dữ, chỉ là kiên nhẫn. "Phúc An...em luôn như vậy" Giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy đau đớn. "Nếu em cứ như thế, em sẽ chẳng còn lại gì cả."
Phúc An quay lại, ánh mắt của cô cứng rắn, nhưng bên trong lại là một sự mệt mỏi không thể che giấu. "Có lẽ..."
Thụy Dương im lặng, nhìn cô với một ánh mắt vừa hiểu, vừa bất lực. Anh thở dài, rồi nhẹ nhàng buông một câu, không phải là lời khuyên, mà là một lời hứa. "Anh sẽ luôn ở đây, Phúc An. Dù em có muốn hay không."
Lặng lẽ, Phúc An ngồi xuống, không nói gì thêm. Cảm giác kỳ lạ lắm, như thể có ai đó đã dõi theo mình, dù bản thân cô không muốn. Và dù không nói gì, nhưng cô biết, ít nhất có một người sẽ không bỏ cuộc. Thụy Dương chưa từng làm vậy.
Dưới ánh nắng nhạt, Phúc An cố gắng xoa dịu chính mình, nhưng không thể tẩy sạch những cảm xúc lẩn khuất trong lòng. Cô đưa tay lên vuốt qua mặt, như thể muốn xóa bỏ những suy nghĩ tiêu cực đang không ngừng xoáy sâu vào tâm trí. Mỗi động tác đều như một cố gắng vô vọng để giữ mình tỉnh táo, để không rơi vào bể sâu của sự bất lực.
Cô nhìn Thụy Dương, đôi mắt trống rỗng, mệt mỏi, những suy nghĩ hỗn độn vẫn bám víu lấy cô như bóng ma không thể xua tan. Ánh nắng chiếu lên người anh, làm nổi bật dáng vẻ yên bình đến lạ kỳ. Cô không thể không cảm thấy mơ hồ, một thứ cảm giác mềm mại nhưng cũng đầy tổn thương dâng lên trong lòng. Thụy Dương thật đẹp trong khoảnh khắc ấy, nhưng Phúc An lại chỉ thấy mình là một bóng tối vây quanh anh.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ảm đạm, xanh mướt không một rợn mây. Đôi mắt bỗng có chút sáng lên.
Và rồi, không hiểu sao, những lời nói ấy cứ thế tuôn ra, như một phản xạ vô thức, không kịp kìm nén. "Thụy Dương... nhìn kìa..bầu trời kia đẹp quá" Cô tựa lưng vào ghế.
Lời nói ấy vang lên trong không gian yên tĩnh, không quá lớn, nhưng cũng đủ để Thụy Dương nghe thấy, đủ để khiến không khí bỗng trở nên nặng nề, khó thở. Anh ngước lên nhìn mảng trời xanh trong ấy, gió thổi nhẹ qua làm mái tóc anh khẽ lay động.
Thụy Dương đứng lặng yên một lúc, đôi mắt nhìn cô không chớp. Có một chút ngỡ ngàng trong ánh mắt của anh, như thể không ngờ rằng những lời ấy lại đến từ cô – người luôn che giấu cảm xúc, người luôn cố gắng đứng vững một mình. Anh bước lại gần, nhưng không vội vàng, không gấp gáp, chỉ từ từ ngồi xuống đối diện với cô, như thể đang chờ cô nói tiếp, như thể đang chờ một lời giải thích, nhưng lại sợ làm cô thêm tổn thương.
"Phúc An..." Anh nói, giọng trầm nhưng đầy kiên nhẫn. "Anh ở đây. Anh không đi đâu cả."
Phúc An ngẩng đầu lên, khuôn mặt có không chút cảm xúc, những lời nói ấy không thể chạm được trái tim cô. "Anh không cần phải vì em mà vất vả, Thụy Dương." Cô khẽ lắc đầu, cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong lồng ngực. "khi nào mọi chuyện kết thúc..."
Thụy Dương không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô, ánh mắt đầy sự thấu hiểu. Rồi, anh khẽ đưa tay ra, nhẹ nhàng vén những lọn tóc rối bù của Phúc An ra khỏi mặt cô, như thể không muốn cô cảm thấy lẻ loi nữa. "Được rồi, khi nào mệt quá thì quay đầu lại nhìn anh nhé..."
Phúc An nhìn anh, hơi ngạc nhiên trước sự kiên nhẫn của Thụy Dương, nhưng cũng có chút gì đó ấm áp, như thể lần đầu tiên sau rất lâu, cô không cảm thấy mình bị bỏ lại một mình trong thế giới đầy khắc nghiệt này. Nhưng liệu cô có đủ dũng cảm để tin vào điều đó? Cô không biết. Chỉ là, lần này, khi nhìn vào đôi mắt của Thụy Dương, cô cảm thấy như có một chút hy vọng lấp lánh, dù rất mong manh.