Văn Phòng

*Ngày 26 tháng 3 năm 2025, 6:42 sáng, Văn phòng tư của Lâm Phong, cách tòa cao ốc Vạn Thịnh 7km.*

Ánh sáng buổi sớm yếu ớt len qua tấm rèm rách của căn phòng trọ tồi tàn mà Lâm Phong gọi là "văn phòng", chiếu lên bàn làm việc ngập trong giấy tờ cũ và những cốc cà phê nguội ngắt. Tiếng mưa đã ngừng hẳn, để lại sự tĩnh lặng nặng nề, chỉ thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi tiếng xe cộ xa xa trên đường cao tốc. Lâm Phong ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kêu cót két, đôi mắt thâm quầng dán vào màn hình laptop, nơi hồ sơ của Trần Quốc Vinh hiển thị từng dòng chữ khô khốc. Anh vừa rời hiện trường ở tầng 42 tòa cao ốc Vạn Thịnh cách đây hơn hai giờ, sau khi đội pháp y hoàn tất việc thu thập mẫu và chuyển thi thể đi. Nhưng anh không về để nghỉ ngơi – anh không thể. Cánh hoa hồng trắng trong túi áo vẫn lạnh buốt, như một vật sống đang bám lấy anh, và tiếng cười trầm thấp trong đầu anh vẫn vang vọng, như một lời nhắc nhở rằng trò chơi này chưa kết thúc.

Anh nhấp chuột, mở file tài liệu cũ từ thời còn ở Cục Điều Tra Đặc Biệt – một báo cáo dài 47 trang về Trần Quốc Vinh, được biên soạn cách đây ba năm, khi anh còn là profiler chính của đội điều tra tội phạm kinh tế. Anh lướt qua những dòng chữ: *Trần Quốc Vinh, sinh năm 1977, chủ tịch tập đoàn Vạn Thịnh, bị nghi ngờ tham ô hơn 300 tỷ đồng từ dự án tái định cư khu Nam Thành, liên quan đến cái chết của ba nhà thầu đối thủ từ 2018-2020. Không đủ bằng chứng kết tội.* Anh dừng lại ở đoạn ghi chú tay của chính mình: *Tính cách: Rối loạn nhân cách tự yêu (narcissistic personality disorder). Thích kiểm soát, thao túng đối thủ bằng tiền và quyền lực. Có khả năng che giấu tội ác qua mạng lưới quan hệ.*

Lâm Phong nhếch môi, một nụ cười lạnh lẽo thoáng qua. Anh nhớ rõ Trần Quốc Vinh – không chỉ qua hồ sơ, mà qua một lần gặp mặt trực tiếp. Năm 2022, khi anh còn ở Cục, anh được gọi đến thẩm vấn ông ta về vụ mất tích của một nhà thầu tên Nguyễn Văn Hùng – người cuối cùng nhìn thấy Hùng còn sống khai rằng anh ta đã đến gặp Trần Quốc Vinh để đòi tiền đền bù đất đai. Cuộc thẩm vấn kéo dài ba giờ trong một căn phòng kính tại trụ sở tập đoàn Vạn Thịnh, với Trần Quốc Vinh ngồi đối diện anh, mặc vest đen, nở nụ cười tự tin đến mức khiến Lâm Phong nghiến răng. "Thám tử Lâm, anh trẻ mà nóng tính quá," ông ta nói, giọng trầm và mượt như nhung. "Tôi chỉ làm ăn, không giết người. Anh muốn tìm kẻ thù của tôi? Đi hỏi đám dân nghèo dưới khu Nam Thành ấy – họ ghét tôi vì tôi xây cao ốc trên đất của họ."

Lâm Phong gõ phím, mở một file âm thanh – bản ghi cuộc thẩm vấn đó, thứ anh đã giữ lại dù vụ án bị khép lại do thiếu chứng cứ. Giọng của Trần Quốc Vinh vang lên qua loa laptop, trầm và đầy mỉa mai: "Nếu tôi là anh, tôi sẽ không phí thời gian với mấy chuyện nhỏ nhặt thế này. Anh có tài, Lâm Phong. Sao không dùng nó để bắt mấy kẻ giết người thật sự, thay vì đào bới chuyện tiền bạc của tôi?" Anh tắt file, tay siết chặt đến mức khớp xương trắng bệch. Hắn biết mình – biết rõ hơn anh nghĩ. Và giờ, ba năm sau, Trần Quốc Vinh nằm chết trên sàn gỗ, bị cắt đôi, miệng nhét đầy tiền – như một lời đáp trả muộn màng cho những gì anh từng muốn làm nhưng không thể.

