Ánh hoàng hôn như một bức tranh sống động nhuộm đỏ cả bầu trời, nơi những tia nắng cuối cùng của ngày chạm nhẹ vào từng con sóng đang xô bờ. Trên một bãi biển nhỏ, Khôi Minh và An Vy, hai đứa trẻ hồn nhiên, đang ngồi cạnh nhau. Sóng biển vỗ nhịp nhàng, hòa với tiếng cười giòn tan, tạo nên một khung cảnh vừa thơ mộng vừa đầy ấm áp.
Khôi Minh là cậu bé thích mạo hiểm và luôn mơ về một tương lai rực rỡ, nơi cậu có thể khám phá thế giới rộng lớn bên ngoài làng chài nhỏ bé của mình. Mái tóc hơi rối vì gió biển, ánh mắt sáng rực mang theo niềm tin bất tận, Khôi Minh có dáng vẻ của một đứa trẻ với khát vọng không giới hạn. Còn An Vy, với dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt tròn xoe và nụ cười dịu dàng, lại là hình mẫu của sự ân cần và nhẹ nhàng. Cô bé thích chăm sóc mọi người xung quanh, luôn mang đến cảm giác an toàn và bình yên.
Cả hai thường xuyên chơi đùa trên bãi biển vào mỗi buổi chiều, nơi sóng biển và ánh hoàng hôn chứng kiến những khoảnh khắc tuổi thơ hồn nhiên của họ. Hôm ấy, khi trời bắt đầu chuyển màu tím nhạt, Khôi Minh chợt ngừng lại, nhìn chăm chú vào đường chân trời xa xa, nơi biển trời giao thoa như thể chẳng có điểm kết thúc. Rồi cậu quay sang An Vy, ánh mắt sáng rực hơn bao giờ hết:
- "Vy à, mình hứa với cậu là sau này dù có đi đến đâu, làm gì, mình cũng sẽ quay về đây, nơi này. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."
An Vy nhìn cậu, đôi mắt tròn xoe ánh lên sự ngạc nhiên, nhưng rồi khẽ mỉm cười. Cô bé gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn:
- "Mình tin cậu, Minh. Mình cũng hứa như vậy. Sau này, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau."
Hai bàn tay nhỏ bé, với những ngón tay còn lấm lem cát, nắm chặt lấy nhau dưới ánh hoàng hôn đỏ rực. Đó không chỉ là lời hứa giản đơn của những đứa trẻ, mà còn là sợi dây liên kết đặc biệt, như một dấu hiệu số phận đã định sẵn cho họ. Cả hai đều không biết rằng, chính khoảnh khắc ấy sẽ trở thành một ký ức quý giá theo họ suốt cuộc đời.
Thời gian trôi qua, cuộc sống của Khôi Minh và An Vy dần thay đổi. Khôi Minh, với khát khao lớn lao, phải theo gia đình chuyển đến thành phố lớn để học tập. Trước ngày rời đi, cậu lặng lẽ đứng trên bãi biển, nhìn ra đường chân trời, nơi đã chứng kiến lời hứa của cậu và An Vy. Cậu hứa với chính mình rằng sẽ không bao giờ quên cô bé ấy, cũng như lời hứa mà họ đã trao nhau.
Ở phía bên kia, An Vy vẫn ở lại làng chài nhỏ, đối mặt với những biến động của tuổi thơ. Những ngày tháng xa cách đã bắt đầu, nhưng trong trái tim cô bé, hình bóng Khôi Minh và lời hứa năm nào vẫn luôn hiện hữu. Mỗi lần đứng trên bãi biển, cô lại cảm thấy như có một sợi dây vô hình nối cô với cậu, đưa cô đến một niềm tin rằng họ sẽ gặp lại.
Đêm ấy, An Vy ngồi bên cửa sổ, ánh mắt hướng về ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, như thể tìm kiếm một dấu hiệu rằng lời hứa của họ vẫn còn nguyên vẹn. Cô thì thầm:
- "Minh, mình sẽ chờ cậu. Dù thế nào đi nữa."
Lời hứa trẻ con ấy, tuy giản đơn, nhưng lại sâu sắc hơn bất kỳ lời thề nào. Nó giống như ngọn đèn dẫn lối, soi sáng con đường của họ, dù sóng gió có xô đẩy cuộc đời. Khôi Minh và An Vy, hai tâm hồn gắn kết bởi một lời hứa, bắt đầu hành trình của mình với niềm tin rằng tình yêu và niềm tin sẽ vượt qua mọi khoảng cách.