Bế Tắc

*Ngày 26 tháng 3 năm 2025, 7:19 sáng, Văn phòng tư của Lâm Phong, cách tòa cao ốc Vạn Thịnh 7km.*

Ánh sáng buổi sớm xuyên qua tấm rèm rách, chiếu lên sàn gỗ mục của căn phòng trọ tồi tàn, tạo thành những vệt sáng mờ nhạt trên bàn làm việc ngập trong giấy tờ cũ. Tiếng xe cộ từ đường cao tốc vọng lại xa xăm, hòa cùng tiếng rít khẽ của ấm nước trên bếp ga nhỏ trong góc phòng. Lâm Phong ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ, đôi mắt thâm quầng dán vào mảnh giấy vừa tìm thấy – *"Tác phẩm đầu tiên. Anh thấy thế nào, Lâm Phong?"* – nét chữ cứng cáp, giống hệt tờ giấy "Tác phẩm: Tham Lam" tại hiện trường Trần Quốc Vinh. Cánh hoa hồng trắng nằm cạnh nó, nhàu nát, dính máu khô, như một vật chứng sống lặng lẽ nhìn anh. Anh không ngủ từ đêm qua, đầu óc quay cuồng với những câu hỏi: Hắn là ai? Hắn vào đây bằng cách nào? Và tại sao ký ức của anh lại trống rỗng, như một cuốn băng bị xóa sạch?

Anh cầm mảnh giấy lên, tay run nhẹ khi ánh sáng chiếu qua làm nổi bật từng nét mực đen. Hắn biết tên anh – không phải "thám tử Lâm" như cảnh sát gọi, mà "Lâm Phong", một cách gọi cá nhân, gần gũi, như giữa hai người từng quen biết. Anh đặt mảnh giấy xuống, mở laptop, quay lại email cũ từ năm 2022: *"Trần Quốc Vinh giết người. Kiểm tra khu Nam Thành. Hoa hồng trắng sẽ dẫn anh đến sự thật."* Anh nhấp vào ảnh đính kèm – một đóa hoa hồng trắng đặt trên đống giấy tờ cháy xém mang logo Vạn Thịnh – và phóng to. Hình ảnh mờ nhạt, nhưng anh nhận ra một chi tiết nhỏ: góc trái của một tờ giấy cháy có dòng chữ viết tay, chỉ còn lại vài ký tự: *"…Phong…"*. Anh nhíu mày, tim đập nhanh hơn. Là trùng hợp, hay chính tên anh đã ở đó, bị lửa thiêu đi một phần?

Anh đứng dậy, bước đến tấm bảng trắng treo lệch trên tường, lấy bút đỏ viết thêm:

- *Hung thủ: Biết mình từ trước. Email 2022 – manh mối đầu tiên?*

- *Ký ức: Mất đoạn từ đêm qua. Liên quan đến hiện trường?*

- *Cánh hoa trong túi: Do mình nhặt, hay hắn đặt vào?*

Anh lùi lại, nhìn những dòng chữ đỏ, và bắt đầu suy luận như một profiler. "Hắn không chỉ nhắm vào Trần Quốc Vinh," anh lẩm bẩm, "hắn nhắm vào mình. Email từ hai năm trước – hắn đã theo dõi mình từ lúc đó, biết mình từng điều tra ông ta. Hắn để lại hoa hồng trắng như một dấu hiệu, nhưng không phải cho cảnh sát, mà cho mình." Anh ghi thêm: *Tâm lý hung thủ: Kẻ thao túng, chơi trò tâm lý. Có mối liên hệ cá nhân với mình – đồng nghiệp cũ? Đối thủ?*

Anh quay lại bàn, lấy cánh hoa hồng trắng trong túi ra, đặt nó dưới ánh sáng đèn bàn. Cánh hoa mỏng manh, dính máu khô ở mép, nhưng không rách, như được bảo quản cẩn thận trước khi rơi vào tay anh. Anh cố nhớ – đêm qua, anh ở đây, lật giở tài liệu về một vụ án cũ, ánh đèn bàn mờ ảo, tiếng mưa gõ vào cửa sổ. Rồi sao nữa? Một khoảng trống. Anh không nhớ mình đã ra ngoài, không nhớ mình đến hiện trường trước cảnh sát thế nào. Nhưng cánh hoa này – anh cảm thấy nó quen thuộc, như đã từng cầm nó trước đây, không chỉ đêm qua, mà từ rất lâu.

