*Ngày 26 tháng 3 năm 2025, 9:37 sáng, Nhà kho của Đặng Minh, ngoại ô siêu đô thị H.*
Mùi dầu máy và kim loại cũ trộn lẫn trong không khí ẩm ướt của nhà kho bỏ hoang, nơi Đặng Minh – kỹ thuật viên pháp y cũ của Cục – dựng lên "phòng thí nghiệm" tự do của mình. Ánh sáng từ những bóng đèn trần cháy xém nhấp nháy yếu ớt, chiếu lên bàn làm việc chất đầy dụng cụ rỉ sét, kính hiển vi, và máy ly tâm cũ kỹ. Lâm Phong đứng cạnh bàn, tay chống lên mép gỗ sứt sẹo, ánh mắt dán vào túi nylon nhỏ chứa cánh hoa hồng trắng mà anh vừa đưa cho Minh cách đây 20 phút. Đặng Minh, một người đàn ông gầy gò khoảng 40 tuổi, tóc rối bù và mắt kính dày cộp, cúi sát kính hiển vi, tay cầm nhíp gắp cánh hoa, giọng trầm đều như đang đọc báo cáo.
"Vệt trắng trên cánh hoa không phải phấn hoa tự nhiên," Minh nói, ngẩng lên nhìn Lâm Phong qua cặp kính mờ hơi nước. "Là hợp chất hóa học – ketamine, một loại thuốc gây mê mạnh, thường dùng trong y tế hoặc buôn lậu. Lượng nhỏ thôi, nhưng đủ để làm một người bất tỉnh trong vài phút nếu hít phải."
Lâm Phong nhíu mày, tay siết chặt mép bàn đến mức gỗ kêu rạn. "Ketamine?" anh lặp lại, giọng khàn khàn. "Trên cánh hoa? Nghĩa là gì?"
Minh nhún vai, đặt cánh hoa trở lại túi nylon. "Nghĩa là kẻ này không chỉ biết giết, mà còn biết cách khống chế nạn nhân mà không cần dùng sức. Hắn có thể đã ngâm hoa hồng trong dung dịch ketamine, để nạn nhân hít phải trước khi ra tay. Không vết kim, không dấu bầm lớn – sạch sẽ, chuyên nghiệp." Anh ta ngừng lại, nhìn Lâm Phong với ánh mắt nghi ngờ. "Nhưng sao anh lại có cánh hoa này trong túi? Anh nhặt ở hiện trường à?"
Lâm Phong không trả lời ngay, ánh mắt dán vào cánh hoa hồng trắng trong túi nylon, tim đập nhanh hơn. Anh không nhớ đã nhặt nó ở đâu – không nhớ khoảnh khắc anh cầm nó, không nhớ nó vào túi anh thế nào. Anh chỉ nhớ đêm qua, anh ở nhà, rồi đến hiện trường Trần Quốc Vinh, và cánh hoa đã ở đó, lạnh buốt trong tay anh. "Tôi… không chắc," anh lẩm bẩm, giọng lạc đi, tay ghi nhanh vào cuốn sổ: *Ketamine trên cánh hoa – hung thủ dùng thuốc mê. Kỹ năng y học hoặc tiếp cận nguồn thuốc.*
Minh nhíu mày, đẩy kính lên, giọng thấp xuống: "Không chắc? Anh đùa à, Lâm Phong? Anh từng là profiler giỏi nhất Cục, mà giờ không nhớ mình nhặt manh mối ở đâu?"
Lâm Phong ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh khiến Minh lùi lại một bước. "Tôi không đùa," anh gằn giọng, tay siết chặt bút chì đến mức nó gãy đôi. "Đầu tôi… có vấn đề. Tôi không nhớ đêm qua rõ ràng. Nhưng cánh hoa này – nó liên quan đến vụ án hai năm trước."
Minh nghiêng đầu, ánh mắt tò mò xen lẫn lo lắng. "Vụ án hai năm trước? Ý anh là vụ thi thể không đầu ở nhà máy bỏ hoang? Tôi nhớ anh từng nhờ tôi xét nghiệm một mẫu hoa hồng trắng từ vụ đó. Không tìm ra gì – không DNA, không dấu vân tay, chỉ có hoa hồng sạch sẽ như vừa hái."
Lâm Phong gật nhẹ, mở laptop trên bàn, lôi ra file tài liệu cũ từ năm 2023. Anh nhấp vào ảnh chụp hiện trường – một thi thể không đầu nằm trong nhà máy bỏ hoang, nội tạng bị lấy đi, và một đóa hoa hồng trắng đặt trên ngực nạn nhân, không tờ giấy, không lời nhắn. "Vụ đó không giải được," anh nói, giọng trầm xuống. "Nạn nhân không xác định danh tính, không manh mối. Tôi nghĩ nó là vụ đơn lẻ – một kẻ điên rửng mỡ. Nhưng giờ…" Anh chỉ vào cánh hoa trên bàn. "Nó giống hệt. Hoa hồng trắng, không dấu vết, và giờ là Trần Quốc Vinh với 'Tác phẩm: Tham Lam'. Hắn quay lại – hoặc chưa bao giờ rời đi."
