*Ngày 26 tháng 3 năm 2025, 3:15 sáng, Tầng 42, Tòa cao ốc Vạn Thịnh, Quận Trung Tâm, Siêu đô thị H.*
Tiếng mưa ngoài trời đã nhỏ lại, chỉ còn những giọt lẻ tẻ rơi xuống mái kính vỡ, vang lên như nhịp thở yếu ớt trong không gian ngột ngạt đầy mùi máu khô. Ánh sáng trắng lạnh từ đèn LED treo trên trần căn phòng tầng 42 tòa cao ốc Vạn Thịnh nhấp nháy không đều, do hệ thống điện bị ảnh hưởng từ cơn bão đêm qua, chiếu lên sàn gỗ bóng loáng những vệt sáng méo mó, làm nổi bật vũng máu loang dưới thi thể Trần Quốc Vinh. Lâm Phong đứng gần cửa ra vào, tay vẫn siết chặt cánh hoa hồng trắng trong túi áo, cảm giác lạnh buốt từ nó lan lên từng ngón tay như một thứ ký ức anh không thể xóa bỏ. Tiếng bước chân nặng nề vang lên từ hành lang, kèm theo giọng nói khô khốc của đội pháp y khi họ bước vào – bốn người mặc đồ bảo hộ trắng, kéo theo vali dụng cụ và máy đo nhiệt độ, khuôn mặt họ ẩn sau khẩu trang, đôi mắt lộ rõ sự căng thẳng sau một ca trực kéo dài.
"Nam, khoảng 45-50 tuổi, chết ít nhất 2 giờ," một nhân viên pháp y, giọng trầm và đều đều, quỳ xuống cạnh thi thể, tay đeo găng cao su kiểm tra cổ và cánh tay co quắp của nạn nhân. "Vết cắt lớn từ ngực xuống bụng, mất máu là nguyên nhân chính. Không dấu hiệu chống cự rõ ràng – cần kiểm tra thêm để xác định."
Lâm Phong bước tới gần, đôi giày kêu cộp cộp trên sàn gỗ, giọng anh khàn khàn nhưng cố giữ bình tĩnh: "Không chống cự? Có dấu kim tiêm hay vết bầm nào không?" Anh quỳ xuống cách thi thể một mét, ánh mắt dán vào vết cắt sắc bén chia đôi cơ thể nạn nhân, nơi nội tạng lòi ra như một bông hoa chết chóc giữa đống thịt đỏ tươi.
Nhân viên pháp y ngẩng lên, đôi mắt nheo lại qua kính bảo hộ, giọng hơi gằn như không quen bị hỏi dồn. "Không thấy vết kim trên cổ, tay, hay chân – ít nhất là bằng mắt thường. Có vài vết bầm nhỏ ở cổ tay, nhưng có thể do tư thế chết gây ra. Vết cắt quá sạch, không có máu bắn xa – khả năng nạn nhân bị khống chế trước, có thể bằng thuốc mê hoặc siết cổ. Phải xét nghiệm máu mới chắc được."
Lâm Phong gật nhẹ, tay mở cuốn sổ nhỏ, cây bút chì cùn gạch nhanh vài dòng: *Không chống cự rõ ràng. Khống chế bằng thuốc mê hoặc lực vật lý? Xét nghiệm máu.* Anh quan sát kỹ vết cắt – sâu xuyên qua xương sườn và cột sống, đối xứng gần như hoàn hảo, không một vết rách thừa, như được thực hiện bằng một lưỡi dao lớn, sắc bén, với lực cực mạnh và sự kiểm soát tuyệt đối. Nội tạng lộ ra, nhưng không bị xáo trộn quá mức – tim vẫn nằm đúng vị trí, gan và ruột chỉ trồi lên do áp lực từ vết cắt, như thể hung thủ đã chỉnh lại sau khi hoàn thành. "Hắn không vội," anh lẩm bẩm, "hắn làm từng bước, có kiểm soát, như một người quen với dao kéo."
Một nhân viên pháp y khác, giọng nữ, đang dùng máy đo khoảng cách từ thi thể đến bàn làm việc, quay sang anh. "Thám tử Lâm, anh từng làm profiler, đúng không? Anh nghĩ sao về hung thủ qua hiện trường này? Nó không giống mấy vụ giết người thông thường tôi từng thấy."