Đầu anh đột nhiên nhói lên, dữ dội hơn mọi lần, như có ai khoan vào thái dương. Anh ôm trán, lảo đảo dựa vào bàn, hơi thở đứt quãng. Một hình ảnh tràn về – anh đứng trong văn phòng của Trần Quốc Vinh, ánh đèn LED nhấp nháy trên trần, tay cầm một lưỡi dao dài, máu nhỏ giọt từ lưỡi dao xuống sàn gỗ. Trần Quốc Vinh nằm đó, mắt trợn ngược, miệng đầy tiền, và anh – chính anh – đặt một đóa hoa hồng trắng lên bàn, tay run nhẹ khi viết lên tờ giấy: *"Tác phẩm: Tham Lam"*. Một tiếng cười trầm thấp vang lên, không phải từ anh, mà từ ai đó đứng sau lưng anh, trong bóng tối. Anh quay lại, nhưng không thấy ai – chỉ có một tấm gương lớn trên tường, phản chiếu khuôn mặt anh, và một bóng người mờ nhạt phía sau, mỉm cười.

Anh mở mắt, hét lên: "Không!" Tiếng hét vang trong căn phòng trống, khiến ấm nước trên bếp rung lên khe khẽ. Anh thở hổn hển, nhìn quanh – không ai. Chỉ có laptop, mảnh giấy, và cánh hoa hồng trắng trên bàn. Nhưng hình ảnh trong gương không rời khỏi anh. Anh đứng bật dậy, lao đến tấm gương treo trên tường phòng tắm nhỏ trong góc phòng, nhìn vào chính mình. Đôi mắt thâm quầng, tóc rối bù, nhưng trong một khoảnh khắc, anh thấy nó – một bóng người đứng sau lưng anh, cao lớn, khuôn mặt mờ nhạt, nụ cười lạnh lẽo. Anh quay lại, tim đập thình thịch, nhưng không có ai. Chỉ có tiếng nước sôi rít lên từ bếp ga, như một tiếng cười chế nhạo.

Anh trở lại bàn, tay run rẩy cầm cánh hoa hồng trắng, thì thầm: "Mày là ai? Mày muốn gì từ tao?" Anh đặt nó xuống, mở laptop, gõ nhanh vào phần mềm truy vết email mà anh từng dùng ở Cục. Địa chỉ gửi email năm 2022 bị mã hóa qua nhiều proxy, không truy được nguồn gốc chính xác, nhưng một chi tiết hiện lên: email được gửi từ một server nội bộ của siêu đô thị H, có thể từ một máy tính công cộng hoặc văn phòng nào đó. Anh ghi vào sổ: *Hung thủ: Tiếp cận công nghệ cao. Có thể sống trong thành phố, gần mình.*

Anh chuyển sang kiểm tra cánh hoa hồng trắng, lấy một chiếc kính lúp nhỏ từ ngăn bàn. Dưới ánh sáng, anh thấy một chi tiết mới: một vệt bột trắng mịn, gần như vô hình, dính ở mép cánh hoa – không phải bụi, mà giống phấn hoa hoặc hóa chất. Anh cẩn thận cho nó vào một túi nylon nhỏ, ghi chú: *Phấn hoa? Hóa chất? Gửi xét nghiệm.* Anh không có thiết bị pháp y, nhưng anh biết một người – Đặng Minh, kỹ thuật viên cũ ở Cục, giờ làm việc tự do. Anh nhắn tin: *"Minh, cần xét nghiệm mẫu gấp. Gặp tôi lúc 9 giờ sáng."*

Nhưng khi anh đặt điện thoại xuống, đầu anh lại nhói lên, lần này kèm theo âm thanh – tiếng rên rỉ yếu ớt của Trần Quốc Vinh, tiếng lưỡi dao cắt qua da thịt, và tiếng cười trầm thấp, rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh ôm đầu, lảo đảo ngã xuống ghế, và một ký ức khác tràn về: anh đứng trong căn phòng trọ này, đêm qua, tay cầm một đóa hoa hồng trắng, nhìn vào gương. Trong gương, không phải anh, mà là một người khác – khuôn mặt mờ nhạt, đôi mắt lạnh lẽo, thì thầm: *"Tác phẩm đầu tiên là của anh, Lâm Phong. Còn sáu người nữa."*

Anh mở mắt, mồ hôi chảy dài trên trán, hơi thở dồn dập. Anh nhìn mảnh giấy trên bàn – *"Tác phẩm đầu tiên. Anh thấy thế nào, Lâm Phong?"* – và cánh hoa hồng trắng bên cạnh. Anh không biết nó thật hay ảo, không biết ký ức đó là của anh hay của ai khác. Nhưng một ý nghĩ lạnh người trồi lên: *Nếu mình không nhặt cánh hoa này tại hiện trường, thì ai đã đặt nó vào túi mình?*

Anh đứng dậy, lấy áo khoác, quyết định đến gặp Đặng Minh ngay lập tức thay vì chờ đến 9 giờ. Anh cần câu trả lời – về cánh hoa, về email, và về chính mình. Nhưng khi bước ra cửa, anh thoáng nghe tiếng cười trầm thấp vang lên, không phải trong đầu, mà từ đâu đó trong căn phòng. Anh quay lại, ánh mắt quét qua bóng tối, nhưng không thấy gì. Chỉ có cánh hoa hồng trắng trên bàn, lặng lẽ nằm đó, như một lời thách thức từ kẻ đang chờ anh trong bóng tối.