*Ngày 26 tháng 3 năm 2025, 2:47 sáng, Quận Trung Tâm, Siêu đô thị H.*
Mưa rơi như trút nước, từng giọt đập vào cửa kính vang lên như tiếng xương gãy trong đêm đen kịt. Gió lạnh rít qua khe hở của khung kính vỡ trên tầng 42 tòa cao ốc Vạn Thịnh, mang theo hơi ẩm và mùi đất tanh từ những con hẻm tối tăm bên dưới, nơi ánh sáng không bao giờ chạm tới. Ánh đèn đường màu cam xuyên qua màn mưa dày đặc, hắt lên sàn gỗ bóng loáng những vệt sáng méo mó, tựa như máu loang trên mặt đất, nhấp nháy theo nhịp của bóng đèn sắp hỏng ngoài đường. Lâm Phong đứng giữa căn phòng, đôi giày da cũ sờn dính đầy bùn đất từ lối vào khuất nẻo anh vừa băng qua để tránh đám đông cảnh sát bên dưới. Nước mưa nhỏ giọt từ mái tóc ướt át xuống sàn, hòa vào vũng máu khô, tạo thành những vòng tròn đỏ nhạt lan rộng, như những con mắt vô hồn đang nhìn anh. Anh không cảm nhận được cái lạnh cắt da từ cơn gió lùa qua áo khoác mỏng, cũng chẳng nghe thấy tiếng còi cảnh sát gào thét phía xa, hòa lẫn với tiếng xe cộ lao vun vút trên đường cao tốc cách đó vài dãy nhà. Thứ duy nhất giữ anh lại là mùi – mùi máu tanh nồng quyện với mùi gỗ quý của nội thất xa xỉ, mùi kim loại từ vũng máu khô, và một hương ngọt ngào, sắc lạnh, thoảng qua như một lời thì thầm từ cõi chết.
Anh bước tới gần hơn, đôi giày kêu lẹp kẹp trên sàn gỗ ướt át, mỗi bước vang lên như một nhịp đếm ngược. Trước mặt anh là thi thể của Trần Quốc Vinh, 48 tuổi, kẻ được mệnh danh là "vua bất động sản" của siêu đô thị H, người mà báo chí từng ca tụng là biểu tượng của sự thành công, nhưng trong bóng tối lại là một con quái vật đội lốt người. Cơ thể ông ta bị cắt đôi từ ngực xuống bụng, lưỡi dao sắc bén đến mức hai nửa đối xứng hoàn hảo, như một bức tranh siêu thực được vẽ bằng máu tươi. Nội tạng lòi ra ngoài – tim, gan, ruột – trồi lên từ vết cắt như một bông hoa nở rộ giữa đống thịt đỏ, từng giọt máu nhỏ xuống sàn, tí tách, tí tách, hòa cùng tiếng mưa ngoài kia thành một bản nhạc chết chóc. Máu khô đọng thành vũng dưới sàn, bốc lên thứ hơi tanh tưởi khiến không khí nặng nề như ngạt thở, nhưng điều khiến Lâm Phong đứng chết lặng không phải là cảnh tượng ghê rợn ấy. Mà là miệng của nạn nhân – nhét đầy tiền giấy, từng tờ 500 nghìn đồng nhàu nhĩ, dính máu và nước bọt, ép chặt đến mức hàm dưới trật khớp, đôi mắt trợn ngược trắng dã như đang gào thét trong câm lặng. Một tờ tiền rách lòi ra khỏi cổ họng, mép giấy xước xát như thể ông ta đã cố nuốt nó xuống trong cơn hấp hối cuối cùng, đôi tay co quắp vẫn nắm chặt vài tờ tiền khác, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay như không cam lòng buông bỏ ngay cả khi chết.
Lâm Phong quỳ xuống, cách thi thể vài bước, hít một hơi dài để trấn tĩnh bản thân trước mùi tanh nồng xộc vào mũi. "Tham lam đến tận cùng, cuối cùng vẫn nghẹn chết," anh lẩm bẩm, giọng khàn khàn như bị xé toạc bởi cơn gió lạnh thổi qua khe kính vỡ. Anh rút cuốn sổ nhỏ từ túi áo, tay run nhẹ khi cây bút chì cùn gạch lên trang giấy ố vàng: *Cắt đôi đối xứng. Tiền nhét họng. Công cụ? Động cơ? Tại sao là hắn?* Anh ngẩng lên, nhìn đôi mắt trợn ngược của Trần Quốc Vinh, và trong một khoảnh khắc, anh tưởng như ông ta đang nhìn lại mình – không phải với sự sợ hãi, mà với một nụ cười méo mó, đầy thách thức, như muốn nói: *Mày biết tao là ai. Tìm đi.* Anh nhắm mắt, cố xua đi cảm giác đó, nhưng hình ảnh đôi mắt trắng dã vẫn bám lấy anh như một bóng ma.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên phía sau, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Một viên cảnh sát trẻ lao tới, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi tay run rẩy cầm đèn pin chiếu loạn xạ vào góc phòng. Ánh sáng quét qua thi thể, làm nổi bật những đường cắt sắc lạnh trên da thịt, chiếu lên nội tạng đỏ tươi như một bức tranh kinh dị dưới ánh đèn nhấp nháy. "Thám tử Lâm… anh… anh đã thấy cái này chưa?" Giọng cậu ta vỡ òa, lạc đi trong cơn hoảng loạn, đôi mắt mở to đầy kinh hãi như muốn lọt ra ngoài.