Lâm Phong không trả lời ngay, ánh mắt chuyển sang miệng của Trần Quốc Vinh – nơi những tờ tiền 500 nghìn đồng nhét chặt đến mức trật hàm, vài tờ dính máu khô, mép giấy rách như bị xé trong lúc nhét. Anh nghiêng đầu, quan sát kỹ: tiền được xếp chồng đều, không nhét ngẫu nhiên, chỉ có vài tờ bên ngoài xáo trộn, có lẽ do co giật cuối cùng của nạn nhân. "Hắn không giết vì tiền hay thù hận cá nhân," anh cuối cùng lên tiếng, giọng trầm như tự nói với chính mình. "Tiền trong miệng – biểu tượng của tham lam, thứ Trần Quốc Vinh sống để tích lũy, giờ nghẹn chết vì nó. Cắt đôi – sự cân bằng giả tạo mà ông ta xây dựng qua những phi vụ bẩn thỉu. Đây là một lời phán xét."
Cô nhân viên pháp y ngừng đo, ánh mắt tò mò xen lẫn nghi ngờ. "Phán xét? Ý anh là hung thủ tự xem mình là kẻ thực thi công lý sao?"
"Không đơn giản vậy," Lâm Phong đáp, đứng dậy, tay ghi thêm vào sổ: *Tâm lý hung thủ: Ám ảnh với phán xét, biến tội lỗi thành hình phạt.* Anh bước tới bàn làm việc bằng gỗ đỏ – thứ Trần Quốc Vinh từng khoe là làm từ gỗ tử đàn nhập khẩu – nơi đóa hoa hồng trắng và tờ giấy "Tác phẩm: Tham Lam" vẫn nằm nguyên. Anh cúi xuống, quan sát kỹ: cánh hoa mịn màng, không một vết xước, như vừa được đặt xuống cách đây vài phút, đối lập hoàn toàn với căn phòng đẫm máu. "Hắn không chỉ trừng phạt," anh nói, giọng trầm hơn, "hắn muốn ai đó hiểu được. Hắn dàn dựng như một tác phẩm nghệ thuật – tỉ mỉ, có ý nghĩa. Hoa hồng trắng là chữ ký của hắn, nhưng không phải để khoe khoang, mà để gửi một thông điệp."
Viên cảnh sát trẻ từ đêm qua đứng gần cửa, tay ôm chặt đèn pin, giọng run run: "Thám tử Lâm, anh nghĩ đây là kẻ giết người hàng loạt sao? Ý tôi là… hoa hồng trắng, tờ giấy – nó giống như hắn đang đánh dấu lãnh thổ."
Lâm Phong quay sang, ánh mắt sắc lạnh khiến cậu ta co người lại. "Có thể," anh nói, giọng khô khốc. "Nhưng không phải kiểu giết ngẫu nhiên để thỏa mãn. Hắn chọn nạn nhân dựa trên tội lỗi của họ – Trần Quốc Vinh không phải kẻ đầu tiên, cũng không phải cuối cùng. Hắn có danh sách, và hắn biết mình đang làm gì." Anh dừng lại, nhìn đóa hoa hồng trắng, cảm giác như nó đang lặng lẽ quan sát anh, như một nhân chứng câm lặng của trò chơi này.
Nhân viên pháp y trầm giọng chen vào, giơ lên một túi nylon nhỏ. "Tìm thấy cái này dưới gầm bàn, gần chân nạn nhân." Bên trong là một mảnh kim loại nhỏ, dài khoảng 2cm, sắc bén như dao cạo, dính chút máu khô và một vệt chất lỏng trong suốt, không mùi. "Có thể là mảnh gãy từ hung khí. Vệt chất lỏng này – không phải nước, có thể là hóa chất hoặc thuốc. Sẽ gửi đi xét nghiệm ngay."
Lâm Phong cầm túi nylon, đưa lên gần ánh đèn LED trên trần. Mảnh kim loại lấp lánh, cạnh sắc không chút gỉ sét, có thể là hợp kim cao cấp dùng trong y học hoặc công nghiệp. Vệt chất lỏng lăn nhẹ trong túi, không màu, không mùi, nhưng anh cảm thấy một sự bất an kỳ lạ. "Hắn không để lại dấu vết dễ dàng," anh lẩm bẩm, ghi thêm: *Hung khí: Dao phẫu thuật hoặc lưỡi cắt đặc biệt. Chất lỏng – thuốc mê hoặc hóa chất xóa dấu vết?* "Mảnh gãy này – nếu là lỗi, hắn đã quá bất cẩn. Nếu cố ý, hắn đang chơi với chúng ta."