Minh cúi xuống, nhìn cánh hoa qua kính hiển vi lần nữa. "Ketamine không có trong vụ hai năm trước – ít nhất không phải trên mẫu anh đưa tôi. Nếu cùng một kẻ, hắn đã nâng cấp phương pháp. Từ giết thô bạo thành dàn dựng nghệ thuật." Anh ta ngẩng lên, giọng nghiêm túc. "Anh nghĩ sao? Hắn nhắm vào anh à? Tin nhắn đó – 'Tác phẩm đầu tiên' – nghe như hắn muốn anh tham gia."
Lâm Phong không trả lời ngay, ánh mắt dán vào màn hình laptop, nơi ảnh vụ án cũ và hiện trường Trần Quốc Vinh nằm cạnh nhau. Anh ghi thêm vào sổ: *Vụ án 2023: Không đầu, hoa hồng trắng. Vụ 2025: Trần Quốc Vinh, cắt đôi, ketamine. Hung thủ tiến hóa – mục tiêu cá nhân?* Anh lẩm bẩm: "Hắn không chỉ nhắm vào nạn nhân. Hắn nhắm vào tôi. Email năm 2022, mảnh giấy trong phòng tôi – hắn biết tôi từng điều tra Trần Quốc Vinh, biết tôi thất bại trong việc bắt ông ta."
Đầu anh đột nhiên nhói lên, dữ dội như có ai đâm kim vào thái dương. Anh ôm trán, lảo đảo dựa vào bàn, hơi thở đứt quãng. Một hình ảnh tràn về – anh đứng trong nhà máy bỏ hoang hai năm trước, tay cầm một đóa hoa hồng trắng, máu nhỏ giọt từ tay anh xuống sàn bê tông, tiếng cười trầm thấp vang lên từ bóng tối. Anh quay lại, thấy một bóng người mờ nhạt trong sương, khuôn mặt không rõ, nhưng đôi mắt sáng lên như lửa. Rồi cảnh thay đổi – anh trong văn phòng của Trần Quốc Vinh, đặt hoa hồng trắng lên bàn, viết "Tác phẩm: Tham Lam", và bóng người đó đứng sau anh, thì thầm: *"Còn sáu người nữa, Lâm Phong. Chúng ta cùng làm."*
Anh mở mắt, mồ hôi chảy dài trên trán, hét lên: "Không!" Tiếng hét vang trong nhà kho, khiến Minh giật mình làm rơi nhíp xuống sàn. Anh thở hổn hển, nhìn quanh – không ai ngoài Minh, đang nhìn anh với ánh mắt hoảng hốt.
"Lâm Phong, anh sao vậy?" Minh lao tới, giọng lo lắng. "Anh thấy gì? Nói đi!"
"Không… không có gì," anh gằn giọng, đẩy Minh ra, tay run rẩy ghi thêm vào sổ: *Ký ức: Hai vụ án – thật hay ảo? Hắn trong đầu tôi?* Anh quay sang Minh, giọng khàn khàn: "Cánh hoa này – giữ nó, xét nghiệm thêm. Tôi cần biết nó từ đâu, có DNA hay không."
Minh gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ. "Anh cần nghỉ ngơi, Lâm Phong. Anh trông như sắp phát điên. Nếu hung thủ nhắm vào anh, sao không báo cảnh sát?"
"Cảnh sát không giúp được," anh đáp, giọng lạnh tanh. "Hắn muốn tôi tự tìm ra – hoặc tự hủy." Anh quay lưng, bước ra khỏi nhà kho, nhưng điện thoại trong túi đột nhiên rung lên. Anh lấy ra, màn hình sáng lên với một tin nhắn từ số lạ: *"Tác phẩm thứ hai: Ghen Tị. 3 giờ sáng mai, cầu vượt X. Đừng đến muộn, Lâm Phong."*
Anh siết chặt điện thoại, móng tay cắm vào da thịt đến rỉ máu. Cầu vượt X – nơi từng xảy ra hàng loạt vụ tai nạn bí ẩn mà anh điều tra cách đây ba năm, nơi anh từng tìm thấy một mảnh giấy cháy xém với dòng chữ: *"Hoa hồng trắng không nói dối."* Anh quay lại nhìn Minh, giọng trầm như lời cảnh báo: "Hắn không dừng lại. Và tôi cũng không."
Anh bước ra ngoài, không khí lạnh của ngoại ô tạt vào mặt anh, mang theo mùi đất ẩm và sương mù. Nhưng khi anh nhìn xuống vũng nước bên đường, anh thấy phản chiếu của mình – và một bóng người đứng sau, cao lớn, khuôn mặt mờ nhạt, nụ cười lạnh lẽo. Anh quay lại, tim đập thình thịch, nhưng không có ai. Chỉ có tiếng cười trầm thấp, vang lên trong đầu anh, rõ ràng hơn bao giờ hết, như một lời hứa: *"Chúng ta là một, Lâm Phong."*