Lâm Phong quay đầu, ánh mắt sắc lạnh quét qua cậu ta. "Thấy gì?" anh hỏi, giọng trầm xuống như một lưỡi dao, tay vẫn nắm chặt cuốn sổ, ngón tay siết mạnh đến mức bút chì gãy đôi trong tay anh.
Viên cảnh sát nuốt khan, chỉ tay về phía bàn làm việc bằng gỗ đỏ – thứ chắc chắn trị giá cả một gia tài, thứ mà Trần Quốc Vinh từng khoe khoang trong một buổi phỏng vấn mà Lâm Phong từng đọc. Trên đó, giữa đống giấy tờ lộn xộn, một chiếc cốc thủy tinh vỡ tan, và những mảnh kính vương vãi, là một **đóa hoa hồng trắng**. Cánh hoa mịn màng, lạnh lẽo, như được tạc từ băng tuyết, không một vết xước, đối lập hoàn toàn với cảnh tượng đẫm máu xung quanh. Nó nằm đó, như một điểm sáng duy nhất trong căn phòng chết chóc này, nhưng lại toát lên một cảm giác kỳ lạ, như một lời mời gọi từ bóng tối. Bên cạnh nó, một tờ giấy trắng gấp đôi, nét chữ viết tay cứng cáp, mang khí thế đè nén cả không gian: **"Tác phẩm: Tham Lam"**.
Lâm Phong đứng bật dậy, bước tới gần bàn, hơi thở dồn dập như bị ai bóp nghẹt. Anh không chạm vào, chỉ dán mắt vào đóa hoa, cảm giác như nó đang nhìn lại anh, như một con mắt vô hình đang quan sát từng cử động của anh. Hoa hồng trắng – thứ từng ám ảnh anh trong một vụ án cũ hai năm trước, khi anh tìm thấy nó bên cạnh một thi thể không đầu, không manh mối, không lời giải. Giờ nó lại xuất hiện, như một lời tuyên chiến từ bóng tối, như một con dao vô hình đâm thẳng vào tâm trí anh. Anh nhắm mắt, hít sâu, cố hình dung kẻ đứng sau tất cả: một kẻ lạnh lùng, thông minh, biến cái chết thành nghệ thuật. "Tham Lam," anh lẩm bẩm, giọng run nhẹ, "hắn nhắm vào tội lỗi của nạn nhân. Hắn biết Trần Quốc Vinh – biết quá rõ về hắn, về những gì hắn đã làm."
"Camera đâu?" anh quay sang viên cảnh sát, giọng sắc lạnh át cả tiếng mưa, khiến cậu ta giật mình suýt làm rơi đèn pin xuống sàn.
"Không… không có gì!" cậu ta lắp bắp, lùi lại một bước như sợ hãi chính Lâm Phong, đôi tay run rẩy ôm chặt đèn pin như bám víu vào chút bình tĩnh còn sót lại. "Hệ thống an ninh bị ngắt từ 11 giờ tối qua đến 1 giờ sáng nay. Không dấu vân tay, không DNA, không dấu giày. Chúng tôi kiểm tra cả drone giám sát ngoài trời – không một bóng người ra vào! Như thể… như thể ma quỷ làm chuyện này!"