Anh đứng dậy, bước đến tấm bảng trắng treo lệch trên tường, lấy bút đỏ viết lên:

- *Nạn nhân: Trần Quốc Vinh – tham lam, thao túng, tội ác kinh tế.*

- *Hung thủ: Biết quá khứ nạn nhân. Chọn hình phạt dựa trên tội lỗi – cắt đôi (cân bằng giả tạo), tiền trong miệng (tham lam).*

- *Tâm lý: Kẻ phán xét, thông minh, có kiến thức y học/kỹ thuật. Ám ảnh với biểu tượng (hoa hồng trắng).*

Anh lùi lại, nhìn những dòng chữ đỏ, và bắt đầu suy luận như một profiler thực thụ. "Hắn không chỉ giết," anh lẩm bẩm, "hắn nghiên cứu nạn nhân. Hắn biết Trần Quốc Vinh – biết những vụ tham ô, những cái chết mờ ám, biết cả cách ông ta che giấu. Hắn có thể là kẻ trong ngành – luật sư, nhà báo, hoặc một nhân viên cũ của Vạn Thịnh. Ai đó từng gần gũi, từng bị tổn thương bởi ông ta." Anh ghi thêm: *Động cơ: Công lý méo mó? Trả thù cá nhân?* Nhưng một câu hỏi khiến anh dừng bút: *Tại sao để mình tìm thấy hiện trường?*

Anh quay lại laptop, mở email cũ từ thời ở Cục, tìm kiếm bất kỳ manh mối nào liên quan đến Trần Quốc Vinh. Một thư điện tử từ năm 2022 hiện lên – gửi từ một địa chỉ ẩn danh, không tên, chỉ có dòng chữ: *"Trần Quốc Vinh giết người. Kiểm tra khu Nam Thành. Hoa hồng trắng sẽ dẫn anh đến sự thật."* Đính kèm là ảnh một đóa hoa hồng trắng đặt trên một đống giấy tờ cháy xém – giấy tờ mang logo của tập đoàn Vạn Thịnh. Anh nhíu mày, tim đập nhanh hơn. Anh nhớ email này – lúc đó anh nghĩ nó là trò đùa, một kẻ cuồng gửi thư nặc danh, nhưng không có thời gian điều tra vì vụ án Nguyễn Văn Hùng bị khép lại ngay sau đó. Giờ, nhìn cánh hoa hồng trắng trong túi áo, anh không còn chắc nữa.

Anh lấy cánh hoa ra, đặt lên bàn, quan sát nó dưới ánh sáng yếu ớt từ đèn bàn. Nó nhàu nát, dính máu khô, nhưng vẫn giữ được hình dạng hoàn hảo của một cánh hoa hồng – mịn màng, không rách, như được bảo quản cẩn thận. Anh lẩm bẩm: "Hắn gửi email đó. Hắn biết mình từ trước. Nhưng tại sao bây giờ? Tại sao lại là Trần Quốc Vinh?" Anh ghi thêm vào bảng: *Hoa hồng trắng – liên kết cá nhân với hung thủ. Mối quan hệ với mình?*

Đầu anh đột nhiên nhói lên, dữ dội như có ai đâm kim vào thái dương. Anh ôm trán, lảo đảo dựa vào bàn, hơi thở đứt quãng. Một hình ảnh thoáng qua – anh đứng trong văn phòng của Trần Quốc Vinh, tay cầm một lưỡi dao dài, máu nhỏ giọt từ lưỡi dao xuống sàn, tiếng rên rỉ yếu ớt của ông ta vang lên trong bóng tối. Nhưng lần này, rõ hơn: anh thấy mình đặt một đóa hoa hồng trắng xuống bàn, và một tiếng cười trầm thấp vang lên – không phải từ anh, mà từ ai đó đứng sau lưng anh, trong bóng tối. Anh lắc đầu dữ dội, gầm lên: "Không thể nào!" Nhưng hình ảnh không biến mất, nó bám lấy anh, như một ký ức thật.

Anh mở mắt, nhìn cánh hoa trên bàn, tim đập thình thịch. Anh không nhớ đêm qua – anh ở nhà, ngồi trước laptop, lật giở tài liệu, rồi sao nữa? Một khoảng trống. Một màn sương trắng. Anh đứng bật dậy, kéo tấm rèm ra, để ánh sáng sớm chiếu vào căn phòng, như cố xua đi bóng tối trong đầu. Nhưng khi nhìn xuống bàn, anh thấy một thứ khiến máu trong người anh đông cứng: một mảnh giấy nhỏ, không biết từ đâu xuất hiện, nằm cạnh cánh hoa hồng trắng, với nét chữ cứng cáp: *"Tác phẩm đầu tiên. Anh thấy thế nào, Lâm Phong?"*

Anh cầm mảnh giấy lên, tay run đến mức suýt làm rơi nó. Hắn biết tên anh. Hắn gửi lời nhắn này – không phải tại hiện trường, mà ngay đây, trong căn phòng của anh. Anh quay đầu, ánh mắt hoang dại quét qua căn phòng trống rỗng, nhưng không có ai. Chỉ có tiếng xe cộ xa xa, và tiếng cười trầm thấp lại vang lên trong đầu anh, lạnh lẽo, gần gũi, như ai đó đang đứng ngay sau lưng anh, thì thầm: *"Còn sáu người nữa. Anh sẽ thích chúng."*

Anh siết chặt mảnh giấy, móng tay cắm vào da thịt đến rỉ máu. "Mày là ai?" anh gầm lên, giọng lạc đi trong cơn giận và sợ hãi. Nhưng không ai trả lời. Chỉ có cánh hoa hồng trắng nằm lặng lẽ trên bàn, như đang chờ đợi anh bước tiếp vào trò chơi mà hắn đã vạch sẵn.