Anh bước vòng quanh căn phòng, ánh mắt quét qua từng chi tiết để xây dựng hồ sơ tâm lý hung thủ. Cửa kính vỡ – dấu vết của cơn bão, không liên quan đến vụ án. Hệ thống camera góc phòng – dây cáp bị cắt bằng kéo chuyên dụng, không dấu cạy phá, như được ngắt từ bên trong hệ thống hoặc qua phần mềm. Anh quay sang viên cảnh sát: "Kiểm tra nhật ký truy cập hệ thống camera – không chỉ mã khóa, mà cả log kỹ thuật. Ai có thể hack từ xa? Nhân viên bảo trì, kỹ thuật viên, ai?"
"Đã hỏi bảo vệ," cậu ta đáp, giọng run run. "Chỉ Trần Quốc Vinh và trợ lý có mã khóa chính. Trợ lý đang ở nước ngoài – rời đi tuần trước, có vé máy bay xác nhận. Bảo vệ ca đêm khai không thấy ai ra vào từ 10 giờ tối, nhưng hệ thống báo lỗi lúc 11 giờ – họ tưởng do bão."
Lâm Phong gật nhẹ, ánh mắt trở lại thi thể. "Hắn vào mà không cần cửa," anh nói, ghi thêm: *Hung thủ: Kỹ năng công nghệ cao hoặc tiếp cận nội bộ.* Anh quay sang đội pháp y: "Kiểm tra cổ họng nạn nhân. Tiền được nhét trước hay sau khi chết?"
Nhân viên pháp y nữ dùng kẹp gắp nhẹ một tờ tiền ra, quan sát. "Nhét sau khi chết," cô nói, giọng chắc chắn. "Không có nước bọt tươi, chỉ có máu khô. Hắn làm khi nạn nhân đã bất động."
Lâm Phong ghi thêm: *Dàn dựng sau khi giết – nghi thức mang tính biểu tượng.* Anh đứng thẳng, nhìn đội pháp y tiếp tục công việc, nhưng đầu óc anh quay cuồng với hồ sơ tâm lý đang hình thành: một kẻ thông minh, có kiến thức y học hoặc kỹ thuật, ám ảnh với việc phán xét tội lỗi, biến cái chết thành nghệ thuật. Nhưng tại sao lại là Trần Quốc Vinh? Và tại sao anh cảm thấy hiện trường này quen thuộc, như đã từng thấy trong một cơn ác mộng?
Đầu anh đột nhiên nhói lên dữ dội, như có ai đâm kim vào thái dương. Anh ôm trán, lảo đảo dựa vào tường, hơi thở đứt quãng. Một hình ảnh thoáng qua – anh đứng trong căn phòng này, tay cầm một lưỡi dao dài, máu nhỏ giọt từ lưỡi dao xuống sàn, tiếng rên rỉ yếu ớt của Trần Quốc Vinh vang lên, và một đóa hoa hồng trắng nằm trong tay anh, cánh hoa dính máu tươi. Anh lắc đầu dữ dội, gầm lên: "Không thể nào!" Nhưng tiếng cười trầm thấp vang lên trong đầu, lạnh lẽo, gần gũi, như ai đó đứng ngay sau lưng anh, thì thầm những lời anh không thể nghe rõ.
"Thám tử Lâm, anh ổn không?" viên cảnh sát lao tới, giọng hoảng hốt, tay chạm vào vai anh.
"Ổn," anh gằn giọng, đẩy cậu ta ra, tay trong túi siết chặt cánh hoa hồng trắng đến mức cảm giác như nó đang cắt vào da qua lớp vải. Anh quay lại nhìn thi thể, rồi nhìn đóa hoa hồng trắng trên bàn, ánh mắt tối lại. "Hắn chưa xong," anh lẩm bẩm, giọng trầm như một lời cảnh báo. "Hắn muốn mình tìm ra hắn – hoặc chính mình."
Tiếng dụng cụ pháp y lách tách vang lên trong không gian ngột ngạt, nhưng trong đầu Lâm Phong, tiếng cười trầm thấp vẫn không ngừng vọng lại, như một sợi dây vô hình kéo anh sâu hơn vào bóng tối mà anh không thể thoát ra.