Lâm Phong nghiến răng, ánh mắt quét qua thi thể lần nữa, rồi dừng lại ở đóa hoa hồng trắng trên bàn. Trần Quốc Vinh không đáng thương. Hàng tỷ đồng tham ô từ các dự án công, những khu dân cư bị san phẳng để xây cao ốc, những cái chết mờ ám của đối thủ – tất cả đều có dấu tay ông ta. Anh từng đọc hồ sơ của hắn, từng thấy những con số khổng lồ chảy vào tài khoản bí mật, từng nghe tin đồn về những kẻ biến mất chỉ vì dám chống lại hắn. Nhưng kẻ này không chỉ giết – hắn dàn dựng, hắn phán xét, như một vị thần điên loạn cầm lưỡi hái. Lâm Phong quỳ xuống lần nữa, quan sát vết cắt trên thi thể: sắc bén, không rách nát, như dùng lưỡi cắt công nghiệp hoặc dao phẫu thuật, không một dấu hiệu chống cự. Tiền trong miệng – không phải nhét ngẫu nhiên, mà được xếp gọn gàng, như một thông điệp được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Anh mở cuốn sổ, bắt đầu ghi lại những suy luận ban đầu, tay run nhẹ khi viết:
- *Hiện trường: Cắt đôi đối xứng – biểu tượng của sự cân bằng giả tạo mà nạn nhân theo đuổi trong đời.*
- *Tiền trong họng: Hình phạt cho tham lam – nuốt không trôi thứ hắn sống để tích lũy.*
- *Công cụ: Dao phẫu thuật hoặc lưỡi cắt công nghiệp. Độ chính xác cao, không dấu đấu tranh.*
- *Hung thủ: Tỉ mỉ, có kế hoạch. Hiểu nạn nhân, có thể đã theo dõi từ lâu hoặc có mối liên hệ cá nhân.*
- *Hoa hồng trắng: Dấu ấn cá nhân? Biểu tượng của sự tinh khiết hay sự chết chóc?*
Anh ngừng viết, nhìn đóa hoa hồng trắng trên bàn, cảm giác như nó đang tỏa hương – một mùi ngọt ngào, sắc lạnh, giống hệt thứ anh ngửi thấy khi bước vào phòng. "Hắn để lại dấu ấn," anh lẩm bẩm, giọng trầm xuống như tự nói với chính mình. "Hoa hồng trắng – tại sao lại là nó? Hắn muốn mình thấy gì?" Anh nhớ vụ án hai năm trước – không tờ giấy, chỉ có hoa hồng trắng đặt trên ngực nạn nhân. Lần này, "Tác phẩm: Tham Lam" là một bước tiến mới, như thể hung thủ đang chơi một trò chơi, và Lâm Phong là người được mời tham gia. Nhưng tại sao là anh? Tại sao hắn không để lại dấu vết cho cảnh sát, mà lại để anh tìm thấy hiện trường đầu tiên?
Đầu anh đột nhiên nhói lên dữ dội, như có ai đâm kim vào não, khiến anh suýt đánh rơi cuốn sổ xuống sàn. Anh ôm trán, lảo đảo dựa vào bàn làm việc, hơi thở đứt quãng như bị ai bóp nghẹt. Một hình ảnh thoáng qua trong tâm trí – anh đứng trong căn phòng này, tay cầm một con dao dài, máu nhỏ giọt từ lưỡi dao xuống sàn gỗ, tiếng rên rỉ của Trần Quốc Vinh vang lên trong bóng tối. Anh lắc đầu dữ dội, gầm lên: "Không thể nào!" Nhưng tiếng cười trầm thấp vang lên trong đầu anh, lạnh lẽo, gần gũi, như ai đó đang đứng ngay sau lưng anh, thì thầm vào tai anh những lời anh không muốn nghe.
"Thám tử Lâm, anh không sao chứ?" viên cảnh sát hét lên, lao tới đỡ lấy anh, bàn tay run rẩy chạm vào vai anh như sợ anh sẽ ngã bất cứ lúc nào.
"Không sao!" anh gằn giọng, đẩy cậu ta ra mạnh đến mức cậu ta suýt ngã, tay trong túi áo siết chặt đến trắng khớp. Anh cảm nhận được một thứ gì đó lạnh buốt, trơn nhẵn dưới ngón tay, như một lời nhắc nhở từ bóng tối. Khi rút ra, máu trong người anh như đông cứng: một **cánh hoa hồng trắng**, nhàu nát, dính chút máu khô, nằm lặng lẽ trong lòng bàn tay anh.
Anh nhìn chằm chằm vào nó, tim đập thình thịch như muốn vỡ lồng ngực, hơi thở nghẹn lại như bị ai bóp cổ. Anh không nhớ đã nhặt nó ở đâu, không nhớ nó vào túi từ khi nào. Đầu óc anh quay cuồng – anh đã ở đâu đêm qua? Anh đã làm gì? Ngoài trời, mưa vẫn gào thét dữ dội, một mảnh kính nữa vỡ tung tóe dưới áp lực gió, rơi xuống sàn vỡ tan thành từng mảnh sắc nhọn. Trong căn phòng này, tiếng cười trầm thấp lại vang lên – không phải từ viên cảnh sát, không phải từ bên ngoài, mà từ đâu đó sâu thẳm trong chính linh hồn anh. Anh nắm chặt cánh hoa trong tay, máu từ những vết xước nhỏ trên ngón tay hòa vào màu đỏ khô trên cánh hoa, và trong bóng tối của căn phòng, anh cảm thấy một ánh mắt vô hình đang nhìn mình – không phải của Trần Quốc Vinh, mà của kẻ đã để lại đóa hoa hồng trắng kia.